Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 72: Bị quyến rũ




Giang Thủy dậy từ sớm giặt quần áo, ánh mặt trời sáng tỏ, chiếu khắp ban công. Anh đắm chìm trong nắng sớm, làn da đen cũng như lấp lánh tỏa sáng.

Lý Vân bị nghẹn tiểu tỉnh lại, tối hôm qua uống quá nhiều rượu, vừa về đến nhà đã lao lên giường ngủ. Ngồi lên WC, lại cảm thấy yết hầu khô khốc liền chạy đến phòng khách đun nước uống.

Trên ban công có tiếng động, kéo cửa ra liền thấy, Giang Thủy mặc áo ngắn tay màu xám đứng ở chỗ đó, vòi nước mở rộng, dòng nước chảu ào ào. Mùa đông Bắc Kinh, nước máy như đóng băng.

Người đàn ông này cũng thật kỳ lạ, mặc bộ đồ mùa hè cũng không cảm thấy lạnh. Quả nhiên thân thể tốt không sợ hỏng.

Lý Vân nhịn không được dùng ly thủy tinh nóng sưởi bụng mình, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô ta thấy ghen ghét, nếu có thể có một nửa khả năng kháng lạnh như Giang Thủy thì tốt biết bao.

Không đúng, không chỉ là kháng lạnh.

Cô ta nhớ tới buổi tối hôm trước, vòi sen trong nhà tắm phòng ngủ bị hỏng, vội vã muốn tắm rửa, kêu Giang Thủy lại đây nhìn xem. Anh đứng trên băng ghế gỗ, ngửa cổ, hai cánh tay giơ cao thăm dò.

Anh đứng thật sự cao, Lý Vân từ dưới lên trên xem rất rõ ràng, từ tóc của anh một đường đi xuống, mãi cho đến đầu ngón chân.

Đến thời điểm chỉnh thử xem được chưa, nước phun đầy mặt anh, cô ta không lên tiếng nhìn anh dùng lòng bàn tay lung tung lau, lại hất hất đầu, tùy tiện giống như một con chó vàng to.

Vòi sen có thể sử dụng, cô ta lại không muốn tắm nữa. Sextoy chạy bằng điện trong ngăn kéo bị vắng vẻ hồi lâu được cô ta móc ra, cô ta từng cho rằng sẽ không dùng đến nữa.

***

Giang Thủy giặt xong quần áo quay người lại, thấy Lý Vân, nói: “Cô muốn giặt đồ không? Ngày hôm qua cô nôn lên quần áo.”

“Cậu giặt giúp tôi?” khóe môi Lý Vân hơi nâng lên.

Giang Thủy trực tiếp không để ý đến cô ta. Cô ta hừ một tiếng, tâm tình cực tốt: “Được được được, tôi tự mình giặt, vậy cậu đi mua bữa sáng đi. Tôi muốn ăn bánh bao và bánh quẩy.”

Cơm trưa giải quyết ở khách sạn lớn. Lý Vân hẹn mấy ông chủ, ăn chính là sơn trân hải vị, uống chính là quỳnh chi ngọc lộ. Mấy ngày nay Giang Thủy vẫn luôn ăn mấy thứ này, khẩu vị đã được nâng lên.

Ngày thường cùng đám “anh chị em” của Lý Vân ăn cơm xoàng, Giang Thủy động đũa mấy lần liền ghét. Hương vị nếu là không ngon, hoặc là đồ ăn không tinh xảo, anh có thể một ngụm liền nếm ra.

Tóc đỏ nói giỡn: “Đây là chị Vân dưỡng công chúa nhỏ à!”

Lý Vân như anh em ôm cổ Giang Thủy: “Tôi vui.”

Giang Thủy cũng vui vẻ: “Nghe thấy không? Về sau nói chuyện đừng chua lòm.”

Tóc đỏ xem như sợ anh. Trước kia một người hầu hạ Lý Vân, hiện tại còn phải hầu hạ thêm đại gia Giang Thủy này. Ngày thường bị anh sai sử đi siêu thị mua đồ, có đôi khi còn phải đi chợ mua đồ ăn — lúc Giang Thủy tâm tình tốt, rất nguyện ý tự mình xuống bếp, Lý Vân quý trọng nhất lúc này, hỏi anh làm thế nào luyện ra trù nghệ (khả năng nấu ăn), anh không đáp.

Ngẫu nhiên, còn phải thế anh chạy chân. Chạy khắp Bắc Kinh, chỉ vì xem khối đất tốt.

Giang Thủy muốn mua nhà.

Tóc đỏ thở hồng hộc trở về báo cáo, Giang Thủy liếc hắn một cái nhẹ như bẫng nói: “Ai bảo cậu đi ngoài Thập Hoàn? Chọn mục tiêu trong Nhị Hoàn.”

Tóc đỏ thiếu chút nữa rớt cằm xuống mặt đất.

Nhà ở trong Nhị Hoàn Bắc Kinh… Dù sao thì hắn là tưởng cũng không dám tưởng.

“Thế nào, cảm thấy tôi mua không nổi?” Ánh mắt như đao của Giang Thủy đảo qua, Tóc đỏ run run, lập tức nói: “Tôi chỗ nào dám chứ! Ngài hiện tại có nhiều tiền, ngài hiện tại chính là đại gia!” Biểu tình khoa trương mà dựng ngón tay cái.

Giang Thủy bình tĩnh nhìn hắn, hắn thu thế, nhanh như chớp chạy tới ngồi xuống cạnh Giang Thủy, lời nói rất là thấm thía: “Anh Thủy, nói thật, ngài hiện tại có tiền về có tiền, nhưng muốn mua nhà trong Nhị Hoàn —, nhất định phải mua dĩ nhiên là mua nổi, nhưng chọn không được chỗ tốt. Anh hiểu ý tôi chứ?”

Giang Thủy buông ô tô mô hình thưởng thức, vỗ vỗ cánh tay Tóc đỏ: “Tôi chỉ nói đến thế thôi, mặt khác, cậu xem mà làm đi.”

Nói rồi liền vỗ vỗ mông đi mất.

Lúc ấy, Tóc đỏ thật muốn lấy cái mô hình kia đập vào ót anh một cái. Sau lại cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ đi. Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.

Thời điểm lại đi hội sở, Giang Thủy đã không còn thấy không hợp nhau giống như lần đầu tiên. Nhóm người này sẽ chơi, hát hò thổi bình ném xúc xắc. Tiếp khách là một đoàn phụ nữ mặc đồ phong cách tam điểm (cái này tớ không hiểu lắm, có thể là kiểu như bikini, quây ngực, váy ngắn gì đó:v), đàn ông tham sắc đẹp của phụ nữ, phụ nữ thích tiền của đàn ông, cũng coi như theo nhu cầu.

Lý Vân biết làm việc, là nhân tinh, làm các ông chủ rất phấn khích. Giang Thủy căn bản không cần làm gì, anh chỉ cần lẳng lặng ngồi trên sô pha, uống rượu hoặc là hút thuốc, tự mình tìm vui.

Xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son. Cảm giác ao rượu rừng thịt.

Trên đỉnh đầu Giang Thủy là một chiếc đèn treo loá mắt, thuốc lá và rượu xuống bụng anh, thần chí đã không còn thanh tỉnh bằng lúc mới vừa tiến vào. Có một cô gái lại đây, trực tiếp ngồi trên đùi anh, liền kém lấy ngực chôn mặt anh. Đầu óc vừa động, chăm chú nhìn, bên tai một trận tê dại — bị cô ta thổi một hơi nóng.

“Đi xuống.” Anh nói.

“Không, người ta thích anh.” Cô gái tuổi không lớn, không biết đã hai mươi hay chưa.

Giang Thủy không hiểu sao mà cười: “Thích tôi? Cô biết tôi là ai sao?”

“Biết chứ, là người đánh bại Nhị Hoàn Thập Tam Lang! Mỗi lần đến thời gian anh chạy Nhị Hoàn, em đều biết.” Cô ấy dán đến bên tai Giang Thủy, ái muội nói.

Giang Thủy cười cười, một câu cũng không nói. Cô gái cho rằng anh không tin, nóng nảy, ngữ tốc nhanh hơn: “Thật sự! Em rất sùng bái anh! Thời gian mỗi lần anh đua xe em đều ghi vào một quyển sổ, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ đều phải xem, lần sau em ghi lại sẽ đọc cho anh nghe!”

Giang Thủy thờ ơ, cô gái làm nũng lắc lắc ngực anh: “Được không?”

“Được.” Anh nói, “Bây giờ có thể đi xuống không?”

Cô gái nhỏ sùng bái anh, cũng sợ anh. Bị anh ngoài cười nhưng trong không cười đuổi đi, tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Anh tiếp tục một người ngốc, xem mấy đôi nam nữ ở nơi xa bắt đầu hôn môi, nghe giọng hát vịt đực của ông chủ, cuối cùng ngửa cổ, bị ánh đèn trên đỉnh đầu đâm vào nheo lại mắt.

Trong hoảng hốt, anh cho rằng đây là đang nằm mơ, tiền tài, thuốc lá, rượu cùng phụ nữ, những thứ căn bản không phải thuộc về anh, hiện tại anh đều có. Hơn nữa muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Mấy thứ này đều là của anh sao? Đều là của anh. Anh lấy đến thuận tay sao? Nắm ở trong tay có thể hoảng hốt hay không?

Anh nghĩ, anh hẳn là cũng có cơ hội sống được càng tốt hơn.

Anh trước kia thật tệ hại, lấy oán trả ơn, tội đáng chết vạn lần. “Chí thân” (người thân ruột thịt) của anh nguyền rủa anh sống không bằng chết, anh cũng đích xác từng sống không bằng chết. Đoạn thời gian cô đơn kia dùng để hoàn lại nợ người, cũng đủ rồi đi.

Hiện tại anh đã trọng sinh. Ở Bắc Kinh, anh tựa như được sinh ra một lần nữa.

Qua rạng sáng, đàn người không ngủ này rốt cuộc buồn ngủ.

Lý Vân bị người rót đến say không còn biết gì, mềm oặt, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Giang Thủy cõng cô ta lên nhà, nhét vào trong chăn.

Anh đi đến ban công ào ào gió lạnh gọi điện thoại, đã lâu như vậy rốt cuộc anh mới dám gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại thông nhưng không ai tiếp, anh không từ bỏ, ngắt rồi lại gọi lần nữa. Dựa vào cơn say rượu này, anh một hơi gọi cho Dương Mai ba bốn cuộc điện thoại.

Cuối cùng một cuộc được tiếp.

“Alo.” Thanh âm ám ách lười nhác, do bị anh đánh thức.

Nghe thấy thanh âm này, Giang Thủy cơ hồ muốn rơi lệ.

Dương Mai thanh tỉnh hơn: “Ai vậy?”

Hai bên bỗng nhiên đều trầm mặc xuống, trái tim Dương Mai đột nhiên kéo, nhìn nhìn màn hình di động, là dãy số xa lạ.

Cô run rẩy đặt điện thoại bên lỗ tai, thử thăm dò hỏi: “Giang Thủy?”

“Là anh.”

“…”

Lại là một trận an tĩnh.

“Anh ở đâu?” Cô hỏi.

“Anh rất tốt, em không cần lo lắng. Đây là số mới của anh.”

“Số mới Bắc Kinh?”

“…”

“Em đừng giận, Dương Mai, anh không có cách nào.” Anh nói, “Anh rất nhanh sẽ trở về.”

Dương Mai ngồi dậy, biểu cảm dấu trong tóc, thanh âm rất thấp: “Anh còn trở về làm gì.”

Cha mẹ cô đã sớm dọn khỏi nhà cô về quê. Lúc này bọn họ thật nhẫn tâm, hơn một tháng không gọi điện thoại cho cô, giống như không có đứa con gái này, ban đầu cô còn gọi mấy cuộc điện thoại trở về, nhưng luôn bị giận dỗi ngắt máy, sau lại cô cũng phiền.

Cô luôn là một người, năng lực tự gánh vác sinh hoạt rất mạnh, này  cũng không có gì không quen.

Thời điểm Tiểu Hà xin nghỉ, một người xem cửa hàng, một người tan tầm. Cô mua một chiếc xe, nhưng không dám lái quá nhanh, thời điểm tan tầm luôn bị tắc trên đường. Sau lại cô sửa thành lái xe đạp.

Tan tầm đi ngang qua chợ mua đồ ăn, một người một chay một mặn là xong, nhiều ăn không hết, cô không có thói quen nhét tủ lạnh, bởi vì đồ vật để qua đêm không tốt với thân thể.

Thân thể của cô từ lúc phá thai càng thêm không tốt, độ ấm có dao động liền cảm mạo, ở trên giường lười bảy tám ngày, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, ngủ đến lúc trời đen kịt.

Lý Diễm gọi cô ra cùng nhau rèn luyện thân thể, cô luôn là đẩy cũng không đi. Bởi vì không thấy vui gì. Tính ra thì, cô đã lâu không gặp Lý Diễm. Nhưng ở trong vòng bạn bè, vẫn có thể thấy dấu vết Lý Diễm — cô ấy phát ảnh chụp, lên núi tự chụp, ăn cơm tự chụp, mua sắm tự chụp, du lịch tự chụp — cô ấy có bạn bè mới.

Dương Mai nghĩ, này đó mình đều có thể đối phó, không vấn đề gì. Chỉ ngoại trừ …

Giang Thủy nói: “Ahh khẳng định sẽ trở về, Dương Mai, anh phải về cưới em.”

Chỉ một câu này thôi, khiến cho Dương Mai rơi nước mắt.

Giang Thủy nghe thấy tiếng vang rất nhỏ ở đầu kia, anh nghĩ có khả năng cô đang khóc. Trái tim bỗng nhiên bất ổn, miệng lại không khéo, không biết an ủi như thế nào. Lúc này, anh mới phát hiện chính mình có bao nhiêu tưởng niệm cô.

Muốn bọn họ ôm nhau nằm trong chăn bông, muốn tay cô dịu dàng mà vuốt ve thân thể anh.

Bàn tay ấm áp kia.

Giống như bây giờ.

Giang Thủy cúi đầu nhìn, tay Lý Vân ôm phần eo anh. Anh xoay người, chỉ hơi chút vừa động như vậy, tay kia liền rơi xuống. Lý Vân hơi mở mắt, mông lung ái muội.

Anh không rên một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đoán cô ta vài phần tỉnh vài phần say.

Gương mặt kia lộ ra màu hồng do say rượu, đôi môi như ngọc đỏ hơi giương, nhìn kỹ, khóe mắt có nhiều nếp nhăn dài nhỏ. Cô ta thường trang điểm, che khuyết điểm sạch sẽ, bây giờ tẩy trang, lộ ra diện mạo chân thật.

Môi Giang Thủy chỉ là hơi hơi mở ra, Lý Vân liền suỵt một tiếng, cười, hướng anh chớp chớp mắt, ngón tay chỉ di động vẫn còn trong cuộc trò chuyện.

“Đừng để cô ấy nghe thấy —”

Cô ta cười ha ha, bởi vì vóc dáng lùn, chỉ có thể cố hết sức mà ngửa cổ. Túm cằm Giang Thủy một cái, Giang Thủy cau mày, sờ cằm một phen, ngón tay ướt át.