Giang Thủy không đi dỗ cô.
Hoặc là phải nói, toàn bộ buổi sáng, Giang Thủy đến nhìn cũng không nhìn thấy Dương Mai.
Trương Tây Tây gọi điện tới nói buổi sáng có chút việc nên chiều mới tới được. Xe của Giang Thủy cũng chỉ có thể để Lâm Dương lái, bài hai, bài ba Lâm Dương đã đều qua, bài bốn là bài luận, căn bản không cần luyện xe, Lâm Dương nhàn rỗi không có việc gì nên ở đây vòng chơi xung quanh.
“Anh Thủy, em vừa nói anh có nghe thấy không?” Lâm Dương nắm tay lái, khóe mắt liếc nhìn Giang Thủy.
Giang Thủy: “Sao?”
Lâm Dương gác tay trên cửa sổ, nói: “Em biết là anh không nghe mà. Nãy giờ anh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đang nhìn gì vậy.”
Ánh mắt Giang Thủy mơ hồ: “Không có gì.”
Một lát sau, Giang Thủy bỗng nhiên nói: “Cậu dừng xe lại, tôi xuống hút điếu thuốc.”
Sau khi xuống xe, Giang Thủy liền đi về hướng WC bên kia, nơi đó là góc yên tĩnh nhất.
Anh châm lửa rồi dựa vào bên vòi nước hút thuốc, ngày thường anh không nghiện thuốc lá, hai ngày không cũng hút hết nửa bao, nhưng hiện tại không biết tại sao anh lại muốn hút thuốc.
Một điếu thuốc còn chưa hút xong, di động trong túi đã rung lên, anh nghe máy, sau khi nghe xong vài câu, sắc mặt hơi hơi thay đổi.
Cả buổi sáng Dương Mai đều ngồi trong xe thầy Hồ, dựa theo trình tự trên xe ngoan ngoãn tập luyện nhưng kỹ thuật lại vẫn như cũ, bất quá mọi người trong xe rõ ràng đều đã quen, cô đi đè lên vạch, bọn họ thấy nhiều không trách.
Lúc bắt đầu thầy Hồ còn chỉ đạo vài câu, sau lại thấy cô trước sau như một, cũng không còn tâm tư tốn nhiều miệng lưỡi.
Rất nhanh tới giờ cơm trưa.
Dương Mai nhận cơm hộp liền đi về hướng căn nhà nhỏ, thời điểm cô xuống xe còn tương đối sớm, người trong nhà ăn không nhiều lắm, cô tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống.
Cô không quen biết người bên cạnh, cũng không tính đi làm quen, mở ra hộp cơm, bóc đũa gỗ liền lo ăn cơm của chính mình.
Trong nhà ăn dần dần nhiều người hơn, khung cảnh vốn đang rất an tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ.
Mấy người đàn ông quê mùa kề vai sát cánh tiến vào, đê-xi-ben khi nói chuyện rất lớn, một người trong đó không biết nói đùa gì đó, mấy người khác ồn ào cười to, chỉ kém không lật cả nóc nhà.
Một giáo viên nữ dạy lái ngồi đối diện Dương Mai theo tiếng nhìn lại, gân cổ lên rống lên một câu: “Các người đủ chưa! Ăn cơm ăn cơm!”
Mấy người đàn ông kia rõ ràng biết cô giáo này, nghe vậy liền vây quanh lại đây, có một người cúi đầu nhìn nhìn đồ ăn trước mặt cô ấy nói: “Ồ, thịt kho tàu, sao chúng tôi không có?”
Cô ấy nói: “Tôi tự nấu, anh muốn thì gắp một miếng đi.”
“Được được, tôi thích ăn thịt kho tàu.” Mấy người đàn ông kia nghe xong lập tức bóc đũa ra, “Gắp hết cô cũng đừng đau lòng nhé.”
Cô ấy cười xua xua tay: “Muốn gắp thì gắp nhanh đi, đừng nói lời vô nghĩa nữa!”
Nhóm người này đứng vây quanh bên cạnh bàn, Dương Mai cũng ngồi cạnh cái bàn này, bọn họ thật sự náo nhiệt, anh một câu tôi một câu, cứ vừa ăn vừa nói như vậy còn Dương Mai thì vẫn lẳng lặng ăn cơm của mình.
Trên bàn dường như có một đường phân cách ẩn hình, một đầu là núi lửa cực nóng, một đầu là hầm băng giá lạnh.
Có thầy giáo không biết cọng dây thần kinh nào đặt sai rồi, chết sống không nhìn ra trên người Dương Mai đang tản mát ra hơi thở ‘người sống chớ đến gần’ mà thò qua nói một câu: “Ha ha, cô có muốn tới gắp một miếng không.”
Cơm hộp hôm nay có rau là cải trắng, đậu nành, cà rốt, món ăn mặn là thịt heo xào, thịt rất ít, liếc mắt qua một cái thì trừ bỏ cơm trắng bóng còn dư lại toàn rau xanh mượt. Cà rốt đều bị Dương Mai gắp riêng sang một bên.
Dương Mai nghe xong lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”
Thầy giáo này cho rằng cô ngượng ngùng liền nói: “Không có gì, cô muốn ăn thì cứ gắp đi, chúng tôi đều rất tùy tiện.”
Dương Mai nhấp môi: “Là thật sự không cần.”
Thầy giáo kia bị mất mặt, méo miệng tiếp tục ăn.
Dương Mai ăn cơm tương đối chậm, nửa ngày cơm mới ăn được một nửa, cô dùng đũa kẹp đậu nành, gắp vài lần vẫn không kẹp lên được, lúc này trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to, mạch máu rõ ràng, thô bạo, ngón trỏ gõ vài cái trên mặt bàn, móng tay cắt rất ngắn, đập vào trên mặt bàn cơ hồ không phát ra âm thanh nào.
Phản ứng đầu tiên của Dương Mai chính là, thầy giáo đối diện kia sao còn chưa từ bỏ ý định.
Cô vừa nhấc đầu, cư nhiên lại thấy khuôn mặt không biểu cảm của Giang Thủy.
Dương Mai ngẩn ra một chút, hạt đậu nành mới vừa kẹp lên lại vì đũa cô buông lỏng mà nhanh như chớp mà rớt xuống.
Trước khi xoay người Giang Thủy nói với Dương Mai: “Cô ra đây một chút.”
Dương Mai nhìn anh đi khỏi căn phòng nhỏ, thanh âm thật thấp “hừ” một tiếng, không để ý đến anh.
Giang Thủy đi đến bên ngoài, vừa quay đầu lại, phía sau nửa bóng người cũng không có, anh vừa muốn đi vào lại để tìm Dương Mai thì đã thấy cô bưng hộp cơm ra. Nhưng mà cô không nhìn anh lấy nửa con mắt đã lập tức đi về phía thùng rác, ném hộp cơm ăn thừa kia vào.
Giang Thủy theo bản năng liếc mắt một cái, hộp cơm kia của cô căn bản chưa ăn xong, còn dư lại hơn phân nửa.
Dương Mai dùng khăn giấy lau miệng rồi cũng ném vào thùng rác.
Giang Thủy đi qua, trực tiếp nói: “Cô lại đây với tôi một lát.”
Dương Mai đứng yên không nhúc nhích, Giang Thủy mới vừa hoạt động mũi chân lại phải dịch trở về.
“Dương Mai.” Anh gọi cô.
Dương Mai như là cái gì cũng không nghe được, mắt nhìn dọc theo bóng cây một đường đi thẳng.
Giang Thủy đi theo phía sau cô gọi: “Dương Mai, cô có nghe thấy tôi nói không?”
Dương Mai tìm được một mảnh bóng cây khá lớn liền dừng chân lại. Cô móc ra di động từ trong túi, không coi ai ra gì mà nghịch điện thoại.
Giang Thủy đứng ở bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Dương Mai…”
Anh vừa mới mở đầu, Dương Mai đã thu lại di động, tiếp tục đi dọc theo ven đường.
Giang Thủy bỗng nhiên cảm thấy, Dương Mai cứ như vậy thì hôm nay khả năng anh có thể nói chuyện với cô có lẽ không lớn. Dưới tình thế cấp bách, anh duỗi mạnh tay túm chặt lấy cổ tay Dương Mai.
Dương Mai đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, không nhìn mặt anh, chỉ cúi đầu nhìn cái tay bị anh giữ chặt kia.
Nắm tay của Giang Thủy rất nhanh thả lỏng ra.
“Dương Mai, cô có thể đứng yên nghe tôi nói hết lời trước không?”
Dương Mai lúc này mới ngẩng đầu liếc anh một cái, mồ hôi như hạt đậu tụ tập trên cái trán rộng của anh, theo vân da anh, từ huyệt Thái Dương một đường đi xuống.
“Dựa vào cái gì?” Dương Mai nói, “Buổi sáng không phải anh nói muốn tôi cách xa anh một chút sao? Đến buổi chiều liền thay đổi?”
Giang Thủy vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Tôi chưa từng nói thế.”
Dương Mai cười nhạo một tiếng, nghiêng con mắt nhìn anh: “Anh còn muốn chết không nhận?”
“Không có.” Giang Thủy nói, “Tôi là nói ‘cách xe chúng tôi xa một chút’, không phải ‘cách tôi xa một chút’.”
Dương Mai nửa híp mắt nói: “Ý tứ bất đồng sao?”
“Không phải cùng một ý, xe là xe, tôi là tôi, không giống nhau.”
Dương Mai lạnh lạnh cười một cái: “Cho nên chính là nói, tôi không thể tới gần xe anh, nhưng có thể tới gần anh, ý anh là thế?”
Lời còn chưa dứt, Dương Mai liền bước hai bước về phía Giang Thủy, ở khoảng cách gần, khoảng cách chiều cao của bọn họ càng trở nên rõ ràng, bởi vì nguyên nhân thị giác, Dương Mai phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng vào anh.
Thân thể Giang Thủy có vị mồ hôi, Dương Mai không cảm thấy hương vị này khó ngửi, đây là mùi vị đàn ông, là tượng trưng nào đó, tựa như cánh tay thô tráng của đàn ông hay cẳng chân rắn chắc, hầu kết lộ ra, là tượng trưng của sự gợi cảm.
Dương Mai theo hướng gió thổi tới, nhẹ nhàng hít thở muốn lưu lại khí vị của Giang Thủy tại xoang mũi.
Thanh âm của cô không tự giác mà nhẹ hơn: “Nói đi, có phải anh có ý tứ này không?”
Giang Thủy giật giật môi, nói không nên lời.
Ánh mắt Dương Mai không thèm che dấu, ý vị quá nồng.
Người phụ nữ này tựa như một mê cung rắc rối phức tạp, có vô số đường cong cùng đường cụt, lại cô đơn không có lối ra.
Vào được nhưng ra không được.
Giang Thủy hô hấp, hương khí của cô liền ùa vào, dọc theo mạch máu tiến vào máu, thọc thẳng vào trái tim anh.
Như vậy không được.
Giang Thủy đột nhiên lui về sau một bước, đôi mắt nhìn về phía khác, ấn đường hơi chau.
Thanh âm anh rất thấp rất nhẹ: “Không phải, tôi không phải ý tứ này.”
Dương Mai mặt không biểu cảm gật gật đầu, nói: “Được, không phải ý tứ này. Vậy anh có ý gì?”
Đôi mắt Giang Thủy như là bịt kín một tầng sương mù, gió thổi hơi ẩm giữa hai người va chạm lại đây, ùa vào hốc mắt anh, thổi tan tầng sương mù mênh mang kia.
Anh rốt cuộc nhớ tới cuộc điện thoại kia, nói với cô: “Vì sao cô đổi giáo viên?”
Dương Mai nghe xong phản ứng một chút, thực mau nhớ tới việc tối hôm qua nhờ Lý Diễm.
Cô biết Lý Diễm có thể làm được việc này, nhưng vạn không nghĩ tới Lý Diễm làm việc hiệu suất cao như vậy. Chuyện này ai cũng biết không dễ làm, bởi vì không có tiền lệ. Lý Diễm lại như sấm rền gió cuốn (ý chỉ cách làm việc nhanh chóng mạnh mẽ), người bạn kia của cô ấy cũng vậy, cái tốc độ này làm Dương Mai khá kinh ngạc.
“À, đổi thì đổi thôi, nào có vì cái gì.” Dương Mai nhún vai, nói, “Đổi tôi sang ai vậy?”
Giang Thủy nói: “Đổi sang ai cô không biết?”
Dương Mai gật gật đầu, mặt không đỏ tim không đập: “Đúng vậy, không biết. Không phải là đổi sang anh chứ.”
Giang Thủy không thích bộ dáng cô ăn định anh rồi này của cô, liền nói: “Tôi sẽ không dạy cô.”
Dương Mai không sao cả mà nói: “Không thể nào, tiền đều đã thu, còn có thể không dạy?”
Giang Thủy nghiến răng, nói: “Tiền cô tùy thời đều có thể lấy đi.”
Dương Mai cười một tiếng, nói: “Được, tôi học xong lại lấy, được không.”
Giang Thủy không nói.
Dương Mai cũng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với anh, cô duỗi eo dưới bóng cây trong khi đôi mắt lại nhìn ngó khắp nơi quanh đó, hỏi: “Xe anh đâu? Cơm nước đã xong, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Thời điểm Dương Mai lên xe Giang Thủy, Lâm Dương còn đang ăn cơm, Trương Tây Tây cũng chưa tới, tâm tình Dương Mai bỗng nhiên không tồi, Giang Thủy không tình nguyện ngồi vào xe, Dương Mai miệng thực ngọt gọi anh một tiếng “Thầy Giang”.
Giang Thủy không trả lời, Dương Mai liền duỗi tay hướng về phía anh: “Chìa khóa đâu.”
Giang Thủy nhìn cô: “Tôi không muốn mang theo cô.”
Dương Mai lười biếng nâng nâng mí mắt, hỏi lại anh: “Thầy Giang, anh rốt cuộc là không muốn mang theo tôi hay là không dám mang theo tôi?”
Giang Thủy quay đầu sang một bên: “Tiền cô có thể lấy đi, cô thay đổi người đi, đổi sang ai cũng được.”
Dương Mai không phản ứng, cúi người qua sờ lên đùi anh.
Giang Thủy cứng cả người, ngăn tay cô lại: “Cô làm gì?”
Dương Mai nói: “Lấy chìa khóa á.”
Giang Thủy dùng lực nhéo tay cô, cô nhất định ăn đau nhưng thần thái vẫn rất tự nhiên, thậm chí mày cũng không nhăn một cái.
Chờ Giang Thủy buông tay ra, trên cổ tay trắng ngần tinh tế của Dương Mai đã hiện lên một vòng vệt đỏ.
Giang Thủy mở ra ngăn kéo xe, lấy chìa khóa đưa cho cô.
Dương Mai tiếp được, nói: “Hóa ra không giấu ở trong túi à.”
Cô khởi động xe, chân dẫm côn, về số một, sau đó quay đầu hỏi Giang Thủy: “Thầy Giang, anh nói chúng ta bắt đầu tập từ bài nào được.”