Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 67: “Hi vọng”




“Nứt cột sống, bởi vì thoái hóa đốt sống bẩm sinh, ở mặt lưng hoặc bụng của cột sống hình thành vết nứt, có hoặc không biến dạng màng não, một bộ phận thần kinh xảy ra dị dạng, loại biến dị lâm sàng này rất phổ biến, chiếm 5%~29% trên tổng điều tra dân số…”

“Tình huống thai nhi của Dương Mai tương đối nghiêm trọng, tỷ lệ tồn tại cực thấp, bởi vậy phải lựa chọn phá thai.”

Lý Diễm từ văn phòng bác sĩ đi ra, trong đầu tất cả đều hỗn độn. Giải thích chuyên nghiệp của cô cô ấy không ngừng vọng bên tai, cuối cùng chỉ còn hai chữ “Phá thai” máu chảy đầm đìa trước mắt.

Bước chân phù phiếm đi đến phòng bệnh Dương Mai, không lưu ý, thiếu chút nữa đụng phải hộ sĩ đi đến từ đối diện.

Cửa phòng bệnh khép hờ, Lý Diễm dựa vào vách tường cạnh cửa, không dám đi vào, sợ vừa nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Dương Mai sẽ nhịn không được muốn khóc.

Bốn phía thực an tĩnh, loại yên tĩnh ấy vào lúc này lại càng thêm bi thương.

Mẹ Dương đang rửa táo trong toilet, dùng khăn lông lau khô, lại dùng cái bào tước vỏ. Tước tước, tay không có lực, quả táo tròn vo liền nện đến trên mặt đất.

Bà không đi nhặt, cũng không nhúc nhích chỉ ngơ ngác mà nhìn. Ba Dương ở phía sau nghe thấy động tĩnh đi vào, còn chưa nói gì đã nghe thấy mẹ Dương phát ra một tiếng thở dài.

“Được rồi, đừng buồn nữa.” Ba Dương khẽ vuốt lưng mẹ Dương, an ủi nói, chính mình trong lòng lại khó chịu hơn. Hít một hơi, lại nói: “Tôi lại đi lấy quả táo khác.”

“Đừng lấy nữa, không muốn gọt.”

Một lát sau, bà vẫn dựa cửa đứng, đầu tiên là âm thanh hít không khí đứt quãng, dần dần chuyển thành tiếng khóc, cuối cùng tiếng khóc lại biến mất. Ở trong gương, mẹ Dương nhắm chặt mắt, bộ dáng miệng há hốc thoạt nhìn dị thường cực kỳ bi ai.

“Dựa vào cái gì chứ, con gái tôi phải chịu loại khổ này? Sắp đau đến mất mạng rồi…”

Mẹ Dương ép thanh âm rất thấp, những lời này vào tai ba Dương mơ mơ hồ hồ, nhưng trong lòng lại rõ ràng.

Dương Mai phá thai mất mười mấy tiếng đồng hồ, cửa mình từ một cm dần dần mở ra, mãi cho đến mười cm. Cô nằm trên khăn trải giường tuyết trắng, thân hình mới béo lên một chút đã gầy gò tái nhợt đi, dường như hòa hợp với giường bệnh màu trắng thành một thể.

Cô đau đến muốn chết, nhưng một tiếng cũng không kêu. Cắn đến hàm răng đều run lên, cả khuôn mặt mồ hôi lạnh đầm đìa, giống như vớt từ trong nước lên.

Một khắc kia, mẹ Dương thiếu chút nữa quỳ xuống bái lạy ông trời, chỉ cầu nguyện thời gian trôi qua mau một chút, đau đớn của con gái có thể nhẹ một chút.

Thời điểm phá thai kết thúc, nhìn Dương Mai cơ hồ là hơi thở thoi thóp, ba Dương mẹ Dương đều là tim như đao cắt. Bọn họ ở trước mặt Dương Mai không dám khóc, chỉ dám tránh ở buồng vệ sinh công cộng cuối hành lang trộm lau nước mắt.

Ba Dương đưa lưng về phía mẹ Dương, chân lại giống như dính trên sàn nhà, lúc này làm thế nào cũng không đi ra được. Nghe được tiếng khóc áp lực phía sau, hốc mắt ông cũng cay theo.

Nhưng ông không thể khóc, hai người phụ nữ bên người, một người còn thực suy yếu nằm ở trên giường bệnh, một người khác khóc đến thanh âm cũng không thấy. Ông là người đàn ông duy nhất ở nơi này, làm sao dám khóc?

Vì thế hung hăng cọ đôi mắt, xoay người, xoa bả vai mẹ Dương trấn an cảm xúc của bà.

Hai ông bà tuổi tác thêm lên cũng được trăm tuổi, ngắn ngủn hai ngày, dường như đã già nua đi rất nhiều. Sống lưng bọn họ cong lại, giống như con tôm, chỉ nhìn bóng dáng tiêu điều như vậy, Lý Diễm đứng ở ngoài cửa đã cảm thấy mũi lên men.

Không dám lại tiếp tục xem, cô ấy như trốn dọc theo bờ tường đi thật nhanh.

Ở góc rẽ có một cánh cửa mở ra, là cửa cầu thang.

Lý Diễm đi đến nơi đó, còn chưa kịp thở, thiếu chút nữa đụng phải một người đang chạy tới. Tập trung nhìn vào, là Giang Thủy.

Anh hẳn là chạy thang bộ lên, nơi này là tầng chín, leo lên cũng quá sức.

Ngày mùa đông, Lý Diễm nhìn trán anh đầy mồ hôi nóng, trong lòng lại không mảy may lay động. Lúc này nhìn thấy anh, không duyên cớ lại sinh ra vài phần ghi hận.

Lý Diễm nói: “Rốt cuộc biết đến xem vợ con anh?”

Giang Thủy thở dốc thật mạnh, nhìn cô ấy một cái, muốn vòng qua bên cạnh. Lý Diễm không nuốt nổi cơn giận, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, móng tay rất dài, véo vào cơ bắp cứng rắn của anh.

Giang Thủy nhíu mày quay đầu lại: “Làm gì?”

“Anh lúc này tới có ích lợi gì? Thời điểm khó khăn nhất đều đã qua. Tôi hỏi anh, thời điểm Dương Mai phá thai, anh ở đâu?”

Anh híp mắt, dường như đang tự hỏi, lại dường như không phải. Tóm lại lúc này Lý Diễm căn bản xem không hiểu cảm xúc của Giang Thủy — anh giống như một mảnh biển rộng ở trong đêm tối, đáy biển có bao nhiêu sóng ngầm kích động, ai cũng không biết được.

“Tôi cũng không biết.” Anh cắn chặt hàm răng, từng chữ một nghẹn ra: “Vừa rồi tôi mới nhận được điện thoại.”

“Bọn họ không nói cho anh?”

“…”

Lý Diễm không nói gì, tay cô ấy dần dần buông ra, trong ánh mắt nhìn Giang Thủy mang theo một tia thương hại: “Anh cũng thật đáng thương…”

Giang Thủy bỗng dưng nhìn về phía cô ấy, nói: “Cô nói cái gì?”

“Không có gì.” Lý Diễm nói, “Anh đi xem Dương Mai đi, tôi thấy sắc mặt cô ấy còn rất kém.”

Giang Thủy bước nhanh đi, rất nhanh đã tìm được phòng bệnh của Dương Mai.

Anh đứng yên ở trước cửa một lúc, tay mới vừa đặt lên then cửa, cửa đã bị mẹ Dương mở từ trong ra.

Hai người nhìn nhau một lát ngắn ngủi.

“Bác.”

Mẹ Dương ghét bỏ ra mặt: “Cậu đừng gọi tôi là bác!”

Giang Thủy cúi đầu, biểu tình trên mặt khó phân biệt: “Cháu muốn vào nhìn Dương Mai.”

“Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì đẹp!”

Mẹ Dương vốn là muốn ra đổ nước ấm, lúc này nước cũng không muốn thêm, “bang” một tiếng, hung dữ ném bình nước đến trên mặt đất, lui về sau một bước, muốn đóng cửa lại.

Giang Thủy phản ứng nhanh, cánh tay dài duỗi ra, lòng bàn tay gắt gao bao trùm ở cạnh cửa, cánh cửa đang đóng bỗng nhiên đình chỉ.

Sức mẹ Dương khẳng định không lớn bằng Giang Thủy, bà dùng sức cậy mạnh bẻ vài cái lên cửa, làm thế nào cũng không lay động được lực của Giang Thủy, hỏa khí lập tức liền toát ra: “Cậu làm gì đấy? A? Tạo phản à?”

“Không.” Anh nặng nề nói, “Cho cháu vào.”

“Đừng đi vào, Dương Mai đang ngủ.”

Tay anh hơi thả lỏng, duỗi dài cổ nhìn vào trong.

Mẹ Dương bá đạo cản lại: “Cậu đừng đánh thức nó.”

“Cháu sẽ không đánh thức cô ấy, cháu chỉ đi vào liếc nhìn cô ấy một cái.”

Mẹ Dương tỏ vẻ bất thiện nhẹ trào một tiếng: “Cậu đi đi, tôi sẽ không để cậu nhìn thấy nó.”

Giang Thủy đầy mặt kinh ngạc, biểu tình này, càng khiến mẹ Dương hận trong lòng: “Con gái của tôi bây giờ như thế, đều là do cậu làm hại!”

Anh cắn chặt răng, không nói chuyện.

Mẹ Dương nói: “Tôi thấy đứa trẻ dị dạng chính là do di truyền! Là cậu di truyền!” Nói tới đây, bà càng thêm tức giận bất bình, ánh mắt nhìn Giang Thủy tựa như rắn hổ mang nhìn con mồi, hung tàn ác độc.

Phỏng đoán bừa như vậy bà còn không thỏa mãn, mím môi lại nói thầm một câu: “Ai biết trên người của cậu chảy dòng máu của ai, cũng không biết có sạch sẽ không.”

Giang Thủy nhìn chằm chằm mẹ Dương, môi mím chặt, cơ bắp miệng hơi hơi run rẩy, giống như đang liều mạng áp chế cái gì.

Mẹ Dương nhìn anh, hừ nói: “Thế nào? Cậu còn không phục? Cậu biết cha mình là ai sao? Hả? Loại người như cậu, nếu không phải Dương Mai mang thai, tôi chết cũng sẽ không để nó ở cùng cậu!”

Mẹ Dương càng nói càng hả giận, buồn bực từ lâu tới nay vào lúc này như tìm được lối ra thỏa đáng nhất, lập tức lại giống như tràn ngập sức lực, tay túm cửa dùng sức thật mạnh, rốt cuộc Giang Thủy buông lỏng ra, bà lại lảo đảo về sau, cửa phanh một tiếng đụng phải tường, lại đột nhiên bắn trở về.

Lại “phanh” một cái, nặng nề đập vào thái dương Giang Thủy, đau đến mức mắt anh đầy sao xẹt.

“Cút!”

Giang Thủy vẫn không nhúc nhích, mắt thấy mẹ Dương xua tay giống như xua đuổi con rệp, chỉ kém bóp mũi. Khi đó, đến chính anh cũng phân không rõ trong nội tâm rốt cuộc đang có cảm thụ gì. Hình như là khổ sở, nhưng lại giống như đã quen.

“Nghe không thấy tôi nói có phải không?” Mẹ Dương trừng mắt, âm thanh to lớn vang dội, “Dương Quốc Cường! Ông mang cái chổi trong WC cho tôi!… Người đâu?! Được, được, tội tự mình lấy.”

Toilet ở bên tay phải cửa phòng bệnh, mẹ Dương đang nổi nóng, đi vô cùng nhanh chóng. Chỉ giây lát, khi lại xuất hiện trước mặt Giang Thủy, trên tay đã giơ chổi lên — là loại chổi nguyên thủy nhất, dùng rơm cao lương cứng, từng cọng cứng rắn dựng đứng, đánh vào thịt người đau đớn.

Mẹ Dương nháo ra động tĩnh lớn như vậy, chung quanh sớm vây quanh một vòng người. Có người bệnh cũng có bác sĩ hộ sĩ. Trong đó một người hộ sĩ muốn tới ngăn lại, nào nghĩ đến cái chổi của mẹ Dương không có mắt, lập tức liền đảo qua, sợ tới mức hộ sĩ kia rụt cổ trốn về sau.

Thời điểm còn trẻ mẹ Dương nổi tiếng đanh đá, tuổi tác càng lúc càng lớn, tính đanh đá này không giảm ngược lại còn tăng. Xuống tay là thật tàn nhẫn, không phải chỉ để hù dọa người, từng cái “bang” một, Giang Thủy tránh né không kịp, một bên sườn mặt cùng đầu vai đã bị cái chổi đánh một chút.

“Đừng đánh người! Có gì thì nói không được sao!”

Mẹ Dương ngoảnh mặt làm ngơ. Một đôi mắt trừng đến tròn xoe, mặt lộ ánh sáng hung ác. Cơ hồ một toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy tiếng gào của bà: “Cậu là thứ gì chứ? Quỷ nghèo không cha không mẹ! Còn muốn cưới con gái tôi? Cũng không ước lượng chính mình mấy cân mấy lượng! Đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga!”

Mắt thấy tình huống càng ngày càng không thể khống chế, ba Dương vội vàng từ phía sau đoạt lấy cái chổi trong tay mẹ Dương. Mẹ Dương trên tay không còn gì mà cũng không tự biết, tràn ngập tức giận mà gào lên với Giang Thủy: “Cút!”

Ngoài phòng bệnh càng ngày càng nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, thanh âm khe khẽ nói nhỏ không dứt bên tai. Trên mặt ba Dương một trận khô nóng, túm mẹ Dương kéo vào trong. Mẹ Dương quay đầu, đỏ mặt tía tai liền kêu: “Ông làm cái gì!”

“Vào mau! Còn không chê mất mặt!”

Cửa bị đóng lại thật mạnh.

Ngăn cách trong phòng ngoài phòng.

Giang Thủy đứng tại chỗ trong chốc lát, đám người vây quanh anh, âm thanh nghị luận thực ồn ào, anh lại cái gì cũng không nghe thấy.

Ra khỏi bệnh viện, anh ở gần chợ đêm lắc lư một trận. Sắc trời đen hoàn toàn, trăng lạnh treo lên đỉnh đầu, lúc này anh mới phát giác cả ngày chưa ăn cái gì.

Tiếng người ở cửa hàng đồ nướng bên cạnh vang lên ồn ào, gió lạnh đưa tới mùi thịt nướng mê người.

Anh dịch bước đi qua, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn đầy dầu mỡ. Bàn này người mới vừa đi, trên bàn cơm thừa canh cặn còn chưa kịp thu.

“Muốn gọi món gì?”

Giang Thủy ngẩng đầu, thấy gương mặt người phục vụ mơ hồ. Người phục vụ đợi một lát, không thấy anh gọi món, ngữ khí liền có điểm không kiên nhẫn: “Đại ca này, anh muốn ăn cái gì?”

Giang Thủy lắc đầu, người phục vụ quái dị liếc anh một cái, một bên ở trong lòng nói thầm một bên xoay người đi. Bỗng nhiên, thanh âm phía sau nói: “Có bia không?”

Không bao lâu sau, bia Giang Thủy gọi đã được đưa lên. Đang muốn cầm lấy mở nắp, người phục vụ nói: “Đại ca, chỗ chúng tôi là trả tiền trước.”

Tay Giang Thủy ngừng lại, lùi về sờ túi tiền.

Rỗng tuếch.

Túi tiền của anh ném ở trên xe, xe ngừng ở cửa bệnh viện. Từ bệnh viện ra tới anh một đường đi bộ, như cái xác không hồn.

“Không có tiền không thể uống bia.” Người phục vụ nhìn chằm chằm Giang Thủy từ trên xuống dưới, trong lòng thầm mắng một câu “Nghèo nàn”.

“Tiền của tôi ở trên xe, sẽ trả sau.” Anh lại giơ tay mở nắp chai.

Người phục vụ chắn lại, bắt đầu trở lại thu chai bia: “Không được đâu đại ca! Cửa hàng chúng tôi có quy củ.”

Trong lúc xô đẩy, một chai bia rơi xuống mặt đất, mảnh pha lê như bột phấn rơi vỡ đầy đất.

Người phục vụ trợn mắt há hốc mồm nhìn, sau khi bừng tỉnh bỗng nhiên sinh ra lớn mật: “Có bệnh!”

Tiền lương vốn dĩ đã thấp, một chai rượu lại rẻ, hắn cũng không muốn mất mấy đồng tiền. Đang muốn chỉ vào mũi người ta mà mắng, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, một thanh âm cợt nhả lướt qua: “Ai — tính tình sao lại nóng nảy như vậy làm gì? Khách hàng là thượng đế, hiểu hay không?”