Hôm qua Giang Thành đổ mưa, vườn hoa dưới lầu bệnh viện vẫn còn ẩm ướt, không khí lạnh lẽo xen lẫn mùi đất, Lục Tễ cúi đầu nhìn Lâm Giai Ngữ đang phát run vì lạnh, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì không thể nói ở trên mà nhất định phải xuống lầu chịu gió lạnh?”
Lâm Giai Ngữ nhìn Lục Tễ, thời niên thiếu anh trông rạng ngời phóng khoáng*, còn khi trưởng thành thì cứ vẫn rất hấp dẫn, thu hút người khác. Tuy nhiên Lâm Giai Ngữ lại cảm thấy anh không còn sự hăng hái như lúc trẻ nữa, giữa hai hàng lông mày có thêm một tia âm trầm.
Khi còn trẻ Lục Tễ và Giang Đồ có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, điểm chung duy nhất là cả hai đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, lúc mọi người hiểu lầm rằng những chiếc đèn ánh sao đó là do anh làm ra nhưng anh không phủ nhận ngay lập tức, Chúc Tinh Dao viết thử đồng ý ở bên cạnh anh, anh bị ma xui quỷ khiến hay là tâm tư ích kỷ cũng được.
*风光霁月(phong quang tễ nguyệt): một câu thành ngữ, nghĩa đen là cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.
Đến lúc đèn ánh sao và Lục Tễ trở thành huyền thoại của trường, bí mật năm xưa đã sớm dằn xuống đáy lòng, ngày qua ngày càng khó nói ra.
Đôi khi Lâm Giai Ngữ suy nghĩ, nếu như ban đầu Lục Tễ thẳng thắn nói sự thật cho Chúc Tinh Dao biết thì bọn họ sẽ không ở bên nhau, những bí mật đó cũng chẳng dồn nén trong lòng anh suốt tận mấy năm nay, vậy liệu anh có sống một cuộc sống thoải mái và không bị gò bó hơn nhiều không?
“Lục Tễ, cậu vẫn chưa buông bỏ được sao?” Lâm Giai Ngữ bỗng nhiên hỏi.
Lục Tễ hơi sững sốt, anh nhìn về phía trước, cười: “Chẳng có việc gì phải để buông tay cả.”
Lâm Giai Ngữ không hiểu ý của anh lắm, cô nghĩ về điều đó, rồi hỏi: “Nếu như, tôi nói là nếu như, những bức thư hồi hồi học trung học, tin đồn lãng mạn nhất trong khuôn viên trường, sự thật của những tin đồn này từng thuộc về cậu đã bị vạch trần, tất cả mọi người đều biết hết cả rồi, cậu …. có tức giận không hay là không tiếp nhận nổi?”
Lục Tễ quay lại nhìn cô: “Cậu muốn nói điều gì?”
“Tôi…. Lúc tôi học Đại học đã viết một quyển sách tên là [Chờ Ánh Sao], nguyên mẫu chính là Chúc Tinh Dao, Giang Đồ và còn cả cậu, hoặc nói cách khác là nhóm người chúng ta. Sau đó Giang Đồ đi du học, tôi liền khóa lại, sau hôm Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường xảy ra chút sự cố, bây giờ bị người hâm mộ phát hiện, có thể mọi người đã biết hết.” Lâm Giai Ngữ càng nói càng nhanh, sợ bị ngắt lời thì sẽ mất đi can đảm để nói. Nói xong lời cuối cùng, muốn nói tiếp nhưng lại thôi, “Cậu…”
Lục Tễ trầm mặc một lát, khóe miệng giật giật: “Tôi làm sao? Cậu căng thẳng như vậy là sợ tôi đánh hay mắng cậu à?”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Im lặng hồi lâu, Lục Tễ mới nhàn nhạt mở miệng: “Cậu nghĩ như thế nào thì cứ viết sách như vậy, những chuyện kia…. vốn dĩ chẳng phải tôi làm, sống mãi trong câu chuyện trong truyền thuyết của người khác nhưng thật ra chỉ là một vai phụ, cũng chẳng phải cảm nhận của mình.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Có rất nhiều người đọc cuốn sách này không? “
Lâm Giai Ngữ ngạc nhiên, gật đầu.
Lục Tễ rủ mắt, anh nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Giang Đồ ôm Chúc Tinh Dao rời khỏi, thất thần trong chốc lát nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vậy cậu cố gắng lên, sách mới bán chạy, để cho những hiểu lầm được sáng tỏ.”
Lục Tễ xoay người lên lầu, Lâm Giai Ngữ ngây người quay đầu nhìn bóng lưng của anh.
Cô không rõ là anh đang nói đùa, hay là anh thực sự muốn đặt mọi chuyện về lại chỗ cũ, từ nay Lục Tễ là Lục Tễ, Giang Đồ là Giang Đồ.
Lục Tễ trở về phòng bệnh, nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Giai Ngữ: “Cậu thật sự không sợ sao? Có thể nhiều người sẽ mắng cậu đấy.”
“Cô bé vừa rồi chỉ ngồi cùng bàn thôi à?” Ông Lục tựa vào giường bệnh, vui tươi hớn hở nhìn cháu trai, “Ông thấy con bé xinh xắn thanh tú, rất hợp mắt, nếu như nó chưa có bạn trai thì cháu thử theo đuổi xem sao.”
“Ông nội, ông nghĩ gì vậy.” Lục Tễ cười.
Ông Lục thở dài: “Có phải cháu vẫn còn nhớ đến con bé Chúc Tinh Dao đúng không? Trước đây cố gắng theo đuổi, giờ chia tay thì lại khó mà quên được..”
“Ông nội.” Lục Tễ ngắt lời ông, bất đắc dĩ nói, “Chuyện năm đó có chút hiểu lầm, con cũng không cố sức theo đuổi.”
“Hiểu lầm cái gì?” Ông Lục truy hỏi.
Lục Tễ cúi đầu trả lời Lâm Giai Ngữ: “Chẳng có gì phải sợ cả.”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lục Tễ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, anh rót một cốc nước cho ông nội, ngồi xuống bên giường bệnh, mỉm cười: “Ông à, cháu sẽ kể cho ông nghe một câu chuyện.”
——-
Từ bệnh viện đi ra, Giang Đồ và Chúc Tinh Dao cùng nhau lên xe lão Lưu, hai người hầu như cả đêm không ngủ, Giang Đồ để cho Chúc Tinh Dao dựa vào người anh, thấp giọng nói: “Ngủ một lát đi, nào đến anh gọi em.”
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Để lão Lưu đưa anh về trước.”
Giang Đồ rủ mắt nhìn cô: “Không cần.”
“Vậy em trở về cùng với anh rồi buổi tối anh đưa em về.” Chúc Tinh Dao ôm lấy eo của anh, quay đầu nhìn phía trước, “Chú Lưu, đến nhà Giang Đồ ạ.”
Lão Lưu ho khan một tiếng: “Được.”
Giang Đồ không cử động, Chúc Tinh Dao nhắm mắt lại, khi xe chạy ra ngoài, anh nghe được giọng nói nho nhỏ của cô: “Đồ ca, lúc học cấp Ba anh nhìn thấy em và Lục Tễ ở bên nhau, khó chịu lắm đúng không?”
Giang Đồ ngẩn người, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, thấp giọng “ừ” một tiếng, còn nói: “Cho nên anh tố cáo.”
Chúc Tinh Dao im lặng, lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Vẫn còn khó chịu ư?
“Bây giờ?” Giang Đồ hôn lên tóc cô, trầm giọng nói: “Bây giờ anh có em.”
Chúc Tinh Dao đặt tay trên ngực anh, ngửa đầu hôn lên cằm anh một cái.
Giang Đồ nắm tay cô, tay trong tay.
Mấy ngày hôm ai không có người ở trong nhà, cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Giang Đồ bật điều hòa phòng ngủ chính lên, Chúc Tinh Dao nằm vào, nói một câu: “Lạnh quá.”
Anh vén chăn lên rồi ôm lấy cô từ phía sau. Thân nhiệt người đàn ông cao, Chúc Tinh Dao được anh ôm, rất nhanh thấy ấm lên, cô thoải mái thở dài, trước khi đi ngủ mơ mơ màng màng nói một câu: “Anh còn ấm hơn cả túi chườm nóng.”
Giang Đồ bật cười, tinh thần căng thẳng một đêm, hiện giờ Đinh Hạng đã thoát khỏi nguy hiểm, anh mới thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần, ôm cô ngủ cùng.
Hơn sáu giờ tối, sắc trời ngoài mờ mờ u ám, Chúc Tinh Dao tỉnh lại, bên cạnh không còn ai.
Cô mang dép, bước ra khỏi phòng.
Mùi hương thoang thoảng từ phòng bếp, cô bước đến phòng ăn thì thấy trên bàn đã bày sẵn hai món ăn, Giang Đồ mặc áo len màu đen, thân hình cao lớn, đang quay lưng nấu ăn, Chúc Tinh Dao đi tới, ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Ôi, thơm thế!”
Giang Đồ siết chặt cổ tay trắng nõn thon gầy đang ôm eo anh, quay đầu nhìn cô: “Đói bụng chưa?”
Chúc Tinh Dao nói: “Đói lắm rồi.”
Món ăn cuối cùng cũng xong, anh tắt bếp.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Chúc Tinh Dao nóng lòng muốn nếm thử một ngụm canh sườn, vui vẻ nhìn anh: “Ngon quá, ngon hơn cả mẹ em làm.”
Giang Đồ nhìn cô, chợt nói: “Nãy mẹ em điện thoại cho em, anh nghe máy.”
Chúc Tinh Dao chớp mắt: “Đồ ca, em phát hiện lá gan anh rất to đó nha, lần trước ở nhà em thì nghe điện thoại của bố em, bây giờ đưa em về nhà lại trả lời điện thoại của mẹ em.” Cô nhìn sắc mặt cứng đờ của Giang Đồ, không nhịn được cười, “Mẹ em nói gì vậy?”
Giang Đồ cũng bật cười, “Mẹ em bảo lần sau đến nhà em ăn cơm.”
Chúc Tinh Dao hơi ngạc nhiên: “Thật ư?”
Giang Đồ mỉm cười gật đầu, trong nháy mắt Chúc Tinh Dao cảm thấy có một sự phấn khởi giữa lông mày của anh, đó là điều mà anh ấy không có khi còn thời niên thiếu, Chúc Tinh Dao nghĩ có thể là bởi vì cô. Còn đối với việc Đinh Du nói Giang Đồ về nhà ăn cơm, cô cho rằng có thể vì những bức thư tình đó nên bố mẹ cô đang cố gắng hiểu và chấp nhận bạn trai của cô.
Sau khi ăn xong, Giang Đồ gọi điện cho vợ Đinh Hạng.
Vợ Đinh Hạng cảm động nói: “Hiện tại thì không có tình huống gì đặc biệt, chắc ngày mai có thể tỉnh lại, mọi người đến cũng không được vào, chờ anh ấy chuyển tới phòng bệnh thường thì tôi sẽ báo cho mọi người biết rồi đến thăm anh ấy sau cũng được.”
Giang Đồ cúp điện thoại, đang chuẩn bị đưa Chúc Tinh Dao về nhà, tin nhắn trong nhóm lớp bỗng nhiên bùng nổ.
Có người gởi một ảnh chụp Weibo.
Tin tức nóng thứ ba: #[Chờ Ánh Sao] nguyên mẫu là Chúc Tinh Dao #
“Các cậu mau nhìn hotsearch đi! Quá quá quá quá quá sốc mà! Cuốn sách [Chờ Ánh Sao] do bạn học lớp 2 bên cạnh Lâm Giai Ngữ viết, bây giờ nguyên mẫu chính là Chúc Tinh Dao và Giang Đồ cùng với nam thần Lục Tễ lớp 2, đèn ánh sao năm đó không phải do chính tay Lục Tễ làm, mà Giang Đồ làm! Còn có rất nhiều chuyện các cậu không ngờ tới được!”
“Trên Tấn Giang khóa rồi, tôi cố ý vào mấy trang đăng lại để đọc, Giang Đồ đã phải lòng Chúc Tinh Dao từ năm lớp Mười! Sốc vãi!”
“Hình như…hiện tại bọn họ đang ở bên nhau, tôi đã xem phát sóng trực tiếp của Giang Lộ, nghe cậu ấy nhắc đến anh trai với chị dâu!”
“Còn nữa…..đợt trước có một em gái khóa dưới quay lén video, là video chủ nhiệm Lưu bị Giang Đồ với Lục Tễ phản bác, cũng bị ai đó đăng trên Weibo.”
Không chỉ tin tức trong nhóm náo nhiệt mà ngay cả Wechat của Giang Đồ và Chúc Tinh Dao cũng bùng nổ, tin tức nhảy nhảy không ngừng.
Chúc Tinh Dao đọc một loạt tin nhắn của Lâm Giai Ngữ, mới hiểu lý do tại sao [Chờ Ánh Sao] bất ngờ bị lộ trên danh sách hotsearch — mấy năm này chủ nhiệm Lưu ngày càng khắt khe đối với học sinh nữ, có đôi khi mắng rất khó nghe. Ngày hôm qua một em gái khóa dưới bị mắng chịu không nổi, tập hợp một nhóm nữ sinh bị thầy mắng, trực tiếp báo cáo chủ nhiệm Lưu đối xử không công bằng với nữ sinh, còn tung video lên trên mạng, tag với nhắn tin cho các blogger*, để cho nổi hơn thì phải kéo theo Chúc Tinh Dao với Lê Tây Tây, sau khi blogger đăng lại, chủ đề rất nhanh chóng trở nên nóng hơn.
*营销号/YXH: Doanh tiêu hào, blogger. Yxh khác với thuỷ quân, thuỷ quân là những account được nuôi đi khống bình, spam comment, mắng chửi/bênh vực khuynh hướng dư luận. Yxh là những account lên bài tạo thảo luận.
Tuy nhiên, sự chú ý của cư dân mạng đã không còn, chẳng mấy ai chú ý đến việc chủ nhiệm Lưu đối xử hà khắc với nữ sinh nữa, mà sự chú ý này tập trung lên người Chúc Tinh Dao và cuốn sách [Chờ Ánh Sao].
Tin nhắn trò chuyện nhóm lướt qua quá nhanh, Giang Đồ liếc mắt nhìn, anh biết Lâm Giai Ngữ viết tiểu thuyết, nhưng anh chưa từng đọc qua.
[Chờ Ánh Sao] là gì?
Hai phút sau, Giang Đồ trầm mặt đặt điện thoại xuống, đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Chúc Tinh Dao cầm điện thoại, Lâm Giai Ngữ đang dốc sức cầu cứu trên Wechat, cô ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn anh, Giang Đồ nhìn thấy sắc mặt cô khá là bình tĩnh, anh híp mắt lại: “Em đã biết rồi?”
“Ừm….” Chúc Tinh Dao để điện thoại xuống, cầm tay anh kéo tới gần, “Em biết tất cả mọi thứ về anh từ cuốn tiểu thuyết Lâm Giai Ngữ viết, anh đừng mắng Lâm Giai Ngữ, lúc đó cô ấy chỉ muốn ghi lại câu chuyện, hơn nữa quyển sách kia đã bị khóa lại ngay khi anh đi du học, cũng không ngờ bây giờ bất ngờ bùng nổ như vậy. Đây là chuyện sớm hay muộn mà, hơn nữa em là người của công chúng, Tây Tây cũng vậy, Giang Lộ cũng vậy… Giai Ngữ bán bản quyển là bởi vì em với Lê Tây Tây chia sẻ vòng bạn bè, mức độ nổi tiếng tương đối lớn, bị người ta chú ý cũng là điều bình thường, cô ấy rất sợ anh mắng.”
Cằm Giang Đồ bạnh ra, hiển nhiên là anh đang không vui.
Chúc Tinh Dao ôm lấy cổ anh, nũng nịu dỗ anh: “Anh mắng cô ấy cũng vô dụng.”
Giang Đồ hít sâu một hơi, nhẫn nại nói: “Cái gì cô ấy cũng viết?”
Chúc Tinh Dao im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Cơ bản đều viết…”
Sắc mặt Giang Đồ lạnh lùng, không lên tiếng.
Chúc Tinh Dao nhón chân, hôn lên môi anh.
Giang Đồ cụp mắt xuống, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Lông mi Chúc Tinh giật giật, nhanh chóng cúi người hôn lên cằm anh, nịnh nọt nói: “Đồ ca, em có từng nói quai hàm của anh rất gợi cảm không?”
Từ hồi lúc học cấp Ba, cô đã cảm thấy như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô chủ động, đỏ mặt hôn lên cằm anh một lần nữa, “Còn có chỗ này nữa…”
“Nơi này gợi cảm nhất…” Cô thì thầm như muỗi kêu, môi đặt trên yết hầu của anh.
Hầu kết Giang Đồ chuyển động dưới môi cô, tất cả mọi thứ dù sao cũng biến thành bất lực, anh siết chặt eo cô, cúi đầu hôn lại cô say đắm.
Hai người ngã trên sô pha, kính của Giang Đồ bị ném sang một bên, anh nghiêng người nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc sâu sắc, Chúc Tinh Dao bị anh nhìn có chút xấu hổ, ngượng ngùng che mắt anh lại. Giang Đồ mỉm cười, cúi đầu hôn cô một lần nữa, Chúc Tinh Dao ôm chặt lấy anh, cảm giác cả người anh nóng rực, chẳng nghi ngờ gì nữa, cô là người chủ động nhóm lửa, nhưng cô không có cách nào dập lửa giúp anh.
Trong nhóm vẫn náo nhiệt như cũ, các bức ảnh chụp màn hình cốt truyện lần lượt được chụp lại, có người nói: “Thảo nào ngày đó Giang Đồ ra mặt phản bác chủ nhiệm Lưu, hóa ra là như vậy…”
Giáo viên chủ nhiệm Tào Thư Tuấn cũng nhảy ra gửi tin nhắn: “Nhà trường đã xử lý xong việc chủ nhiệm Lưu rồi, các em đừng truyền tin nữa.” Ngay cả thầy cũng không kìm được mà nhiều chuyện một câu: “Giang Đồ và Chúc Tinh Dao thật sự ở bên nhau rồi à?”
Có người dẫn đầu @Giang Đồ với Chúc Tinh Dao: “Lão Tào hỏi hai cậu kìa….Thật đúng không? Xuất hiện thông báo đi nào?”
Một giờ sau.
Giang Đồ gởi một tin nhắn trong nhóm: “Kết hôn sẽ mời mọi người uống rượu mừng, cảm ơn.”
HẾT CHƯƠNG 70.