Sau khi từ trên xe xuống, dạ dày Giang Thủy vô cùng khó chịu.
Vừa rồi tốc độ đua xe quá cao, còn có mấy lần phải phanh lại khẩn cấp, thân thể cơ bản không thừa nhận được.
Sau khi chạy xong một vòng, Giang Thủy liền tìm một góc tường ngồi xổm xuống.
Lý Vân đuổi tới ngay phía sau, đôi giày da màu đen dừng lại dưới mí mắt anh: “Đứng lên, ngồi xổm sẽ càng khó chịu.”
Giang Thủy không đứng lên, như một khối đá cứng rắn vẫn không nhúc nhích.
Lý Vân cau mày “sách” một tiếng, không nói hai lời liền bắt lấy cánh tay anh. Tiếp xúc tới mới phát hiện, dưới nách anh đã ướt đẫm.
“Cậu rất căng thẳng?” Lý Vân nghiêng mặt nhìn Giang Thủy.
Biểu tình của anh hoàn toàn giấu trong đêm tối, ở đây đến một cái bóng đèn cũng không có, da của anh lại đen như vậy, không thể nhìn rõ được.
“Không.” Giang Thủy dùng một cái tay khác hất tay Lý Vân ra.
“Vậy cậu quay mặt sang đây.” Lý Vân lạnh lùng nói.
“…”
Đưới đáy lòng Lý Vân cười nhạt một tiếng, ôm cánh tay đi vòng qua, đứng trước mặt anh. Cô ta muốn chanh chua mà châm chọc vài câu, nhưng thấy dáng vẻ anh rũ đầu, lại làm thế nào cũng không mở miệng được.
Nhìn như vậy, anh giống như một đứa trẻ lớn xác đang không biết phải làm sao.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ — chưa tới ba mươi, tâm cao khí ngạo (có thể hiểu là kiệu ngạo) cũng là bình thường, bỗng nhiên bị người ta đẩy từ trên đám mây xuống đất, cảm thấy mất mát khổ sở cũng là lẽ thường.
Giọng điệu Lý Vân nói chuyện bất giác liền mềm xuống: “Từ lúc bắt đầu tôi đã không để cậu so với hắn, cậu hiểu lầm ý tứ của tôi. Trong giới đua xe Bắc Kinh địa vị của hắn quá cao, chúng ta không cần lấy trứng chọi đá.”
“…”
“Thua trận là việc bình thường, bằng không hắn cũng sẽ không được người ta coi như thần thoại.”
“…”
“Hắn quá quen thuộc Bắc Kinh, tôi nghĩ hắn nhắm mắt lại cũng có thể lao thẳng một đường. Căn bản cậu không chiếm ưu thế, cho nên hiện tại cũng không có gì phải cảm thấy mất mát.”
Không có gì phải cảm thấy mất mát? Thua trận còn phải cảm thấy bình thường sao. Giang Thủy lắc đầu, từ trong góc tối đi ra. Anh nghĩ, nếu thật là như vậy, anh còn tới Bắc Kinh làm gì chứ.
“Cậu đi đâu?” Lý Vân theo ở phía sau.
“Bọn họ ở đâu?” Giang Thủy tự nhủ nói, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, ở cửa hộp đêm nhìn thấy đám người Trần Nhất Trầm.
Gã Mập từ thật xa đã thấy Giang Thủy, cách mấy người đi đường liền hướng bên này phất tay: “Này!”
Giang Thủy đi qua, liếc mắt một cái liền thấy rương bia bên chân Trần Nhất Trầm. Gã Mập cười một tiếng, vội không ngừng cúi người mở rương bia ra.
“Nhìn đi! Cố ý lấy rương mới cho cậu đấy!” Gã Mập vui vẻ tránh người ra, dùng chân đá rương bia tới.
Lý Vân ở phía sau nhìn, bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, khuôn mặt mang theo ý cười lành lạnh: “Muốn uống rượu thì vào trong phòng, ở chỗ này giống cái gì.”
Gã Mập trừng mắt: “Giống cái gì? Giống cái gì! Trong phòng bức bối, tôi thích ở chỗ này đấy.” Sau đó lại nhìn Trần Nhất Trầm một cái, càng có tự tin: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, có phải hay không người anh em?”
Lý Vân muốn hòa giải vài câu lại bị gã Mập hung dữ cắt đứt: “Cô, cái đồ đàn bà đừng có nhúng tay vào chuyện của đàn ông được không? Phiền phức.”
Giang Thủy đứng ở đó, như là không nghe thấy bất luận thanh âm gì ở chung quanh. Ánh mắt anh trước sau vẫn dừng lại trên người đàn ông nhỏ gầy, người đàn ông nhỏ gầy kia cũng đang nhìn anh.
Một lát sau, tầm mắt Giang Thủy hạ xuống, vài bước liền đi đến bên cạnh Trần Nhất Trầm.
Anh trầm mặc, khom lưng lấy ra một chai bia trong đó, dùng răng cắn mở nắp chai, ừng ực ừng ực rót hết vào miệng.
Mười hai chai bia với anh mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, chỉ là một hơi đi xuống sẽ tương đối khó chịu. Nhưng không có cách nào, vừa rồi ánh mắt đã làm anh hiểu rõ, muốn tiếp tục lăn lộn ở Bắc Kinh, nhất định phải uống.
“Ấy, trời lại mưa.” Gã Mập nhìn lên đỉnh đầu, không cao hứng mà lẩm bẩm, “Thật là, nhập thu rồi, trời cứ mưa mãi.”
Trần Nhất Trầm phất tay hướng hộp đêm, nói: “Các người đi vào đi, vừa rồi vòng kia còn chưa kết thúc đâu. Mập, đến cậu đúng không? Đừng nghĩ trốn.”
Gã Mập “ai da” một tiếng, nói: “Người anh em, trí nhớ cậu cũng thật tốt quá đi? Được được được, nam tử hán đại trượng phu, chút rượu này sợ cái rắm!”
Giọng nói rơi xuống, một đám người như tổ ong vỡ đi vào trong. Gã Mập đi vào nửa cái thân mình, lại quay lại: “Người này xử lý như thế nào?”
Gã chỉ vào Giang Thủy.
Trên mặt đất đã bày mấy chai bia rỗng, Trần Nhất Trầm mặt vô biểu tình: “Cứ để ở đây.”
“Được.” Lại quay đầu lại nói, “Cậu không đi à?”
“Đợi một lát nữa, cậu vào trước đi.”
“Được rồi.”
Đám người giải tán gần hết, Trần Nhất Trầm đi tới dưới tàng cây. Dựa vào thân cây nhìn trong chốc lát, lại đi tới, gợi lên ngón tay, dùng xương ngón tay gõ gõ vai Giang Thủy: “Này này.”
Hầu kết Giang Thủy ngừng lại, lại lăn lộn, nuốt nốt hớp bia trong miệng rồi mới buông chai rỗng xuống.
“Cậu là người ở đâu?”
Giang Thủy nín một hơi, đáp: “Chiết Giang.”
“Người phía nam …” Trần Nhất Trầm híp híp mắt, dường như rơi vào hồi ức, “Tính ngươi có loại.”
Giang Thủy cúi mặt, rũ mắt, giống như đang nhìn chằm chằm cái gì đó trên mặt đất, nhưng thực tế nơi đó rỗng tuếch.
Trần Nhất Trầm nghiêng về một bên, thanh âm phiêu đãng trong mưa phùn: “Bây giờ cậu đặc biệt chán ghét tôi phải không?”
Giang Thủy lắc đầu.
Trần Nhất Trầm nói: “Còn mẹ nó lừa quỷ đâu.”
“… Không.” Giang Thủy giơ tay cánh tay lung tung xoa xoa miệng, nói, “Ngay từ đầu đã không nghĩ anh là người tốt.”
— phải nghĩ rằng những người mình qua lại không phải người lương thiện, có như vậy thì những gì bọn họ nói và làm khiến cậu không thoải mái mới có thể giải thích hợp lý.
“Ồ, là vậy sao.” Trần Nhất Trầm cười đến vui vẻ, lại không tiếp tục lên tiếng.
Mưa tựa hồ lớn hơn, hắn cuối cùng nhìn Giang Thủy một cái, không nói gì, đi thẳng vào Mix.
“Đừng uống nữa.” Lý Vân nói.
Giang Thủy dừng lại, đếm chai trên mặt đất: “Còn thiếu một nửa.”
Lý Vân đi tới đoạt cái chai, chộp cổ tay anh: “Đi về với tôi.”
Giang Thủy có chút mơ hồ: “Về đâu?”
“…” Lý Vân hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Cùng tôi về nhà.”
Giang Thủy không nói một lời, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số — đang trong cuộc trò chuyện.
Lý Vân nhìn màn hình di động anh tối lại, ánh mắt cũng tối đi: “Ít nhất cùng tôi về tắm rửa đã.”
Giang Thủy nhíu mi lại, quay đầu nhìn cô ta. Bởi vì ảnh hưởng của cồn, đôi mắt anh ngẫu nhiên có cảm giác như mê ly, nhưng hai má cũng không hồng, có lẽ là do làn da anh quá đen nên nhìn không ra được. Nhưng nơi đuôi mắt, đích xác nhiễm màu hồng nhợt nhạt. Làm người ta nhớ tới hoa đào nở rộ. Còn có lỗ tai anh, cũng đồng dạng hồng toàn bộ.
Ánh mắt Lý Vân đen tối không rõ nhìn anh, bàn tay nắm chặt tay anh toát ra một tia mồ hôi mỏng.
Rất nhanh, Giang Thủy ném cô ta sang một bên: “Tôi tự trở về, cô đi đi.”
Lý Vân không cản anh, chỉ ở sau lưng nói một câu: “Dáng vẻ này của cậu, phải đi về để cô ấy nhìn thấy sao?”
Giang Thủy đột nhiên ngây ra.
…
Trong không khí an tĩnh, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
“Alo?” Dương Mai đặt máy tính bảng lên đùi.
Người gọi tới là Lý Diễm: “Cậu ở Bắc Kinh…”
“Đúng vậy.”
“… Tôn Uy đã nói với tớ.”
“Ừm.”
Lý Diễm thực do dự, không biết có nên giải thích chuyện của cô ấy và Tôn Uy với Dương Mai hay không. Rõ ràng trước đó không lâu còn nói muốn mùa xuân thứ hai với Dương Mai, quay người lại lại về bên người Tôn Uy, lập trường của cô ấy có vẻ không kiên định đến cỡ nào chứ.
Hơn nữa giống như… những gì Dương Mai nỗ lực làm vì cô ấy, hết thảy đều như ném đá trên sông.
Làm bạn tốt, Lý Diễm cảm thấy nội tâm áy náy.
Dương Mai nói: “Cậu phải bảo vệ tốt chính mình.”
Lý Diễm thiếu chút nữa rơi lệ, che miệng liều mạng gật đầu.
Dương Mai cau mày lấy di động ra nhìn một cái, lại đem điện thoại để lại bên tai: “Cậu nghe thấy không?”
“Nghe thấy.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Tắt di động, Dương Mai mới phát hiện bên ngoài trời lại mưa.
— đứng ở trong mưa, không biết như thế nào, tớ bỗng nhiên liền tha thứ cho anh ấy. Khả năng tớ còn yêu anh ấy. Dương Mai, cậu biết không, khi trôi qua không tốt, tớ hận không thể chết cùng anh ấy, mà hiện tại, tớ muốn sống thật tốt cùng anh ấy. Anh ấy tổn thương tớ, cậu bảo vệ tớ. Hiện tại tớ và anh ấy ở bên nhau, tớ cảm thấy như đang phản bội cậu.
Dương Mai từ trên giường đứng lên, nặng nề thở dài.
Nào có cái gì phản bội, cô biết rõ thói hư tật xấu của phụ nữ. Chính cô cũng làm sao không phải đâu — không do dự như thiêu thân lao đầu vào lửa, cái gì khác cũng mặc kệ, cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ một đường đi theo.
Thời gian qua rạng sáng, Dương Mai một lần nữa chui vào ổ chăn.
Cửa lúc này mở ra, Giang Thủy đi vào.
“Anh hôi quá.” Dương Mai bóp mũi.
Giang Thủy không quan tâm mà nằm sấp xuống trên giường, mùi rượu cùng mùi mồ hôi càng đậm.
Dương Mai nói: “Đi tắm rửa.”
“Mệt đến không lên được.”
Hung hăng đá một chân vào mông Giang Thủy: “Không tắm rửa đừng ngủ trên giường.”
Giang Thủy lập tức từ trên giường bắn lên, vừa định phản bác đây là giường anh, đột nhiên lại ngơ ngẩn. Lúc này, anh mới phát hiện khăn trải giường và vỏ chăn đều đã thay đổi.
“Sao lại đổi cái mới?” Giang Thủy nói.
Dương Mai cầm máy tính bảng, ra vẻ thoải mái mà nói: “À, hóa ra quá “đất”.” (Đất trong “đầu đất”, chắc vậy, câu này hơi khó hiểu ạ)
“…” Giang Thủy cào cào lưng, cồn khiến đại não anh trở nên chậm chạp, biểu tình cũng mộc mộc.
Dương Mai nuốt yết hầu: “Anh xem, phải gãi ngứa rồi, mau đi tắm rửa đi!”
Lại phản ứng vài giây, Giang Thủy cuối cùng không tình nguyện mà dịch đến phòng tắm. Nghe tiếng cửa đóng lại, Dương Mai nhìn về tấm khăn trải giường cùng vỏ chăn đã thay ra ở trong góc phòng, phải nhanh chóng tìm thời gian giặt sạch sẽ — ở giữa vải dệt có ấn ký đậm màu ngày hôm qua lưu lại, đến từ chính cô, cũng đến từ chính anh.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, không lâu sau, cách cánh cửa truyền đến thanh âm rầu rĩ của Giang Thủy: “Cái nào là dầu gội đầu?”
Mười phút sau, cửa phòng tắm mở, hơi nước lượn lờ trào ra.
Dương Mai đã nằm xuống, cảm nhận được nửa bên kia giường sụp xuống liền nói: “Anh gọi điện cho em?”
Giang Thủy nằm ngửa, tay đặt ở trên trán: “Ừm, Sao em không nghe?”
“Khi đó em đang nói chuyện với Lý Diễm.”
“… Lại là Lý Diễm.”
“Cái gì?” Dương Mai quay đầu lại nhìn anh.
Anh nhấp môi, trên mặt không có biểu tình gì: “Không có gì.”
Qua không bao lâu, anh lại nghiêng người sang, mặt hướng lưng Dương Mai, bàn tay đưa qua: “Eo đã đỡ hơn chưa?”
Dương Mai ở trong bóng tối mở mắt ra, sau lưng liền nóng rát.
“Sao uống nhiều rượu như vậy?” Cô hỏi.
“…” Tay bỗng nhiên dừng lại, nhưng cũng không rút về.
“Dù là công việc xã giao, cũng cần phải tiết chế.”
“… Anh có chừng mực.”
An tĩnh một hồi lâu, hô hấp của anh dần dần nặng hơn: “Eo đã tốt hơn chưa?”
Dương Mai im lặng không lên tiếng, một chút buồn ngủ đều không có.
Giang Thủy cho rằng cô không nghe thấy, lại lặp lại hỏi một lần.
Lúc này, Dương Mai nhúc nhích — cô dịch về phía bên kia mấy tấc, thuận tiện chụp lên tay đang sờ lên lưng mình: “Không phải anh mệt đến không lên được sao?”
“…” Giang Thủy nằm trở lại bên phía mình, “Vậy ngủ đi.”
Hoàn toàn không còn thanh âm.
Giang Thủy cảm thấy có điểm mất mát, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Có một vài thời điểm, có một vài thứ, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.