Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 73: Điện thoại




Dương Mai ngừng khóc nức nở, an an tĩnh tĩnh nghe trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Bên cạnh anh có người?”

Giang Thủy không lập tức trả lời, nhìn Lý Vân, cô ta đầy mặt giảo hoạt cười cười, giống một con mèo hoa vừa ăn vụng. Giang Thủy chợt thấy dạ dày như sông cuộn biển gầm, rượu nuốt vào cả nửa đêm bây giờ giống như đang nhảy lên cổ họng.

Thật lâu không có âm thanh gì, Dương Mai lặp lại hỏi một lần.

Lần này Giang Thủy nhanh chóng đáp lại: “Có.”

Dương Mai hỏi: “Muộn thế này, là ai? Nam hay nữ.”

“Nữ.” Giang Thủy nói có nề nếp, “Em cũng biết, chị Vân.”

Nụ cười của Lý Vân cứng lại, hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.

Vừa rồi anh gọi cô ta là gì? Chị Vân? Cố tình xưng hô lễ phép. Trước kia anh luôn gọi cô ta một cách bình đẳng là Lý Vân.

So với “Chị Vân”, cô ta càng quen cũng càng thích anh gọi cô ta là “Lý Vân”. Dường như làm thế giữa bọn họ sẽ không có chênh lệch tuổi tác, cũng đã không có chênh lệch thân phận.

Ánh mắt Giang Thủy thực bình tĩnh, giống một mặt gương trơn bóng, chiếu ra bóng dang Lý Vân say như chết trong lòng lại có ý đồ xấu. Dáng vẻ này làm cô ta cảm thấy mất mặt, một đống tuổi, còn dựa vào cảm giác say đi quyến rũ đàn ông của người khác.

Nắm tay của Lý Vân thả lỏng, cách khoảng không nhìn Giang Thủy, anh đã không nhìn cô ta nữa, đang chuyên tâm nói chuyện điện thoại. Dáng vẻ không chút nào che lấp này của anh ở trước mặt cô ta khiến cô ta có chút thương tâm khổ sở. Bởi vì bọn họ không hề có quan hệ gì, anh mới có thể nói chuyện quang minh chính đại như thế.

“Không thú vị không thú vị.” Cô ta giận dỗi, vẫy vẫy tay áo đi trở về.

Giang Thủy nhìn cô ta, híp mắt, thẳng đến khi bóng dáng cô ta biến mất trong tầm nhìn. Trái tim anh đã lạnh một đoạn.

Liên tiếp mấy ngày, Giang Thủy cũng chưa gặp lại Lý Vân. Ở Bắc Kinh khẳng định Lý Vân không ngừng đi lại, Giang Thủy suy đoán nhất định cô ta tạm thời dọn đến nơi khác ở. Rốt cuộc buổi tối ngày đó anh không cho mặt mũi, làm một người phụ nữ cảm thấy xấu hổ.

Buổi tối Giang Thủy đúng hẹn tiến vào hội sở, anh đua xe vòng quanh Nhị Hoàn hai vòng, trong khoảng thời gian này, Tóc đỏ đã đặt xong phòng bao, cả trai lẫn gái đang chơi đến cao hứng, Giang Thủy đẩy cửa nhìn thoáng qua, chưa tiến vào, lặng lẽ khép cửa lại rời đi.

Anh muốn đến một góc hút thuốc, đi được nửa đường, từ bên cạnh bỗng có một người đâm ra. Một mùi hương nồng đậm son phấn, sặc đến Giang Thủy nhịn không được ho khan một tiếng.

Tập trung nhìn vào, là một cô gái trẻ trang điểm đậm. Mặc đồng phục của hội sở, xách theo túi xách hàng hiệu.

Giang Thủy nghiêng người nhường đường, cô gái nhỏ lại không mượn cơ hội rời đi, ngược lại ưỡn người lên, tươi cười sáng lạn: “A!… Anh không biết em?”

“…” Giang Thủy nhíu nhíu mày, gần đây trí nhớ của anh không được tốt.

“Nhưng mà em nhớ rõ anh! Anh là ngươi đã vượt qua Nhị Hoàn Thập Tam Lang! Em đều nhớ kỹ thời gian của anh đấy!”

À, cái này nghe có chút quen.

Giang Thủy thấy cô ấy móc ra một quyển sổ nhỏ màu hồng nhạt từ trong túi xách, sau đó hưng phấn lật xem, lật đến một tờ, lại kích động chỉ cho anh xem.

“Xem này! Em đều ghi nhớ trong sổ, em không lừa anh đúng không?”

“Ừ, không lừa tôi.” Giang Thủy tiếp nhận quyển sổ, đập vào mắt là chữ viết thanh tú. Chữ viết này làm anh nhớ lại thời học sinh của chính mình — thời học sinh của mỗi người, luôn có một hai nữ sinh chữ viết thực không tồi như vậy, loại nữ sinh này thành tích rất tốt, là bảo bối ngoan ngoãn trong lòng người lớn, học sinh tốt trong mắt giáo viên.

“Thành tích của em rất tốt?” Giang Thủy đột nhiên hỏi.

Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, tiện đà thẹn thùng mà cười: “Đúng vậy, trước kia em luôn thi đứng đầu lớp.”

“Vạy bây giờ thì sao?”

Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, thanh âm rất thấp, nhưng khóe miệng theo thói quen treo nụ cười: “Bây giờ… Em đã bỏ học từ lâu, Bây giờ phải làm công kiếm tiền, em còn có em trai muốn vào đại học.”

Giang Thủy trả sổ lại cho cô ấy: “Vậy hẳn là em đã để dành được không ít tiền.”

“Không đâu.”

Giang Thủy chỉ vào túi xách trên tay cô ấy: “Túi xách này tôi nhận ra được, là hàng hiệu.”

Cô gái nhỏ nhấc túi lên, cười nói: “À, cái này à, không phải em mua — có đôi khi khách cao hứng, sẽ cho chúng em túi xách, vòng cổ linh tinh.”

“Nhục Nhục!” (Có nghĩ là Thịt)

“A tới đây!”

Cô gái nhỏ vội vã phải đi, “Có người gọi em! Em phải đi đây.”

Giang Thủy cười một chút: “Em gọi là Nhục Nhục?”

Người không cao không lùn, mặc vào đồng phục xác thật rất có cảm giác đầy đặn, nhưng không phải kiểu béo, mà là cảm giác bụ bẫm đáng yêu.

“Đúng vậy, bởi vì em bụ bẫm, cho nên mọi người gọi em là Nhục Nhục. Nghệ danh của em bây giờ chính là Nhục Nhục đấy, rất đáng yêu đúng không?”

“Tên thật của em thì sao?”

Cô gái nhỏ bỗng nhiên ngượng ngùng đỏ mặt, bên kia kêu cô ấy một tiếng, không có biện pháp, đành phải nhanh chóng nói: “Tên thật của em là Thái Minh Tinh… Ai ai, thật là buồn cười, anh không cần gọi tên thật của em, gọi nghệ danh của em là được rồi.”

Cô gái nhỏ nhảy nhót đi mất, thật lâu về sau, quanh thân Giang Thủy vẫn còn mùi son phấn tục diễm. Cô gái trẻ dùng loại mùi hương này, nếu không phải công tác thiết yếu, đó chính là phẩm vị thật sự quá kém.

Bản thân thiếu nữ mang theo sức sống thanh xuân, thanh xuân chính là hương khí mê người nhất trên thế giới.

Anh một chút cũng không muốn ở lại chỗ này, mùi hương kia làm mũi anh vô cùng không thoải mái. Nhìn trái phải, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới mình vốn muốn đi vào góc hút thuốc, lúc này bỗng nhiên sửa lại phương hướng, đi về hướng bên kia, vào WC nam. Sau khi rửa tay ra, thuận đường dựa vào ven tường rút ra một điếu thuốc.

Có thuốc không lửa.

Dưới đáy lòng Giang Thủy thở dài, đang cân nhắc có nên vào phòng bao lấy bật lửa không thì bên tai chợt vang lên một thanh âm: “Muốn lửa không?”

Anh nhìn qua, đáy mắt nổi lên tia gợn sóng: “Lý Vân.”

Lý Vân chơi nắp kim loại của bật lửa, trong bầu không khí an tĩnh vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch. Nhưng cũng không giúp Giang Thủy đốt lửa, mà là nói: “Có cảm thấy màn này rất quen thuộc không?”

Giang Thủy gật gật đầu: “Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã xin lửa của cô.”

“Không đúng.” Lý Vân nói, “Là tôi hỏi cậu muốn lửa hay không, cậu mới hướng tôi xin lửa.”

“Có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên là có. Là tôi thấy cậu trước, chứ không phải cậu thấy tôi trước.”

Lý Vân tươi cười nhạt dần, cô ta nói không sai chút nào. Là cô ta coi trọng anh trước, anh mới phát giác ra cô ta.

Giang Thủy cũng không cẩn thận nghĩ lại, đôi mắt nhìn chằm chằm bật lửa trên tay Lý Vân, nói: “Mượn lửa một chút.”

Lý Vân đối diện ngọn lửa không sáng, Giang Thủy ngoài miệng ngậm thuốc lá, trực tiếp thò đầu lại gần, nhíu mi, một tay chắn bên ngọn lửa, đợi vài giây.

Thuốc được đốt, anh bứt ra.

Lý Vân lẳng lặng nhìn anh hút thuốc, dáng vẻ thật mê người. Cũng không phải tất cả đàn ông hút thuốc đều mê người.

Tàn lửa sáng ngời, Lý Vân nhìn chằm chằm điểm nhỏ kia trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Giang Thủy, có phải gần đây cậu thường hút thuốc không?”

“Đúng không, so với trước kia thường xuyên hơn.”

“Nhưng cậu không nghiện thuốc lá.”

“Đúng vậy.”

“Không nghiện thuốc lá mới tốt, thứ gì đều không thể nghiện, bằng không sẽ biến thành ma quỷ.”

Giang Thủy nhìn nhìn cô ta, sau khi phun ra một vòng khói hỏi: “Cô đã từng trải qua?”

Lý Vân cười cười, cũng không nói gì.

Hai người an tĩnh trong chốc lát, nửa điếu thuốc hút xong.

Lý Vân nói: “Nhà đã chọn xong, đoạn đường này không tồi, bên cạnh có nhà ga, giao thông tiện lợi, còn có siêu thị rất lớn, mua đồ vật rất nhanh và tiện. Địa phương ăn nhậu chơi bời cũng nhiều, cậu buồn tùy thời có thể xuống lầu tìm vui. Chung cư có thang máy, lầu trên dưới cũng thuận tiện, cậu có thể mua một chiếc xe mới, đỗ ở gara — gara cũng là tiêu tiền mua, cậu phải sử dụng nó cho tốt. Tóm lại, nơi này vô cùng tốt.”

Giang Thủy gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ cảm ơn cậu ta.” Chỉ Tóc đỏ.

Lý Vân nói: “Không phải cậu ta, là tôi tìm giúp cậu.”

Giang Thủy nhìn Lý Vân, Lý Vân cũng nhìn anh, cười nói: “Giang Thủy, cậu bây giờ hoàn toàn có điều kiện mua nhà, hơn nữa không cần do dự quá nhiều — cậu có thể trực tiếp thanh toán bằng tiền mặt.”

“Ừm.” Trái tim Giang Thủy bang bang nhảy dựng lên, đôi mắt sáng ngời như ngôi sao, “Khi nào đi xem nhà một chút.”

Nhà là do Lý Vân chọn, cô ta có kinh nghiệm, còn có người quen trong lĩnh vực này đề cử, tự nhiên không kém được.

Căn nhà ở phía tây, từ chính ngọ đến buổi chiều, có ánh sáng vô cùng sung túc. Diện tích không phải rất lớn, nhưng một đến hai người ở cũng đã đủ.

Ở tầng cao, Giang Thủy đứng trên ban công, có thể quan sát hơn phân nửa thành phố Bắc Kinh. Bắc Kinh là thành phố đông đúc nhất, đồng thời cũng là thành thị có mùi người nhất. Nhiều xe như vậy, nhiều người như vậy, Giang Thủy cũng là một trong số đó. Bây giờ anh đang đi ra từng chút một, từng chút một trổ hết tài năng.

Anh thực thích nơi này, tâm tình kích động, cho Lý Vân một cái ôm thật chặt.

“Cảm ơn!” Anh nói.

Lý Vân ôm ngược lại anh, cười: “Này này, không phải cậu muốn khóc chứ?”

“Không.”

Cái gì không, thanh âm thấp như vậy, rõ ràng là muốn khóc.

Nhưng mà cũng đúng, Lý Vân nghĩ, khi cô ta ở Bắc Kinh có được căn nhà đầu tiên của chính mình, khóc còn lợi hại hơn anh.

Giang Thủy buông cô ta ra, vào buồng vệ sinh “Hút thuốc”.

Tiếng nước xôn xao tắt đi, anh một lần nữa đi tới.

Lý Vân nói: “Dù có lập tức trang hoàng, thì cũng nửa năm sau mới có thể vào ở.”

“Ừm, không sao cả, tôi chờ được.”

Lý Vân cười: “Này nghĩa là cậu còn phải ở nhờ nhà tôi. Giang Thủy, cậu bây giờ có tiền như vậy, có phải tôi nên suy xét lấy tiền thuê nhà của cậu không?”

Anh nghiêm trang hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

Lý Vân bật cười: “Cậu thật đúng là… Được, tôi còn chưa nghĩ xong, chờ tôi nghĩ kỹ rồi lại bảo cậu.”

Lý Vân có việc đi trước, Giang Thủy có rảnh lập tức gọi điện thoại cho Dương Mai.

Dãy số Bắc Kinh, Dương Mai không cần suy nghĩ trực tiếp nghe máy.

Thanh âm Giang Thủy còn tính bình tĩnh, nhưng chỉ có chính anh mới rõ, trái tim đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh nói cho cô, anh đã có nhà của chính mình.

“Ừm.”

Tựa như một chậu nước lạnh tưới xuống, Giang Thủy hỏi: “Em không vui cho anh sao?”

“Vui chứ.” Nhưng đây là anh dùng tính mạng đổi lấy.

Giang Thủy hít một hơi, trận vui sướng vừa rồi đã qua đi: “Có phải em không vui không?”

“Có một chút.”

“Vì sao?”

“Anh thật lâu mới gọi cho em, Giang Thủy, anh sẽ không sợ em bị người khác cướp mất?”

Giang Thủy nghe xong rầu rĩ cười: “Em sẽ không.”

Dương Mai nổi giận: “Anh cảm thấy em không có sức quyến rũ, hay là đàn ông khác không có mắt?”

Anh cười đến càng vui vẻ: “Dương Mai, đừng tự khen chính mình như vậy.”

“…”

“Không phải bởi vì cái gì khác, anh chính là yên tâm em.” Anh nói, “Em là là hộ thụ sứ giả (người bảo vệ cây), đúng không?”

“…”

Mũi Dương Mai cay cay: “Em ghét anh.”

“Anh yêu em.”

“…” Cô hít hít mũi, cúp điện thoại.