Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 3-4




Mà căn cứ ông hơn nữa năm qua âm thầm quan sát, ở phòng thư ký tuy rằng Cổ Thần Lạc làm việc mặc dù không coi là khôn khéo, nhưng rất có ý thức trách nhiệm, cá tính lại đơn thuần không có tâm cơ, không tham lam lại mang một ít ngây thơ lãng mạn.

Hiếm thấy là cô học được cách luôn tiến về phía trước bất chấp những điều điên rồ cùng tổn thương của thực tại.

Theo cách nhìn của ông, cô gái như thế có lẽ không đủ hoàn mỹ. Nhưng tuyệt đối là có thể cùng con trai ông bầu bạn với nhau rất hòa hợp.

“…Ngài làm sao biết tên của cháu?” Thần Lạc lộ ra tính chuyên nghiệp nhẹ mỉm cười, muốn đứng lên tiếp đón ông.

Cô bé trước mắt là ông xem qua cả công ty chọn trúng duy nhất thí sinh làm con dâu, nhưng con trai ông quá thông minh, ông lo lắng mưu kế của mình lẽ bị hắn đoán được, cho nên lần này rõ ràng thuận theo tự nhiên , hoàn toàn không có hành động, chỉ đơn giản là đem nàng dâu thí sinh đưa đến bên cạnh hắn, nhưng cũng không cho nàng chỉ thị, tất cả cho bọn họ tự động phát triển.

Ông vốn định không cần mình ra tay, dựa theo cái loại tính tình ham muốn khống chế cực mạnh đó của con trai ông, sẽ hoài nghi mục đích nàng đến gần, nhất định không nhịn được mà đối với nàng làm ra chuyện gì đó, mà đại thiếu gia anh cao ngạo thâm trầm sau đó nhất định nhận ra cô là một tiểu bạch thỏ đơn thuần không chút tâm cơ nào, lúc đó anh không nghĩ độc chiếm làm của riêng mới lạ.

Chỉ là ông ngàn tính vạn tính chính là không có tính ra đứa con trai nhà mình có thể độc ác như thế, đem một cô gái tốt hành hạ thành bộ dáng như thế này.

" Ngài biết cháu? chẳng lẽ….Cũng bởi vì " sự kiện bao cao su " phải không ? "

Thần lạc thật muốn phát điên, hiện tại trong số những người tìm tới nàng bắt chuyện, mười thì có đến chín là đến chứng thực chuyện này.

" Anh ta đối với cháu như vậy, cháu không cảm thấy tức giận sao ? " Hắc Thành Mưu trong giọng nói có nồng đậm đau lòng.

Cũng trong lúc đó, hai người đang chuyên chú nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có phát hiện phía sau truyền đến một tiếng mở cửa nho nhỏ.

" Ngài nói ông chủ cháu sao ? "

Thần Lạc ở dưới đáy lòng thở dài thật to, buồn buồn đáp lại,

" Thật ra thì…. Cháu cảm thấy được người phải tức giận là anh ấy mới đúng. "

" Tại sao chứ ? "

Hắc Thành Mưu kinh ngạc hỏi, ngay cả ở sau cửa nghe lén Hắc Diệu Luân cùng đồng thời ngẩn ra.

" Bởi vì cháu đem bí mật phong lưu của anh ấy không cẩn thận tiết lộ ra ngoài rồi. "

Nói những lời này nét mặt của cô thoạt nhìn giống như đang đưa đám.

" Chuyện anh ta phong lưu đã sớm không phải là bí mật rồi "

Hắc Thành Mưu vung tay lên, bày ra thái độ cô không cần để ý chuyện nhỏ này.

" Nhưng là…Ở trong phòng làm việc tìm phụ nữ tới " í é í é này nọ " sau đó còn gọi thư ký giúp anh ấy đi mua bao cao su, loại chuyện như vậy đúng ra phải là bí mật nha ! "

Cô lần nữa thở dài, vẻ mặt rất là khổ não.

Hắc Thành Mưu mặt cứng đờ, nhưng không có cách nào thẳng thắn cùng cô giải thích con trai ông thật ra thì có tính cuồng sạch sẽ, tuyệt đối không có khả năng đang làm việc ở chỗ này cùng nữ nhân làm loạn, cho nên cố tình lạc điệu sai nhịp trình diễn những tiết mục này, mục đích chỉ có một- ép cô đi !

" Trước tiên đừng nói tới chuyện này nữa.Ta hỏi cháu, cháu thật sự không có tức giận anh ta ? "

Hắc Thành Mưu bắt lấy cơ hội, vội vàng hỏi ra trọng điểm mình quan tâm.

Đằng sau cánh cửa Hắc Diệu Luân cằm thắt chặt, không hiểu lão đầu này trong hồ lô đang bán thuốc gì.

" Giận anh ấy cái gì ? " Thần Lạc chậm chạm hỏi. Đã lâu không được nghĩ ngơi tử tế, đầu óc cô có chút lẫn lộn.

" Chính là cố ý để cho cháu điên cuồng làm thêm giờ, có nhà mà không thể về. "

Nghĩ tới mình với con trai trong lúc chiến tranh đem cô vô tội dính líu vào, hại cô gặp nhiều khó khăn, người nhìn xa trông rộng như Hắc Thành Mưu hiếm khi bị một bụng áy náy.

" Cũng tốt á…, dù sao cháu cũng lấy thêm được 1 vạn rưỡi, làm nhiều việc một chút cũng phải thôi. "

Nếu là cầm tiền mà lại không làm việc, ngược lại cô sẽ bị cắn rứt lương tâm.

" Thế nhưng tên Hắc tiểu tử còn đem những công việc thuộc nghành khác đem cho cháu làm, giải thích làm sao đây ? "

Hắc Thành Mưu nghiễm nhiên bộ dáng hết mực che chở, hoàn toàn đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ cho cô.

Hắc Diệu Luân vừa nghe mặt liền lạnh xuống. Trong lòng đã dứt khoát nhận định giao tình giữa cô và lão đầu tuyệt đối không đơn giản.

" Cháu cảm thấy vẫn tốt lắm… "

Thần Lạc sau khi hít sâu một cái, chậm rãi nói,

" Coi như là đang rèn luyện thôi mà. "

Nếu như ngày nào đó cuối cùng cũng không chịu nổi muốn đi ăn máng khác, thì cô cũng đã tiếp xúc qua nhiều tình huống công việc rồi.

Không sợ không tìm được công việc mới, vừa nghĩ như thế, làm ở phòng hành chính thật ra thì không có gì không tốt.

" Nhưng công việc này phải làm thêm giờ, hơn nữa còn hại cháu hầu như mỗi ngày đều phải ngủ lại công ty, việc này làm sao được chứ ? "

Hắc Dạ Luân nhướng cao chân mày, tuấn nhan lộ ra nụ cười hài lòng, xem ra lão đầu hình như rất bất bình thay nàng dâu đây.

" Vậy là do năng lực của cháu chưa đủ, nói tóm lại, dường như không thể trách tổng giám đốc." Cô giọng điệu buồn bã nói.

Hắc Diệu Luân sững sờ, dường như có chút kinh ngạc vì sao cô lại bỏ qua cơ hội ở trước mặt lão đầu kể tội hắn.

" Chuyện tình bao cao su này… Cuối cùng là anh ta cố ý gây khó khăn cho cháu sao ? "

Hắc Thành Mưu quả thật không thể tin được, trong thiên hạ lại còn có người giống như cô, lại đem toàn bộ sai lầm ôm hết lên thân mình, thật là cô bé ngốc.

" Là đàn ông đều có nhu cầu như anh ấy, mặc dù anh ấy bảo cháu mua giúp…ừm.., quả thật là hơi khoa trương, nhưng mà những nhân viên phục vụ kia nói như vậy cũng tốt, ít nhất anh ấy không có nghĩ giải quyết cháu. "

Hắc Thành Mưu nghe xong, thiếu chút nữa tức đến não muốn trúng gió.

Nếu như tên Hắc tiểu tử này có tuệ căn, hiểu được phải đem cô gái tốt đẹp như thế kéo vào phòng làm việc của mình " gạo nấu thành cơm ", có lẽ ông còn có thể vui mừng một chút. (chuyện này mà cũng cần "tuệ căn" sao? :think: )

" Nói tóm lại , cháu đối với phần công tác này hoàn toàn không có câu oán hận nào sao ? "

Hắc Thành Mưu phát giác, mình càng cùng cô chung đụng, trong lòng thương tiếc càng nhiều.

" Có a ! " Thần Lạc không tâm cơ cười một tiếng, thẳng thắn thừa nhận.