Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 79: Đến Bắc Kinh




Đảo mắt đã tới tháng tư, hồi xuân ấm áp, vạn vật sinh trưởng.

Trong mấy tháng ngắn ngủn, Dương Mai chỉ đi ba điểm, nhà, siêu thị, cửa hàng đồ trang điểm một đường sinh hoạt, ngẫu nhiên cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, ngày qua ngày thực bình đạm.

Trong tiệm một tháng trước Tiểu Hà đã xin nghỉ sinh, trong tiệm nhiều công việc lớn nhỏ, Dương Mai lại thuê một cô gái tới trông cửa hàng. Cô gái này rất có kinh nghiệm, nghe nói làm nghề này đã ba bốn năm, Dương Mai đối với cô ấy rất yên tâm. Sáng sớm tới trong tiệm vòng một vòng, liền chuẩn bị về nhà.

Mới ra khỏi cửa, đã có một người đàn ông tóc đỏ chặn đường cô.

Bọn họ tới một quán cà phê gần đó ngồi.

Tóc đỏ đơn giản giới thiệu chính mình, Dương Mai nghe liền hiểu, nhưng cũng không nói cái gì, Tóc đỏ còn chờ cô lên tiếng trước, thấy dáng vẻ cô khí định thần nhàn án binh bất động, trong lòng cũng có ý tưởng, xem ra người phụ nữ này cũng không phải đèn cạn dầu.

“Đại khái tình huống chính là như thế.” Tóc đỏ nói, “Nói ngắn gọn, ý anh Thủy là, muốn tôi ‘mời’ cô đi Bắc Kinh, bên kia có nơi ở, nếu cô nguyện ý, anh ấy có thể thuê một mặt tiền cửa hàng, cô có thể kinh doanh đồ trang điểm như cũ.”

Giọng nói rơi xuống, thập phần an tĩnh.

Không biết vì sao, Tóc đỏ nhìn người phụ nữ đối diện, trong lòng có chút hoảng. Hắn bất quá là người chạy chân làm việc, nhưng dường như có áp lực vô hình thật lớn.

Rốt cuộc, Dương Mai nói: “Vì sao anh ấy không tự mình tới đây?”

Tóc đỏ ngượng ngùng cười, trong lòng nói cái này cô hẳn là rõ ràng đi, còn không phải bởi vì hai người cãi nhau, trong điện thoại ồn ào hung dữ như vậy, tức giận đến mức Giang Thủy thiếu chút nữa không ném di động đi. Mấy ngày tiếp theo đều buồn bực, hôm trước Giang Thủy mới giao việc này, hắn một chút tâm tư chậm trễ cũng không dám, phải vội vàng chạy tới.

Tiếp tổ tông nhà cô, cô khen ngược, biết rõ còn cố hỏi.

Bất quá Tóc đỏ theo Lý Vân nhiều năm như vậy, đã là người từng trải. Lập tức, mang theo một chút ý lấy lòng nói: “Cô đừng thấy anh Thủy cứng đầu, kỳ thật da mặt vẫn rất mỏng, lòng tự trọng lại quá cao. Trong lòng anh ấy có băn khoăn, cho nên lập tức kêu tôi tới đây  nhận lỗi với cô không phải sao? Cô — cho cái mặt mũi đi?”

Dương Mai từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, ngón tay thưởng thức hoa văn trên thành ly, lành lạnh nói: “Cậu là ai chứ, dựa vào cái gì phải cho cậu mặt mũi?”

Tóc đỏ cười gượng: “Tôi nói sai rồi, không phải cho tôi mặt mũi, là cho anh Thủy mặt mũi.”

“Ừ, dựa vào cái gì cho anh ấy mặt mũi?”

Được lắm, dầu muối không ăn, một giọt nước không lọt sao.

Đối phó loại phụ nữ này là khó giải quyết nhất.

Tóc đỏ âm thầm kêu khổ, nếu không phải hai người này giận dỗi, chỗ nào có chuyện cho hắn lên tiếng. Hắn hẳn là đang nằm ngủ ngon trong chung cư ấm áp ở Bắc Kinh, ngủ đến buổi chiều 3, 4 giờ, dậy ăn bữa tối, sau đó tìm các anh em vui vẻ, ban đêm lại đi đua xe.

Lại xem bây giờ — người phụ nữ trước mắt này mặt không đổi sắc, kỳ thật ý tưởng rất nhiều. Cùng người như vậy nói chuyện, hắn nhất định phải cẩn thận vạn phần.

Bất quá nhìn kỹ Dương Mai, phát hiện lông mày cô bằng phẳng, con mắt sáng như châu, Tóc đỏ trực giác phụ nữ có gương mặt như vậy nhất định rất thiện tâm, vì thế liền dùng một bộ khổ nhục kế, bắt đầu kể ra chính mình làm người chạy việc, có bao nhiêu gian nan. Trong lời nói của hắn có bảy phần thật ba phần nhuộm đẫm, làm người nghe xong thật đúng là có thể sinh ra một tia thương hại.

Trong lòng Dương Mai rõ ràng, hắn nói như vậy bất quá chính là nói rõ thân phận địa vị của chính mình — là muốn cô đừng làm khó dễ hắn. Cô không phải người không thông thái, nhưng Tóc đỏ càng phóng thấp vị trí chính mình, trong lòng cô càng cảm thấy quái.

Tiếng dương cầm hơi ngừng, cô ra dấu tay tạm dừng với hắn, ngay sau đó nói: “Nếu tôi làm khó dễ cậu, Giang Thủy sẽ làm gì cậu?”

Nghe vậy, Tóc đỏ bỗng nhiên ngẩn ra, Dương Mai nhìn biểu tình hắn đột biến, lại hỏi: “Cậu rất sợ anh ấy?”

“Đúng vậy! Cô xem anh ấy so với tôi vừa cao vừa to, nếu đánh lên, tôi khẳng định không đánh lại anh ấy.”

Lời này nhưng thật ra nói rất lưu loát, Dương Mai ngó hắn liếc mắt một cái, tinh tế phân biệt, hắn che dấu thật tốt, làm người ta không kết luận được lời nói thật giả.

Dương Mai bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi ghế sô pha, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mất đi che đậy, không tiếng động dừng trên sô pha, giống như muốn xuyên thấu qua nó.

Váy đỏ san hô của cô ở trước mắt Tóc đỏ nhoáng lên, trong chớp mắt, người cũng đã đi đến cửa lớn. Trong lòng quýnh lên, hắn “ấy ấy ấy” kêu không ra tên cô, vội vàng thanh toán tiền, chạy như thỏ đuổi theo.

Thật là khổ, một người so một người còn khó hơn.

Từ quán cà phê ra tới, Dương Mai đi ở trên cầu, dưới cầu là dòng sông chảy qua, dòng sông rất dài, nhìn không thấy đầu, cũng nhìn không thấy đuôi. Xuống cầu, cô đi dọc theo bờ sông, Tóc đỏ theo ở phía sau, bắt đầu còn nói nói mấy câu, sau lại thấy Dương Mai không cho bất luận phản ứng gì, hắn cũng đi theo câm miệng.

Đường nhỏ bên bờ sông liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, dường như càng đi sẽ càng dài. Từng bước một đi xa, nôn nóng trong lòng Tóc đỏ liền tăng thêm một phần, lúc trước Lý Vân phái hắn tới thuyết phục Giang Thủy, trong lòng hắn nắm chắc, bây giờ Giang Thủy phái hắn tới thuyết phục Dương Mai, trong lòng hắn không chắc chắn.

Nói đến cùng, vẫn là bởi vì Giang Thủy có mưu cầu mãnh liệt — anh cần tiền, bởi vậy, Tóc đỏ mới có mười phần nắm chắc.

Kia Dương Mai có nhu cầu gì đây? Cô muốn bất quá là một Giang Thủy, nhưng bộ dáng cô bây giờ, ngược lại làm người ta cho rằng Giang Thủy với cô chẳng qua là người thường, cô giống như cũng không sao cả.

Trong lòng quýnh lên, bước chân liền rối loạn.

Bỗng nhiên, Dương Mai cũng không quay đầu lại mà nói: “Cậu cảm thấy nơi này thế nào?”

Tóc đỏ ngẩng đầu, “Khá tốt.”

“Tốt như thế nào?”

Hắn chau mày, không rõ nguyên do, nhưng vẫn miêu tả nói: “Không khí so với Bắc Kinh tốt hơn, trên đường cũng không tắc nghẽn nhiều, có sông có rừng, còn có loại người như cô nhàn tới mức có tâm tình tản bộ ở bờ sông — đủ để chứng minh nơi này tốt đi?”

“Đúng vậy, nếu nơi này tốt như vậy, cậu cứ gấp như vậy làm gì?”

Tóc đỏ cười, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra “Đại tỷ, đó là bởi vì tôi có nhiệm vụ trong người, không giống cô, không có việc gì một thân nhẹ nhàng ạ”.

Một đường đi tới, cuối cùng tới điểm đầu. Bên cạnh là một loạt thang đá hướng về phía trước, Tóc đỏ đi theo Dương Mai lên, phong cảnh trước mắt thay đổi. Hắn ngẩn ra, bước chân hơi ngừng. Dương Mai quay đầu lại xem hắn: “Làm sao vậy?”

“Không……” Hắn suy tư một chút, “Nơi này tôi có chút quen mắt.”

“Phải không?”

Dương Mai tiếp tục đi, Tóc đỏ tiếp tục theo cùng.

Đi theo, hắn rốt cuộc biết vì cái gì nơi này quen mắt.

Con đường này hắn đã từng đi qua lúc tới tìm Giang Thủy, khi đó Giang Thủy trốn trong nhà, hắn tìm không ra người, may mắn Lý Vân thần thông quảng đại, không biết từ nơi nào tra được địa chỉ nơi Giang Thủy ở, hắn dựa theo địa chỉ kia đi tìm, vòng đi vòng lại, đi qua con đường này.

Dương Mai đang đi về hướng nhà Giang Thủy.

Tự nhiên, Giang Thủy không ở đây, cửa sân đang đóng. Bọn họ vào không được, ở ngoài cửa đứng lại.

Bên cạnh đúng là dòng sông kia, bên kia sông là đường ray, thật lâu trước kia còn sử dụng, thường thường có thể nghe thấy tiếng còi tu tu, hiện tại đã không nghe thấy nữa. Chỉ còn lại con sông kia róc rách lưu động.

Dương Mai đứng rất gần bờ sông, cúi xuống quan sát, Tóc đỏ cũng nhìn xuống, nhưng nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt. Loại sông này tới chỗ nào cũng đều thế, không có gì để xem. Huống chi sông này cũng không sạch sẽ, dòng nước không biết trộn lẫn thứ gì, màu sắc trở nên rất đậm.

Hắn nói: “Không phải chứ, đi đường thật xa, chính là tới đây xem thứ này?”

Dương Mai nói: “Thành phố này nhà xưởng nhiều, không biết bao nhiêu người trộm đổ nước bẩn vào sông, sông này trước kia rất sạch, nhưng bây giờ lại ô uế. Thời điểm mùa hè, mực nước thấp, đáy sông nước bùn đội lên từng đống một như ngọn núi nhỏ, còn có mùi tanh. Lúc người đi qua, đều phải che mũi lại.”

Tóc đỏ gật gật đầu, “Kia cũng không có biện pháp, trước ô nhiễm sau thống trị không phải sao. Tuy rằng biết đây là không đúng, nhưng ai cũng không thể tránh được đi con đường này. Muốn kinh tế phát đạt, phải trả giá hoàn cảnh sống.”

“Phát đạt thì thế nào, tôi càng thích thành thị thuần phác một chút. Anh biết không, sông này trước kia còn có vịt bơi lội, bây giờ cái gì cũng không có, bờ sông lại dựng lên những tòa cao ốc, nhưng bên trong sông thật sự là cái gì cũng đã không có.” Không biết liên tưởng đến cái gì, cô trở nên ảm đạm thương cảm, “Mỗi người đều ghét bỏ nó, người biết đến đều đã quên mất dáng vẻ nguyên bản của nó từ thật lâu thật lâu trước kia.”

Chỉ muốn nhìn dáng vẻ bây giờ của nó — mỗi khi đến tháng sáu tháng bảy, dáng vẻ nó lộ ra đáy sông dơ bẩn. Chờ tới tháng tám tháng chín, mực nước dâng lên, lại che đi những dơ bẩn đó, dường như lại trở lại thời điểm yên bình.

Nhưng mà, vẫn sẽ có người lo lắng sốt ruột. Ai biết con sông bình tĩnh ngây thờ này, ở dưới bề mặt của nó cất giấu những dơ bẩn hay đồ vật biến chất gì.

“Cô cũng đừng mặt ủ mày ê, chuyện này lại không phải là chuyện cô quản, đây là chuyện của cục bảo vệ môi trường.” Tóc đỏ bỗng nhiên cười, “Cô đây là lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ. Tư tưởng vĩ đại như thế, không bằng giúp tôi đã, cùng tôi đi Bắc Kinh, đỡ phải anh Thủy nhắc mãi.”

Dương Mai không nói chuyện, không biết một người trầm tư cái gì.

Lúc bắt đầu năm mới, cô nhận được điện thoại của mẹ Dương, không cần đoán cũng biết gọi tới vì cái gì. Khi đó cô mới vừa đưa Phó Lập Nghiệp về quê, anh ta tay không mà về, mẹ Dương khẳng định không hài lòng, nếu không, đã không lập tức gọi điện thoại lại đây.

Nói đến cũng buồn cười, hai mẹ con chiến tranh lạnh vài tháng, cuộc điện thoại phá băng đầu tiên, nguyên do thế nhưng là bởi vì cái này.

Nội dung nói chuyện đơn giản là những chuyện bình thường, Dương Mai đều sẽ tiếp truyện.

Trong điện thoại mẹ Dương thật ra rất bình tĩnh, tổng cộng hỏi cô ba vấn đề. Vấn đề thứ nhất, có phải còn chưa cắt đứt với thằng kia không. Dương Mai nói, anh ấy không phải “Thằng kia”, anh ấy có tên, gọi là Giang Thủy.

Vấn đề thứ hai, có phải nói gì cũng không chịu thử cùng Phó Lập Nghiệp xem sao không. Dương Mai thực sảng khoái mà đáp “Đúng vậy”.

Vấn đề thứ ba, có phải thế nào cũng phải làm ba mẹ tức chết mới cam tâm không.

Vấn đề này, Dương Mai trả lời khẳng định là “Không phải”, nhưng chữ “Không” kia của cô còn chưa kịp nói ra, mẹ Dương đã ngắt điện thoại.

Đến tận đây, rốt cuộc không chủ động gọi điện thoại tới nữa. Ba Dương dễ nói chuyện hơn, Dương Mai liền báo tình hình gần đây cho ông nghe, lại từ ông chuyển đạt cho mẹ Dương. Một nhà ba người cuối cùng trở thành phương thức ở chung như vậy, trong lòng Dương Mai không thể nói là cảm giác gì.

Không có người nhà chống đỡ, ngày qua ngày sẽ khổ sở như vậy.

Lúc này suy bụng ta ra bụng người, Dương Mai mới càng có thể thể hội được tâm tình của Giang Thủy. Gần ba mươi năm anh đều cô độc như vậy, vì anh, cô mới cô độc chút thời gian như vậy, thì cũng thế nào đâu.

Vì thế cô nói: “Tôi đi theo anh đến Bắc Kinh.”

Tóc đỏ vui mừng lộ rõ trên mặt: “Được được, thật tốt quá! Tôi lập tức mua vé máy bay.”