Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 8




Nụ hôn nóng rực qua đi, bầu không khí trong buồng xe có chút dập dờn, nhưng chàng trai thần kinh thô Văn Thu Tỉnh không hề cảm nhận được, vẫn là biểu tình ông đây chỉ hôn một chàng gay thôi mà mấy người ngạc nhiên cái gì.

Cơ mà sau một khắc, tài khoản của cậu nhận được thông báo Will chuyển cho cậu một số lớn điểm tín dụng, con số, quả thật khiến người giật mình.

“Đây là chỗ tốt khi anh chiến thắng dị thú cấp một hử?” Thanh niên nhướng mày.

“Ừm.” Phong Đình đáp lại, con ngươi màu xanh thâm thúy.

“Không tồi.” Văn Thu Tỉnh yên tâm thoải mái nhận điểm tín dụng, thuận miệng hỏi một câu: “Will, rốt cục… anh có lai lịch gì vậy?”

Không chỉ là một bình dân đâu nhỉ? Ai tin!

“Cái này, có cơ hội sẽ nói cho em biết.” Phong Đình dùng nụ cười che giấu sự chần chờ trong giọng nói.

“Xí, tôi cũng không bắt buộc phải biết.” Văn Thu Tỉnh nhanh chóng nói, cậu chỉ… thuận miệng hỏi thôi, có nói hay không là chuyện của Will.

Không phải cậu không tò mò, nhưng cậu có mức độ.

Vừa phải là quan tâm, quá mức sẽ thành gà mẹ.

“Hả?” Phong Đình nhướng mày.

“Hả?” Văn Thu Tỉnh nhái lại, dừng một chút rồi lười biếng nói: “Dù sao cũng là chuyện riêng của anh.”

Phong Đình: “…”

Lặng thinh hồi lâu không lên tiếng.

Chẳng qua đôi mắt xanh thẳm trước sau không chớp, thậm chí có chút tham lam nhìn chăm chú vào bạn đời đáng yêu như hổ con nhà hắn.

Nếu cảm giác của Phong Đình không sai, vừa rồi đối phương dùng sức hôn sâu, ngoại trừ cố ý thỏa mãn hắn, còn mơ hồ ẩn chứa… không ít hàm ý trân trọng.

Đương nhiên không thể nào là xuất phát từ tình yêu, Phong Đình rất rõ ràng, Văn Thu Tỉnh không có tình cảm với hắn, chỉ xuất phát từ huyết tính của đàn ông mà thôi.

Nhưng với loại cá tính đặc biệt như Văn Thu Tỉnh, còn thật khiến Phong Đình lòng sinh sung sướng, thậm chí không nỡ.

“…”

Văn Thu Tỉnh biết, có một đôi mắt vẫn luôn nhìn cậu, một ánh nhìn tràn đầy yêu thích.

Cậu chẳng kiêu ngạo hay tự mãn, thậm chí thấy tiếc nuối.

Will thật sự rất tốt, nếu không phải tại cái chính sách ngu ngốc của thời đại tinh tế, bọn họ sẽ trở thành bạn rất thân.

Thế nhưng đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp hiểu rõ tính cách nhau đã hiểu rõ thân thể nhau trước, đồng thời làm không biết mệt, điểm danh mỗi ngày.

Ừm, mỗi ngày.

Bằng không đế quốc nhà người ta còn không thừa nhận cuộc “yêu” của họ đâu.

Đến nhà hàng Văn Thu Tỉnh yêu thích, xe huyền phù dừng sát ven đường.

Phong Đình xuống xe trước, như hầu hạ người già yếu bệnh tật, duỗi hai tay ra muốn đỡ Văn Thu Tỉnh.

Điệu bộ này… làm cho thanh niên tứ chi kiện toàn giật khóe miệng, chỉ ý tứ cầm lấy một tay đối phương mà thôi.

“Anh không cần làm vậy, Will.” Văn Thu Tỉnh quanh năm nói chuyện không dùng não cho nên nghe vô cùng nhức nhối: “Chờ đến lúc chân chính cần phải giúp đỡ, anh biểu hiện cũng không muộn.”

Sau đó vỗ đầu một cái: “Há, tôi quên mất, khi đó anh không ở bên cạnh tôi nữa rồi.”

Phong Đình sững sờ, sau đó vẻ mặt nhanh chóng trở nên hổ thẹn, còn có chút khát khao khôn tả nấp trong đáy mắt, không thể nói thành lời.

“Anh sao vậy?” Văn Thu Tỉnh nói: “Tôi không có ý trách anh, anh cho tôi nhiều tiền vậy, tôi cảm ơn còn không kịp.”

Phong Đình như bị tặng thêm một dao trước khi chết, rầu rĩ trong lòng, mà hắn xuất thân đặc thù, đã quen bảo trì trạng thái đúng mực.

Nói đơn giản chính là vui giận không hiện rõ.

Nghe có vẻ rất trâu bò, nhưng tư vị trong đó, cứ nhìn hắn- một người đang yên đang lành bị ép chia thành hai thì biết.

Bữa tối đắt giá, trải nghiệm quả là không giống bình thường.

Ăn ngon!

Sau khi nếm thử chi phí sinh hoạt của nhân dân tinh tế, lý tưởng của Văn Thu Tỉnh chính là mỗi ngày sau này đều có thể ăn món cao cấp như này.

Còn bây giờ đương nhiên không được.

Cậu chưa phát điên đến nỗi cầm số tiền Will dùng tính mạng đổi lấy để tiêu xài bậy bạ.

Huống chi thân là một người cha tốt, từ giây phút quyết định muốn có con, phải làm tốt giác ngộ tư tưởng thắt lưng buộc bụng tiết kiện tiền mua sữa bột.

Cho nên món ăn cao cấp gì đó, thỉnh thoảng nếm thử một chút thì được.

Ăn thường xuyên thì chịu hổng nổi.

“Bữa tối hôm nay có nhạt không?” Phong Đình biết rõ còn hỏi.

Hắn nhìn ra được, Văn Thu Tỉnh đêm nay ăn rất vui vẻ, phỏng chừng bữa tối rất hợp khẩu vị.

“Hả? Nhạt?” Văn Thu Tỉnh hoảng hốt nhớ tới, đúng là cậu từng oán giận mỗi ngày đều phải ăn mấy món giống hệt nhau, ăn đến nỗi miệng cậu nhạt như trứng ch*m rồi: “…” Cơ mà không phải Will cho là “nhạt” mà cậu nói, chỉ là không đủ muối thôi đấy chứ?

Đúng là người ngoài hành tinh.

Bạn học Văn mất đi dục vọng muốn giao lưu với hắn.

Tiên sinh người ngoài hành tinh tuấn mỹ mê người, cẩn thận mở nắp chai rượu, dưới tình huống người bồi bàn đang mặc cảm không bằng, dùng lễ nghi ưu nhã nhất rót cho Văn Thu Tỉnh một ly rượu đỏ.

“Cảm ơn.” Văn Thu Tỉnh không chút chú ý bưng nó lên. Ực một hớp như uống bia, động tác nhìn như thô lỗ nhưng không khiến người ta cảm thấy vô lễ, ngược lại có cảm giác hào hiệp.

Này phải quy công cho gương mặt không tục khí của cậu.

Nếu là một người không dễ nhìn, mặc kệ tư thế uống rượu của người đó có tao nhã đến mấy, cũng sẽ bị cho là học đòi văn vẻ, trẻ con đánh rắm mà thôi.

Phong Đình ngồi đối diện Văn Thu Tỉnh, tất nhiên cũng bị hấp dẫn, mãi đến khi đối phương nhíu mày nhìn lại, mới rũ mắt đoan trang nhấp một ngụm rượu đỏ tươi.

Phải biết, bị dò xét không chỉ là thanh niên tướng mạo không tầm thường, còn có một người tuấn mỹ phi phàm là hắn nữa.

Dáng vẻ vương công quý tộc thận trọng hiện tại của hắn, rất khó khiến người tưởng tượng đến một hắn tàn khốc vô tình mồ hôi nhễ nhại trên sân đấu thú.

Những công dân đế quốc thích quan sát đấu thú trên Internet vẫn còn thảo luận tưng bừng về chiến tích của hắn.

Một đấu sĩ mạnh mẽ thần bí không muốn ló mặt, cũng không để lại tên tuổi, quá có mánh lới.

Đây cũng chính là điều Phong Đình lo lắng, giờ khắc này hắn cực kỳ hi vọng không có thêm nhiều người để ý đến hắn nữa.

Tính cách Văn Thu Tỉnh mặc dù là trâu gặm mẫu đơn, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu phong tình.

Uống hết rượu trong ly, lúc Phong Đình rót cho cậu lần nữa, cậu nâng ly lên, mỉm cười nhìn đối phương: “Mừng anh… chiến thắng.”

Có bồi bàn xung quanh, cậu cũng không muốn khiến Will rớt ngựa.

“Cảm ơn.” Người nào đó đã mong đợi rất lâu, vui vẻ chạm ly với Văn Thu Tỉnh, sau đó ngửa đầu uống cạn thứ rượu ngọt mà với hắn chẳng khác nào độc dược.

E rằng lúc mới vào miệng, nuốt xuống là ngọt ngào, thế nhưng ai biết lúc nào nó sẽ trở thành thứ men say nguy hiểm chứ.

Tối hôm đó sau khi về nhà, trong đêm khuya yên tĩnh lạnh lùng, lại đến thời gian nộp bài tập mỗi ngày.

Đối mặt với nụ hôn mang tính thăm dò, lần đầu tiên Văn Thu Tỉnh nghiêng đầu né tránh, tốt tính không nói gì.

Lần thứ hai không nhịn được cau mày tránh đi, quặm mặt hung ác nhìn đối phương: “Will?”

Lần thứ ba… là một kẻ làm biếng, Văn Thu Tỉnh thực sự lười ứ muốn né nữa, sau đó nghe thấy tiếng Will cười nhẹ, lồng ngực rắn chắc truyền đến rung động như tiếng pháo nổ trầm thấp, chấn động đến mức cậu thành tên ngốc.

Sau đó, bạn học Văn mở ra cảnh cửa thế giới mới.

Giời ạ đây mới gọi là hôn môi!

Trước đó toàn là đánh —— rắm hết!

Sau đó nữa thì thiếu dưỡng khí, cả đêm Văn Thu Tỉnh đều thấy choáng váng vô cùng, cứ như một giây sau sẽ ngất đi.

Mà Phong Đình mang đến cho cậu một cảm giác, tựa hồ tất cả đều không còn bình thường.

Cảm giác không nói ra được…

Giống như là… viên mãn?

Nộp bài tập xong, đầu óc Văn Thu Tỉnh hỗn độn, cả người tràn đầy loại ảo giác viên mãn kỳ cục đó.

Đủ kỳ cục.

Cũng không phải trước kia không tốt, thế nhưng sẽ không khiến cậu có nhiều cảm tưởng lung ta lung tung thế này.

Cậu không biết Will nghĩ thế nào, tên kia hiện tại đang dán vào lưng cậu, không nhúc nhích, chỉ biết là còn thở gấp.

“Này?” Văn Thu Tỉnh nói, giọng có hơi khó nghe.

Ôi đệt, cậu nghĩ trong lòng, hồi nãy ông đây có dùng đến cổ họng à?

“Hả?” Người đàn ông bị bạn đời triệu hoán, chỉ thoáng chốc đã bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.

“Không có chuyện gì… Hỏi thăm ông chủ anh tí thôi.” Văn Thu Tỉnh không yên lòng đáp.

“…” Thật là một cậu nhóc cố chấp.

“Tôi không có ông chủ.” Phong Đình giải thích.

“Phắc…” Văn Thu Tỉnh cười thảm, sau đó cảm thấy cuống họng khô khốc: “Khụ khụ, nhanh rót cho tôi cốc nước.”

Từ lúc Phong Đình nghe cậu ho khụ lên đã xuống giường rót nước, ấm áp như mặt trời nhỏ đã trải qua mười tám đời bạn gái trước.

Cũng phải, đều là người sắp đầu năm (U50) rồi, câu nói không yêu đương cũng chỉ để nghe thôi.

“Còn nóng.” Phong Đình bưng về một cốc nước, cứ ngồi ở đó.

Ngồi ngốc ra đó.

“Anh không biết thổi cho nó nguội đi à?” Văn Thu Tỉnh nhe răng trợn mắt bò dậy.

Thổi?

Phong Đình liếc nhìn cốc nước, như vậy rất không lễ phép, dù sao cũng không phải nước cho bản thân hắn uống.

“…” Có điều nói đi cũng phải nói lại, giữa hắn và Văn Thu Tỉnh còn có gì mà chưa từng làm.

Phong Đình đổi vị trí suy nghĩ, nếu như là mình thì có để ý không?

Đáp án đã rõ ràng.

Hắn không để ý.

Người nào đó nghĩ thông suốt, cúi đầu nhẹ nhàng thổi qua mặt nước đang bốc hơi nóng.

Vẻ mặt đầy ngọt ngào.

“Đưa đây.” Văn Thu Tỉnh đoạt lấy cốc nước, ngửa đầu ùng ục ùng ục uống hết non nửa cốc.

Lại phát hiện một dòng nước ấm tại chỗ không thể nói theo đó uốn lượn mà xuống, cực kỳ không dễ chịu.

Thanh niên cau mày lại, dứt khoát xuống giường, vừa uống nước vừa không biết xấu hổ đi vào phòng tắm với tư thế kỳ lạ.

Thị lực của Phong Đình vô cùng tốt, tất nhiên là nhìn thấy mấy vết tích bất kham đó.

Bờ mi đen dài bởi vậy mà rung động, như ngượng ngùng, càng như ẩn nhẫn.

Chỉ chốc lát sau sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng cốc rớt xuống, cốc được làm bằng chất liệu đặc thù, sẽ không vỡ, chỉ là nhảy bang bang bang trên nền nhà.

Văn Thu Tỉnh nhặt cái cốc ngu ngốc kia lên, sau đó mở cửa.

Vừa mở đã bị Will che hết ánh sáng, cậu trợn trắng mắt, nói thầm trong lòng rằng, cái tên này cao ghê gớm.

Tiện đà phát hiện Will đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, mấu chốt là gương mặt kia làm người thần hồn điên đảo, cậu nhanh chóng dập lửa, cười nói chen ra ngoài: “Làm gì, hóng chuyện cười của tôi hử?”

Phong Đình chỉ ngẩn người, không nói gì, sau đó ôm ngang Văn Thu Tỉnh, lên giường nghỉ ngơi.

Thanh niên bị ôm lấy sững sờ, sau đó theo phản xạ mà nâng tay muốn bụp lên mặt hắn.

“Biệt nhúc nhích nữa, đêm nay em đủ mệt rồi.” Ngăn trở cánh tay Văn Thu Tỉnh vung qua, Phong Đình nói một câu.

“… Tôi chỉ đùa với anh thôi.” Văn Thu Tỉnh lúng túng.

Phí lời, cậu dám đánh cái tên có sức chiến đấu mạnh mẽ vậy á?

Đây không phải là tự tìm đường chết à.

Phong Đình ngẩn ra, đôi mắt chan chứa chân thành: “Vậy em làm lại nhé?”

Văn Thu Tỉnh nghẹn lời, không có sau đó.

Phong Đình vừa nãy đón đỡ theo phản xạ, trong lòng hối hận vô cùng, bây giờ nhìn  ngón tay thon dài trắng nõn của thanh niên, liền nắm lấy bàn tay ấy đánh lên mặt mình.

“Được rồi, ngủ ngon.” Giọng nói trầm thấp tràn ngập ý động viên, sau đó tắt đi nguồn năng lượng trong phòng, để phòng ngủ rơi vào bóng tối.

Mình đây là… được người ta dỗ? Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm.

Cậu lớn đến chừng này, từ nhỏ đã bị cha mẹ nuôi thả, ở cái tuổi và tình huống lúng túng thế này, trải nghiệm cảm giác được một người khác dỗ dành.

Là một thẳng nam thô kệch, bạn học Văn mơ thấy ác mộng bị quỷ áp giường cả đêm, trải nghiệm phải nói là không tốt tí nào.

Sáng ngày hôm sau, bạn học Văn ủ rũ.

Ỷ vào nhiệt độ ôn hoà trong phòng, cậu để trần cánh tay ngồi trên salon kiểm tra tin tức mới nhất liên quan tới Will.

Nếu đặt trong khu chủ thành ngọa hổ tàng long cao thủ nhiều như mây, tay không đánh ngã một con dị thú cấp một chỉ là chuyện nhỏ như cái rắm, không đáng nhắc tới.

Chỉ có điều tại khu bình dân, xác thực sẽ bị bàn tán sôi nổi một phen.

Cộng đồng mạng nhiệt tình thảo luận, vị đấu sĩ này có thể được cấp trên chiêu hiền nạp sĩ, từ đây đi lên đỉnh cao nhân sinh, nhậm chức CEO cưới vợ bạch phú mỹ hay không.

Ôi, Văn Thu Tỉnh thầm nghĩ, anh chính là bạch phú mỹ kia đây.

Sau đó liền nghe thấy tiếng Will, có vẻ như đang đứng ngoài ban công nói chuyện với người phụ trách đấu thú trường, Mina.

Về phần nội dung cuộc trò chuyện, Văn Thu Tỉnh căn cứ vào chủ đề hot trên internet, ít nhiều cũng đoán được mấy phần.

Đơn giản là Mina nhìn thấy thương cơ vô hạn trên người Will, muốn hợp tác với Will.

Mà phản ứng của Will… Cái này cũng là điều khiến Văn Thu Tỉnh cảm thấy kỳ lạ.

Lúc đầu Will từ chối ra trận, cậu tưởng là thực lực không đủ, mà hiện tại rõ ràng không phải.

Vậy cũng chỉ còn một khả năng.

Will không muốn gây nên sự chú ý, hắn có thể là đang tránh né người nào đó theo bản năng.

Trong này chắc chắn có nhiều bí ẩn.

Căn cứ vào tình huống Văn Thu Tỉnh biết trước mắt, cậu dám cá một quả dưa chuột, xuất thân của Will không giàu thì quý.

Rất có thể là đứa con nhà quý tộc bất mãn với sự hạn chế của gia tộc, mỗi năm chỉ có thời gian hai tháng chạy ra ngoài tự do tiêu sái, thời gian còn lại phải trở về gánh vác trách nhiệm gia tộc.

Hở?

Nếu nghĩ như vậy, Văn Thu Tỉnh cậu chẳng phải thành vợ bé con trai quý tộc nuôi bên ngoài à???

Không được, dừng lại ngay.

Văn Thu Tỉnh bị chính tưởng tượng của mình chọc cho lăn lộn trên salon.

Phong Đình tắt điện thoại đi tới, ánh mắt lướt qua salon, sau đó đi vào phòng ngủ, tìm một bộ đồ đưa đến bên người bạn đời: “Văn à.”

“Anh đừng có gọi tôi như vậy được không?” Văn Thu Tỉnh nói.

“Vậy em muốn thế nào?” Phong Đình hỏi.

“… Gì cũng đừng gọi.” Làm hai người xa lạ quen thuộc nhất không tốt sao ư?

Văn Thu Tỉnh suy nghĩ một chút, nhận lấy quần áo: “Nếu chúng ta là đối tác, anh có thể gọi tôi là ông chủ Văn.”

“…” Phong Đình không nhịn được, nghiêng đầu cười khẽ một tiếng.

“Cười cái trứng ấy.” Văn Thu Tỉnh mắng, cũng cười theo.

Bỗng chốc lại cảm thấy mình đang miễn cưỡng vui cười, số mình thật khổ.

“Em vừa mới dậy, ăn chút gì đi.” Phong Đình trầm giọng nói rồi quay người vào nhà bếp, nói kiểu gì thì căn phòng này cũng coi như là biệt thự, có cả nhà bếp.

Chẳng qua bên trong chỉ có thiết bị hâm nóng, còn những dụng cụ nấu ăn Văn Thu Tỉnh biết ở địa cầu không hề có.

Lúc Phong Đình đi ra, trên mặt đã vô cùng bình tĩnh.

Đây là biểu tình quen thuộc của hắn.

Như một tấm mặt nạ dán trên mặt, dù cho tâm tình chập chờn bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ có mỉm cười, hơi giận, không nhìn kỹ kỳ thực rất khó phát hiện.

Văn Thu Tỉnh không thích nhất cái kiểu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra này của Will.

“Xí, mỗi ngày tỉnh ngủ thì ăn, ăn xong lại làm.” Văn Thu Tỉnh nhấp một hớp sữa nóng, liếc cái tên không biết cố gắng bên cạnh: “Sao anh vô dụng vậy hở?”

Phong Đình: “… Xin lỗi.”