Chờ Đấy, Tôi Sẽ Trả Thù!

Chương 1




Năm 2012

Đó là vào mùa Thu khi nhỏ vào lớp 10.Khi những tiếng ve cuối cùng của đợt nghỉ hè nắng nóng chấm dứt thì những chiếc lá vàng rơi phủ kín trên những con đường,Thu đã về mang theo những con gió vương nhẹ mùi thơm của hoa Cúc tràn vào lan tỏa khắp không gian cái huyện Phú Thiện nhỏ bé. Cũng như mọi năm, ngày 5/9 là ngày khai giảng năm học mới của tất cả các trường trong cà nước. Vác khuôn mặt lạnh tanh không mấy hứng thú lên trường dự lễ khai giảng mà trước đó nhỏ có ý định không đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà nhỏ lại lê lết ngồi ngoài nắng suốt 2 tiếng đồng hồ chịu ê mông,cháy da chỉ để nghe ông hiệu trưởng nói đủ thứ chuyện.Sau lễ,từng học sinh phải về lớp nghe giáo viên dặn dò,nhỏ thở dài bỏ về,chán nản khi nghĩ về lớp mới.

Chuyện là cách đó vài ngày nhỏ có lên trường xem danh sách lớp,tìm kiếm tên mình cả buổi trời, nhỏ đã thấy tên mình nhưng mà…..10A15???? cái quái gì đang đập vào mắt nhỏ vậy?nhỏ không tin vào mắt mình khi thấy tên mình nằm trong danh sách lớp đó,lớp xếp cuối trong toàn thể khối lớp 10. Ông trời ơi! Dù cho hồi cấp 2 nhỏ có học tệ thế nào đi chăng nữa thì nhỏ cũng là học sinh khá 4 năm liền cấp 2,đủ tiêu chuẩn để được vào 1 lớp khá giỏi tại cấp 3 rồi. Không thể tin được bị đẩy xuống cái lớp chop thế này,nhỏ liếc qua từ đầu danh sách đến cuối càng thở dài ngao ngán…..lớp gì mà toàn thành phần “ không phải dạng vừa đâu”.Dù có bực thế nào cũng đành chấp nhận,nhỏ không có ý nghĩ sẽ đút lót tiền cho ông thấy hiệu trưởng để được chuyển lớp.Và nhỏ đã là thành viên trong cái lớp đó.

Cũng xin nói chút về nhỏ, nhỏ tên Ngân(ta đã suy nghĩ và lấy tên thật),chiều cao 3m bẻ đôi,mái tóc dài ngang lưng,nhỏ không có đôi mắt hai mí to tròn dễ thương,không có cái mũi cao ,không có đôi môi hình trái tim như các hot girl nhưng tổng thể nhìn chung nhỏ cũng không đến nỗi nào.Nhỏ lạnh lung,ít nói,ít giao tiếp với mọi người xung quanh vì đã có quá nhiều điều xảy ra với nhỏ,nhỏ chỉ muốn năm tháng cấp 3 của mình trôi qua thật bình yên,lặng lẽ nhưng có vẻ ông trời muốn làm khó nhỏ.Bằng chứng là giờ này đang có một bàn chân chắn ngang lối đi của nhỏ giữa những tiếng xì xào của các thành viên trong lớp.Sáng nay nhỏ đền lớp muộn,tâm trạng cực kì không thoải mái,tỏ vẻ không quan tâm nhỏ bước vào lớp,con mắt ra-đa của nhỏ đã xác định mục tiêu đó là cái bàn cuối cùng trong góc sát bên cửa sổ.Mặc kệ những ánh nhìn soi mói của m.n nhỏ tiến đến gần với mục tiêu hơn thì “ rầm” 1 bàn chân chắn ngang lối đi của nhỏ kèm theo lời nói:

- Chỗ này là của tôi! Giọng nói mang theo vẻ châm chọc không hề nhẹ

Rời mắt khỏi bàn chân kia nhỏ chuyển tầm nhìn về nơi phát ra giọng nói,đôi đồng tử nhỏ giãn ra nhìn chằm chằm vào hắn, nhỏ biết hắn. HUỲNH XUÂn CƯỜNG.

Hết