Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 87: Trồng cây




Buổi tối, Dương Mai rốt cuộc chịu bài xuất độc tố trong cơ thể đi, nhân lúc Giang Thủy đi nhà ăn mua cơm, mẹ Dương lặng lẽ đi vào, xốc chăn lên liền muốn xem mông Dương Mai.

“Mẹ làm gì?” Dương Mai kinh ngạc.

Làm gì? Đương nhiên là kiểm tra xem Giang Thủy có rửa sạch sẽ giúp Dương Mai hay không.

Dương Mai một chút do dự cũng không có, trực tiếp dùng mặt rung chuông. Hộ sĩ lập tức đi vào, mẹ Dương xấu hổ cười cười, giúp Dương Mai cài lại chăn, hộ sĩ không hiểu ra sao, lẩm nhẩm lầm bầm mà đi ra ngoài.

Dương Mai kéo môi cười, đắc ý dào dạt.

Mẹ Dương nói: “Lần sau đừng như vậy, con chẳng khác nào phiên bản của “chú bé chăn cừu”, cẩn thận về sau rung chuông cũng không có ai để ý đến con!” (Truyện cổ tích “chú bé chăn cừu” chắc ai cũng biết rồi)

Dương Mai cùng mẹ Dương cãi nhau vài câu, bà thấy tâm tình cô không tồi, tâm tình của mình cũng vui sướng lên. Lại hàn huyên vài câu, miệng khô lưỡi khô, vui vẻ xách theo bình nước đi múc nước.

Phòng bệnh còn một mình cô, trống rỗng, bỗng nhiên liền nhớ tới vấn đề Lý Diễm từng hỏi cô — loại đàn ông như Giang Thủy này rốt cuộc có cái gì tốt?

Cho tới bây giờ, Dương Mai vẫn không thể nói có cái gì tốt. Nhưng cô tinh tường hiểu rõ, cô cùng anh là một loại người, là loại người sắp đi ngược lại toàn bộ thế giới, bướng bỉnh lại cực đoan.

Cô nhớ lại đủ loại quá khứ, nhịn không được thổn thức một chút. Cô không biết bọn họ cuối cùng sẽ thế nào, nhưng lại biết cô muốn làm như thế nào. Có thời điểm, cô hoảng hốt cảm thấy chính mình giống như một con thiên nga nóng nảy. Kỳ thật cô và Giang Thủy có gì khác biệt? Bọn họ đều đang làm một chuyện đối với chính mình mà nói, là mạo hiểm.

Lý Diễm gọi điện thoại tới an ủi, Dương Mai cười hì hì kêu cô ấy đừng lo lắng. Lý Diễm chuyện vừa chuyển, nói cho cô biết Tống Cường đã chết. Chết như thế nào? Côn đồ cướp bóc, trong hỗn loạn bị người dùng đao đâm chết.

Kỳ thật, đối Tống Cường, Dương Mai đã không còn bao nhiêu ấn tượng. Ấn tượng cuối cùng, hình như là vào ban đêm nào đó, hắn quỳ xuống đất cầu cô đòi tiền không thành, dùng video di động uy hiếp cô.

Loại chuyện này kỳ thật thực dễ giải quyết, những chuyện có thể dùng tiền dùng quan hệ để giải quyết, đều không tính là chuyện lớn.

Mỗi người đều là một ngọn lửa lớn, ai cũng không biết ngày nào đó trời giáng mưa to, sẽ dập tắt ngọn lửa của mình.

Lửa tắt, rốt cuộc không nhìn thấy nữa — vì cái gì không thể làm một con thiên nga có theo đuổi, truy đuổi một ngọn lửa yếu ớt không biết khi nào sẽ bị dập tắt?

Thời điểm nghĩ đến đây, ngọn lửa Dương Mai coi trọng kia đã trở lại.

Xách theo đồ ăn nóng hôi hổi, hai mắt chuyển một vòng trong phòng bệnh, nói: “Ba mẹ em đâu?”

“Một người đi mua báo, một người đi múc nước.”

“À.”

Dương Mai tinh tế đánh giá Giang Thủy, “Bọn họ không ở đây, anh thở nhẹ được một hơi?”

Giang Thủy cười cười, nói: “Sợ bọn họ về trễ, đồ ăn lạnh.”

Đồ ăn là anh tới tiệm cơm ngoài bệnh viện mua, ba mặn ba nhạt sáu món, ăn ngon hơn nhiều so với nhà ăn bệnh viện.

Anh hỏi Dương Mai có muốn ăn trước hay không, Dương Mai nói chờ mọi người đông đủ lại ăn. Giang Thủy liền đặt túi đóng kín mít lên trên bàn, kéo ghế dựa ngồi bên cạnh giường bệnh của Dương Mai.

Anh nói: “Anh thuê khách sạn cho ba mẹ em, em nói là em thuê nhé. Buổi tối đừng để bọn họ ở lại muộn, vất vả.”

Dương Mai đồng ý. Chờ ba Dương mẹ Dương trở lại, cô dựa theo Giang Thủy dạy nói, bọn họ quả nhiên không nghi ngờ anh, nhưng mẹ Dương lại nói hai người bọn họ, nhất định phải có một người ở lại trông đêm. Cuối cùng để ba Dương ở lại.

***

Đoạn thời gian này, Giang Thủy vẫn luôn lang thang trong khu xanh hoá của bệnh viện. Anh tìm một chiếc ghế ngồi xuống, đỉnh đầu chính là cửa sổ phòng bệnh Dương Mai. Ban đêm có những âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, trừ bỏ tiếng gió, tiếng lá cây, chỉ còn tiếng người nói chuyện.

Nhưng cụ thể nội dung nói cái gì, Giang Thủy không phân biệt được.

Không biết thời gian qua đi bao lâu, trước mắt Giang Thủy bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao nam cũ nhưng sạch sẽ, anh ngẩng đầu nhìn, ba Dương làm cái thủ thế đi đi với anh, nói: “Cậu đi lên cùng nó đi.”

Giang Thủy đứng lên, thiên ngôn vạn ngữ (ngàn lời vạn chữ, ý là rất nhiều điều muốn nói) hóa thành một tiếng cảm ơn chân thành.

Ba Dương thở dài một hơi nói: “Con gái thích, chúng ta làm cha mẹ thật sự không có biện pháp. Thời gian cũng không nhiều lắm, giờ này… Mẹ nó khẳng định đã ngủ rồi, tôi đi ngủ trước, sáng mai lại đến, coi như tôi chưa trở về.”

Giang Thủy gật đầu, lại lần nữa nói lời cảm ơn.

Anh bước nhanh trở lại phòng bệnh, Dương Mai đang nhắm hai mắt, lặng yên không một tiếng động, hẳn là đã ngủ. Anh tay chân nhẹ nhàng dọn một cái ghế dựa ngồi xuống, khi lại nhìn về phía cô, cô  cũng đang nhìn anh.

Giang Thủy nói: “Tỉnh rồi?”

Dương Mai lắc đầu: “Chưa ngủ.”

Nếu cô không giả bộ ngủ, ba Dương sẽ không tha mà mở lòng ra. Đừng nhìn ông làm việc ôn tồn, nhưng kỳ thật rất có tâm nhãn. Dương Mai nói với bọn họ chuyện đâm xe tất cả đều là do cô sai, tự cô đi quá tốc độ, mẹ Dương tin, mắng cô vài câu coi như chuyện này đã qua. Nhưng ba Dương lại trực giác việc này không đơn giản, nhưng ông hoài nghi cũng không hoài nghi trước mặt mẹ Dương, chờ đến thời điểm giống vừa rồi mẹ Dương không ở đây, mới nói bóng nói gió hỏi cô.

Ông tự cho là không chê vào đâu được, nhưng không dự đoán được, gien của ông toàn bộ di truyền cho Dương Mai, Dương Mai so với ông còn tích thủy bất lậu hơn nữa. (Tích thủy bất lậu, một giọt nước cũng không lọt, ý chỉ người kín đáo, kín tiếng)

Tóm lại, việc này sống chết cũng không thể nói cho bọn họ chân tướng, bằng không còn không phải sẽ rối loạn tất cả sao? Ba Dương không đề cập tới, chỉ mẹ Dương thôi đã đủ để cô ứng phó rồi. Đừng nói cho Giang Thủy chăm sóc cô, chỉ là cho hai người bọn họ gặp mặt, khả năng khó lại càng thêm khó.

Dương Mai dặn dò Giang Thủy, kêu anh đến lúc đó đừng nói lỡ miệng.

Giang Thủy cái gì cũng chưa nói, cảm thấy chính mình quá mẹ nó uất ức.

Dương Mai nói: “Đêm nay anh ngủ ở đâu?”

Giang Thủy nhìn nhìn khắp nơi, phòng đơn không gian rất lớn, chỗ cạnh toilet có bàn tròn nhỏ và sô pha, nằm cả đêm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Đôi mắt Dương Mai đuổi theo tầm mắt anh, cũng thấy chiếc sô pha kia. Cô nói: “Cũng được, anh ngủ ở kia, buổi tối nếu em có việc gì cũng thuận tiện kêu anh.”

Giang Thủy nghe xong lập tức nói: “Em sẽ không có việc gì.”

Dương Mai ý vị thâm trường mà cười: “Anh khẩn trương cái gì, còn không cho em mắc tiểu à.”

Giang Thủy phản ứng một chút, trấn định lại, “À.”

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Giang Thủy chậm rãi đi đến bên sô pha, ngồi xuống.

Tầm mắt Dương Mai từ trên người anh dời đi, dừng ở ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ bên mép giường nhìn ra ngoài, vừa lúc có thể thấy chiếc ghế dưới lầu. Chiếc ghế kia hiện tại trống trơn.

Cô bỗng nhiên mở miệng: “Ba mẹ em muốn em chuyển viện, anh thì sao?”

Giang Thủy đang suy nghĩ chuyện khác, không lập tức trả lời cô, cô cười cười nói: “Chắc anh không cho rằng em sẽ ở chỗ này đến khi xuất viện chứ? Ba mẹ em khẳng định sẽ mang em về nhà.”

Nếu hai ông bà muốn mang cô trở về, cô sẽ không cự tuyệt. Chuyện này cô không thể tùy hứng, hai ông bà từ nhà đến, mới mấy ngày không gặp, Dương Mai lại cảm thấy bọn họ đã già đi rất nhiều.

Bắc Kinh dù có tốt, cũng không phải nhà mình. Người trọng tình cảm đều lưu luyến cố thổ, quả nhiên như Dương Mai đoán, ba Dương mẹ Dương mang Dương Mai về nhà. Giang Thủy xử lý những công việc cuối cùng ở Bắc Kinh, cũng bước lên con đường trở về.

***

Chuyển viện đối với Dương Mai mà nói cũng không có quá lớn khác biệt, cô vẫn như cũ “Ba cấp tàn phế”, vẫn yêu cầu người đút ăn lau mình.

Thời điểm ở Bắc Kinh, mấy nhiệm vụ này đều là mẹ Dương nhận thầu, trở về nhà, bà không rảnh chút nào, buổi sáng chạy ra chợ thức ăn, mua gà vịt thịt cá tươi mớinhất, tiếp theo về nhà nấu cơm, một buổi sáng qua, chờ buổi chiều tới, lại muốn đi chợ thức ăn, lặp lại quá trình buổi sáng.

Mỗi khi vội đến hoa mắt, mẹ Dương lại muốn chèn ép ba Dương vài câu, mắng ông chỉ biết xem báo, cái gì khác cũng mặc kệ, không có lương tâm.

Mỗi lần bị mẹ Dương giáo dục, ba Dương đều không cãi lại. Điểm này, mẹ Dương thực vừa lòng, nhưng Dương Mai nhìn không được, hôm nay, cô gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà lắm miệng vài câu, mẹ Dương lập tức dời chiến hỏa đi, liền oanh tạc Dương Mai.

Nói cô cùng ba Dương “Cấu kết với nhau làm việc xấu”, hợp nhau tới khi dễ bà.

Nói cô không hiểu chuyện, không nghe lời, không yên phận còn toàn gây chuyện cho người khác.

Nói bởi vì muốn chăm sóc cô, đã bao lâu bà không đi nhảy ở quảng trường.

Nói không bao giờ tới bệnh viện xem cô nữa.

Dương Mai lập tức nói: “Được, mẹ nên làm gì thì làm đi, con cảm thấy, vẫn nên đi nhảy ở quảng trường đi, mẹ xem, hình như lại béo ra.”

Mẹ Dương tức giận đến cả đêm không tới bệnh viện.

Bữa tối là Giang Thủy mang lại đây, sau khi ăn cơm, anh còn phụ trách lau mình cho Dương Mai. Nhất định phải cẩn thận hầu hạ loại người bệnh này, bởi vì luôn nằm trên giường không nhúc nhích, cho nên dễ bị hoại tử.

Giang Thủy cẩn thận trước nay chưa từng có, cầm khăn lông trong tay cũng mềm nhẹ như cầm cát. So với cát càng mềm mịn hơn chính là da thịt Dương Mai, anh hơi dùng sức lau một chút, làn da tuyết trắng của cô liền đỏ lên.

Trên lưng lau khô, Giang Thủy đổi nước, nói: “Đổi phía trước.”

Dương Mai không rên một tiếng, không do dự cũng không đỏ mặt, mở ra hai tay tự nhiên hào phóng nói: “Đến đây đi.”

Chân sau Giang Thủy quỳ gối trên giường, một tay vỗ về lưng cô, một tay cầm khăn lông lau người cho cô. Động tác vẫn mềm nhẹ như cũ, gần như thành kính, dường như không phải đang lau một khối thân thể người mà là kim thân của Phật.

Từ đầu đến cuối, anh không có một chút ý xấu nào.

Nhưng thật ra Dương Mai lại thấy bất an, trong tối ngoài sáng muốn trêu trọc anh, nhưng mà đều không có tác dụng, anh tựa như đã ăn một viên thuốc an thần, trong mắt trong lòng chỉ có một chuyện một kỳ nguyện.

Anh cầu nguyện cô sớm ngày khang phục.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Dương xách theo cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, như không có việc gì tới đây. Chờ khi mở cửa phòng ra đã thấy Giang Thủy dựa ở trên tường, chỉ lộ ra biểu tình chán ghét, Giang Thủy hiểu rõ ý tứ của bà, im ắng đi ra ngoài.

Chờ Dương Mai tỉnh, không thể thiếu một trận chất vấn.

Mẹ Dương nói: “Ngày hôm qua con cố ý làm mẹ tức giận đi mất?

Dương Mai chỉ cúi đầu ăn cháo, hết sức chuyên chú, dường như cái gì cũng không nghe được.

Mẹ Dương hừ lạnh một tiếng: “Hẹn hò cả đêm rồi đi.”

Dương Mai vẫn không phản ứng, mẹ Dương chính là không quen nhìn dáng vẻ người khác nói cái gì đều không dao động của cô, làm mẹ, bà quá muốn tham dự vào quyết định của con gái, cũng quá muốn tự tay mình mang hạnh phúc đưa đến trước mặt cô, “Dương Mai, mẹ nói cho con biết, có cậu ta không có mẹ, có mẹ không có cậu ta.”

***

Buổi chiều, một trận mưa tí tách không mời tự đến. Mẹ Dương không ở đây, Giang Thủy tiến vào, mang theo trái cây mới mua.

Trận mưa này đến khiến Dương Mai uể oải, Giang Thủy gọt lê cho cô, cô nói quá lớn, ăn không hết. Vì thế anh lại cắt lê thành miếng, lấy tăm xỉa răng cắm vào đút cho cô. Ăn thừa lại về anh.

Một quả lê chưa ăn xong, mẹ Dương đã trở lại. Từ thật xa Dương Mai đã nghe ra tiếng bước chân của bà, chờ bà đẩy cửa vào, cửa sổ thông gió, một trận mưa phùn kéo dài theo gió tiến vào, bức màn tối màu bị thổi bay lên, phất phơ, căng phồng, giống như đang cất giấu một bí mật không muốn người biết.

Mẹ Dương liếc mắt một cái thấy lê còn trên bàn, tùy ý hỏi: “Ai gọt lê?”

Dương Mai đáp: “Là hộ sĩ tám chuyện phim truyền hình vô cùng vui vẻ với mẹ ấy.”

“À, là cô ấy à!” Mẹ Dương nâng đĩa lê lên “Phân lê phân lê, lê là không thể tách ra ăn, sẽ chia lìa.” (Phân trong phân lê là chia táchphân ly)

Dương Mai chỉ cười một cái.

Cô cũng không sợ chia lìa, có đôi khi chia lìa là vì có thể gặp nhau càng tốt hơn.

Cuối mùa xuân năm nay, hố cây năm cũ, đất đai trải qua một trận mưa đã trở nên phì nhiêu, được cô rải một viên hạt giống.

Viên hạt giống bình thường không có gì đặc biệt ấy, lại không giống người thường.

Nó muốn lớn lên thành đại thụ.