Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 77




Chúc Tinh Dao ngồi trên giường nhìn chiếc nhẫn kia, cô không biết Giang Đồ mua từ khi nào, nhưng trước đó chắc chắn anh đã có kế hoạch cầu hôn. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Đinh Hạng: “Đinh Hạng mình muốn hỏi cậu, Đồ ca nhờ cậu hỗ trợ anh ấy cầu hôn là khi nào?”

Đinh Hạng nhớ lại: “Ngày 8 tháng 12, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút.”

Ngày 9 tháng 12 Chúc Tinh Dao vừa lên đường đến Dubai, cô hỏi lại: “Vậy anh ấy nói đợi qua một thời gian rồi câu hôn vào lúc nào thế?”

Đinh Hạng cảm thấy có chút kỳ quái, anh ấy không biết Chúc Tinh Dao hỏi cái này để làm gì, sợ nói sai sẽ làm hỏng kế hoạch của Giang Đồ, do dự chần chừ hỏi: “Cậu hỏi làm gì á? Đồ ca…”

“Cậu mau nói cho mình biết, cực kỳ quan trọng đối với mình.” Chúc Tinh Dao nôn nóng.

Lúc này Đinh Hạng mới nói: “Ngày 16 tháng 12.”

Chúc Tinh Dao cúp điện thoại, ngẫm lại những chuyện xảy đã ra trong khoảng thời gian đó, có phải Giang Đồ cảm thấy cô sợ sinh con, cho nên đối với hôn nhân cũng có chút bài xích? Cô cụp mắt xuống, đeo nhẫn vào ngón áp út của mình.

Không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp.

Đôi mắt cô chợt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Đồ ca, tên ngốc này…”

Khi xưa vì cô mà làm cái gì anh cũng không nói, bây giờ anh lại chiều theo ý cô, vẫn không cho cô biết.

Dường như từ trước cho tới nay đều là anh cố gắng, là anh ra sức liều mạng tiến về phía cô.

Cô không biết, nếu Giang Đồ không quay lại theo đuổi cô thì bọn họ bây giờ sẽ như thế nào? Cô chẳng dám tưởng tưởng nổi, nếu như không có Giang Đồ trong cuộc đời cô, cô sẽ ở bên ai, cuộc sống sau này của cô sẽ diễn ra như thế nào.

Một tương lai không có Giang Đồ là điều mà bây giờ cô vẫn không thể nghĩ tới.

Chúc Tinh Dao cảm thấy mình may mắn biết bao, có thể được anh đặt ở trong lòng suốt nhiều năm như vậy.

Buổi chiều, Chúc Tinh Dao mang cello đi diễn tập với Lê Tây Tây, trong buổi hòa nhạc của Lê Tây Tây hai người có ba bài hợp tác, cô phụ trách đàn, có một bài hát trong album mới của Lê Tây Tây, hai người cần phải hòa nhịp ăn khớp với nhau.

Trong phòng luyện tập, Chúc Tinh Dao ôm đàn cello chơi khúc dạo đầu vài cái, khi Lê Tây Tây bắt đầu hát, cô đột nhiên dừng lại.

Lê Tây Tây quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng: “Tây Tây, mình muốn cầu hôn Giang Đồ.”

Lê Tây Tây kinh ngạc: “Hả?”

Chúc Tinh Dao đè nén sự xúc động của mình lại, đứng dậy nhanh chóng đi về phía Lê Tây Tây, giọng nói hưng phấn: “Mình nói mình muốn cầu hôn Giang Đồ, nhưng mình cần cậu giúp đỡ, không biết có được không? Còn phải hỏi ý kiến của chị Trình nữa.”

Chị Trình là người đại diện của Lê Tây Tây.

Lần đầu tiên Lê Tây Tây nhìn thấy Chúc Tinh Dao phấn chấn như vậy, cô ấy hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô, có chút ngơ ngác: “Cậu bị cái k1ch thích gì vậy? Đột nhiên muốn cầu hôn Giang Đồ? Bởi vì ngày sinh nhật hôm đó cậu ta không cầu hôn cậu, cảm thấy có chút hụt hẫng, nên giờ tự mình quyết định đứng lên?”

Theo quan điểm của cô ấy, cầu hôn nên là đàn ông làm mới tốt.

Chúc Tinh Dao kể cho cô ấy nghe về chuyện chiếc nhẫn, cô mỉm cuời: “Mình không thất vọng, chỉ là muốn cầu hôn anh ấy, không thể bất anh ấy theo ý mình được, hơn nữa….mình cũng muốn kết hôn với anh ấy.”

Lê Tây Tây có chút không rõ: “Vậy mình giúp cậu cầu hôn như nào?”

Chúc Tinh Dao ghé sát bên tai cô, dùng tốc độ nói nhanh một đoạn.

Lê Tây Tây trợn tròn mắt, khó tin nhìn cô: “Cậu chắc chứ? Mình thì không thành vấn đề, phía bên chị Trình cũng không có ý kiến gì đâu, dù sao cậu với mình không chung tuyến, cũng chẳng có chuyện vơ vét tài nguyên của ai. Chuyện cậu thật sự muốn cầu hôn Giang Đồ trong buổi hòa nhạc của mình, có thể mang đến cho mình đề tài cùng với nhiệt độ, mình nghĩ chị ấy vui mừng còn không kịp đó.”

“Chắc chắn.” Chúc Tinh Dao nghiêm túc nói.

Chúc Tinh Dao muốn viết một bài hát, chuyện này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó.

Vẫn còn 21 ngày nữa là đến buổi biểu diễn của Lê Tây Tây, trong thời gian đó Lê Tây Tây còn có hoạt động khác, Chúc Tinh Dao có một buổi diễn tấu ở nước ngoài, thời gian vô cùng eo hẹp. Chúc Tinh Dao bình thường cũng sẽ làm một số bài hát thử, Lê Tây Tây hai năm nay cũng đang học sáng tác, viết một bài hát đối với các cô mà nói không phải rất khó, nhưng chỉ sợ viết ra chưa được tốt lắm.

Buổi tối Giang Đồ tới đón Chúc Tinh Dao, anh nhìn cô: “Có chuyện gì vui à?”

Chúc Tinh Dao thầm thở dài trước tâm tư tỉ mỉ của anh, vô tội nhìn anh: “Gần đây em vẫn luôn vui vẻ mà.”

Điều này là ngược lại.

Giang Đồ cúi đầu nở nụ cười.

Kể từ hôm đó, Chúc Tinh Dao trở nên rất bận rộn, có nhiều lần ở phòng thu đến nửa đêm, Giang Đồ có đôi khi muốn tới đón cô, đều bị cô dùng đủ loại lý do để từ chối. Chúc Tinh Dao lo lắng anh suy nghĩ nhiều, có đôi khi không trở về nhà anh, trực tiếp trở về biệt thự Tinh Uyển, Giang Đồ có chút không hài lòng, Lê Tây Tây mở buổi hòa nhạc sao Chúc Tinh Dao lại không về nhà cho được?

Nhoáng một cái đến tháng Hai, tối hôm qua Chúc Tinh Dao lại bận rộn đến nửa đêm mới quay về biệt thự Tinh Uyển, gần trưa, mơ mơ màng màng nghe thấy dì Trương ở ngoài cửa nói chuyện với ai đó, giọng nói của người nọ trầm thấp mang theo từ tính: “Không cần gọi tôi, tôi ở chỗ này chờ cô ấy tỉnh là được rồi.”

Cô giật mình đứng lên, xoa xoa mái tóc dài rối bời.

Giang Đồ tới tìm cô à?

Chúc Tinh Dao nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn, đem đống giấy vụn mà cô đã viết lời bài hát đêm qua vò nát rồi vứt vào thùng rác. Sau đó vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhìn đôi mắt trong gương hơi sưng lên, bởi vì tối hôm qua cô viết lời bài hát có chút xúc động quá nên khóc.

Cô vội rửa mặt, ngón tay lướt nhanh mái tóc, sau đó đi ra mở cửa.

Giang Đồ dựa vào lan can, quay đầu nhìn lại.

Anh đứng thẳng dậy đi về phía cô: “Tỉnh rồi?”

“Sao anh lại ở đây?” Chúc Tinh Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, nũng nịu ôm lấy cổ anh.

Giang Đồ rũ mắt nhìn cô: “Hai ngày rồi em không về, chẳng lẽ anh không nên đến thăm em sao?”

Chúc Tinh Dao có chút chột dạ, nhưng cô rất vui, cố ý nói: “Chúng ta chưa kết hôn, cũng không có ở chung, nhiều lắm là….gần như ở chung.  Em về nhà ở hai ngày cũng là chuyện nên làm, nếu không ba mẹ em sẽ buồn lắm.”

Những điều này Giang Đồ đều biết, nhưng anh đã quen mỗi tối ôm cô đi ngủ, không có cô ở bên cạnh, anh cảm thấy có chút mất ngủ.

Kết hôn……

Giang Đồ suy nghĩ, anh vẫn rất muốn kết hôn.

“Tối nay trở về?”

Anh ôm cô đi vào, ấn lên cửa.

Chúc Tinh Dao lập tức cúi đầu xuống, “Đừng hôn, em chưa đánh răng…”

Giang Đồ khẽ cười, hôn lên khóe miệng cô, “Tối ngày 5 tháng 2 này công ty của anh họp thường niên, em đi cùng anh được không?” Mọi người trong công ty đều đã biết Chúc Tinh Dao là bạn gái của anh rồi, không ít người hỏi anh là buổi họp thường niên có dẫn theo bạn gái không.

“À, không được….” Chúc Tinh Dao xin lỗi ngẩng đầu nhìn anh, “Ngày mai em phải đi Bắc Kinh, có một buổi biểu diễn ghi hình, gần đây quá bận rộn, em chưa kịp nói cho anh biết.” Gần cuối năm Giang Đồ cũng bận rộn, cô bận viết ca khúc nên gần đây hai người luôn không có thời gian nói chuyện với nhau, suýt chút nữa cô quên mất chuyện này.

Giang Đồ nói: “Không sao.”

Chúc Tinh Dao nhớ tới lời lão Viên nói lần trước, Giang Đồ bây giờ rất được các cô gái trong công ty yêu thích, trước đây ai cũng cảm thấy anh cực kỳ lãnh đạm, mặt lạnh như tiền, không người nào dám đến gần. Bây giờ, mọi người trong công ty đều biết anh là một người si tình, đàn ông thâm tình như thế, ai lại không yêu cơ chứ?

“Hội nghị thường niên mọi người đều ăn mặc rất đẹp, anh không nên đến gần người phụ nữ khác.” Cô nhăn mặt nói.

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, bật cười: “Được.”

Chúc Tinh Dao lại tới chuyện gì đó, “Đúng rồi, em cảm thấy Lưu tổng của công ty các anh có chút quen mắt, dường như trước đây đã từng gặp qua rồi.”

“Em gặp rồi.”

“Lúc nào?”

Giang Đồ rủ mi, “Còn nhớ ba người đàn ông mà em đã thấy trên quảng trường Hà Tây không? Một người trong số họ đã tặng em một sản phẩm thất bại, là một chú người máy.”

“A! Là ông ấy!” Chúc Tinh Dao tròn mắt, cô chưa bao giờ nghĩ đó là người đó, “Hèn gì em cứ bảo mình đã gặp qua ông ấy ở đâu…Vậy anh đến công ty này bởi vì ông ấy?”

Giang Đồ xoa xoa mặt cô, thấp giọng nói: “Coi là vậy đi, ông ấy vẫn nhớ em, nói là muốn mời em ăn cơm.”

Chúc Tinh Dao nói một câu được thôi, duỗi tay ôm eo anh, dụi đầu vào ngực anh, “Đồ ca, hai ngày nay em rất nhớ anh.”

Buổi tối, hai người kết thúc một cuộc ân ái, Giang Đồ ôm Chúc Tinh Dao đang mệt lã, nói nhỏ vào tai cô: “Tinh Tinh, mẹ anh muốn gặp em, Tết này về nhà anh ăn bữa cơm nhé.”

Chúc Tinh Dao mệt mỏi đến mức hai mắt không mở ra được, cọ cọ trong lòng anh, mơ hồ nói: “Vâng…”

Vào lúc 5 giờ chiều ngày 12 tháng 2, gần cổng sân vận động Hà Tây đông đúc người hâm mộ đến xem buổi hòa nhạc, phần lớn là nam nữ trẻ tuổi, có các cặp tình nhân, nhóm bạn thân, tổ chức công ty vân vân, rất nhiều người hâm mộ trong tay cầm đèn tiếp ứng và băng rôn, còn có người mang theo máy ảnh, trên mặt tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong.

Buổi hòa nhạc của Lê Tây Tây mời không ít khách mời hỗ tợ, ngoại trừ Chúc Tinh Dao còn có dàn nhạc X và mấy người bạn thân khác trong giới, vé đã được bán hết cách đây một tháng rưỡi, có mấy người trong chợ đen bán với giá cao, đang mặc cả với anh ta, chỉ chốc lát vé đã bị cướp sạch.

Có người nóng nảy: “Khi nào mới có thể vào sân được vậy?”

“Sắp rồi, sáu giờ là soát vé, đợi một chút đi.”

“Chỗ ngồi của tôi không đẹp lắm, sợ chụp hình không được.”

“Không sao đâu, đến lúc đó có thể lên Weibo và trạm B, nhất định là có chụp ảnh rồi.”

————–

Ở hậu trường, Lê Tây Tây đang thảo luận các chi tiết với các nhân viên, điều chỉnh lại lần cuối, Chúc Tinh Dao đã thay lễ phục sao cho phù hợp với cô ấy, Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ dưới sự dẫn dắt của nhân viên hướng dẫn, được vào hậu trường trước.

Chúc Tinh Dao nhìn về hướng Giang Đồ, bỗng nhiên có chút khẩn trương, cô gọi anh một tiếng: “Đồ ca.”

Giang Đồ nâng mắt: “Ừm? Lạnh không?”

Chúc Tinh Dao lắc đầu, mỉm cười với anh, lại có chút hưng phấn.

18:00, nhân viên soát vé vào sân.

20:00, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.

Lần đầu tiên Lê Tây Tây tổ chức buổi diễn ở Giang Thành, Hứa Hướng Dương với tư cách là bạn trai của Lê Tây Tây và lớp trưởng lớp 1, mua hàng trăm vé, tặng cho bạn học lớp 1 và bạn bè thân thiết, mời mọi người đến xem buổi hòa nhạc, vị trí tương đối tập trung lại một chỗ, tất cả mọi người đều rất phấn khích.

Giang Đồ, Lâm Giai Ngữ, Lục Tễ, Hứa Hướng Dương, Chu Nguyên, Đinh Hạng là những người thân thiết, đều ngồi ở hàng ghế VIP, là khu cách sân khấu rất gần. Trước mặt Lâm Giai Ngữ để bảng đèn cổ vũ, cô cười giơ tấm biển lên lắc qua lắc lại, sau đó đưa cho Giang Đồ một cái: “Cậu cũng cầm một cái đi.”

Giang Đồ liếc mắt nhìn trên bảng đèn ”Tây Tây tốt nhất”, anh không nhận.

Lâm Giai Ngữ phản ứng lại: “À, tôi đưa nhầm.” Cô cúi đầu lật xem, tìm được một tấm biển “Tinh Tinh tỏa sáng nhất” rồi đưa cho anh, “Cái này có được không?”

Giang Đồ dừng lại, nhận lấy cầm trên tay.

Lâm Giai Ngữ bĩu môi, quay đầu nhìn Lục Tễ, đem cáu “Tây Tây tốt nhất” đưa cho anh, nói, “Cậu cầm đi?”

Lục Tễ nhìn cô, nhận lấy.

Sân vận động Hà Tây rất lớn, không còn chỗ ngồi, vừa quay đầu đã nhìn thấy tấm biển đèn tiếp ứng do fans Lê Tây Tây làm, các bạn lớp 1 vô cùng hưng phấn, buổi tụ họp này chắc chắn cả đời sẽ không bao giờ quên. Lê Tây Tây đứng trên sân khấu hát, nhìn dưới sân khấu nhiều gương mặt quen thuộc như vậy, đột nhiên có chút muốn khóc, cô nghĩ, đợi lát nữa Chúc Tinh Dao lên sân khấu hát, nhìn thấy Giang Đồ, nhìn thấy nhiều bạn học như vậy, sợ là không kiềm được mà bật khóc.

Đại khái trong ba tiếng đồng hồ, Chúc Tinh Dao làm khách mời hỗ trợ, một tiếng sau mới lên sân khấu.

Sau ba bài hát, cô và Lê Tây Tây cùng nhau đi xuống dưới sân khấu.

Trong mười phút cuối, tiếng người trong sân vận động huyên náo, hơn muời ngàn khán giả đang đung đưa cây đèn huỳnh quang, Chúc Tinh Dao thay một bộ lễ phục màu trắng, ôm đàn cello, từ từ bước lên sân khấu, phía trước còn đặt một micro, nhưng lại không thấy bóng dáng của Lê Tây Tây.

Lâm Giai Ngữ ”A” một tiếng: “Tinh Tinh muốn hát một mình.”

Hứa Hướng Dương cũng rất bất ngờ: “Tôi nhớ buổi tổng duyệt không có tiết mục này mà.”

Vì lý do giữ bí mật và tạo sự ngạc nhiên tuyệt đối, chuyện Chúc Tinh Dao muốn cầu hôn, ngay cả Hứa Hướng Dương, Lê Tây Tây cũng không tiết lộ.

Ánh mắt Giang Đồ bình tĩnh nhìn chăm chú vào sân khấu, dự cảm mơ hồ, có gì đó sắp sửa xảy ra.

Khán giả cũng tiếc nuối: “Có chuyện gì vậy, Tây Tây đâu?” Kết thúc rồi à, cô ấy đang ở đâu rồi?”

Lúc Chúc Tinh Dao hỗ trợ cho Lê Tây Tây, bình thường chỉ kéo nhạc nền cello, nhiều lắm là hát vài câu, đây là lần đầu tiên cô hát một mình trên sân khấu, cũng là lần lo lắng nhất trong tất cả các kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu của cô.

Thậm chí hồi hộp hơn rất nhiều so với lần đầu tiên cô bước lên sân khấu khi còn nhỏ.

Ánh đèn sân khấu chiếu xuống một chùm ánh sáng, quấn lấy cô, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, cô ngước mắt lên nhìn vị trí của Giang Đồ, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc bên cạnh anh, hốc mắt hơi nóng lên.

Trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, đường nét người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, trên sống mũi đeo một cặp kính viền vàng, khí chất lãnh đạm cấm dục, ánh mắt chuyên chú.

Khán giả vốn đang xì xào khó chịu bỗng trở nên yên lặng, thẫn thờ nhìn anh chàng hệ đẹp trai cấm dục tự nhiên xuất hiện.

Một giây kế tiếp, cả hội trường sôi trào.

“Ôi! Đẹp trai quá! Người đàn ông này là ai thế? Anh tuấn thật đấy!”

“Tôi biết! Đấy là Giang Đồ! Chính là….bạn trai của Chúc Tinh Dao!”

” Nam chính [Chờ Ánh Sao] đấy! Lê Tây Tây trước đây có chia sẻ trên Weibo, mấy cậu xem hết chưa? Nguyên mẫu là Giang Đồ và Chúc Tinh Dao, dĩ nhiên còn có đám người Lê Tây Tây và bạn trai cô ấy nữa,…. nếu các cậu chưa biết thì có thể đọc qua một chút!”

“Kìa….. Đang làm gì vậy nhỉ? Tôi cảm giác như có điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.”

………….

Đây là lời dặn dò đặc biệt của Lê Tây Tây với camera, quay phim Giang Đồ.

Mấy phút này, là thuộc về Chúc Tinh Dao và Giang Đồ.

Giang Đồ sửng sốt, rất nhanh sắc mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Chúc Tinh Dao hít một thật sâu, đưa tay lên gảy dây dàn, qua mấy giây, phần đệm nhạc piano vang lên, Chúc Tinh Dao nhắm mặt lại, nâng cùng đàn lên. Khúc nhạc dạo hơn hai mươi giây, cô buông cung đàn xuống, ngước mắt nhìn về phía hàng ghế VIP, bắt đầu hát [Chờ Ánh Sao]:

Em nhận được một bức thư tình

Nhận được lời chúc tốt nhất trên thế gian này

Nhưng em chưa bao giờ nghe anh nói rằng anh thích ai đó

Anh đập tan bóng tối, tay nâng niu ánh sao tiến đến trước mặt em

Nhưng khi ấy em còn trẻ thiếu hiểu biết, không thể hiểu được sự trầm mặc của anh

Anh nắm lấy tay em, để cảm nhận được nhịp đập trái tim anh

Nhưng em không hiểu được tình yêu, không biết anh sẽ đau như thế nào

Khi chia tay rồi mới muộn màng nhận ra

Em bắt đầu nhớ lại, thế mà vẫn không ai có thể sâu sắc như anh

Ngẩng đầu nhìn anh, những vì sao xé toạt bầu trời rồi rơi xuống

Đời người có phải nhất định mất cái gì đó

Mới được tròn vẹn

Hiện thực và cõi mộng, tốt xấu đều là anh

Nhưng em vẫn cảm thấy, em may mắn nhường nào

Anh khiến cho em hiểu được

Nếu tuổi trẻ chưa từng thầm thích một ai đó

Lớn lên sẽ rất nuối tiếc

Nếu như cảm thấy chưa hoàn chỉnh

Thì chắc hẳn chưa gặp đúng người

Chúng ta đã trải qua thời gian mông lung mơ hồ

Đừng lo lắng, đừng ngần ngại nữa

Em muốn nói rằng, là em cũng đang đợi

Chờ đợi một kết thúc hoàn chỉnh.

—————–

Nếu như cảnh tượng đáng nhớ nhất trong đời Chúc Tinh Dao là một vùng đèn ánh sao sinh vào nhật lần thứ 17 thì cảnh khó quên nhất của Giang Đồ chính là ngày 12 tháng 2 năm anh 28 tuổi.

Khi anh nghe câu hát đầu tiên, biết được ngay là bài hát Chúc Tinh Dao viết tặng cho anh.

Viết cho anh và cho cả Chúc Tinh Dao.

Những cảm xúc tình cảm mà cô không hiểu khi còn nhỏ đều được cô viết thành lời.

Cô đã biến mười hai năm dài đằng đẵng thành một bài hát.

Tặng cho anh.

Hốc mắt Giang Đồ nóng lên, trong lòng cuồn cuộn, yết hầu anh dùng sức lăn xuống, liều mạng đè nén cảm xúc đang dâng trào.

Chúc Tinh Dao được sinh ra là chiếm đoạt trái tim và cuộc sống của anh.

Anh sẵn sàng cho cô tất cả mọi thứ, có, hay là không, toàn bộ đều dâng hết cho cô.

Sân vận động vạn người bỗng trở nên yên lặng.

Chỉ có âm nhạc và tiếng hát của Chúc Tinh Dao, bài hát này rõ ràng không phải là một bài hát về tình yêu buồn, nhưng lời bài hát có thể đưa mọi người vào những kỷ niệm thanh xuân độc quyền của riêng mình, làm cho mọi người cảm thấy đồng cảm, nghe muốn khóc.

Hai phút sau, Lâm Giai Ngữ bật khóc, [Chờ Ánh Sao] là do cô viết, cô quá hiểu quá rõ ý nghĩa của lời bài hát, cô đã khóc rất nhiều, Lục Tễ vốn dĩ không có cảm xúc, bỗng nhiên tâm trạng cũng có chút phức tạp, anh và Lâm Giai Ngữ ngồi cùng bàn hai năm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, điểm phức tạp kia biến thành nỗi bất đắc dĩ.

Hứa Hướng Dương đưa túi giấy cho Lục Tễ, hất cằm về phía Lâm Giai Ngữ.

Lục Tễ nhíu mày, có chút phiền não rút ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Lâm Giai Ngữ.

Lâm Giai Ngữ nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng quay lại nhìn anh, cô nhận lấy khăn giấy, yên lặng lau nước mắt nước mũi.

“Á! Lê Tây Tây đang hát kìa!”

Có người hâm mô hô to, Lê Tây Tây từ phía sau đi ra, cô kết thúc bài hát, hòa giọng cùng với Chúc Tinh Dao.

4 phút 23 giây.

Âm nhạc dừng lại.

Chúc Tinh Dao hát đến cuối cùng, âm thanh đều run rẩy, cô đỏ mắt đứng lên, hít sâu một hơi, nhìn về phía khán giả, giọng nói mang theo một chút giọng mũi: “Bài hát này, là dành tặng cho bạn trai tôi. Cũng chúc tất cả mọi người có mặt ngày hôm nay, có thể gặt hái được một tình yêu hoàn chỉnh toàn vẹn.”

Khán giả lại sôi trào: “Wow!!!”

Gương mặt của Giang Đồ lại xuất hiện trên màn hình lớn, người đàn ông rủ mắt xuống, đưa tay lên, dùng ngón tay thon dài đẩy gọng kính, che lại biểu cảm của mình, chỉ nhìn thấy yết hầu trên cổ áo sơ mi đang lăn lên lăn xuống.

Chúc Tinh Dao đứng trên sân khấu, nhìn anh.

Lê Tây Tây từ phía sau đi ra, đứng bên cạnh cô, nhìn về phía khán giả, nước mắt rưng rưng hít mũi, nói: “Buổi hòa nhạc đến đây sắp phải kết thúc rồi, bài hát này tên là [Chờ Ánh Sao], không chỉ là quà tặng dành cho bạn trai của Tinh Tinh, mà cũng coi như là thanh xuân của chúng tôi.” Cô rưng rưng mỉm cười, vẽ dấu chấm hết hoàn mỹ cho buổi hòa nhạc này, “Sân vận động Hà Tây được xây dựng từ việc phá dỡ thu hoạch từ ngõ Hà Tây trước đây, bạn trai Tinh Tinh và cô bạn thân thiết của tôi Lâm Tỉnh năm ấy cũng sống ở đó, chúng tôi có một quyển sách, một bài hát, tương lai sẽ còn có một bộ phim. Tất cả mọi thứ đều được tốt đẹp, hạnh phúc, hy vọng rằng điều đẹp đẽ này cũng có thể được gửi đến tất cả mọi người, hy vọng các bạn cũng giống như chúng tôi, có một cuộc sống tuyệt vời, có một tình yêu đầy đủ trọn vẹn.”

Lâm Giai Ngữ quay đầu nhìn Lục Tễ, sắc mặt anh bình tĩnh, cô nhỏ giọng hỏi: “Lục Tễ, cậu nhìn thấy cảnh tượng này, nghe lời bài hát kia, có khó chịu không?

Lục Tễ quay sang nhìn cô, bình ổn nói: “Khá tốt.”

Không còn khó chịu nữa.

Tất cả, đều đã được buông bỏ.

Chuyện Chúc Tinh Dao ở bên anh chưa bao giờ là một câu trả lời trọn vẹn.

Câu trả lời hoàn chỉnh của cô chính là Giang Đồ.

—————–

Sau 11 giờ đêm, sân vận động Hà Tây dần dần vắng bóng người, cho dù thời gian trôi qua, thanh xuân sẽ không già đi, ký ức tồn tại vĩnh viễn.

Chúc Tinh Dao tin rằng những ai đến xem buổi biểu diễn này sẽ không bao giờ quên được đêm nay.

Cô vẫn mặc bộ lễ phục như cũ, trên mặt trang điểm, chỉ thay đôi giày bệt, bên ngoài lễ phục khoác một áo lông rộng lớn. Vẻ mặt Giang Đồ cực kỳ bình tĩnh, anh luôn che giấu cảm xúc của mình một cách tốt nhất, ôm chặt cô đi về phía bãi đậu xe.

Trên đường đi, người hâm mộ cầm điện thoại di động chụp ảnh bọn họ, có người hét lên: “Hai bạn phải bên nhau dài lâu, mãi mãi hạnh phúc nhé!”

Nhân viên an ninh cố gắng giữ gìn trật tự, bọn họ đi ra khá thuận lợi.

Sau khi lên xe, đường xá ở Hà Tây bị kẹt nửa giờ, mới bắt đầu thông thoáng.

Trên đường đi, hai người ăn ý không nói tiếng nào, nếu như mà mở miệng thì tâm tình tựa như lũ quét, không kiềm lại được.

Trở lại tiểu khu, xe dừng dưới tầng hầm.

Giang Đồ mở cửa xuống xe, vòng qua lái phụ, một tay ôm Chúc Tinh Dao từ trên xe xuống. Chúc Tinh Dao ôm chặt cổ anh, nhìn anh, lúc trước anh vì để cô trị liệu chướng ngại tâm lý, mỗi lần hai người lên lầu đều toàn đi lối thoát hiểm.

Nhưng bây giờ, hình như anh đợi không được.

Bãi đậu xe đêm khuya rất yên tĩnh, anh bấm thang máy, ôm cô đi vào.

“Đồ ca…” Cô nhẹ giọng gọi anh.

Giang Đồ rũ mắt nhìn cô, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm ẩn giấu dưới tròng kính, tay cô cách quần áo sờ lên ngực anh, nói: “Tim anh đập rất nhanh, giống như lúc anh kéo em lên bờ tường rào, khi em cách gần anh vậy.”

Đinh—-

Cửa thang máy mở ra.

Yết hầu Giang Đồ lăn vài cái, ôm cô đi ra ngoài.

“Mở cửa.” Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Tay Chúc Tinh Dao hơi run rẩy, cô cắn môi nhắn mật mã.

Vừa ấn công tắc bật đèn, ngay lập tức cô đã bị anh đè lên huyền quan, Giang Đồ dường như sợ cảm xúc quá bùng nổ sẽ làm cô sợ hãi, hoặc là cuối cùng hòa hoãn lại tâm tình của mình, mới không đến mức mất khống chế, làm tổn thương cô. Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi cô, hơi thở có chút trở nên nặng nề.

Lông mi Chúc Tinh Dao run run, ôm chặt cổ anh, ngẩng mặt lên hôn lại anh.

Giang Đồ ngậm môi cô, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Đáp án hoàn chỉnh của em là gì?”

“Đồ ca…” Cô ôm mặt anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, “Chúng ta kết hôn đi, em muốn gả cho anh.”

Giang Đồ cúi đầu nhắm mắt lại, vùi trong cổ cô, Chúc Tinh Dao cảm giác được cổ mình có một trận ấm áp, nghe thấy anh nuốt cổ họng một chút, khàn giọng nói: “Được.”

Một giây sau, nụ hôn của anh rơi trên môi cô, môi Chúc Tinh Dao khẽ mở, đón nhận nụ hôn nóng bỏng của anh. Hai người quấn quýt đến phòng ngủ, quần áo rơi xuống đất. Chúc Tinh Dao cảm thấy mình nắm trong tay tất cả cảm xúc của Giang Đồ, tựa hồ mỗi một chuyện cô làm, mỗi một câu nói, đều có thể dễ dàng làm cho anh mất khống chế điên cuồng, kiểu điên cuồng đó trực tiếp đòi hỏi làm cho người ta khó mà chống đỡ và sợ hãi.

Đêm nay nhất định là đêm không ngủ, ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, nhiệt độ trong phòng đang tăng lên, Chúc Tinh Dao trắng nõn cùng ga trải giường nếp gấp tối màu tạo thành một bức tranh vô cùng kiều diễm. Giang Đồ mạnh mẽ ấn đầu gối cô, không phải là lần đầu tiên bị anh đối xử như vậy, Chúc Tinh Dao ngửa cổ trắng hồng lên, đầu gối run rẩy, nhịn không được mà nức nở, một lúc sau đầu óc cô trở nên trống rỗng, ánh mắt mơ hồ.

Giang Đồ đứng dậy ôm lấy cô, hơi thở không ổn định hôn lên khóe miệng cô, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, khàn giọng hỏi: “Thích không?”

“Ừm….” Đôi mắt Chúc Tinh Dao ửng đỏ, không có sức lực ôm lấy anh, sờ mồ hôi trên gáy anh, cô mở mắt ra nhìn gương mặt anh đang kề sát trước mắt, tóc trên trán bị hơi nước làm cho ẩm ướt.

Bốn mắt nhìn nhau, cô ngượng ngùng nhắm mắt.

Dư ảnh cuối cùng trong mắt cô đêm đó là bóng đèn dần mất tiêu cự, Giang Đồ cúi người ôm lấy cô.

Buổi trưa ngày hôm sau, Chúc Tinh Dao mở mắt ra, trong giây lát đầu óc có chút mất trí nhớ, rèm cửa sổ cũng không kéo ra, trong phòng rất tối tăm, cô không phân biệt được là buổi sáng hay hay là chiều tối. Trong phòng trống rỗng, cô quay đầu, nhìn thấy điện thoại di động của mình đặt trên bàn cạnh giường ngủ, trên màn hình dán một tờ giấy ghi chú.

Cô chống người bò dậy cầm lấy điện thoại di động, trên đó là chữ viết tay trái của Giang Đồ:

Anh đến công ty một chuyến.

12:30 anh về, sẽ mua cơm trưa cho em.

—-Giang Đồ.

Năm 2018 ngày 13 tháng 2.

Đã 12 giờ 30 phút, Chúc Tinh Dao mệt quá không thể dậy nên cô lại nằm xuống, nhấp vào WeChat, nhận được rất nhiều tin nhắn trên WeChat, cô trả lời từng tin một.

Nhóm lớp đã sớm hơn một ngàn tin nhắn, vòng tròn bạn bè cũng có video và ảnh chụp tại buổi hòa nhạc tối qua, không chỉ bạn bè, tối hôm qua bọn họ còn lên hot search, mở Weibo ra, đến giờ vẫn còn có người đang bàn bán.

Hình như…có chút nói quá.

Nhưng mà, đời này có duy nhất chỉ duy nhất một lần, nói hơi quá cũng không sao.

Cửa truyền tới tiếng động.

Một lát sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Giang Đồ đi tới.

Chúc Tinh Dao quấn chăn bông ngồi dậy, trên cổ trắng nõn đều đều là dấu vết tối hôm qua anh lưu lại, cô ngửa mặt nhíu mày một chút.

Giang Đồ đứng bên giường, rũ mắt nhìn cô, “Đói bụng không?”

Cô nhăn mặt tố cáo anh: “Đồ ca, tối hôm qua anh….”

Trong phòng còn bật điều hòa, Giang Đồ cởi áo khoác, động tác dừng lại, nhẹ nhàng nhướng mày: “Lại quá đáng?”

Chúc Tinh Dao: “…”

Anh cũng biết mình quá đáng đấy à!

Chúc Tinh Dao hừ một tiếng, nghiêng mặt sang một bên, Giang Đồ cúi người chống lên giường, hôn lên má cô một cái, thấp giọng nói: “Vậy hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta ra ngoài.”

Chúc Tinh Dao quay lại, “A” một tiếng: “Đi đâu ạ?”

Giang Đồ nói: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

HẾT CHƯƠNG 77.