Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 4-1




Mười một giờ đêm, Thần Lạc còn nhốt mình trong phòng làm việc mãnh liệt gõ bàn phím.

Em gái nàng hôm qua cuối cùng cũng thuận lợi ra nước ngoài, cũng mang theo hai mươi vạn nàng làm thêm giờ lúc trước đổi thành đô la, dù sao một thân một mình ở nước ngoài mọi chuyện đều xa lạ, để nó mang theo nhiều tiền một chút ở bên người, nàng mới có thể tương đối an tâm.

Vì thế, nàng quyết định bắt đầu kế hoạch " Điên cuồng làm thêm giờ ".

Một tháng trước, em nàng mới kết thúc việc học ở trường, chuyển về nhà ở cùng nàng, hơn nửa tổng giám đốc ác ma cư nhiên bắt đầu không hề ném công việc của người khác cho nàng nữa, nàng có thể mừng rỡ rảnh rổi, mỗi ngày ngoan ngoãn đúng giờ cùng em gái gặp nhau ăn cơm tăng cân.

Hiện tại em gái đã xuất ngoại, thay vì trở về nhà không có một bóng người, nàng không bằng thực tế ở lại công ty hàng ngày làm thêm, cũng không lãng phí tiền điện nước lại có thể kiếm thêm nhiều tiền tăng ca. Đối với người nghèo như nàng mà nói, cảm giác được nhận thêm tiền làm thêm giờ phải nói là rất " fill ".

" Tại sao ngươi vẫn còn ở đây ? "

Hắc Diệu Luân mới từ một bữa tiệc đàm phán rất nhàm chán trở lại, uống một chút rượu, lái xe qua công ty, giương mắt nhìn thấy trong phòng làm việc đèn còn sáng, không nghĩ nhiều liền dừng xe lên xem.

Ở trong lòng phỏng đoán là một chuyện , đến khi thật sự nhìn thấy nàng vẫn còn cặm cúi dưới ánh đèn lại là một chuyện khác.

Hắn sờ cằm nhớ lại, tự hỏi mình hôm nay cũng không có ném cho nàng quá nhiều việc, nếu như một thời gian trước nàng đều có thể thuận lợi đúng giờ tan sở, tại sao hôm nay lại không được ?

" Tổng…tổng giám đốc ? "

Thần Lạc đang chăm chú xử lý tài liệu thật nhanh, giọng nói trầm thấp hùng hậu của phái nam làm cho nàng giật mình, giương mắt vừa nhìn thấy hắn, nàng lập tức đứng bật dậy.

Hắn giờ phút này mặc toàn thân tuxedo màu đen, bộ dáng tuấn mỹ lãnh ngạo thật làm lòng người nhảy gia tốc, thật khó thở.

" Đang làm cái gì ? " Hắn đi tới bên nàng, đưa tay vỗ nhẹ bả vai nàng, ý bảo nàng ngồi xuống tiếp tục côn việc.

" Sửa sang lại tài liệu đi họp chiều nay ạ " Vai trái bị hắn đè ép, nàng không thể không thuận thế ngồi xuống.

" Tại sao không để sáng mai hãy sửa sang lại ? " Hắn khom lưng nhìn thẳng màn hình vi tính của nàng, thân hình cao lớn theo đó mà ép về hướng nàng.

" Chúng ta sáng mai phải đến Hàng Châu họp, ta sợ không có thời gian xử lý. "

Khắp nơi đều là hơi thở phái nam mê người của hắn, nàng cẩn thận khống chế hô hấp của mình, e sợ tâm tình khẩn trương cùng nhảy loạn trong mình mình sẽ bị hắn phát hiện.

" Bây giờ đã rất khuya rồi, muốn về sao ? "

Tầm mắt quét nhanh từ máy vi tính đến nàng, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, đôi tay cắm trong túi quần, thái độ thong dong liếc nhìn nàng.

Tài liệu đã sửa sang lại tốt lắm, ngay cả một ít chi tiết nhỏ cũng được xem kĩ đến, quét sạch cảm giác thành kiến bị người thiết kế đến của hắn, khách quan lấy góc độ đơn thuần xem xét, năng lực làm việc của nàng thật ra không tệ.

" Ta muốn đem công việc còn lại làm xong. "

Thần Lạc ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, đột nhiên cảm thấy một hồi nóng ran lan trên hai gò má nàng, nàng vội vàng cúi đầu, che giấu cảm giác quái dị không hiểu nổi của chính mình.

" Ngày mai lại làm tiếp, ta đưa ngươi về trước. "

Hắc Diệu Luân nghiêm túc nói, nhưng chỉ có chính hắn biết, khi hắn nói ra " ta đưa ngươi về " những lời này thì trong lòng mơ hồ mong đợi cùng nàng ngoài lúc công tác ra còn cơ hội khác chung đụng,

Thần Lạc nghe hắn muốn đưa mình vê, trái tim giống như không ai báo trước điên cuồng đánh trống, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn…

Nàng không có nghe nhầm sao ? Hắn lại muốn đưa nàng vê, mà không phải tiếp tục ở lại nơi này vì công ty tận tụy làm việc ?

Nàng nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm kỳ quái, hôm nay trời cũng không hạ mưa đỏ, tình huống thế nào lại quỷ dị như vậy ?

" Tổng giám đốc, ta có thói quen làm hết việc mới về. " cho dù kinh ngạc, nàng vẫn là uyển chuyển cự tuyệt ý tốt khó có được của hắn, nàng có cách làm việc của riêng mình.

" Ta ủng hộ thói quen tốt này của ngươi, nhưng… " Mi tâm hắn nhíu lại, nhưng rất nhanh lại buông ra, ánh mắt ý vị sâu xa thẳng tắp rơi trên hai gò má đỏ thắm của nàng rồi nói " Chờ ngươi xử lý xong cũng đã mấy giờ rồi ? "

" Cũng nhanh thôi, ta bảo đảm. " Coi như không tiếp tục nhìn hắn nữa, nàng cũng cảm giác được nhiệt độ trên mặt lại tăng thêm vài độ rồi.

" Nhanh nhất cũng muốn đến mười hai giờ, người ngồi công cụ giao thông nào để về ? "

Hắn cũng không phải là nam nhân dễ dàng bị bác bỏ như vậy.

" Ta sẽ cố gắng đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, nếu như không kịp sẽ gọi taxi, xin tổng giám đốc yên tâm. "

Nàng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính đáp lời, chậm chạp không dám nhìn về phía hắn.

Hắn sẽ yên tâm mới có quỷ !

Hắc Diệu Luân không vui vặn chân mày, " Ngươi bình thường đều bận đến mức không kịp xem tin tức sao ? "

Con gái độc thân nửa đêm đi tắc xi gặp chuyện không may tỷ lệ cao bao nhiêu, nàng rốt cuộc có biết hay không ?

Nhưng những lời này vừa nói xong, hắn lập tức lộ vẻ mặt ảo não trừng mắt nhìn trần nhà.

Mẹ kiếp ! Thật là gặp quỷ mà, nàng muốn làm thêm giờ về muộn thì liên quan cái rắm gì đến hắn.

" Đúng là cũng ít xem… "

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thành thật trả lời.Trong tin tức có quá nhiều bạo lực cung với mặt đen tối của con người, mỗi lần nhìn là mỗi lần tâm tình nàng lại xuống thấp theo, về sau quyết định không nhìn đến nữa.

"Ngươi. . . . . ." Hắn bực mình nhìn chằm chằm nàng, không ngờ tới nàng cư nhiên như thế thẳng thắn lại chậm lụt.