Hơn nửa giờ sau, cơm hộp được đưa đến.
Giang Thủy chọn đều là nhứng món ăn gia đình tinh xảo, nhưng vẫn có mùi hơi nồng. Ba người ngồi vây quanh một cái bàn tròn, an tĩnh dùng bữa.
Vương Chấn vừa ăn vừa đánh giá khác hai người còn lại, bọn họ vô cùng trầm mặc, một người chỉ lo vùi đầu ăn cơm, một người khác chỉ có cúi đầu, đũa không ngừng quấy trong bát nhưng mà lại không nâng lên đưa tới trong miệng.
Vương Chấn là người thích náo nhiệt, không khí quá đình trệ làm trong lòng anh ta cảm thấy không dễ chịu. Tình cảnh này, anh ta ra sức suy nghĩ, cũng nghĩ đến việc đưa ra mấy đề tài để lung lay không khí một chút.
Đề tài còn chưa nghĩ ra thì người phụ nữ đối diện bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái. Vương Chấn kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, Dương Mai cũng không phải cố tình nhìn anh ta, chỉ là sau khi ngẩng đầu, đôi mắt vô ý thức đảo qua.
Rồi sau đó lại thu hồi. Cô một lần nữa cúi đầu, cau mày, cầm chiếc đũa kẹp cà rốt trong chén lên. Vừa không cho vào miệng lại cũng không bỏ xuống dưới — cứ ngừng ở nơi đó như vậy.
Giang Thủy chủ động cầm chén đưa qua, dựa vào cạnh chén Dương Mai. Giữa bọn họ không có bất luận lời nói nào, nhưng vô cùng ăn ý —
Người phụ nữ ném cà rốt vào trong chén người đàn ông, người đàn ông vừa muốn lấy chén về, người phụ nữ chỉ gõ gõ chiếc đũa một cái, tay lấy chén về của người đàn ông liền dừng lại. Tiếp theo, trong chén người đàn ông nhiều thêm mấy miếng thịt mỡ sáng bóng lấp lánh.
Vương Chấn thu một màn này vào trong mắt, ý niệm muốn tìm đề tài nói chuyện bị anh ta tự chặt đứt. Giữa bọn họ không cần đề tài gì cả, ngược lại, nếu anh ta tìm được đề tài để nói chuyện sẽ thành ra quấy rầy bọn họ.
“Cơm nước xong, muốn ra ngoài đi dạo một lát không?” Vương Chấn đề nghị.
Dương Mai lẳng lặng đứng, không tán thành cũng không phản đối. Giang Thủy nhìn một cái liền hiểu, quay đầu lại nói với Vương Chấn: “Không được, cô ấy mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được được.” Vương Chấn nhìn theo bọn họ lên lầu, trong lòng có chút tiếc nuối.
Trước khi ăn cơm Giang Thủy đã giới thiệu Dương Mai, nhưng cũng không nói nhiều vài câu. Lòng hiếu kỳ của Vương Chấn rất nặng, hiện tại tất cả tim gan đều đang cồn cào khó chịu.
Đêm nay đến phiên anh ta trông tiệm, thường ngày Giang Thủy sẽ xuống dưới làm bạn với anh ta, Giang Thủy tuy nặng nề, nhưng nói cho cùng một người để làm bạn anh ta cũng không có.
Nhưng hôm nay…
Vương Chấn bỗng nhiên nhìn chằm chằm trần nhà xem, tự mình lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Không biết qua đi bao lâu, trong tiệm có người tiến vào. Ngẩng đầu liền thấy Lý Vân.
Vương Chấn cười tủm tỉm tiếp đón, miệng cực ngọt: “Chị Vân.”
Lý Vân như có như không mà “Ừ” một tiếng, có vẻ băn khoăn nhìn khắp nơi xung quanh, cuối cùng gõ chìa khóa xe lên mặt bàn một cái, hỏi: “Giang Thủy đâu?”
Vương Chấn không nói một câu, ngón tay hướng lên trời chỉ chỉ.
Lý Vân gật đầu, nắm chìa khóa xe trong tay: “Tôi đi lên.”
“Ấy — Vân Vân.”
Lý Vân dừng lại, rũ mi nhìn cánh tay đang cản đường mình, Vương Chấn nhanh chóng thu tay lại, nói: “Cô có khát không, tôi rót cho cô chén nước trước đã nhé.”
“Không khát.” Lý Vân không nói nhiều, chân vừa nhấc lại muốn lên cầu thang.
Lúc này, Vương Chấn cũng không ngăn cản cô ta mà chỉ theo ở phía sau nói một câu: “Có phụ nữ ở đây.”
“…” Lý Vân dừng một chút, quay đầu lại nhìn Vương Chấn, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Ồ, khó trách gọi điện thoại cũng không nghe.”
“Di động của cậu ấy để ở dưới lầu nạp điện.” ánh mắt Vương Chấn nhìn về một hướng, trong góc tường quả thực có di động của Giang Thủy.
“Cô gọi điện thoại cho cậu ta?” Vương Chấn đi qua, ấn vài cái, màn hình di động vẫn còn đen kịt, “Cũng tự động tắt máy rồi.”
Ánh mắt Lý Vân đuổi theo, dừng ở chiếc di động mới của Giang Thủy. Chiếc di động này là cô ta đi chọn cùng anh, bởi vì có người quen nên dù là loại mới nhất vẫn lấy được giá xuất xưởng.
Cô ta không tiếp tục do dự, nhanh chóng lên lầu.
Phòng của Giang Thủy ở cuối hành lang bên trái, trước kia một mình Vương Chấn ở, Vương Chấn lười, trước nay đều thuê người giúp việc đến quét dọn, cái thói quen này vẫn luôn bảo trì đến bây giờ.
Lối đi nhỏ được quét tước thật sự sạch sẽ, trước cửa phòng có thảm dẫm chân, trước cửa đặt giày đi ngoài đường. Một đôi giày lái xe đơn giản và một đôi giày cao gót màu đỏ.
Lý Vân đứng ở cửa, vừa không rời đi, cũng không gõ cửa đi vào. Cô ta lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi giày nữ kia.
Cỡ 37, chân nhỏ.
Xem ra Vương Chấn không lừa cô ta.
Như là muốn chứng thực cái chân tướng này, bên trong cánh cửa mơ hồ truyền đến thanh âm “ê ê a a”. Rất thấp rất nhỏ, nhưng rất dễ dàng để phân biệt, kia thật sự là giọng nữ.
Một lát sau, thanh âm này dừng lại, Lý Vân nghe thấy giọng nói của Giang Thủy vang lên: “… Thoải mái không?”
“…”
“Rất thoải mái sao?”
“…”
“Là thoải mái đến không thể thoải mái hơn sao?”
Nghe không rõ ràng. Nhưng Lý Vân có thể xác nhận, đây là một giọng nói khác của Giang Thủy mà cô ta chưa bao giờ được nghe — không chút nào lãnh đạm, khàn khàn mà giàu từ tính, đồng thời ẩn chứa vui sướng nùng liệt.
Không hề chần chờ, Lý Vân xoay người liền rời đi.
Vương Chấn thấy Lý Vân xuống dưới, nói: “Đã đi rồi?”
Lý Vân nói: “Cậu đi nói với Giang Thủy, tôi có việc tìm cậu ta. Việc rất quan trọng.”
“Được.”
“Tôi ở Mix chờ cậu ta.”
“Được.”
“Đừng nói cho câu ta biết tôi đã tới.”
“… Được.”
Không lâu sau khi Lý Vân đi, Giang Thủy cũng xuống dưới.
Vương Chấn nhìn Giang Thủy đi tới đi lui, hỏi: “Tìm cái gì?” Di động của Giang Thủy anh ta đang nắm trong tay, chỉ chờ Giang Thủy lên tiếng sẽ đưa cho anh, nào biết —
“Đồ uống.” Giang Thủy nói, “Có đồ uống gì không?”
Vương Chấn cười hắc hắc: “À, khát nước à.”
Giang Thủy lặp lại: “Có đồ uống gì không?”
Vương Chấn nói: “Cậu khát hay là cô ấy khát?”
“Cô ấy khát.”
“Ừm,” Vương Chấn chỉ vào nước chanh ở một bên nói, “Ngày hôm qua mới vừa mua nước trái cây, cậu lấy lên đi.”
Giang Thủy đi vài bước qua, cong eo ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng, cũng không biết từ góc nào lấy ra được hai lon bia, nhìn chăm chú tìm ngày sản xuất.
Vương Chấn nhìn liền hỏi: “Sao lại lấy cái này?”
“Cô ấy thích uống cái này.”
“…”
Thấy Giang Thủy còn lăn qua lộn lại mà xem, Vương Chấn nói thẳng: “Không quá hạn, yên tâm đi.”
“Ồ, vậy được rồi.” Nói xong lại muốn chạy lên lầu.
Vương Chấn bắt lấy cánh tay anh: “Chị Vân tìm cậu có việc.”
“Chuyện gì?”
Vương Chấn lắc lắc đầu: “Hẳn là việc rất quan trọng. Kêu cậu đến Mix tìm chị ấy.”
Tiễn Giang Thủy đi, Dương Mai từ trên lầu đi xuống.
Vương Chấn kéo một chiếc ghế cho cô: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.”
Dương Mai ngồi xuống liền nhìn ra ngoài, Vương Chấn nhìn theo, giải thích nói: “Giang Thủy có việc gấp phải đi ra ngoài.”
Cô gật đầu nói: “Đã biết.”
“Ồ, Giang Thủy đã nói với cô à.”
Lại gật đầu: “Mix là hộp đêm ở chỗ các anh?”
“Đúng vậy.” Vương Chấn hỏi, “Cậu ta nói với cô?”
“Vâng.”
Trong lòng Vương Chấn như có gì bức tường bị sụp xuống, cũng không biết là nhẹ nhàng thở ra, hay là nghẹn khí nữa: “Cậu ta thật là cái gì cũng nói cho cô.”
Cái gì đều nói với cô? Dương Mai nghe xong cười ở trong lòng. Căn bản là không phải, anh chỉ là thông minh mà lựa chọn nói cái gì, không nói cái gì thôi.
Dương Mai nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: “Sắp 10 giờ rồi… Anh ấy vẫn luôn ra ngoài vào buổi tối sao?”
Vương Chấn suy nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào cho tốt, một lát sau, anh ta hàm hồ nói: “Có khi đi.”
“Anh ấy hẳn là thường xuyên tới hộp đêm.” Dương Mai phân tích nói, “Lúc anh ấy nói đến Mix dường như rất quen thuộc.”
“…” Vương Chấn âm thầm đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng không phải chuyện của anh ta, nhưng cố tình anh ta lại có cảm giác như làm chuyện xấu bị người thẩm vấn.
Chẳng qua Dương Mai rất đúng mực khi dò hỏi, thế nên nếu chỉ nghe cuộc đối thoại này không thôi sẽ cảm thấy đây hoàn toàn chỉ là nói chuyện phiếm.
“Đi hộp đêm với anh ấy, là bạn bè quen ở Bắc Kinh sao?” Dương Mai nghĩ nghĩ, đưa ra một loại khả năng khác, “Hay là đồng nghiệp?”
Vương Chấn cười hai tiếng, vuốt mũi nói: “Là người sau. Nhưng hiện tại là người trước. Làm ăn ở phương Bắc, nếu không kết giao một vài người bạn thì có thể làm gì được chứ?”
Dương Mai gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Một lát sau, cô nói: “Mới một tháng mà thôi, tôi không nghĩ anh ấy có thể làm tốt như vậy.”
Vương Chấn nghe xong liền cười: “Kỹ thuật lái xe của Giang Thủy đặc biệt trâu bò, khẳng định xài được.”
“Anh ấy còn lái xe cho người ta sao?” Dương Mai hỏi.
Đang muốn buột miệng thốt ra đáp án, Vương Chấn đúng lúc dừng cương trước bờ vực — nếu hỏi như vậy, xem ra là không biết Giang Thủy đang làm gì. Thuyết minh Giang Thủy còn không tính nói cho cô ấy, đã vậy thì một người ngoài như anh ta nhiều miệng cái gì.
“Cậu ta trước kia thay người ta lái xe?”
“Phải, cũng từng là giáo viên trường dạy lái xe.”
“Vậy sao! Lý lịch của cậu ta cũng thực phong phú.” Vương Chấn tự nói tự cười. Cười đến liếm được mùi xấu hổ bên miệng.
Nhìn sang hướng Dương Mai bên kia, phát hiện cô hãy còn nhìn về phía ngoài cửa. Có lẽ là không phát hiện anh ta đang cố tình đổi đề tài.
Vương Chấn thở ra một hơi, không biết tại sao trên lưng lại toát ra mồ hôi lạnh ròng ròng. Cẳng thẳng cứ như bí mật động trời nào đó sắp bị người ta khám phá ra vậy.
Cũng may Dương Mai không phải kiểu phụ nữ thích truy hỏi nguyên do đến cùng, cô biết dừng ở điểm thích hợp nhất. Đây cũng là điểm thông minh nhất, khoan dung nhất của cô.
“Tôi muốn ra ngoài đi một vòng.” Dương Mai từ ghế trên đứng lên.
Vương Chấn đi theo đứng dậy, vội không ngừng nói: “Tôi đi với cô nhé?”
Dương Mai: “Không cần phiền toái, tôi đi một vòng rồi sẽ về. Tự tôi đi được.”
Cô bước nhanh ra ngoài cửa hàng, có gió lạnh thổi tới. Trong phòng mở điều hòa, không khí khá khô. Mà bên ngoài lại hoàn toàn bất đồng. Oi bức từ buổi chính ngọ đã biến mất, thay thế cho nó là sự mát lạnh của ban đêm.
Dương Mai tản bộ, lang thang không có mục tiêu. Mỗi khi đi qua những hàng gạch, đi ngang qua những cửa hàng, đều phải nghỉ chân. Cô muốn nhìn xem một tháng qua, trong mắt Giang Thủy là loại phong cảnh nào.
Cứ đi như vậy, không thể nghi ngờ lại cảm thấy cô đơn. Huống chi thân đang ở đất khách.
Xem dáng vẻ Giang Thủy sinh hoạt vô cùng thong dong, cảm giác cô đơn trong lòng Dương Mai càng bành trướng thêm.
Vì cái gì cô đã tới Bắc Kinh, lại vẫn bất an như cũ?
Dương Mai nghĩ, chỉ cần Giang Thủy còn có điều dấu diếm, cảm giác bất an của cô sẽ không mất đi. Nếu cô đã không hề giữ lại, như vậy anh cũng không thể cất giấu.
“A! Trời mưa!”
Dương Mai bị tiếng hô lớn làm giật mình tới mức run lên một chút. Nháy mắt tiếp theo cô bỗng nhiên hiểu ra, không phải cô bị dọa mà là bị độ ấm chợt lạnh xuống làm kinh sợ.
Thời tiết Bắc Kinh thay đổi quá nhanh, tựa hồ là trong chớp mắt, bởi vì một hồi mưa đêm không mới mà đến liền trở nên lạnh buốt.
Cô nắm thật chặt quần áo, không biết nên đi về phía trước hay là lui về phía sau.
Mưa không lớn, nhưng càng rơi xuống càng dày hạt hơn.
Cô không có dù, ăn mặc cũng mỏng manh. Tiếp tuc đi trong mưa nhất định sẽ ướt thành gà rớt vào nồi canh.
Bỗng nhiên nhớ tới một ngày trước khi tới Bắc Kinh, cũng là mưa bụi ưu sầu lại kéo dài như vậy. Cô trơ mắt nhìn Lý Diễm đứng trong mưa bụi, trên sợi tóc, lông mi đều lóe lên ánh sáng ướt át.
Dương Mai bung dù đi qua, kéo kéo ống tay áo cô ấy: “Cậu đừng ngu ngốc như vậy, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng. Cẩu cũng không thể đổi sang ăn phân được.”
Lý Diễm nói: “Anh ấy trở về tìm tớ…”
Tôn Uy đánh gãy: “Đây là chuyện của chúng tôi, Dương Mai, cô không cần nhúng tay vào.”
…
Dương Mai cùng Lý Diễm chiến tranh lạnh.
Khi đó, cô mắt lạnh nhìn Lý Diễm bị Tôn Uy ôm vào trong ngực, nước mưa ào ạt rơi xuống, rất có hương vị hình ảnh Quỳnh Dao. (Hẳn mọi người đều biết về tiểu thuyết diễm tình ướt át thỉnh thoảng “máu tó” của Quỳnh Dao =)))
Vừa quay người lại, cách khói mưa cô thấy được hai bóng người từ trên xe đi xuống.
Một người dàn ông cùng một người phụ nữ. Một gương mặt quen thuộc, một gương mặt xa lạ. Không bung dù, đang lôi kéo nhau trên đường phố Bắc Kinh.
Lại là một hình ảnh mang hương vị Quỳnh Dao.
Dương Mai ở một bên nhìn, chờ đôi nam nữ kia đến gần, mới lành lạnh mà gọi một người trong đó: “Giang Thủy.”