Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 5-1




"Chỉ đi hộp đêm uống một chút rượu, mà không nể mặt như vậy sao?"Andy cười vô lại, phát huy bản lĩnh tài năng tán gái ngọt xớt muốn thuyết phục cô gái nhỏ thanh thuần động lòng người trước mắt ngày.

"Xin lỗi, ngày mai tôi phải đi làm."Thần Lạc mỉm cười khách sáo, cảm giác mình giống như bị ruồi nhặng quấn lấy.

"Chúng ta sẽ về đến nhà trước thời gian công ty đi làm? Cùng đi đi, nhất định chơi rất vui."Một tay Andy khoác bả vai nhỏ yếu của cô, giọng nói ngả ngớn, ám chỉ mờ ám làm người ta không vui.

[size=150][/size]

"Tôi làm ở Hắc thị." Ngụ ý, cô không phải là thiên kim đại tiểu thư sống mơ mơ màng màng, chỉ là người bình thường sống nghiêm túc qua ngày, nếu như chọc cô tức giận, cô sẽ không quan tâm mà hét to với hắn "Chớ làm phiền tôi", đến lúc đó nhìn ai cũng tương đối mất mặt.

Cô hiện tại chỉ muốn ăn thật nhiều, tốt nhất bổ sung tất cả chất dinh dưỡng còn thiếu vào một lần cho xong, có thể tiết kiệm được một chút thức ăn cũng có lợi.

"Cô..." Mặt mũi Andy trầm xuống, miệng mùi rượu nồng nặc tới gần gò má cô, không cam lòng hung dữ nói: "Không phải tiểu thư nhà giàu gì, cô lại dám làm cao với tôi? Giả vờ cao quý gì!"

Thần Lạc sửng sốt, bị giọng nói hắn chê bai khinh thường nhục mạ làm hốc mắt đỏ lên.

Khi Hắc Diệu Luân "trùng hợp" đi qua, thấy cảnh tượng —— tên Andy xấu xa rõ ràng đang đứng sát gần vào cô, mà vẻ mặt cô đang chịu đựng khi người khác trêu chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường cố gắng không để cho mình rơi nước mắt xuống...

Tim của anh bỗng dưng nhẩy lên một cái, giống như kỵ sĩ bảo vệ nhanh nhẹn xuất hiện ở trước mắt cô.

"Loại người chơi bời lêu lổng phá của như mày, rốt cuộc có điểm nào bằng người 'Giả bộ cao quý'?" Trừ bỏ miệng lưỡi bên ngoài, anh có thể làm người tốt được, cánh tay dài duỗi một cái, trong nháy mắt kéo Thần Lạc đến bên cạnh cách xa Andy.

Đối mặt với tổng giám đốc ra tay cứu giúp ngoài ý muốn, Thần Lạc không khỏi ngẩn người.

"Mày! Dám nói với tao như vậy? Tao sẽ chơi mày đến khi sợ mà đi tiểu ——" Andy thu hồi khẩu khí tự cho là phong lưu, hai hàng lông mày dựng lên, mồm thối nói ra lời thô tục, khi nhìn thấy người tới phá mình là người trên thương trường thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết Hắc Diệu Luân, kinh ngạc lập tức nuốt lời còn chưa nói xong vào.

"Mày muốn chơi với tao? Đến đây đi, tao vô cùng hoan nghênh." Nếu như thằng nhóc còn mặc tã này có can đảm dám đấu với anh, anh ngược lại rất vui bỏ chút thời gian mà tiếp đãi.

Tiếp, anh kéo cổ áo Andy tựa như rác rưởi, mạnh mẽ ném về phía sau Thần Lạc.

Con người ghê tởm.

"Tôi... Tôi không có ý này... Thật, ngài hiểu lầm, thật hiểu lầm..." Sau khi nhìn rõ người tới, Andy chỉ kém không bị dọa cho sợ đến đi tiểu tại chỗ, hắn bình sinh không dám đi trêu chọc những người không chọc nổi, mà cái tên Hắc Diệu Luân này tuyệt đối đã bị hắn liệt vào danh sách đứng đầu bảng.

"Hiểu lầm?" Hắc Diệu Luân cười lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác như lưỡi dao làm chân Andy thiếu chút nữa mềm nhũn quỳ xuống đất."Ngay cả heo đứng ở bên cạnh mày cũng đắt giá hơn mày, mày nói đúng không?"

Thần Lạc thấy thế cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong. Đây là lần đầu tiên cô chính thức thấy được phong thái trả thù của tổng giám đốc, so với giờ phút này Andy phải chịu nhục, cô phát hiện lượng công việc mình nhiều hơn một chút, thật ra thì không tính là gì nha.

Nếu như anh dùng cách thức giống như đối phó Andy để công kích cô, cô nhất định sớm đã bị một câu nói giết người không thấy máu của anh đâm vào mà mất mạng . . .

"Đúng đúng đúng, vừa rồi tôi chỉ đùa với cô ấy, không có dụng ý đặc biệt, tôi có thể bảo đảm với ngài..."

Andy run rẩy xin tha nói.

Hắc Diệu Luân mỉm cười làm cho người ta kinh hãi run sợ, tầm mắt sắc bén mơ hồ phát ra cảnh cáo, dáng vẻ anh lười biếng phất phất tay, ngạo mạn cắt đứt lời của Andy, "Tôi cũng chỉ trêu chọc anh thôi, đừng khẩn trương như thế."

Thần Lạc ngơ ngác chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh hoặc nụ cười duy trì, đột nhiên rùng mình một cái ——

Người đàn ông này thật đáng sợ!

Thấy Hắc Diệu Luân không nhìn mình nữa, Andy yên lặng thở phào nhẹ nhõm, chờ cơ hội đến thì chuồn mất.

"Không sao chứ?"

Lúc tim Thần Lạc đang đập mạnh và loạn nhịp, thì chẳng biết từ lúc nào Hắc Diệu Luân đã đi tới bên cạnh cô, một cái tay mang theo tính chiếm giữ mười phần đặt trên vai của cô, sau đó cúi đầu đưa môi đến bên tai cô nhẹ giọng nói.

Vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, thân thể cô dường như theo bản năng tránh né, "Không có... Không sao."Chỉ cần anh bằng lòng giơ cao đánh khẽ, đừng nhìn cô không vừa mắt nữa, thì cô sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Bởi vì động tác trốn tránh của cô trong nháy mắt sắc mặt anh trầm xuống, nhíu mày nhìn cô một cái.

"Nếu không có chuyện gì, thì cô run rẩy cái gì?"Anh mới không chấp nhận cô trơ mắt nói dối, hơn nữa gặp quỷ, lúc cô tránh anh, sao trong lòng anh cảm thấy bực mình trước nay chưa có?

"Tôi đâu có run rẩy?" Thần Lạc lập tức nghiêm chỉnh phủ nhận.

Cô cũng dám thành thật mà nói, cô run rẩy là bởi vì thấy anh đáng sợ thâm trầm, hơn nữa sức quyến rũ của anh làm cho người ta không kiềm chế được mà muốn khuất phục?

Trừ phi hai giây cuối cùng trước khi chết, nếu không nói cái gì cô cũng sẽ không tự rước lấy nhục, thừa nhận mình bởi vì anh đến quá gần mà nhịp tim đập loạn.

Hắc Diệu Luân lạnh mặt xuống, không nói lời nào.

Anh muốn chỉ ra cô đang nói dối, kết quả ngược lại nói ra ngay cả chính anh cũng giật mình, "Tùy cô nói sao cũng được. Đã ăn no chưa?"

Lời vừa ra khỏi miệng, anh phát hiện mình lại đang quan tâm đến cô.

"Tổng giám đốc, anh hỏi cái này làm gì?" Cô khó khăn nuốt ngụm nước bọt, anh hôm nay đột nhiên trở nên thân thiết như vậy rất không quen.

"Trả lời tôi trước."Anh trầm mặt, hiển nhiên không thích có người dùng hỏi câu trả lời vấn đề của anh.

"Mới ăn được một nửa." Cô nghe thấy mình trả lời như vậy, nhưng nếu như theo mục tiêu của cô là phải ăn nó đến chết, thì hiện tại thật ra chỉ có ăn no được một phần.

"Còn muốn ăn cái gì?" Hắc Diệu Luân bắt đầu cầm đĩa trên bàn lên, nghiêng đầu hỏi cô.

Bây giờ là tình huống gì? Anh muốn giúp cô lấy đồ ăn sao?

Thần Lạc kinh ngạc trợn to mắt, sửng sốt hai giây mới phản ứng được, "Tổng giám đốc, tôi có thể tự mình lấy được."

Nói xong cô nghi ngờ liếc anh một cái, đoán anh hôm nay không phải bị cái gì kích thích chứ, cho nên mới có hành động khác thường như vậy.

"Không được."Anh bá đạo lắc đầu với cô, ra lệnh: "Nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian lề mề với cô như vậy."

Thái độ rất cứng rắn.

"Ách." Thần Lạc không hề nghi ngờ đối với hành động cổ quái của Tổng giám đốc đại nhân nữa, ngoan ngoãn chỉ ngón tay vào đồ ăn ngon.

Mấy phút sau, hai người tổng cộng bưng ba cái đĩa thức ăn to, chuẩn bị chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống để hưởng thụ, trong quá trình bọn họ di chuyển, rất nhiều tân khách rối rít dùng ánh mắt nhìn chăm chú về phía bọn họn, đối với hành động giữa bọn họ bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ.

Đã sớm quen trở thành tiêu điểm trước ánh mắt của mọi người Hắc Diệu Luân không lắm để ý, nhưng Thần Lạc bên cạnh anh cảm thấy không bình thường chút nào,lúng túng đến mức muốn đào một cái hố để chui vào.

"Ăn trước đi." Chọn chỗ ngồi xong, Hắc Diệu Luân bĩnh tĩnh ngồi xuống, lập tức ra lệnh.

"Ách." Thần Lạc lắp bắp trả lời, tưởng rằng anh giúp cô để đồ ăn xuống sau đó sẽ xoay người rời đi, dù sao anh cũng mang theo một bạn gái xinh đẹp nóng bỏng tới đây, cô đã thấy.

Nào biết anh chẳng những không có rời đi, lại còn ngồi xuống bên cạnh cô, không khí thân mật giữa hai người không giống cấp trên chiếu cố cấp dưới, ngược lại càng giống như một đôi nam nữ mờ ám.

Nhưng cô so với ai khác rất rõ ràng, anh cũng không phải loại cấp trên sẽ chiếu cố cho cấp dưới, cho nên... Anh hiện tại rốt cuộc đang làm gì?

"Vừa rồi tôi gọi một ly nước lọc cùng đồ uống khác, chờ một chút phục vụ sẽ đưa tới đây."

Anh một mặt nói một mặt bắt đầu từ từ giải quyết đồ ăn trước mắt mình.

"Ngài lúc gọi nào vậy?" Sao cô hoàn toàn không biết vậy?

"Lúc cô đang liều mạng núp phía sau tôi cùng đi, tôi nhờ phục vụ bưng đồ uống đến giúp chúng ta." Khóe miệng anh nở ra nụ cười nhạt vô cùng vui vẻ nói.

"Ách."Nụ cười của anh này làm cho cô cảm thấy có một chút ấm áp, vội vàng cúi đầu che giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng, yên lặng bảo vệ tốt tim của mình.

Cô cố gắng ăn cơm, ăn được một nửa, mới giật mình thấy sức ăn hai người vô cùng khác xa nhau?

Anh một đĩa, mỗi loại đồ ăn phần lớn duy trì chừng một miếng; cô hai đĩa, đồ ăn giống như hai tòa núi nhỏ chất đống ở phía trên...

Thật mất mặt, rốt cuộc ai là nam ai là nữ a?