Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 83: Nt 1




Sáng sớm hôm sau, Chúc Tinh Dao kiểm tra hành lý xem có thiếu thứ gì không, cô đối chiếu với quần áo của Giang Đồ, phù hợp đồ đôi hay không, đang do dự nên mặc bộ nào.

Khi Giang Đồ không đi làm cũng không mang âu phục nhiều, anh thích ăn mặc giản dị giống như thời cấp Ba vậy, nhưng bản thân anh là một móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.

Đường Đậu nhảy vào hành lý quấy rối, làm quần áo trong vali lộn xộn trở lên, cô cau mày xách nó lên, nhét vào trong ngực Giang Đồ: “Có lẽ đói rồi, anh đi lấy chút thức ăn cho nó đi.”

Giang Đồ ôm Đường Đậu ra ngoài, đổ thức ăn cho mèo, đút cho mấy con cá khô, anh gọi điện thoại cho Giang Lộ: “Đêm nay anh đưa Đường Đậu qua, em và mẹ giúp anh nuôi nó mấy ngày.” Đinh Du không thể nuôi thú cưng, bình thường khi hai người họ bận rộn không có ở nhà thì đem Đường Đậu qua bên Thư Nhàn.

“Vâng, vậy thì anh thuận tiện đưa chị dâu về ăn một bữa cơm luôn.” Giang Lộ đang huấn luyện, gõ bàn phím lạch cạch.

Giang Đồ “Ừ” một tiếng, cúp máy.

Anh bước vào phòng ngủ chính, Chúc Tinh Dao cầm lên hai chiếc váy: “Ông xã, màu đen hay kaki?”

“Kaki.” Anh nói ngay.

“Được.” Chúc Tinh Dao lấy thêm hai bộ nhìn anh, “Cái này thì sao?”

“Lấy quần áo dày hơn đi, tháng này ở Rome mưa nhiều, sẽ lạnh.”

“Mặc nhiều quá chụp hình không đẹp lắm…”

Giang Đồ không biết có phải phụ nữ ra ngoài đều như vậy hay không. Bọn họ chỉ đi một tuần, cô mang theo cả một vali lớn, hình như còn cảm thấy không đủ, anh suy nghĩ một chút, lấy thêm một cái áo khoác của mình trong tủ quần áo.

Anh xoay người kéo ngăn kéo đầu giường ra, Chúc Tinh Dao vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh nhét ba hộp bao cao su vào trong ngăn hành lý nhỏ.

Chúc Tinh Dao: “…”

Không cần nhiều như vậy chứ? Thế cô phải ở trong khách sạn cả ngày luôn à.

Cô yên lặng xoay người, tiếp tục thu dọn mỹ phẩm, một lát sau, nhân lúc anh đi nấu cơm trưa, lén la lén lút lấy đi một hộp.

Buổi chiều, sau khi Chúc Tinh Dao lên máy bay cùng với Giang Đồ, cô kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ ra khuôn mặt, rất nhanh đã có một số hành khách nhận ra cô. Thật ra gần đây cô và Giang Đồ vẫn rất kín tiếng, nhưng tối hôm qua video Hứa Hướng Dương cầu hôn Lê Tây Tây bị các đàn em khóa dưới quay video rồi đăng lên Weibo, thế là bọn họ lại lên hot search một lần nữa.

Lên hotsearch nhiều lần như vậy, muốn quên cũng không thể quên được, huống chi gương mặt Giang Đồ cũng rất khó quên, người đàn ông đeo kính mà còn đẹp trai thì quả thật không được nhiều cho lắm.

“Anh chị đi hưởng tuần trăng mật à?” Cô gái bên cạnh cười ngọt ngào.

“Ừ,” Chúc Tinh Dao thân thiện mỉm cười.

Cô gái nhìn Giang Đồ, hâm mộ nói: “Tốt quá, chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh được không ạ?”

Chúc Tinh Dao sững sốt, cười: “Tôi có thể, nhưng chồng tôi thì thôi, anh ấy không thích chụp ảnh.” Là không thích chụp ảnh với người lạ và những người không thân thiết.

“Thật sự không thể sao?” Cô gái tha thiết nhìn Giang Đồ, nhỏ giọng nói, “Em rất thích anh chị, cũng hâm mộ tình yêu của hai người, cảm giác có thể chụp ảnh chụp mang đến cho em một mối tình tốt đẹp….  Hơn hai mươi năm qua em chưa từng gặp được một mối tình nào tốt đẹp hết, tất cả đều là mối tình xui xẻo không à…”

Lý do này…

Rất khó mà từ chối.

Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn Giang Đồ.

Giang Đồ nâng mắt nhìn lại, bình tĩnh nói: “Chụp đi. ”

Cô gái kia nhanh chóng dựa vào Chúc Tinh Dao, chụp mấy tấm ảnh, Giang Đồ tựa vào ghế, nhìn sang bên này.

Sau khi máy bay cất cánh, cô gái nhỏ giọng trò chuyện với Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao mới biết nhà cô ấy có rất nhiều phòng, mỗi tháng cô ấy thu tiền thuê nhà thì là có tiền thu nhập rồi, đi Ý chỉ là tìm bạn bè chơi.

Mười hai giờ sau, máy bay hạ cánh.

Ở Rome trời đang mưa, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ trở về khách sạn, cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mưa rơi trên kính, ngắm cảnh đường phố kỳ lạ. Giang Đồ từ phía sau phủ một cái khăn mặt lên đầu cô, xoa mặt và tóc cho cô giống như một con chó nhỏ vậy, “Quần áo hơi ướt, đi tắm đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”

Vị trí khách sạn nằm ở trung tâm thủ đô Rome, đứng trên ban công có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh quan, Chúc Tinh Dao đứng để cho Giang Đồ lau một lát, cô nheo mắt nói: “Vâng, vậy còn anh? Anh cũng ướt rồi.”

Giang Đồ ngừng một lúc, cúi đầu nói bên tai cô: “Cùng tắm.”

Chúc Tinh Dao lập tức nói không muốn, nhưng một giây sau, đã bị anh ôm ngang, cô vội vàng kéo khăn mặt xuống, kháng nghị nhìn anh: “Anh thả em xuống, em không muốn cùng nhau tắm đâu…” Ánh đèn trong phòng tắm quá sáng, tất cả mọi thứ đều không có chỗ che giấu, trừ phi cô thật sự mệt mỏi, cô mới chịu để anh ôm đi tắm rửa.

Họ đặt nhà hàng vào lúc 7:30, bây giờ là gần 7 giờ.

“Em hốt hoảng cái gì? Anh không làm gì cả.” Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, gọng kính trên sống mũi trượt xuống một chút, “Lấy kính xuống giúp anh.”

Chúc Tinh Dao lấy kính của anh xuống, ngờ vực nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, Giang Đồ chẳng nói một lời ôm cô vào phòng tắm, mở nước nóng điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, vươn tay kéo cô qua: “Được rồi.”

“Ông xã, xong rồi chúng ta xuống ăn cơm nhé.” Cô nhỏ giọng nói một câu.

Giang Đồ thấp giọng nói: “Anh biết, sẽ không để em đói bụng.”

Chúc Tinh Dao thầm nghĩ không phải không cảm thấy đói….. Cô cúi đầu xoay người đưa lưng về phía anh, cởi áo len ra, xư0ng bướm trắng nõn xinh đẹp cùng vòng eo mảnh khảnh lọt vào đáy mắt Giang Đồ, anh mím môi, đột nhiên xoay người, “Em tắm rửa trước đi, anh ra ngoài sắp xếp lại hành lý một chút. ”

Anh đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Chúc Tinh Dao quay đầu lại chớp mắt ở phía sau cánh cửa, anh sợ mình không khống chế được sao?

Giang Đồ quả thật sợ mình không khống chế được, dù sao Chúc Tinh Dao cũng đã là vợ của anh, anh có thể làm bất cứ điều gì quá đáng với cô, không cần phải kiềm chế bản thân mình nữa.

Anh mở vali ra, bọn họ chỉ ở Rome hai đêm nên không cần phải lấy hết đồ đạc ra.

Khi mở ngăn nhỏ ra, anh khựng lại, ba hộp bao cao su anh bỏ vào nhưng bây giờ đã biến thành hai hộp.

Giang Đồ nửa ngồi xổm trước vali, tay đặt lên đầu gối, bình tĩnh lấy đồ ra, bạn bè của anh không nhiều lắm, chỉ là vài người thôi nhưng chưa từng trao đổi qua loại vấn đề cá nhân như này. Tất cả mọi chuyện về Chúc Tinh Dao anh đều đặt ở trong lòng, khi còn học trung học, anh sợ bị mọi người biết đến, nhưng bây giờ anh lại không muốn chia sẻ điều đó với bất kỳ ai — Chúc Tinh Dao mãi mãi là bí mật của anh.

Trên bữa tiệc bàn rượu, người đàn ông không thể tránh khỏi những chuyện tiếu lâm mặn*, nhưng Giang Đồ cũng không bao giờ nói, nhiều nhất là duy trì bề ngoài lịch sự.

*荤段子: Cụm từ này chỉ một câu chuyện cười nói về một đôi nam nữ ví chuyện quan hệ t1nh dục như hành động cầm tiền đi ăn mì. Một ngày họ “ăn mì” đến ba, bốn bận, mãi cho đến khi anh chàng nọ không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói: “Thật là không công bằng, tại sao tiền của tôi càng lúc càng ít mà quán mì của cô càng ngày càng rộng ra vậy?” Từ đó, dân gian lưu truyền câu chuyện cười này với cái tên là “Tiếu lâm mặn” (chú thích từ amunbooks)

Kỳ thật anh không biết người ta vừa mới yêu hay là vừa kết hôn, tần suất là bao nhiêu, nhưng anh hiếm khi suy ngẫm về bản thân, có phải thực sự quá đáng hay không?

Chúc Tinh Dao sợ thời gian không kịp, tắm rất nhanh, lúc cô đi ra thì đúng lúc Giang Đồ đóng lại vali lại.

Đàn ông tắm cực kỳ nhanh, mười phút sau bọn họ đã ra khỏi cửa.

Nhà hàng đặt trước cũng rất gần khách sạn, hai người đi trên đường phố nước ngoài, Chúc Tinh Dao nắm tay Giang Đồ, vui vẻ nói: “Đồ ca, đây là chuyến tiên đầu tiên của chúng ta.”

“Nếu em thích thì sau này có thể đi nhiều lần hơn nữa?” Giang Đồ mỉm cười.

“Anh có thời gian không? Đôi lúc anh còn bận hơn cả em.”

“Anh có phép năm nên có thể điều chỉnh được, những ngày không có dự án, còn có ngày nghỉ bình thường theo luật quy định.”

Đi tới cổng nhà hàng, Chúc Tinh Dao đột nhiên hỏi: “Trước đây anh chưa từng nghỉ phép à?”

Giang Đồ gật đầu: “Một người thì sẽ không.”

Chúc Tinh Dao lại đau lòng, người máy cũng đều có thời gian nghỉ ngơi, 365 ngày anh làm việc không nghỉ ngày một ngày nào.

Đêm đầu tiên chủ yếu là sự chênh lệch về thời gian, sau bữa ăn hai người trở về khách sạn.

Sau khi trở về phòng, Chúc Tinh Dao thay một chiếc váy thắt lưng màu đen, lúc đi ra khỏi phòng tắm không hiểu sao có chút khẩn trương, có lẽ là bởi vì ở nước ngoài, bên cạnh chỉ có người thân thiết nhất, cũng có thể là bởi vì đây là lần đầu tiên hai người đi du lịch.

TV trong phòng đang bật, chiếu bộ phim [ Kỳ Nghỉ Hè Ở La Mã ], một bộ phim đã lâu lắm rồi.

Giang Đồ tựa vào bên giường thờ ơ nhìn màn hình, anh ngước mắt lên nhìn cô, tháo kính xuống đặt lên bàn.

Thông thường khi hai người ở bên nhau, anh tháo kính ra chỉ có hai việc chính đáng: Một là hôn cô, hai là làm.

Chúc Tinh Dao đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc, cảm giác mình đã trở nên hư hỏng, trước kia cô rất ít khi nghĩ đến loại chuyện này, hiện tại nhìn thấy ánh mắt của anh dường như cũng bắt đầu chờ mong, cô vừa đi đến bên giường thì bị anh kéo vào trong ngực. Cô vừa nâng mắt lên, môi anh đã đ3 xuống, hai người bắt đầu hôn nhau, hơi thở trên môi càng ngày càng gần nhau, trên người cô chợt lạnh lẽo, Giang Đồ dán bên tai cô thấp giọng hỏi: “Tinh Tinh, lúc trước anh có thật sự quá đáng không?”

Chúc Tinh Dao ngẩn ngơ một lúc không phản ứng gì, cô mới chợt nhớ tới mình đã lấy đi một hộp nhỏ, anh cắn vành tai cô: “Hửm?”

Cô dựa vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Có một chút….”

“Một chút là bao nhiêu? ”

“Rất nhiều.”

Rất nhiều là bao nhiêu? Anh dừng lại.

Phim vẫn đang chiếu, Chúc Tinh Dao đã đến Rome nhiều lần, lần đầu tiên khi cô mười một tuổi, Chúc Vân Bình và Đinh Du đưa cô tới đây mua cây đàn cello được chế tác riêng cho mình, cũng là ở khách sạn, Đinh Du và Chúc Vân Bình đang xem bộ phim cũ này, khi đó tiếng Anh của cô còn chưa được tốt, lại không có phụ đề tiếng Trung, căn bản không hiểu gì, nên Chúc Vân Bình phiên dịch cho cô vài câu.

Đúng lúc này, bộ phim đang phát đến những câu thoại kinh điển mà Chúc Vân Bình đã dịch cho cô lúc đó—–

[ Princess Ann: I have to leave you now. I’m going to that corner there and turn. You must stay in the car and drive away. Promise not to watch me go beyond the corner. Just drive away and leave me as i leave you. ]

[ Công chúa Ann: Bây giờ em phải rời xa anh. Khi em đi khuất khỏi góc đường. Anh hãy ở lại trong xe và lái đi. Hãy hứa không nhìn theo em. Chỉ lái xe đi và rời xa em, cũng như em rời xa anh. ]

Giang Đồ trầm mặc, lòng bàn tay anh càng ngày càng ẩm ướt, Chúc Tinh Dao ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn thành nước, tim đập nhanh hơn, gõ vào màng nhĩ, thân thể căng thẳng đến cực điểm, sau đó lại mềm nhũn đến cực hạn.

Trời đất quay cuồng, cô ngẩng đầu nhìn ở Giang Đồ phía trên, anh lấy cái hộp từ trong ngăn kéo ra, nhướng mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Lúc cô đụng đầu vào bọc thành giường mềm mại, cô lập tức nhíu mày, hơi hé môi: “Anh nhẹ một chút…”

Giang Đồ cắn môi cô một cái, thấp giọng hỏi: “Vậy em muốn đổi với anh không?”

Chúc Tinh Dao không biết trả lời như thế nào, cảm giác lúc này mình bị anh nắm trong tay, trả lời thế nào cũng sai, hậu quả sẽ không được tốt lắm.

Giang Đồ vẫn phóng túng bản thân, giọng nói của cô dần dần trở nên nhỏ đi: “Không, không muốn.”

Giang Đồ càng ngày càng xấu xa!

Anh lại học được cách uy hiếp người khác!

Không ngờ anh sẽ dùng phương pháp mới xuất hiện trong tiểu thuyết của Lâm Giai Ngữ!!!

Trán Giang Đồ đầy mồ hồi: “Sau này nếu có chuyện gì không hài lòng thì hãy nói với anh.”

Chúc Tinh Dao: “….”

Hài lòng!

Có thể không hài lòng sao?

Một giây cuối cùng, anh nói vào tai cô, “Tinh Tinh, anh biết em cũng thích.”

Chúc Tinh Dao: “…”

Bên nhau thời gian dài, Chúc Tinh Dao càng ngày càng cảm thấy Giang Đồ ở trước mặt người khác là một người lạnh lùng, nhưng khi bên cô dường như trở thành một người dịu dàng từng chút một, vừa nghĩ đến dáng vẻ này của anh chỉ có cô mới có thể nhìn thấy được, đáy lòng lại vô cùng thỏa mãn. Cô ôm lấy lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, lúc sắp ngủ, lại nhịn không được nói một câu: “Ông xã, âm thanh vừa rồi của anh cực kỳ quyến rũ.”

Giang Đồ mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô.

Qua mấy giây, anh xoay người trở mình, thấp giọng hỏi: “Nghe một lần nữa nhé?”

Chúc Tinh Dao: ”…”

Cô không có ý này!

Cảm ơn anh Giang đã ban tặng, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tuần trăng mật, Chúc Tinh Dao ngủ đến trưa mới tỉnh lại.

Cô vội vàng đứng dậy trang điểm thay quần áo, Giang Đồ nhìn thấy cô luống cuống tay chân cười một tiếng: “Đến muộn cũng không sao, em đừng lo.”

Trách ai đây? Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Về phần mua đàn cello ở đâu, Giang Đồ cũng không rõ cho lắm, Chúc Tinh Dao dẫn đường.

Hai người đi vào cửa hàng, Chúc Tinh Dao đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ ca, anh muốn em chọn loại đàn gì?”

Từ nhỏ đến lớn Chúc Tinh Dao đã mua hơn hai mươi cây đàn cello rồi, giá mỗi chiếc đàn không hề rẻ, trong nhà còn có một phòng đặc biệt cho cô để đàn, mỗi chiếc đàn đều có một mục đích khác nhau, một số là sở thích của cô, nhưng hiếm khi xuất hiện trên sân khấu, một số là chỉ sưu tầm, còn lại là quà tặng từ Chúc Vân Bình.

Giang Đồ rủ mắt xuống, chợt hỏi: “Đã có người đàn ông nào tặng đàn cho em chưa?”

Chúc Tinh Dao sững sốt, chậm rãi nói: “Có chứ…”

“Lúc nào?” Giang Đồ bình tĩnh.

Cô nhìn vẻ mặt của anh, nhướng mày nói: “Sau khi vào Đại học, hầu như năm nào cũng có người tặng …” Cô dừng lại, thấy anh nhăn mày, không khỏi bật cười nói: “Nhưng em không nhận.”

Nhận một mô hình hay là đồ trang sức mà thôi.

Chiếc đàn cello được chế tác riêng rất đắt tiền, cô không nhận.

Chân mày Giang Đồ giãn ra, kéo cô vào tiệm đàn.

Anh nói: “Cứ chọn cái mà em thích.”

Nhưng cô lại hỏi: “Đồ ca, vừa rồi anh ghen à?”

Giang Đồ mím môi, hồi cấp Ba có rất nhiều người thích cô, chưa kể… chuyện cô ở bên cạnh Lục Tễ, nhiều năm như vậy không phải anh đã bớt ghen rồi sao? Nhưng cảm giác lúc đó xen lẫn quá nhiều tâm tình bị kìm nén cho nên cũng không thể gọi là ghen tuông được.

Cảm giác vừa rồi quả thực rất khác, anh hoàn toàn cảm thấy không vui.

“Anh không thể ghen?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“…..”

Chúc Tinh Dao hơi ngạc nhiên, rất nhanh mỉm cười: “Dĩ nhiên là được.”

Đây không phải là lần đầu tiên Chúc Tinh Dao đến tiệm này, cô đã mua vài cây đàn ở đây, nhạc công vừa nhìn thấy cô thì nhanh chóng mỉm cười chào đón. Chúc Tinh Dao giới thiệu với ông ấy: “Đây là Giang Đồ, chồng tôi.”

Cô nói tiếng Đức, một số vùng của Ý cũng dùng tiếng Đức, tình cờ là người thợ làm đàn cũng có thể nói được tiếng Đức.

Giang Đồ nói: “Chào ông.”

Thợ chế tác đàn đã ngoài năm mươi tuổi, rất thân thiện, ông ấy mỉm cười khen Giang Đồ đẹp trai, cực kỳ xứng đôi với Chúc Tinh Dao. Nghe bọn họ nói tới đây mua đàn, thế là đem hết tất cả cây đàn ra cho hai người xem.

Sau khi cẩn thận thử âm thanh, chọn một cái, cô hỏi người thợ làm đàn: “Có thể khắc một chữ cho tôi được không?”

Giang Đồ quay đầu nhìn cô, hình như đã biết cô muốn khắc chữ gì.

Thợ làm đàn nói có thể.

Ngay lúc thợ làm đàn lấy con dao điêu khắc ra, Giang Đồ dùng tiếng Đức hỏi: “Có thể để tôi làm được không?”

Người thợ làm đàn sửng sốt một lúc, sau đó ngước nhìn Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao cũng ngẩn người, vui vẻ nói: “Được chứ, khắc một chữ J.”

Đó chính là điều tuyệt vời nhất.

Anh J.

Giang Đồ trước tiên luyện tập trên những mảnh vụn mà thợ làm đàn đưa cho anh, anh luôn tỉ mỉ tập trung khi làm những việc như thế này, anh cúi đầu, cụp mi, sắc mặt trông bình tĩnh nghiêm túc. Bàn tay cầm dao điêu khắc to lớn thon dài, xương khớp rõ ràng, trên mu bàn tay có đường gân nổi rõ, vừa nhìn đã biết là một đôi tay vô cùng mạnh mẽ.

Anh khắc một chữ J rất nhỏ trong phần rãnh phía trên đàn cello, rồi sau đó đánh bóng cẩn thận.

Chúc Tinh Dao nhìn chăm chú gương mặt lạnh lùng của anh, cảm thấy giờ phút này anh cực kỳ hấp dẫn, trong tức khắc, cô chợt bừng tỉnh, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp hình và quay video lại.

Một khoảnh khắc quan trọng như vậy!

Làm sao cô không quay lại chứ?

Hoàng hôn buông xuống, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi thành phố La Mã phồn vinh, Chúc Tinh Dao trao đổi vài câu với người nghệ sĩ đường phố tầm bốn mươi năm mươi tuổi, “Cho tôi mượn cái ghế của ông có được không? Tôi muốn tặng cho chồng tôi một món quà.”

Nghệ sĩ đường phố lập tức đứng dậy, mỉm cười rồi mời cô ngồi xuống.

Chúc Tinh Dao ôm cây đàn mới của mình ngồi xuống, nâng mắt nhìn người đàn ông cao gầy thẳng tắp trong đám người, đeo túi đàn màu đen, tay cầm máy ảnh.

Cô mỉm cười, nâng cung đàn lên, chơi một bài hát [Moon River] của Audrey Hepburn, âm thanh đàn cello du dương êm tai, nghe vô cùng lãng mạn, thực chất bên trong Chúc Tinh Dao là một người rất lãng mạn.

Giang Đồ nhìn người phụ nữ trong ống kính, anh nhớ lại khung cảnh năm cô 17 tuổi ngồi kéo đàn cello tặng anh trong đêm tuyết, tình cảm và nỗi khát khao kéo dài mười năm chỉ tăng chứ không hề giảm một chút nào, đã sớm đi vào trái tim anh, xâm nhập xương cốt thân thể của anh.

Người biểu diễn đường phố đột nhiên biến thành một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, khiến cho ngày càng nhiều người đi bộ dừng bước chân lại.

Đột nhiên, một cô gái Trung Quốc phấn khích hét lên: “Á, đó không phải là Chúc Tinh Dao sao?”

Bên cạnh cô ấy còn có mấy bạn học, ba người trong số đó nhìn mặt đều là người châu Á, lại có một cô gái kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Vậy đó có phải là chồng cô ấy không? Người có vóc dáng cao cao á!

“Là anh ấy! Anh chàng đẹp trai với cặp kính gọng vàng! Khuôn mặt đó rất dễ nhận ra!”

“Ồ tôi biết! Bọn họ đến đây để hưởng tuần trăng mặt! Chẳng phải trước đây Lê Tây Tây làm phụ dâu cho cô ấy sao? Thậm chí còn đăng ảnh chụp trên Weibo kìa!”

Mấy cô gái du học sinh ở gần đó, không ngờ lại được gặp Chúc Tinh Dao và Giang Đồ ở Ý, họ vô cùng phấn khích, chen chúc bên cạnh Giang Đồ, lấy điện thoại ra chụp ảnh quay video, Giang Đồ cao 1m87, cũng được xem như cao lớn so với các nước Châu Âu.

Cô nữ sinh ngẩng đầu nhìn anh, lấy hết dũng khí bắt chuyện: “Anh Giang, anh và Chúc Tinh Dao đến đây hưởng tuần trăng mật ạ?”

Sắc mặt Giang Đồ khẽ biến đổi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt vẫn nhìn Chúc Tinh Dao như trước.

Nữ sinh thở dài, quả nhiên giống hệt Giang Hành trong tiểu thuyết, thật là lạnh lùng quá đi!

Vài phút sau, Chúc Tinh Dao bỏ cung đàn xuống.

Có vài người hô ”tiếp tục đi”, thậm chí còn có người chạy đến để thưởng tiền, ném tiền xu vào túi đàn đang mở của người nghệ sĩ đường phố.

Chúc Tinh Dao nói cảm ơn với người nghệ sĩ đường phố, đi về phía Giang Đồ.

Mấy cô nàng du học sinh phấn khích nhìn cô, có người hỏi: “Chúc Tinh Dao, chị có thể chụp hình cùng với bọn em được không?”

Chúc Tinh Dao nhìn họ, gật đầu mỉm cười: “Được thôi, dù sao lát nữa cùng làm phiền các em giúp chị chụp ảnh với chồng chị một chút.” Cô đã quên mất, cô và Giang Đồ đều là người không thích chụp ảnh chung.

Cô kéo Giang Đồ lại chỗ vừa rồi cô chơi đàn cello để chụp ảnh, nghệ sĩ đường phố ân cần nhường chỗ cho họ.

Chúc Tinh Dao ngồi trên ghế, nghiêng đầu dựa vào người Giang Đồ, ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Đồ ôm vai cô, cúi đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Tuần trăng mật vừa kết thúc về nước, Giang Đồ liền đi công tác, buổi tiệc trăm ngày của con gái Đinh Hạng cũng không tham dự được, Chúc Tinh Dao đành phải tự mình đi và mang theo bao lì xì.

Trong bữa tiệc, Đinh Hạng cố ý bế con gái đến bàn Chúc Tinh Dao để khoe khoang, em bé càng lớn càng trắng nõn, đôi mắt to, còn rất thích cười. Đinh Hạng đắc ý nói: “Đáng yêu đúng không? Ghen tị phải không? Hâm mộ lắm chứ gì?”

Lê Tây Tây chậc chậc một tiếng: “Nhìn tinh thần của cậu là biết, mỗi ngày đều khoe hình trên vòng bạn bè.”

Đinh Hạng cười ha ha: “Muốn ôm một chút không?”

Lê Tây Tây nói muốn, cô ấy cẩn thận ôm đứa bé rồi quay người lại, “Tinh Tinh, cậu sờ gương mặt của con bé đi, đáng yêu quá à!”

Chúc Tinh Dao mím môi, giơ tay sờ sờ mặt bảo bối, bảo bối mở đôi mắt to trong suốt, đột nhiên nhếch miệng cười với cô, cô nhìn mà trái tim bỗng nhiên sinh sôi nảy mầm.

“Dễ thương quá! Sau này mình cũng sẽ sinh con gái!” Lê Tây Tây hưng phấn không thôi, nhịn không được ôm lên, mặt cọ vào mặt con bé.

Hứa Hướng Dương nhướng mày: “Không thành vấn đề, lỡ như sinh con trai thì cũng đừng trách anh.”

Lê Tây Tây: “Sinh không được con gái dĩ nhiên là lỗi của anh rồi.”

Lâm Giai Ngữ sờ mặt bảo bối, nhỏ giọng nói thầm: “Mình cũng muốn sinh con gái!”

Lê Tây Tây liếc nhìn cô: “Bạn trai còn chưa có, cậu sinh con với ai?” Cô sát lại gần, nhỏ giọng hỏi, “Cậu vẫn chưa đồng ý Lục Tễ à?”

Hứa Hướng Dương và Lê Tây Tây trở về, còn Lục Tễ ở lại Bắc Kinh.

“…Vội làm gì?”

Lâm Giai Ngữ nhỏ giọng hừ hừ, cô muốn xác định thêm một chút nữa, xác định anh có thật sự thích cô hay không.

Khách khứa ai nấy đều tranh nhau ôm bảo bối, Lê Tây Tây mới ôm hai phút thì em bé đã bị người ta cướp đi.

Sau khi rời đi, Chúc Tinh Dao nói với Lâm Giai Ngữ và Lê Tây Tây: “Mình mua quà cho hai cậu. ”

Lê Tây Tây nắm tay Chúc Tinh Dao, nói nhỏ: “Tinh Tinh, cậu và Giang Đồ thật sự không có ý định có con sao? Mình cũng chẳng phải khuyên cậu, chỉ là cảm thấy hai người có bộ gien tốt như vậy, không sinh một đứa, thật đáng tiếc…”

Trong lòng Chúc Tinh Dao đã có ý nghĩ muốn có con, nhưng vẫn có chút sợ hãi, chưa hoàn toàn quyết định được.

Lâm Giai Ngữ cũng nhìn về phía cô: “Bây giờ hai người còn trẻ, cũng đừng gấp mà nói không muốn, qua hai năm nữa tâm trạng sẽ không giống nữa đâu, nói không chừng là muốn đó?”

“Khả năng không đến hai năm, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao?” Lê Tây Tây nhướng mày, mỉm cười, cô ấy biết thật sự Chúc Tinh Dao rất thích trẻ con, nếu như không phải xảy ra tai nạn khi đó, làm sao cô lại không muốn có con?

Chúc Tinh Dao đột nhiên có chút đỏ mặt: “Không, Giang Đồ mỗi lần đều nhớ rõ.”

Lê Tây Tây “Ồ” một tiếng: “Không ngờ cậu ta lại cẩn thận thế, nhưng thời gian an toàn cũng có những lúc bất ngờ, có một lần mình suýt chút nữa xảy ra ngoài ý muốn, dọa mình điếng người, chị đại diện của mình cũng sợ gần chết.” Cô ấy là một minh tinh, có hợp đồng riêng của mình, nếu bỗng nhiên mang thai thì sẽ rất khó mà xử lý công việc.

Chúc Tinh Dao thấp giọng: “Kỳ an toàn anh ấy cũng như vậy.”

Lê Tây Tây lập tức không phản ứng kịp, đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Vãi đạn! Kỳ an toàn…”

“C4u nhỏ giọng một chút! Chúc Tinh Dao nhanh tay lẹ mắt che miệng cô ấy lại, nhíu mày trừng mắt nhìn cô ấy, “Cậu la to như vậy, lỡ như bị người ta nghe được sao, mất mặt cũng được, nhưng để lên trang nhất thì đừng có mà trách mình.”

Lê Tây Tây vội vàng kéo tay cô xuống, thấp giọng nói: “Ý cậu là…..cậu ở cùng Giang Đồ gần một năm rồi, lần nào làm cậu ta cũng đeo bao?”

Chúc Tinh Dao đỏ mặt: “Ừ…”

Có đôi khi cô nói kỳ gian an toàn thì không cần, nhưng Giang Đồ lần nào cũng kiên trì, anh nói thời kỳ an toàn chưa chắc đã an toàn.

Lê Tây Tây khó tin nhìn cô, hơn nửa ngày mới nói: “Quả nhiên là Giang Đồ.”

Lâm Giai Ngữ cười ha hả, cô chẳng ngờ một chút nào, dù sao chuyện liên quan đến Chúc Tinh Dao, có cái gì mà Giang Đồ không thể nhịn được??

Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, tò mò hỏi: “Bộ mang khác với không mang nhiều lắm à?”

Cô không phải đàn ông, không thể tự mình trải nghiệm, đối với sự quá đáng thường ngày của Giang Đồ, cô căn bản không nhìn ra được… Anh không hài lòng ở đâu.

Lê Tây Tây trịnh trọng nói: “Hứa Hướng Dương như vậy không thoải mái.”

Chúc Tinh Dao: “….”

Vấn đề này làm phiền Chúc Tinh Dao suốt cả đường, cô không nói một lời nào, ngồi trên xe tự mình suy ngẫm lại, ngay cả lão Lưu cũng quan tâm hỏi một câu: “Cô chủ, cô làm sao vậy?”

Chúc Tinh Dao vội nói: “Không sao ạ…”

Buổi tối sau khi tắm xong, cô ngồi xếp bằng trên giường, đẩy Tiểu Giang ra, gọi Giang Đồ, Giang Đồ cũng vừa mới tắm xong, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc còn hơi ướt, anh nhìn gương mặt cực kỳ ngiêm túc của cô, “Sao thế?”

Chúc Tinh Dao nhìn anh, chợt hỏi: “Ông xã, em nghĩ mình đã có lỗi với anh quá nhiều.”

Giang Đồ hơi sững sờ: “Hả?”

Chúc Tinh Dao càng nghĩ càng cảm thấy mình vẫn chưa đủ tốt, cô ủ rũ: “Mỗi lần đều là anh nhân nhượng em, lúc trước em còn lấy đi một hộp bao cao su.”

Giang Đồ: “…”

Anh dừng một chút nói: “Không sao, sau đó anh cũng mua về. “

Chúc Tinh Dao: “…”

Giang Đồ cảm thấy đêm nay cô có gì đó không ổn, anh suy nghĩ một chút: “Có phải trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nghĩ đến những lời của Lê Tây Tây, Chúc Tinh Dao cảm thấy hơi khó nói, nhưng cô thực sự muốn biết cảm giác của anh. Cô lắc đầu, đỏ mặt nhìn anh: “Kỳ an toàn tiếp theo, anh không cần dùng cái đó nữa, nghe nói… Không thoải mái.”

Giang Đồ: “…”

Anh trầm mặc một chút, nhíu mày nói: “Nghe ai nói?”

Chúc Tinh Dao nói: Tây Tây nói…. là Hứa Hướng Dương bảo vậy.”

Giang Đồ dựa lưng vào ghế, áp đầu lưỡi vào khóe miệng, giống như không biết nên nói như thế nào, hai người nhìn nhau qua màn hình, anh đột nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Tinh Tinh, em khiến anh cảm thấy hơi khó xử.”

Quả nhiên! Anh đang tự làm khó mình!

Chúc Tinh Dao trong nháy mắt bày ra gương mặt khổ sở, đáng thương nhìn anh: “Em đã nói với anh không cần rồi mà, nhưng anh vẫn nhất định phải…”

“Không phải ý này.” Giang Đồ nhìn cô, bất đắc dĩ bật cười, “Là anh biểu hiện vẫn chưa đủ sao? Khiến em nghi ngờ như vậy, nhưng lần nào em cũng cầu xin anh cả mà, lại còn nói anh quá đáng. Cho nên em làm anh cảm thấy rất khó xử, rốt cuộc là anh quá đáng hay là quá nhẹ nhàng?”

Chúc Tinh Dao: “…”

Cô phản ứng lại, mặt đỏ bừng.

Giang Đồ trầm giọng: “Sau này đừng nghe Lê Tây Tây nói lung tung, anh cảm thấy thoải mái là đủ rồi.”

Chúc Tinh Dao đỏ mặt, bị những lời hiếm hoi của anh trêu chọc, thấp giọng hỏi: “Có thật không?”

Giang Đồ nhìn cô, giọng nói mang theo chút uy hiếp: “Tinh Tinh, em hỏi anh thêm một câu nữa đi.”

Chúc Tinh Dao: “....”

Anh đã nói vậy rồi, ai còn dám hỏi nữa chứ! Hỏi chính là chờ anh trở về, dùng hành động để chứng minh…

Chúc Tinh Dao thành công bị tẩy não, đỏ mặt tắt Tiểu Giang, còn ngủ một giấc ngon lành. Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô quên khóa cửa, Đường Đậu bây giờ đã là một con mèo biết mở cửa, buổi sáng cô còn chưa tỉnh giấc, Đường Đậu mở cửa vào phòng,  nhảy lên giường, giẫm lên ngực lên mặt cô.

“Đường Đậu, con càng ngày càng nặng…” Cô xoa mặt ngồi dậy, bất đắc dĩ ôm Đường Đậu đi vào phòng khách cho nó thức ăn dành cho mèo, “Đói bụng à?”

Đường Đậu cọ cọ vào mặt cô, giống như là đang trả lời.

Chúc Tinh Dao cầm điện thoại lên chụp hai tấm ảnh, gửi cho Giang Đồ.

Ngôi sao trên bầu trời xa: “[Hình] [Hình].”

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Chào buổi sáng ông xã, nhớ ăn cơm đầy đủ nha.”

Anh Giang (Chú thích của Giang Đồ mà Chúc Tinh Dao lưu lại): “Ừm, em cũng ăn cơm đầy đủ vào.”

Giang Đồ lưu ảnh về điện thoại di động, ở bên nhau hơn một năm, ảnh chụp trong điện thoại di động của anh đã tăng gấp mấy lần, hầu như tất cả đều là ảnh của Chúc Tinh Dao. Anh cầm cốc cà phê bước vào thang máy, cô lại gởi một tin nhắn khác.

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Ông xã, có qua có lại mới toại lòng nhau, anh cũng gởi cho em một tấm ảnh đi.”

Giang Đồ: “…”

Đây là muốn anh chụp ảnh tự sướng?

Giang Đồ chưa bao giờ chụp ảnh tự sướng, anh mím chặt môi, cúi đầu trả lời: “Tinh Tinh, làm khó anh rồi, anh không biết chụp ảnh.”

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Chẳng phải điện thoại di động có camera trước đấy sao? Anh chỉ cần bật nó lên là được rồi!”

Giang Đồ: “….”

Bắt một người đàn ông chuẩn men trước giờ chưa selfie lần nào quả thật rất là khó khăn mà.

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 83.