Chờ Đến Khi Em Yêu Anh

Chương 43: 43: Giường Ngủ Hay Chiến Trường





"Lộ Hàm Nghi, hình như đêm tân hôn chúng ta còn chưa làm gì thì phải."
Bây giờ thì những nghi ngờ của cô đã ngấm ngầm được khẳng định.

Ngôn Bách Nhiên là đang muốn sao ?
"Anh không được làm bậy."
"Có gì mà tôi không được làm ?"
Ngôn Bách Nhiên mỉm cười, trưng ra bộ mặt nhàn nhã, chỉ trong phút chốc cầm lấy hai tay cô chế trụ lên đ ỉnh đầu.
Cả thân người mĩ miều của Hàm Nghi càng hiện ra rõ ràng trước mặt anh hơn, làn da còn lấm tấm nước chưa lau sạch man mát lại mềm mại.
Hàm Nghi trong lúc túng quẫn liền nhớ ra một chuyện quan trọng.

Lấy lại thái độ bình tĩnh, cô hùng hồn :
"Trong hợp đồng có ghi rõ ràng cả hai ta không được phát sinh quan hệ tình cảm.

Anh là đang vi phạm hợp đồng."
Cứ tưởng chuyện này sẽ khiến Ngôn Bách Nhiên phải chùn lại, nhưng không, nụ cười gian manh vẫn còn đó, lại còn cong sâu hơn khiến Hàm Nghi thoáng chốc rùng mình.

Chẳng lẽ cô lại nói gì sai ?
"Nhưng trong hợp đồng không có nghiêm cấm phát sinh quan hệ tình d*c phải không ?"
Cô thật sự là bị doạ sợ rồi.

Trong thâm tâm dường như không nghĩ đến cái ngày này, lại càng không biết Ngôn Bách Nhiên vốn là một tên lưu manh chỉ chờ đợi cơ hội.
Biết vậy hồi đó đọc kỹ một chút thì giờ đâu có khổ thế này !
Nhưng nói thì nói vậy, nếu Ngôn Bách là người làm trái bản thoả thuận đó thì anh cũng đâu thiếu tiền để trả.
Cô cười gượng, lần nữa hạ giọng :
"Nhưng mà...!đêm tân hôn đã qua rồi.

Chuyện gì qua rồi thì xí xóa nhé !"
"Qua rồi có thể làm lại.

Vừa hay buổi sáng rất thích hợp."
Anh nói rồi lại hạ đầu trên cái cổ trắng ngần.
"Nhưng..."
Giọng nói cô vang lên như làm dở lỡ việc quan trọng, Ngôn Bách Nhiên ngước mặt lên, mắt anh nheo lại.
"Em lại nhưng ?"
"Nhưng tôi đau.

Anh mau thả ra."
Hàm Nghi chớp chớp mắt nhìn anh bày ra dáng vẻ tội nghiệp, nhưng chút kế hoãn binh này nào có thể qua được mắt anh.
Vốn chỉ định hù dọa một chút, nào ngờ cô gái này lại lắm mưu nhiều kế như vậy, thôi thì chơi với cô đến cùng.
"Em đau ở đâu ?" Anh đưa tay đặt trước bầu ng ực non mềm của cô "Ở chỗ này...hay là...?"
Bàn tay rắn rỏi nhanh chóng dừng lại trước nơi huyền bí của thiếu nữ, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
"Không...!không phải chỗ đó !"
Hàm Nghi giảy nãy hoang mang, vì sao cô càng cố tránh né thì anh lại càng không buông tha vậy chứ ?

Ngôn Bách Nhiên híp mắt, chiếc quần ngắn đã trượt xuống cơ thể anh từ bao giờ, người "cộng sự" hiên ngang dựng thẳng ngạo nghễ, Hàm Nghi nhìn chỉ có thể thầm nuốt nước bọt run sợ.
Cái đó...!không thể như vậy vào người cô được.
"Huhu...anh bỏ ra đi mà.

Không được !"
Không biết từ bao giờ mà khí thế của Hàm Nghi đã biến đi đâu mất, bỗng chốc hóa thành thỏ con nhút nhát, Ngôn Bách Nhiên nhìn mà không khỏi cười thầm.
Nhưng anh đâu thể nào dễ dàng buông tha như vậy ? Ngôn Bách Nhiên chậm rãi ngồi xuống, "cộng sự" vừa hay đứng trước nơi đó của cô.
"Em nói tôi nghe thử xem.

Đây có phải là vi phạm hợp đồng không ?"
"Không phải...!không vi phạm hợp đồng.

Anh mau bỏ ra đi."
Đối diện với lời nài nỉ kia anh vốn chẳng có chút dao động, còn làm bộ mặt như bắt vạ :
"Chuyện này chỉ có thể trách em không khóa cửa phòng tắm.

Hại người anh em của tôi thành bộ dạng này rồi còn muốn bỏ trốn ?"
Cái tên lưu manh này, đã nói hết nước hết cái vậy mà vẫn còn tỏ cái thái độ đó là sao đây ?
Bất ngờ Hàm Nghi nâng người lên hôn anh làm Ngôn Bách Nhiên có chút sững sờ.

"Vậy thì...!làm nhanh lên."
Hơi thở cô nặng trịch, trên gương mặt hồng hào đã sớm lấm tấm mồ hôi.
Vừa dứt lời Ngôn Bách Nhiên liền đuổi theo bắt lấy môi cô, hai tay buông bỏ phòng bị chống xuống ga giường.
Hàm Nghi trong khóe mắt híp lại ranh mãnh, vòng tay qua cổ anh.
Nhưng không phải là để tiếp ứng nụ hôn, mà là để lấy đà.
Cốp.
"Hàm...!Hàm Nghi...em dám."
Cơn đau bất ngờ truyền từ phía dưới hạ thể làm cho Ngôn Bách Nhiên vốn không đề phòng trước liền say sầm mặt mũi, cô gái này vậy mà dám đạp anh !
Hàm Nghi nhân cơ hội luồn lách chuồn chuồn thật nhanh đến tủ quần áo, vớ vội cái áo tắm choàng vào rồi liền bỏ chạy ra ngoài, vừa đi vừa la lớn :
"Ngôn Bách Nhiên.

Là do anh ép tôi !"
Anh tức tối vừa lấy hai tay ôm lấy hạ bộ, không nhanh không chậm lấy chiếc áo mặc sơ sài liền theo sau rít lên từng tiếng :
"Lộ Hàm Nghi ! Em đứng lại đó cho tôi."