Cho Đến Cuối Thế Giới

Chương 2: Đồ quỷ sứ đáng ghét nên biến sang thế giới khác




Tiểu học chúng tôi không tốt cũng không hư. Không tính là quá tốt, cho nên mới cố gắng phải từ chỗ khác chui vào trường học, cũng không coi là hư, cho nên sắp xếp thỏa đáng ngay ngắn rõ ràng. Mọi người đều là hàng xóm từ đầu phố đến cuối phố, sáng sớm mỗi ngày một đám mười mấy đứa trẻ cùng đi học, có lẽ sẽ có ông lão,bà lão nào thay chỗ chăm sóc tất cả đám. Trên đường chỗ rẽ có sườn núi hạ thấp đối với tôi có lực hấp dẫn rất lớn, mùa đông bảy giờ sáng, Phương Bắc là bầu trời bao la còn tối, đoạn sườn núi kia mặt núp ở sau đám sương mai dày, mây tràn ngập, giống như một nơi thần bí. Đến mùa hè cây xanh liền bao trùm. Tôi mỗi lần đi ngang qua đều nghĩ, con đường này là thông tới nơi xa, hoặc chính là dọc theo thành thị. Đúng vậy, lúc tôi còn nhỏ, thế giới của tôi chính là thành thị nho nhỏ này, hoặc giả nói là mấy quảng trường.

Đừa trẻ nhỏ tò mò luôn là không lâu, tôi ngẩn người lúc anh nhanh chóng xông lên đánh úp bất ngờ, xông lên đem một quả cầu tuyết nhét vào trong cổ áo tôi. Lạnh cóng một hồi tôi bắt đầu khóc lớn, tháo bao tay ra. Chừng hai cái bị một sợi dây cột lại, vì vậy tôi múa như múa chùy, đánh bành bạch vào trên mặt anh. Anh lấy tay bắt lại một cái, thuận tiện làm tung bím tóc của tôi. Tôi đem anh so với tôi còn thấp hơn nửa đầu đẩy ngã trên đống tuyết, anh đưa chân gạt tôi khiến tôi ngã sấp. Vì vậy chúng tôi muộn mới về, tôi đây học sinh xuất sắc lại cầm đầu nghịch ngợm cùng anh nên bị phạt đứng.

Tôi sau lưng ướt nhẹp, cách áo sơ mi cũng cảm thấy áo lông chui vào. Tôi chán ghét anh.

Lúc này tôi nhớ tới con đường xa xôi kia, tôi hi vọng có người đưa anh đến tận cùng thế giới đi.

Chúng tôi đánh nhau, náo loạn, ở trên thân của nhau thí nghiệm các loại trò đùa dai. Có lúc chúng tôi cũng cùng nhau làm hại láng giềng, đuổi theo gà nhà người ta nhổ lông làm quả cầu, đem nước trái cây buôn bán ban đêm lấy đèn chiếu trộm được ném vào vũng nước nhìn nó tràn ra, lễ mừng năm mới lấy pháo nhỏ nhét vào hốc tường sắp vỡ khiến cả khu vườn vọng về tiếng khó chịu. Vào thời điểm anh vội vàng biến mất, tôi ước gì giống như anh cũng đang theo ba mẹ về thăm ông bà, người than. |Chính là vào kì nghỉ hè nhàm chán đến buồn bực kia, tôi ở nhà nâng rôm. Vì vậy, lúc anh nhìn thấy được tôi chỉ mặc quần ngắn tại hành lang trong nhà chạy tới chạy lui, sau lưng lưa thưa rơi nâng lên một mảnh phấn xoa người khói trắng. Anh cùng tôi cười đùa, cho tôi xem lễ vật gia gia đưa cho anh, anh cầm thanh súng bắn nước đem tôi xối thành ướt sũng. Tôi xách theo thùng ô doa hồi kích.

Ba mẹ anh cười đến không được, (cười nhiều quá, vui quá) lấy máy ảnh mượn từ đồng nghiệp vẫn còn bên người, liền thuận tay chụp anh và tôi. Tấm hình kia vẫn còn nằm trong album ảnh của anh, tôi vẫn không lấy được. Vì thế tôi canh cánh trong lòng, một tiểu tử thúi như anh tại sao có thể giữ lại nửa người tôi đây? Mặc dù mới bảy tám tuổi tôi đây lại ưa thích vận động, nhìn giống như nam hài tử.

Khi chúng tôi gặp lại, lúc tôi ngượng ngùng nhắc lại tấm hình kia rồi, tôi còn không phân biệt giới tính hi hi ha ha cùng anh làm hảo huynh đệ. Nhưng thật ra thì tôi đã là cô gái mười sáu tuổi, đã sớm bắt đầu trưởng thành, tôi không muốn vào mùa hè phải mặc áo nâng ngực bằng dây thép, như vậy cũng không qua nổi bật, cũng không cảm thấy khó chịu lúc chạy nhảy vui vẻ. Ngực phát triển thầm lặng thì thanh xuân cũng bắt đầu. Tôi không dám tùy ý duỗi người, cũng rất ít có cơ hội ở trong gương quan sát mình, anh bảo tôi như thế nào đi đối mặt tuổi thơ hăm hở, tôi chống nạnh cười to?

Hiện tại Anh so với tôi xem ra càng giống người lớn, mặc dù trên môi anh mới có ít râu dai ra, nhưng anh đã là trợ thủ đắc lực của cha rồi. Ông ấy mấy năm trước đi Nga, trở thành thương nhân theo như ý nguyện của mọi người, một năm có bốn tháng tại Nga, còn có bốn tháng trên xe lửa đi lại giữa Nga và Trung Quốc. Mẹ anh không chịu nổi chồng đi xa, cũng có người nói là bởi vì nam nhân đã có tiền liền bắt đầu đào hoa, chừng hai năm trước cùng ông ly hôn. Bà là người Bắc kinh, về sau lại gả cho bạn học cũ cũng ly hôn. Trước kia tôi cũng vậy nghe người lớn nói qua chuyện này, chỉ là không nghĩ tới việc này có liên quan anh. Thời điểm cùng anh gặp lại, anh chỉ là người xa lạ.

Cho đến khi anh gần như là hiện ra sau lưng tôi, đập vai của tôi, tôi xoay người lại lúc cạo mũi của tôi.

Cùng anh chia ly sáu năm, chưa bao giờ có cậu con trai nào đứng gần tôi đến thế, lúc tôi quay đầu cái trán suýt nữa đụng vào lỗ mũi của anh. Vì vậy anh đỡ bả vai của tôi, ngửa ra sau, anh đã cao hơn tôi nhiều như vậy. Anh tựa hồ cũng rất kinh ngạc, cứ như vậy quyết định đứng yên quan sát tôi, quan sát không nói gì đến khi thấy lúng túng thì mới vươn tay ra sờ sờ mũi của tôi.

Khi đó tôi còn si mê shoujo manga, ngay một khắc này, tôi cảm thấy được mình biến thành nhân vật chính của truyện.