Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 65: Khổ sở




Lý Diễm đúng giờ tới đón Dương Mai, bởi vì là cuối tuần, trên đường tới trung tâm thương mại khá tắc đường, một ngã tư đường vì đèn đỏ mà phải ngừng ba lần.

“Những người này sao lại đều chọn cuối tuần đi mua quần áo chứ, không thể đổi thời gian khác sao?”

Dương Mai nhìn Lý Diễm liếc mắt một cái: “Chúng ta không phải cũng giống thế sao, lần sau chúng ta đổi thời gian đi.”

“Tớ phải đi làm từ thứ hai đến thứ sáu, không xin nghỉ được.” Lý Diễm nói, “Giang Thủy rốt cuộc bận cái gì mà không thể đi cùng cậu?”

Sau khi đến trung tâm thương mại, khắp nơi kín người hết chỗ. Những nơi nhiều người như thế này không khí không tốt lắm, người qua người lại cọ phải nhau, dạo phố cũng cảm thấy không thoải mái.

Lý Diễm còn tốt, nhưng Dương Mai đang mang thai, đi không bao lâu đã cảm thấy ăn không tiêu.

Lý Diễm nhìn dáng vẻ cô đi vài bước phải nghỉ ngơi vài phút, nhún nhún vai nói: “Đi thôi! Chúng ta vẫn là tìm một chỗ ngồi xuống đi.”

Gần khu thương mại có rất nhiều quán ăn, Lý Diễm cùng Dương Mai vào một nhà trong đó.

Nơi này khá nổi tiếng, nghe nói ông chủ là người Đài Loan, đã mở cửa hàng ở đây mười mấy năm.

Dương Mai vừa ngồi xuống đã nhẹ nhàng thở ra, Lý Diễm liền cười: “Vẫn là ở đây thoải mái hơn phải không? Cậu ấy, chỉ hợp ở những chỗ thế này thôi, chứ cái nơi chật chội như chợ bán thức ăn kia, cậu không chịu nổi đâu.”

Dương Mai liếc cô ấy: “Không phải bây giờ tớ đang mang thai sao, không thể so với trước kia.”

“Mang thai mang thai, cậu bây giời nói chuyện hai ba câu đều không rời khỏi chuyện mang thai! Khoe với tớ đấy hả.”

Dương Mai cười khúc khích: “Có bản lĩnh cậu cũng sinh một đứa đi.”

Nói tới đây, Lý Diễm bỗng nhiên trầm mặc.

Cô ấy đã sớm muốn sinh con, nhưng mà vẫn luôn không thấy gì. Nói Tôn Uy không đủ nỗ lực thì cũng không phải, nói cô ấy không thể sinh thì cũng đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chỉ tiêu các phương diện đều bình thường.

Vẫn chưa mang thai được khiến tâm ý Lý Diễm đã sắp nguội lạnh. Ông trời giống như đùa giỡn với cô ấy, cô ấy liều mạng muốn một thứ nào đó đến vậy, nhưng làm thế nào cũng không lấy được.

Cô ấy thở ngắn than dài, mang theo hâm mộ hỏi Dương Mai: “Các cậu làm thế nào mang thai được vậy? Nói với tớ một chút, tớ lấy kinh nghiệm.”

Dương Mai buột miệng thốt ra: “Làm sao tớ biết được?”

“Hứ, còn giấu diếm không muốn nói chứ gì, keo kiệt.”

“…”

Dương Mai là thật sự không biết. Cho đến hôm nay, cô cũng không hề hồi tưởng lại tình hình ngày đó. Trên thực tế, rốt cuộc là lần nào gieo hạt, cô cũng không rõ lắm, chỉ có phạm vi đại khái — có lẽ là một ngày kia, anh vừa vặn không mang bao, cũng có thể là một ngày kia, tư thế tương đối thuận tiện mang thai.

Hiện tại Lý Diễm muốn cô làm người từng trải đọc diễn văn, cô khẳng định không nói nổi.

Thế nhưng Lý Diễm một bộ ham học hỏi như người khát nước, lại tỏ vẻ nếu cô không nói cái gì thì sẽ phải tuyệt giao, khiến Dương Mai không có biện pháp nào, đành phải thanh thanh yết hầu, nghẹn ra cái gì đó để nói: “Đại khái… Khi “làm” thì nhẹ nhàng chút, mông lót thứ gì đó bên dưới, như vậy tỷ lệ thụ thai sẽ lớn hơn.”

Lý Diễm không hề thấy cảm kích: “Này đó tớ đều biết rồi, đã thử qua rất nhiều lần. Tớ còn uống trung y nữa kìa! Cậu không thể nói cái tớ không biết sao?”

Dương Mai xem thường nhìn cô ấy, cố ý nói, “Vậy không bằng cậu đi vái lạy Quan Âm Tống Tử, đi đoán mệnh, không được thì kêu đại sư giúp cậu sửa mệnh.”

“Đúng đúng đúng, tớ nhất định đi tìm đại sư tính xem. Cậu thì vô tâm cắm liễu liễu lên xanh, tớ thế nào cố tình trồng hoa hoa không nở chứ?”

“…”

Lý Diễm nói gió chính là mưa, nhìn dáng vẻ như là đem lời nói đùa của Dương Mai thành châm ngôn. Dương Mai nghiêm mặt, kiềm chế xao động nói với Lý Diễm: “Cậu đừng có làm bậy, những thứ kia không tin được.”

“Không tin tắc không có, tin tắc sẽ có.”

“Có thời gian rảnh rỗi, còn không bằng quản Tôn Uy cho tốt.”

Lý Diễm yên tĩnh lại, hỏi: “Cậu có ý gì?”

Dương Mai tự biết lỡ lời, muốn lừa gạt qua đi, nhưng Lý Diễm đuổi theo hỏi, không có cách nào, đành phải nói: “Cậu không cảm thấy Tôn Uy có gì không thích hợp sao?”

“Cậu nói thẳng đi.”

“Lúc Giang Thủy đi chở khách có thấy Tôn Uy ở Bờ biển hoàng kim.”

Không cần nói thêm gì nữa, loại địa phương như bờ biển hoàng kim này, bên ngoài là KTV, trên thực tế chính là câu lạc bộ đêm. Huống hồ, hình ảnh Giang Thủy thấy có chứng cứ vô cùng xác thực — nam nữ quần áo không chỉnh tề ở trong góc sờ soạng nhau — chỉ có trẻ con không hiểu chuyện mới xem không hiểu ý tứ trong đó.

“Lý Diễm, cậu cẩn thận ngẫm lại, có phải Tôn Uy có điểm nào không thích hợp không? Các cậu vì sao trước sau không có con được, có phải Tôn Uy còn không nghĩ muốn hay không?”

Lý Diễm ngẩn người, vô tội lại đáng thương. Dương Mai thật sự không đành lòng, những lời khác một câu đều không nói nhiều, miễn cho Lý Diễm thương tâm. Dương Mai biết, Lý Diễm tha thứ Tôn Uy, đáp ứng gương vỡ lại lành, kỳ thật là ôm ảo tưởng Tôn Uy có thể quay đầu lại là bờ.

Nhưng đàn ông vụng trộm bên ngoài nơi nào sẽ vì cháo trắng rau xào trong nhà mà từ bỏ sơn trân hải vị bên ngoài? Từng vụng trộm một lần, hưởng qua ngon ngọt, liền sẽ muốn lần thứ hai, lần thứ ba. Tôn Uy tuyệt không phải kiểu người lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

Ở sâu trong nội tâm Lý Diễm, có lẽ cũng nghĩ đến giống như Dương Mai. Cô ấy mềm yếu, nhưng không ngốc. Lại không phải người trẻ người non dạ, bước vào hồng trần đã sớm hiểu chuyện.

Nhưng vì cái gì lại là Dương Mai nói cho cô ấy? Một người phụ nữ sắp kết hôn, đang mang thai, sắp ôm hạnh phúc, lặng lẽ nói những lời này với cô ấy, khiến cho cảm giác quẫn bách đáng buồn càng thâm nhập cốt tủy.

“Lý Diễm, Tôn Uy …”

“Cậu tận mắt nhìn thấy anh ấy như thế nào?”

Dương Mai không phản ứng lại, ngẩn ra một chút.

Lý Diễm nói: “Tớ nói, cậu là thấy anh ấy ôm ai, hay là hôn ai, hay là cùng ai lên giường?”

“…”

“Không có đi? Không có thì đừng đoán mò.”

“Giang Thủy sẽ không nói dối.”

“Chứng minh thế nào đây?”

“…”

“Không cách nào chứng minh đúng không? Dương Mai, tớ nói với cậu — thà rằng tin tưởng trên đời có quỷ, cũng đừng tin tưởng miệng lưỡi đàn ông. Đúng vậy, Tôn Uy không thành thật, nhưng Giang Thủy nhất định sẽ thành thật sao? Anh ta chưa từng lừa gạt cậu, chưa từng dấu diếm cậu, chưa từng đối với cậu có điều giữ lại?”

Dương Mai không lên tiếng, nhìn Lý Diễm từ trên chỗ ngồi đứng dậy, rầm một tiếng, kéo bàn ghế di động.

“Tôn Uy thế nào, lòng tớ rõ ràng. Cậu đừng ở trước mặt tớ bình phẩm từ đầu đến chân chồng tớ. Dương Mai, tớ còn thích Tôn Uy, cho nên cậu đừng nói loại chuyện này với tớ, tớ không thích nghe.”

Bốn phía khôi phục yên lặng như ban đầu, Dương Mai vẫn ngồi tại chỗ như cũ. Trà lúa mạch trong tay cô đã lạnh thấu, ly đối diện đã uống sạch một nửa, dư lại một nửa bình tĩnh không gợn sóng.

Người đi trà lạnh.

Dương Mai bắt đầu hối hận, cô dường như quá đắc ý, cho nên bất tri bất giác đã xúc phạm tới Lý Diễm. Cô thế nào có thể quên, Lý Diễm là kiểu phụ nữ miệng cọp gan thỏ, ngoan cường của cô ấy bất quá là vì che dấu nội tâm mềm yếu.

Mà cô lại giống như một cái dằm nhọn xuyên qua quân lính phòng thủ tan rã của Lý Diễm, nhắm thẳng vào tim cô ấy.

Kết cục tan rã trong không vui như vậy khiến Dương Mai cảm giác vô cùng khổ sở. Lúc rời khỏi thậm chí còn quên trả tiền, bị nhân viên phục vụ đuổi theo.

Cô quẫn bách lấy tiền đưa cho người phục vụ, còn không chờ thối tiền lẻ, đã một mình vội vàng rời đi.

Chính cô cũng không biết, vì cái gì muốn chạy trối chết như vậy.

So với thời gian đã định cô về đến nhà sớm hơn một giờ, ba mẹ đều không có nhà, ba Dương nghe nói gần đây có gánh hát tới liền chạy tới thưởng thức quốc tuý của dân tộc, mẹ Dương một người ở nhà đợi nhàm chán, quyết đoán gia nhập hàng ngũ múa quảng trường.

Cô nghĩ, như vậy cũng tốt, cô nên có thời gian lắng lại. Những ngày yên ổn tới quá dễ dàng, khiến cô không tự chủ được mà bắt đầu lên mặt rồi.

Đúng lúc này, cửa mở. Giang Thủy tiến vào.

“Sao anh đã về rồi?” Dương Mai hỏi.

Giang Thủy ở trong phòng vòng một vòng, có vẻ gấp gáp: “Chìa khóa xe anh đâu?”

“Tìm không thấy sao? Đừng có gấp, cẩn thận tìm xem, không phải đều đặt ở trên bàn trà sao.”

Một lát sau, Dương Mai thấy vòng tròn bằng kim loại đặt trên tờ báo, dùng ngón út câu lấy, cười: “Giang Thủy.”

Giang Thủy tiếp nhận chìa khóa, chạy nhanh hướng ngoài cửa, Dương Mai ở phía sau truy vấn: “Sao thế? Gấp như vậy.”

Bước chân anh bỗng dưng ngừng lại, Dương Mai nhìn lưng anh, giống như một mặt tường cũ kỹ, vết tích loang lổ, dường như sắp sập, chỉ kém một cọng rơm ép chết lạc đà kia.

Không biết thời gian trôi qua bao lâi, người đàn ông đứng lặng ở nơi đó rũ đầu, thấp thấp mà nói: “Cháy.”

Một đường chạy như bay về nhà cũ ở quê.

Đội ngũ phòng cháy đã có mặt, ánh lửa vẫn đang nổi lên, hôm nay gió lớn, ở nông thôn lại trống trải, nhiều đồ dễ cháy, lửa lớn tựa hồ có xu thế mượn gió lan tràn.

Nhà cũ thân ở trung tâm mồi lửa, chạy không thoát, chỉ phải yên lặng chịu đựng. Bên tai đều là thanh âm bùm bụp của lửa cháy, có một khắc như vậy, Giang Thủy dường như nghe thấy được căn nhà tuổi già này đang hướng anh phát ra tiếng kêu cứu đến khàn cả giọng.

Nơi này là gốc rễ của anh, là chứng minh sự tồn tại không minh bạch của anh.

Dù có chán ghét như thế nào, anh cũng không thể vứt bỏ nơi này. Khó có thể tưởng tượng ngày này, một hồi lửa lớn khí thế tận trời, hủy diệt toàn bộ quá khứ của anh.

Vạn Thục Phân mất trong lửa lớn. Người duy nhất mang theo ký ức của anh từ nhỏ đến nay đã không còn nữa.

Đoàn lửa lại vẫn không bị dập tắt. Không còn cái gì tồn tại nữa, lửa vẫn còn cháy. Giống như muốn thiêu sạch sẽ anh mới bỏ qua.

Ngọn lửa tà ác này.

Giang Thủy từ trên xe lảo đảo chạy xuống, cách ngọn lửa ngày càng gần, anh đi càng chậm. Nhưng trước sau không dừng lại bước chân — dường như lửa lớn kia đối anh có lực kéo mãnh liệt, dẫn anh từng chút một đi về phía trước, từng chút một đi về hướng nó.

Giang Thủy  dường như vội vã muốn nhào vào trong lửa — đương nhiên, lửa lớn như vậy sẽ không bị một chút nước sông tưới tắt, mà nhúm nước này nhất định sẽ bị chết ngóm trong đám lửa. (ở đây tác giả chơi chữ, tên anh nghĩa cũng là nước sông muốn đổ vào đám cháy để dập lửa nhưng không thể)

Anh tiếp tục đi về hướng lửa, gốc rễ của anh ở chỗ này, gốc rễ của anh ở chỗ này …

“Anh điên rồi sao?”

Thanh âm Dương Mai cắt qua anh, đôi mắt hỗn độn lập tức sáng tỏ.

Anh bị Dương Mai dùng sức giữ lại đứng thẳng đối mặt với cô, anh cúi đầu, ngây ngốc nhìn gương mặt nôn nóng lại phẫn nộ của cô, gương mặt kia dần dần thả lỏng xuống, lại dần dần nâng lên — Dương Mai nhón chân, trán cô dán lên trán anh.

Bọn họ nhắm hai mắt, trong tiếng còi cứu hỏa ồn ào náo động không thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Thật lâu sau, hầu kết Giang Thủy lăn lộn, phát ra thanh âm chua xót: “Chị của anh nhất định đã bị thiêu chết.”

Dương Mai nâng hai má anh, nhìn vào đôi mắt anh, nhẹ nhàng nói: “Anh rất khổ sở.”

Anh lắc đầu, khóe miệng run rẩy dường như sụp xuống: “Không.” Anh một chút cũng không khổ sở, người chết nhà sụp, anh thậm chí sẽ không rớt nước mắt. Anh chỉ là không còn sức lực.

Lăn lộn đến nửa đêm, bọn họ mới về nhà. Hai người đều là sức cùng lực kiệt, ngã vào trên giường liền ngủ.

Bức màn mở ra, nhưng ai cũng không có sức lực đi tới khép lại.

Bầu trời đêm là đã hoàn toàn tối xuống, không có ngôi sao, ánh trăng ảm đảm. Còn có những đám mây trắng mờ nhạt.

Gió thổi mây bay đi, giống như những cuộn sóng trên biển, vỗ ra bọt sóng trắng xóa, va chạm vào nhau vô cùng mãnh liệt.

Dương Mai đột nhiên nhắm mắt lại, bọt sóng vẫn còn dao động không ngừng trước mắt cô.