Hai người ngồi vào chỗ của mình, anh bảo cô cài giây an toàn vào, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt anh mệt mỏi đầy râu ria, thế là cô không có phản kháng, yên lặng cài giây an toàn, thân xe như một mũi tên, lập tức lao vụt đi.
Nhưng vẫn chưa kịp nói với anh một câu, di động của cô vang lên, mắt cô nhìn tên người gọi, là anh họ.
"Ừ, em rất tốt." Đây là câu nói đầu tiên khi cô nhận điện thoại, vừa mới không hiểu ra sao bị lôi ra khỏi quán cà phê như vậy, cô vẫn chưa kịp giải thích gì với anh họ, nhất định anh họ cực kỳ lo lắng cho cô.
"Anh ta là người đàn ông bị em thử nghiệm kia?" Đầu bên kia điện thoại, trong tiếng nói người đàn ông mang theo nhẹ cười, giọng điệu hiểu rõ.
"Ừ." Thần Lạc nhỏ giọng trả lời, không chú ý hai mắt Hắc Diệu Luân bị lòng đố kị thiêu đốt, đang nhìn chằm chằm gò má hơi chút xanh xao của cô.
"Lấy hết dũng khí nói rõ với anh ta, đừng không nói một tiếng đã chạy đi."
"Vâng, trước kia em quá yếu đuối, mới - -" nói được một nửa, di động của cô bị người khác cướp đi, thậm chí còn bị anh ném ra ngoài cửa xe.
Há hốc mồm, nhìn cửa kính xe mở ra rồi đóng lại, nhìn hai tay mình trống trơn, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
"Điện thoại của ai mà nói nhiều vậy?" Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diệu Luân âm trầm, liếc cô một cái, một lần nữa đặt lực chú ý nhìn tình hình giao thông ở phía trước, chuyên tâm lái xe.
Thần Lạc tức giận đến không muốn nói chuyện, không thể tin được anh từ trước đến nay trầm ổn cẩn thận, có thể làm ra hành động trẻ con như thế, xem ra không phải anh mệt đến thần trí mơ hồ, mà thật sự tức điên rồi.
Đợi rất lâu không thấy câu trả lời, anh lại vội vàng liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô trầm mặc không nói quay mặt đi, anh nóng lòng hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy? Sao không trả lời anh?"
Thần Lạc lấy tinh thần lại, vẻ mặt trách cứ trừng mắt với anh."Anh vừa vứt bỏ điện thoại của em?" Phải dùng tiền để mua đó, anh dựa vào cái gì nói bỏ là bỏ đồ của cô? Thậm chí không để cho cô cơ hội nhặt về?
Khuôn mặt tuấn tú của anh xanh mét, đầu óc người phụ nữ này không vui chỉ vì chiếc điện thoại cũ kia, "Anh sẽ mua cho em cái khác." Mà so với cái cũ càng tốt, càng đẹp hơn.
"Em không cần." Thần Lạc quả thực muốn phát điên, chiếc điện thoại kia là do em gái đi làm thêm để dành tiền mua tặng cho cô, là chiếc duy nhất trên đời này.
Hắc Diệu Luân bị thái độ cự tuyệt cô làm cho tổn thương, anh nghi ngờ tình cảm của cô dành cho mình không đủ kiên định, nếu không cô sẽ không nói một tiếng đã rời đi.
"Em không cần cái gì? Không cần anh, hay không cần anh mua điện thoại cho em?" Anh lái xe nhanh hơn, chạy thẳng đến nhà của mình ở gần công ty.
Cô sao có thể không cần anh chứ? Thần Lạc cắn chặt môi dưới, vẻ mặt quật cường nhìn anh, nhưng không có nói những lời này ra.
Trên đường đi, hai người cũng không nói tiếp nữa, Hắc Diệu Luân dùng một nửa thời gian so với bình thường đã về đến nhà mình.
Anh đỗ xe lại, động tác xuống xe gọn gàng, mấy bước đã đến bên cạnh chỗ ngồi cô, đưa tay giúp cô mở cửa xe, cởi giây an toàn ra, kéo cô ra khỏi xe rồi nắm chặt tay cô, bước nhanh về phía thang máy.
Đến khi đi vào trong nhà của anh, anh mới thở dài nhẹ nhõm, để chìa khóa ở trên bàn, kéo cà- vạt ra, liếc nhìn cô một cái, rồi xoay người đi vào trong phòng bếp tìm nước uống.
Thần Lạc đứng ở cửa, cẩn thận đánh giá chỗ ở của anh, phong cách trang trí vô cùng đơn giản, lấy màu trắng đen làm chủ đạo, đồ dùng mặc dù không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối khiến người ta phải líu lưỡi vì đồ cao cấp. Cả căn phòng rất nổi bật, đại khái có cả một tủ đầy rượu, cùng cả bộ thiết bị âm thanh ở xung quanh.
Người đàn ông này thật biết hưởng thụ!
Hắc Diệu Luân đổ đá vào một chiếc cốc, rồi động tác gọn gàng rót nước sôi vào cốc, đặt ở trên bàn trong phòng bếp kiểu mở, ý bảo cô đi qua uống
Thần Lạc nhìn chiếc cốc một cái, lắc đầu với anh.
"Tốt lắm." Mặt anh không chút thay đổi đi đến trên sofa ngoài phòng khách ngồi xuống, mắt giương lên nhìn về phía cô, "Chúng ta cần nói chuyện một chút."
Cô vốn đang sững sờ đứng ở cửa, nghe thấy giọng nói anh không mang theo tình cảm, bỗng dưng ớn lạnh một cái.
"Tới đây." Ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén nhìn về phía vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô quá đây ngồi xuống.
Cô cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới mà do dự, hít sâu một cái, mới phòng bị chậm rãi đi về phía anh.
Khoảng cách ngắn ngủn vài bước, cô lại cảm thấy khó khăn đi tới, người vừa mới đi đến bên cạnh anh, lập tức cánh tay dài của anh duỗi ra, cô trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của anh.
Chưa kịp đứng lên, cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh chinh phục, trong nháy mắt mất phương hướng, đã quên mình đang khẩn trương, mặc cho anh hướng dẫn cô cùng hòa tan, ngồi ở trong lòng anh.
Cô không hề ngăn lại, làm cho tinh thần căng thẳng của anh lập tức buông lỏng, con người một khi được thả lỏng, dục vọng mãnh liệt đồng thời dâng lên.
Anh ôm lấy cô, giạng chân cô ra hiên ngang dựng thẳng nửa người dưới về phía trước mình, cảm giác thống khổ lại ngọt ngào mềm mại của cô đang đánh thức dục vọng nam tính của anh, hai tay có lực càng ôm chặt cái mông của cô, ngăn chặn ý đố muốn rút lui của cô lại.
Đôi môi hôn ở tên cần cổ tuyết trắng nhạy cảm của cô, ở trên thân hai người đốt lên ngọn lửa dục vọng, anh giống như con thú bị bỏ đói lâu ngày, liều mạng ở trên người cô tìm kiếm an ủi cùng ấm áp, tham lam từ trên người cô ép ra từng tiếng kêu mê người êm tai, cũng không ngừng thở dồn dập.
Vô lực chống cự khát vọng mãnh liệt của anh, chỉ có thể mặc anh đưa mình lên đỉnh từng đợt không ngừng ...
Hoan ái đi qua, Hắc Diệu Luân ôm lấy toàn thân xụi lơ của cô, đi về phía phòng tắm, hai người cùng ngồi yên ổn ở trong bồn tắm, anh thỏa mãn nhắm hai mắt lại, cằm để trên đầu cô, miệng chậm rãi thở dài.
Anh định cùng cô nói chuyện cho rõ ràng, rồi mới ngủ bù một giấc, ai ngờ vừa nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai khiếp sợ của cô, anh không nhịn dục vọng tà ác trong thân thể mình được, cả đầu chỉ nghĩ muốn hung hăng giữ lấy cô.
Trong một khắc kia, anh chỉ biết ép chính mình phải xác nhận cô là của anh.
Bị anh ôm từ phía sau ở trong bồn tắm, Thần Lạc lo lắng, nhẹ giọng mở miệng, "Em không phải cố ý muốn biến mất - - "
Nghe vậy, Hắc Diệu Luân nín thở, bắp thịt toàn thân trong nháy mắt căng thẳng, lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
"Thực xin lỗi, em muốn thăm dò anh." Giọng cô nói chuyện tràn ngập áy náy.
"Thăm dò?" Ngẩn ra, hai tay anh quấn chặt ở eo nhỏ nhắn của cô.
"Ừ." Cô hít sâu một cái, lấy hết dũng khí tiếp tục nói: "Bởi vì em rất không yên tâm, cho nên... Cho nên... Nghĩ muốn thử nhìn xem, em ở trong lòng anh có đặc biệt không... Thực xin lỗi..."
"Tại sao không yên tâm?" Thật ra anh đã sớm biết nguyên nhân, lúc trước Hoàng Nghi đã báo cáo qua với anh, anh chỉ muốn nghe từ chính miệng cô nói ra.
Thần Lạc cúi đầu, bỗng nhiên không biết phải nói như thế nào.
"Không nói lời nào có ý gì, là muốn anh đoán sao?" Hắc Diệu Luân không để cho cô giải thích, lập tức nói tiếp: "Anh biết em nghe được một chút lời ra tiếng vào, nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để dập nát những lời nói vô căn cứ cùng buồn cười này."