Kiều Thế Phan nghe thấy cái tên quen thuộc liền tức đến giận tím mặt, hắn vung tay tát thật mạnh lên một bên má trắng mịn, làm nó đỏ ửng với những dấu tay in hằn.
"Mẹ kiếp ! Ai cho mày nhắc đến tên của thằng khốn đó ?"
Cách cuồng bạo, hắn thô bạo hôn lên bả vai thon mềm, một tay còn lại kéo chiếc váy xuống thắt eo cô gái, phô trọn nơi vòng một đầy đặn ẩn sau lớp áo nhỏ.
Bất chợt Kiều Thế Phan khựng lại, khiến Hàm Nghi có chút sững sờ.
Hắn quay đầu ra sau, nhìn vào người vừa ra tay giáng một đòn đau đớn vào sau gáy mình, khẽ cười lên quỷ dị.
"Hay lắm.
Ngôn Bách Nhiên."
Nói xong, hắn lập tức ngã quỵ xuống sàn.
Thân ảnh cao lớn sừng sững hiện ra trước luồng ánh sáng chiếu thẳng vào dưới đôi mắt đã mờ đục của Hàm Nghi...
Ngôn Bách Nhiên đang đứng đó, vẫn trong bộ trang phục quen thuộc anh đã mặc sáng nay.
Chỉ khác đôi chút là vẻ mặt anh giờ đây có gì đó không đúng lắm mà cô không thể nghiền ngẫm hết được chỉ qua một ánh nhìn.
"Ngôn Bách Nhiên...!giúp, giúp tôi."
Hàm Nghi bấu chặt hai tay vào ga giường cố để cơ thể mình không vì bứt rứt mà cong lên, giọng cô khẩn thiết mang theo chút nỉ non.
Dịu dàng khe khẽ khiến người khác chỉ muốn dang tay bảo vệ.
Ngôn Bách Nhiên cúi người xuống bế thốc cô lên, điệu dáng khoan thai bước ra bên ngoài trước dàn người đi theo được bố trí sẵn.
Người con gái trên tay anh không kìm lại được bấu chặt ngón tay vào bả vai săn chắc.
Môi nhỏ rướm máu đến đáng thương, là do cô tự gây ra, cốt không muốn để cảm giác kỳ lạ kia xâm chiếm lấy mình.
Rời khỏi ngôi nhà đó, anh lập tức bước vào ngồi ở hàng ghế sau trong xe, vẫn giữ tư thế đặt cô nằm lên đùi.
"Cho xe chạy đi."
Chiếc xe lăn bánh dần rẽ ra khỏi ngôi biệt phủ...
Thân thể bé nhỏ không ngừng run lên từng hồi trên đùi Ngôn Bách Nhiên, cứ cách ít lâu Hàm Nghi lại khẽ ngâm lên tiếng "ưm" đầy ủy mị.
Cô nức nở nhìn anh, nước mắt lưng tròng, ngoài khẩn thiết cũng chỉ có khẩn thiết mà thôi.
"Nóng...Tôi nóng quá."
Đối diện với tình trạng này, Ngôn Bách Nhiên ấy vậy mà không hề biểu lộ bất cứ một biểu cảm nào.
Anh vẫn ngồi lặng thinh, thi thoảng lại nhìn xuống thân thể mỹ miều sau lớp quần áo xộc xệch cùng gương mặt nỉ non của cô.
Rồi loáng thoáng nhếch môi cười khẽ, ánh mắt thâm tình chẳng thể đoán được nông sâu...
Chiếc xe dần di chuyển vào một khu biệt thự sang trọng, rồi dừng hẳn ở bên ngoài khuôn viên.
Ngôn Bách Nhiên bước xuống, trên tay bế theo cô, lấy áo khoác của mình phủ lên thân thể có chút không được chỉn chu của Hàm Nghi.
Đi qua phòng khách bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc đang ngồi đó, chính là Bạch Đông Quân và Đàm Thư Di, anh chỉ chững lại một lát rồi tiến thẳng lên lầu.
"Này Ngôn Bách Nhiên, tôi còn chưa..."
Đàm Thư Di chưa kịp nói hết câu thì đã bị một bàn tay chặn ngang miệng mình.
Có hơi bất mãn, cô hất cánh tay Bạch Đông Quân ra, thở dài ngao ngán.
"Cả anh cũng vậy."
"Anh làm sao ?"
Bạch Đông Quân nghiêng đầu nhìn cô, cọ cọ cánh mũi mình lên đôi má trắng mịn, bông đùa trêu chọc.
"Các anh ngăn cản không cho em gặp Hàm Nghi.
Hại em chỉ có thể gọi điện hỏi thăm dù cô ấy là người bạn thân duy nhất."
Đàm Thư Di chu môi, xoay người đi nơi khác, đôi má phụng phịu không vui.
Bạch Đông Quân nhìn dáng vẻ kia chỉ biết lắc đầu ôn nhu bất lực mà cười khẽ.
Nhẹ nhàng đặt lên môi cô một cái hôn phớt, ngón tay anh quét qua làn môi có chút ửng đỏ.
"Là anh sai.
Xin lỗi em."
"Tạm tha cho anh."
...________________________...
Gió đêm xuyên qua khe cửa mang theo chút không khí lành lạnh bao phủ lấy gian phòng lớn.
Ngôn Bách Nhiên cẩn trọng đặt cơ thể đã mềm nhũn xuống ga giường, toan rời khỏi.
Một lực bấu yếu ớt từ cánh tay mềm mại giữ chặt cổ áo người đàn ông, kéo lại.
"Đừng...đừng đi."
Hàm Nghi trong cơn mê loạn nài nỉ lên tiếng.
Toàn thân giờ đây chỉ cảm thấy ray rứt, rất khó chịu.
Cô biết cái loại cảm giác này chính là gì, nhưng đã đến thời khắc này, còn có thể kiềm chế được nữa sao ?
Môi hồng nhỏ nhắn mạnh bạo hôn lung tung lên gương mặt uy lãnh của Ngôn Bách Nhiên, bàn tay thon dài giữ lấy khuôn cằm gợi cảm của anh.
Ngôn Bách Nhiên hoàn toàn giữ nguyên tư thế mặc cho người dưới thân làm càn, không phối hợp, lại càng không có ý định đẩy ra.
"Đợi tôi đóng cửa."
Vuốt lấy mái tóc dài có chút rối, hôn nhẹ lên vầng trán sáng sủa, giọng anh trầm bổng khẽ vang bên tai.
Bàn tay đang bấu chặt miễn cưỡng thả ra, Ngôn Bách Nhiên sải bước đến bên cửa sổ khép lại, tiện tay khoá trái cửa phòng.
Dáng người lãnh đạm dừng lại trước ghế sô pha, cởi chiếc áo vest vắt tạm lên thành ghế.
Ngôn Bách Nhiên treo lên nụ cười nửa miệng, hơi nghiêng đầu nhìn về thân thế bé nhỏ đang ôm chầm lấy mình từ phía sau.
Cảm nhận được hơi ấm truyền qua tấm lưng, anh quay lại ôm lấy cô gái chẳng còn chút sức lực.
Đôi mắt diễm lệ giờ đây phủ thêm một lớp sương mờ ảo, trên trán đã sớm rịn mồ hôi, Hàm Nghi chẳng còn nhận biết được gì hơn ngoài việc phải bám chặt lấy người đàn ông trước mặt.
Ngôn Bách Nhiên bế thốc cô lên, ung dung ngồi xuống sô pha.
Ngón tay nhè nhẹ vén lọn tóc mai có chút rối sang hai bên, anh thâm trầm nhìn Hàm Nghi, hồi sau bỗng lên tiếng hỏi :
"Nói nghe xem, cô cần tôi giúp gì nào ?"
Hai má Hàm Nghi đỏ ửng, cặp mắt ủy mị bao trọn lấy gương mặt phong lưu, lại thêm thân thể không ngừng run rẩy sớm đã làm ai kia có phản ứng.
Nhưng chỉ là muốn xem cô biểu hiện thế nào thôi.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy, bắt đầu những tiếng gọi nức nở :
"Tôi...tôi không biết."
Ngôn Bách Nhiên suýt thì bật cười thành tiếng, anh nhoẻn miệng, bờ môi mỏng dưới ánh đèn lại càng có gì đó gợi cảm cuốn hút đến mê người.
Đôi đồng tử đen lấy phủ trọn lên thân người cô gái, đuôi mắt nheo ý cười, anh nhẹ giọng :
"Vậy tôi biết giúp cô thế nào, hửm ?"
Đôi mắt đen láy lúc này đã ngấn nước vì nhuộm s@c tình, bàn tay bé nhỏ vô thức đặt lên gò má nam tính mân mê.
"Ngôn Bách Nhiên...hức, giúp tôi.
Tôi sắp không được rồi."
Nới lỏng chiếc caravat trên cổ, Ngôn Bách Nhiên cúi xuống ngậm lấy cánh môi đang thở gấp.
Cô gái bé nhỏ được hôn nào khác gì cá gặp nước, đôi tay di chuyển bấu víu lên mái tóc mềm mượt hưởng ứng.
Chỉ vừa kề môi anh đã ngẩng lên, ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn cô gái.
"Gọi là Nhiên."
Hàng mi dài cong vút khẽ chớp chớp, khuôn miệng bé xinh thở ra từng hơi nóng bức đến mê người.
Gương mặt xinh đẹp ngấn lệ nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ánh nước chẳng còn nhìn thấy rõ ràng.
Giọng nói thều thào lại nhu mị như đánh gục lấy lý trí còn sót lại của người đối diện :
"Ngôn...tôi khó chịu...ừm."
Ngôn Bách Nhiên lúc bấy giờ không còn kiêng dè nữa, đôi tay lần mò kéo xuống lớp váy nhỏ, để lộ ra nơi đ ẫy đà lấp ló sau lớp áo ngực mỏng manh.
Chiếc váy nhỏ một đường rơi xuống nền nhà, thân thể tuyệt mĩ hiện ra, trắng nõn nà lại càng thêm đỏ hồng dưới tác dụng của xuân dược.
Đôi môi vẫn tiếp tục ngậm lấy khuôn miệng nhỏ nhắn trong khi cả thân người to lớn đã chuyển mình đè thân thể yếu mềm phía dưới.
Ánh mắt lưu tình thoáng biến sắc hơi nghiêm nghị, Ngôn Bách Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hàm Nghi đã ngoan ngoãn nằm im, chất giọng du dương lại sắc bén khe khẽ cất lên :
"Em có biết mình sắp làm chuyện gì không ?"
Cô gái nhỏ nhìn anh không trả lời, ngẩng mặt lên hôn loạn xa trên vành môi hờ hững đang hé mở, hàng mi cong nhắm lại chìm đắm trong mê loạn.
Lần nữa dứt ra khỏi cái hôn cuồng nhiệt, Ngôn Bách Nhiên cúi đầu xuống bên vành tai, hơi thở anh ấm nóng toả ra khi3u gợi lại quyến rũ :
"Hy vọng ngày mai tỉnh dậy em sẽ không nói câu hối hận."
Gương mặt đã ửng hồng nhiễm dục, bàn tay nóng ran vòng qua cái cổ rắn chắc, ngân lên từng tiếng nức nở nho nhỏ :
"Sẽ...hức...!sẽ không."
Những gì cần nghe cũng đã nghe rồi, lại nói Ngôn Bách Nhiên không phải kẻ quân tử gì.
Miếng mồi béo bở tự đưa đến miệng, cớ gì lại không ăn ?
Anh đứng dậy bế theo Hàm Nghi tiến về phía giường ngủ trực tiếp đặt cô nằm xuống, bàn tay m ơn trớn tháo ra những lớp vải cuối cùng.
Tận mắt ngắm nhìn dung nhan người con gái xinh đẹp cùng thân thể tuyệt mĩ hoàn hảo kia, con ngươi đen sẫm dần bị d*c vọng bao phủ lấy, ánh mắt dâng lên một tia tà niệm sắc bén.
Khi ánh đèn sáng chói được tắt đi cũng là lúc tấm áo sơ mi mỏng tuột ra khỏi thân thể tráng kiện cùng một thân quần âu nằm yên vị dưới sàn.
Cuộc hoan lạc bắt đầu bằng những màn k1ch thích chậm rãi nhưng lại chạm đến nơi sâu thẳm nhất của kh0ái cảm, khiến người ta chỉ biết chìm đắm từ từ, sa lưới vào từng cơn sóng tình cuốn lấy đến tê dại...
Dần dà lại chuyển biến thành những màn "chạy nước rút" khơi gợi nên khát vọng chiến thắng bên trong bản năng háo thắng của con người...
K1ch thích lại điên đảo thần hồn...
Dưới ánh đèn ngủ mập mờ trong bầu không khí ám muội, hai thân thể đẹp tựa như tranh quấn quýt lấy nhau, đánh thức bản năng tiềm ẩn bên trong trỗi dậy làm chủ lý trí...
Môi chạm môi, mặt kề mặt, thân thể gi@o hợp...
Mồ hôi nhễ nhại cùng những thanh âm h0an ái của nhục thể như hoà làm một...
Gây nên một sắc màu ủy mị trong đêm dài tĩnh mịch...
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cuộc h0an ái vẫn nồng nhiệt như ban đầu, âm thanh nỉ non cùng hơi thở hối hả như liều thuốc k1ch thích chạm đến thăng hoa của thứ cảm xúc kỳ lạ...
Chỉ khiến người ta mãi mê muội chìm đắm không tài nào thoát ra được....