"Đúng, thì làm sao?" Hắc Diệu Luân cướp lời Thần Lạc lên tiếng trước, tự mình trả lời vấn đề của ba mình.
Hắc Thành Mưu giả vờ không vui nhìn con trai hừ lạnh, "Ba là hỏi cô ấy, không phải hỏi con."
"Con chính là cô ấy."
"Nói cái gì vậy?" Hắc Thành Mưu không cho là đúng khiển trách, "Chẳng lẽ chuyện giữa các còn đều do con định đoạt?"
"Trên cơ bản thì không sai."
"Bác, Diệu Luân chỉ cho rằng anh ấy cùng bác tương đối quen thuộc, hiểu được ý tứ vấn đề của bác, cho nên mới cướp lời." Thần Lạc khẩn trương nhảy ra xin tha thứ.
"Thật là như vậy?" Hắc Thành Mưu lại nhíu mày, dáng vẻ biểu hiện ra khó tín. "Được, vậy các con ai có thể trả lời cho ba một câu, dự định lúc nào thì kết hôn?"
"Cái... Cái gì?" Thần Lạc ngây ngẩn cả người.
Cô cho rằng ba Hắc vẫn đang suy nghĩ có nên tiếp nhận cô không, không ngờ vấn đề kế tiếp hỏi bọn họ khi nào muốn kết hôn?
"Đây là chuyện của chúng con." Khi gặp phải ba mình, tính tình cứng rắn của Hắc Diệu Luân lại ló đầu ra.
"Kết hôn là chuyện của hai gia đình, trong nhà này ba làm chủ." Hắc Thành Mưu cũng không phải quả hồng mềm, đâu thể để con trai mình muốn bóp thế nào cũng được.
"Việc này... Xin chờ một chút." Thần Lạc cảm thấy mình nên xen vào, dừng chuyện của bọn họ đang nói lại, nếu vấn đề hai cha con này còn tiếp tục đi xuống như vậy, vậy thì hỏng mất.
"Sao vậy, tiểu cô nương muốn trả lời vấn đề của bác sao?" Hắc Thành Mưu nhìn về phía cô.
"Không nên ép cô ấy." Hắc Diệu Luân căn bản không muốn để cho cô ở giữa mình và ba mình làm vật hi sinh."Chuyện này chính chúng ta hội tái thảo luận."
"Còn cái gì để thảo luận?" Hắc Thành Mưu mất hứng hừ lạnh.
Chuyện này chỉ cần đã định, còn lại giao cho chuyên gia xử lý, cô dâu mới chỉ cần chờ đi làm thủ tục đăng ký kết hôn thì được rồi, còn cái gì phải thảo luận nhiều như vậy.
"Tóm lại là chuyện giữa chúng con, ba không cần phải xen vào." Hắc Diệu Luân nghiêm mặt trịnh trọng nói rõ ràng.
Thời gian trước Thần Lạc bởi vì chuyện của em gái khiến cho cô quá mệt mỏi, anh không muốn ép cô gả cho anh nhanh như thế, anh đoán cô có lẽ vẫn không bỏ em gái được.
"Ba đương nhiên biết chuyện này là của hai người các con, nhưng ba cũng cần phải cho các con biết, nếu không định kết hôn, ba gặp các con yêu nhau cũng không cần nói chuyện!" Hắc Thành Mưu bị thái độ con trai làm phát cáu, mạnh mẽ kết luận.
Trong nháy mắt, Thần Lạc không biết mình nên nói cái gì, ví dụ cô bày tỏ mong muốn cuộc hôn nhân của mình, lời vừa ra khỏi miệng, ba Hắc nhất định sẽ có cơ hội chỉa mũi nhọn vào con trai của mình, trách anh không quả quyết, cô không hy vọng cha con bọn họ ầm ĩ đến bế tắc.
"Chúng con sẽ kết hôn!" Mặt Hắc Diệu Luân trầm xuống kéo cô đứng lên, bỏ lại những lời này rồi rời khỏi Hắc gia.
Một bữa cơm kết thúc trong không vui, Hắc Diệu Luân rất nhanh quang chuyện ngày đó ra sau đầu, nhưng Thần Lạc không như vậy.
Mấy ngày nay, vì xử lý vấn đề ở thị trường Châu Âu, Hắc Diệu Luân trước điều chủ quản của bộ phận nghiệp vụ ngoại giao sang Đức để hiểu biết tình hình, đồng thời mời thư ký hiểu được tiếng Đức Dung Nghi cùng đi trước để xử lý, nhưng chính mình lại cùng Thần Lạc ở tại Đài Loan, vạch ra biện pháp giải quyết.
"Chính sách chính phủ Châu Âu dùng tiếng anh thông báo giá bỏ thầu của công ty làm rất tốt, còn có phần này, là em đã làm báo cáo đánh giá sơ bộ." Thần Lạc đi vào văn phòng tổng giám đốc đưa tài liệu đặt trên mặt bàn cho Hắc Diệu Luân.
Anh cũng không ngẩng đầu lên vẫn tiếp tục xử lý công việc, thấp giọng đáp lại một câu, "Ừ."
Ánh mắt cô đau lòng nhìn gò má anh tuần của anh, vì giải quyết vấn đề khó này, anh đã ở trong phòng làm việc không ngủ không nghỉ hai ngày hai đêm.
"Còn có việc sao?" Cảm giác cô vẫn ở tại chỗ không đi, anh cúi đầu bận rộn hỏi.
"Không có." Cô bởi vì thái độ hờ hững của anh mà trong lòng nhói một cái, trong đầu không cách nào khống chế bắt đầu nhớ tới ngày đó tại Hắc gia dùng bữa không vui trở về, tâm tình lúc xuống lúc lên, "Em đi ra ngoài trước."
Cô vừa nói xong, người mới xoay được một nửa, cánh tay dài của Hắc Diệu Luân duỗi ra chế trụ chặt chẽ cổ tay mảnh khảnh của cô, thoáng dùng sức, chân đi giày cao gót của cô lập tức mất trọng tâm ngã vào trong ngực của anh.
"Hắc Diệu Luân!" Cô cảnh cáo trách mắng, giọng nói vào lỗ tai anh nghe lại giống như đang làm nũng.
"Anh đây. Bà xã có gì dặn dò?" Ánh mắt anh mang chút trêu chọc, thấy cô muốn kháng nghị, vội vàng nghiêng người về phía trước, dùng một nụ hôn sâu ôn nhu che cái miệng chưa nói thành lời lại.
Vài phút sau, cô thở hồng hộc khẽ dựa vào trước ngực dầy rộng của anh thở gấp, mà người khởi xướng cũng không tốt hơn chút nào, không chỉ có hơi thở hỗn loạn nặng nề, mà cả bụng dưới một cỗ lửa nóng khát vọng cũng không nhịn được mà hưng phấn.
"Anh không được náo loạn." Thần Lạc thở gấp quá khí tới hậu, phát hiện cả người mình ngồi ở trên đùi anh, cô vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị hai tay có lực của anh khóa chặt vào trong ngực.
"Muốn đi đâu?" Anh bất mãn hỏi.
"Làm việc." Cô cố ý coi thường vẻ mặt không vui của anh, hai tay vươn ra để trước ngực anh.
Khoảng cách nửa người trên của hai người kéo ra, nhưng nửa người dưới lại vẫn đang dán sát chặt chẽ. Giằng co như thế, mãi đến anh có chút thống khổ khó nhịn được rên rỉ, cô mới giật mình phát hiện dưới mông mình cảm nhận được vật cứng của anh.
"Thật xin lỗi." Cô đỏ bừng mặt cúi đầu xuống, mặt nhìn lồng ngực rắn chắc của anh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hắc Diệu Luân bị giọng nói mềm mại của cô khiêu khích trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai cúi đầu chiếm lấy cánh môi đỏ bừng của cô mà tàn sát bừa bãi.