[Chờ Ánh Sao] giống như một quyển sách tiết lộ bí mật của thời gian, trong cuốn sách, Chúc Tinh Dao nhìn thấy một Giang Đồ khác mà mình chưa từng hiểu hết, cũng nhìn thấy tình yêu thầm kín của Lâm Giai Ngữ vào thời niên thiếu.
— Lâm Giai Ngữ dường như là người tỉnh táo nhất trong nhóm, cô ấy là người đầu tiên nhận ra được Giang Đồ thích Chúc Tinh Dao, và cũng là người đầu tiên biết những bí mật mà Lục Tễ giấu kín, cho dù cô ấy đã nhìn thấu tất cả nhưng chung quy lại cô ấy không thể nói ra.
Dù vậy, cô ấy vẫn thích Lục Tễ.
Chúc Tinh Dao nhìn cô: “Cậu không đến Bắc Kinh, mà chọn đến Quảng Châu là vì Lục Tễ?”
Có thể lúc đó Lâm Giai Ngữ cho rằng cô và Lục Tễ có thể đi tiếp nên đã chọn cách tránh xa, huống chi là Giang Đồ.
Lâm Giai Ngữ nhìn Chúc Tinh Dao, cười một chút: “Cậu biết đấy thời điểm mình mới bắt đầu đăng [Chờ Ánh Sao] lên trên mạng, có rất nhiều độc giả mắng chửi Lục Tễ, nhưng trên thực tế, cậu ấy trong ánh mắt bố mẹ, lãnh đạo nhà trường, bạn học là ánh mặt trời xuất sắc. Về cơ bản mình và Giang Đồ là những người cùng một thế giới, bởi vì bọn mình lớn lên cùng nhau trong ngõ Hà Tây, đối với bọn mình mà nói, cậu với Lục Tễ là người của thế giới khác. Bao năm qua mình vui vẻ hơn Giang Đồ rất nhiều, bởi vì mình thông suốt hơn, cũng có thể buông được, cậu hỏi bây giờ mình còn thích Lục Tễ nữa không, thật ra thì mình cũng không biết, nhưng cậu ấy vô cùng đặc biệt, chẳng qua mình không có cố chấp như Giang Đồ, Giang Đồ không phải cậu thì không được. Mình thì không phải, không có Lục Tễ thì cũng chẳng sao cả.”
Chúc Tinh Dao im lặng một hồi, nói: “Thật xin lỗi, nếu như không phải là mình…”
“Nào, nào, nào dừng lại thôi!!!!” Lâm Giai Ngữ có chút suy sụp, cô che mặt ngượng ngùng nói, “Cũng chẳng phải là lỗi của cậu, tất cả đều là lỗi của hai tên vô lại Lục Tễ và Giang Đồ, hơn nữa trong mắt các nhà văn viết tiểu thuyết tình cảm, kiểu yêu thích thầm mến này không có đúng và sai.”
Cô ấy đặt tay xuống, nghiêm túc nhìn Chúc Tinh Dao: “Đừng quên nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này chính là cậu và Giang Đồ, mình với Lục Tễ, đám người Lê Tây Tây chỉ là nhân vật phụ. Mình đã viết ra, đương nhiên cũng có cam đảm cho các cậu đọc, không sao đâu.”
Lúc này Chúc Tinh Dao còn muốn nói gì nữa, thì thật sự khó xử lúng túng.
Phòng nghiên cứu và phát triển công nghệ Duy Sang tối nay làm thêm giờ, đến hơn mười giờ Giang Đồ và lão Viên mới chịu tan sở, khi hai người đi lấy xe, Giang Đồ nhìn về phía lão Viên: “Cậu với Lâm Giai Ngữ như thế nào rồi? “
Lão Viên thở dài: “Tôi nghĩ em gái Tiểu Lâm có thể không thích tôi. Tôi đã hẹn em ấy mấy lần, em ấy đều nói bận…”
Giang Đồ trầm mặc một lúc, vẻ mặt bình tĩnh, lão Viên cảm thấy anh đang suy nghĩ xem còn người thích hợp nào nữa không. Quả nhiên, Giang Đồ lạnh nhạt nói: “Nếu như cô ấy không thích thì cũng chẳng còn cách nào khác.”
Lão Viên trợn tròn mắt: “Đại ca, cậu thật nhẫn tâm đấy! Không biết tình cảm có thể vun đắp sao? Tôi và cô ấy đều không có cơ hội ở bên nhau, làm sao có thể nảy sinh tình cảm chứ?” Anh ấy bất đắc dĩ buông tay, “Loại thời điểm này cần phải giúp đỡ, giúp đỡ cậu có hiểu hay không? Mà cậu chính là người giúp đỡ tốt nhất, hãy sắp xếp cho chúng tôi thêm chút cơ hội để tiếp xúc với nhau nhiều hơn nữa đi!”
Giang Đồ tắt máy, anh ngồi trong xe châm một điếu thuốc, cúi đầu chậm rãi hít một hơi, gọi điện thoại cho Chúc Tinh Dao.
Mười giờ hơn, Chúc Tinh Dao vừa đi mua sắm cùng với Lâm Giai Ngữ về đến nhà, trên tay cô cầm hai chiếc túi, lưng mang đàn cello. Cô đứng ở cửa thay giày, điện thoại đi động kề sát bên tai: “Sắp xếp cho bọn họ có cơ hội gặp mặt nhau à? Có thể mời lão Viên và Lâm Giai Ngữ đến nhà anh ăn cơm này, giống như lần trước vậy.”
Đinh Du với Chúc Vân Bình đang ở phòng khách xem ti vi, cô cười với họ, nhanh chóng chạy lên lầu, đóng cửa phòng lại.
Giang Đồ thấp giọng nói: “Hai ngày nữa anh phải đi công tác, có thể đầu tháng 11 mới trở về.”
Vậy là hơn một tuần? Chúc Tinh Dao ném túi đồ lên trên giường, lo lắng hỏi: “Thế có kịp buổi trình diễn của em không?”
“Có thể.” Anh khẽ cười.
Chúc Tinh Dao yên tâm, cô đi tới trước bàn, lấy khăn trên đầu Tiểu Giang ra, “Đồ ca, chúng ta gọi video được không?”
Cô muốn gọi video với anh.
Cái này dường như đã là một thói quen.
Giang Đồ cầu còn không được.
Video kết nối thành công, Chúc Tinh Dao thấy màn hình ánh sáng mờ, không gian hẹp, cô đứng trước màn hình: “Anh vẫn còn ở trong xe à? Vừa mới tan làm sao?”
“Tinh Tinh, anh đang ở đây.” Anh nói.
Chúc Tinh Dao lên lầu mấy phút, lại chạy xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Chúc Vân Bình, cô nói với ông một câu: “Bố ơi, con đi ra ngoài mấy phút nha.”
Cô thay giày, chạy ngay ra khỏi nhà.
Ban đêm gió lạnh thấm người, tóc Chúc Tinh Dao bị gió thổi xõa sau tai, cô vừa chạy ra khỏi cổng đã thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu dưới bóng cây cách đó hơn mười mét. Giang Đồ mở cửa xe bước xuống, cô chạy đến trước mặt anh, giẫm phải vài chiếc lá rơi phát ra tiếng “rắc rắc”.
Cô thở hổn hển ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Sao anh lại đến đây?”
Giang Đồ giơ tay lên chạm vào má cô bị gió thổi lạnh, anh kéo cô vòng qua đầu xe, “Ngày mốt đi khá sớm, ngày mai đoán chừng cũng không có thời gian, cho nên thừa dịp tối nay đến thăm em.” Anh nhét cô vào trong xe, tự mình vòng trở lại ghế lái.
Trong xe vô cùng ấm áp, tim Chúc Tinh Dao đập rất nhanh, rõ ràng tối qua hơn mười hai giờ bọn họ mới tách nhau ra, vừa rồi nhìn thấy anh thì lại phát hiện ra mình cực kỳ nhớ anh. Cô quay đầu mỉm cười với anh: “Ngày mốt mấy giờ anh đi? Em có thể tiễn anh.
“Tám giờ rưỡi.” Giang Đồ nói, “Sớm quá, em không cần tiễn anh.”
Ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn, bên kia có người đang bắn pháo hoa, bầu trời xa xăm pháo hoa rực rỡ.
Cô quay lại: “Đồ ca, chúng ta xuống đi dạo một lát nhé?”
Hai người xuống xe, Giang Đồ nhìn cô mặc một chiếc áo len thô sơ rộng thùng thình, thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”
Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Không lạnh.”
Bên ngoài bên biệt thự có một con đường vô cùng yên tĩnh, môi trường cũng rất tốt, thích hợp cho chạy đêm và đi bộ.
Giang Đồ dắt Chúc Tinh Dao đi một đoạn, điện thoại di động Chúc Tinh Dao đang cầm trên tay vang lên, là Lê Tây Tây gọi tới.
Lê Tây Tây vừa kết thúc công việc, ngồi trên ghế phụ của Hứa Hướng Dương, lười biếng nói: “Tinh Tinh, chúng ta tiếp tục tán gẫu chủ đề buổi sáng đi.”
Hứa Hướng Dương bất đắc dĩ tiến đến gần, thắt dây an toàn cho cô, thuận tiện hôn lên môi cô một cái, Lê Tây Tây liếc mắt nhìn anh. Hứa Hướng Dương nhướng mày, thấp giọng nói: “Thế nào? Hôn một chút còn có ý kiến?”
Chúc Tinh Dao nghe thấy, cô xấu hổ nói: “Cậu gọi điện thoại là để cho mình nghe hai người các cậu đang tán tỉnh nhau sao?”
Lê Tây Tây đẩy Hứa Hướng Dương ra: “Không có.”
Một cơn gió lạnh phả vào mặt, lá vàng héo rơi xuống, Chúc Tinh Dao run rẩy, bước chân Giang Đồ dừng lại, anh xoay người ôm cô vào trong ngực. Cả người Chúc Tinh Dao ấm áp, cô ngưỡng mặt lên, rồi lại cúi xuống nói: “Ngày mai mình gọi lại cho cậu ha.”
Hứa Hướng Dương nắm tay Lê Tây Tây, Lê Tây Tây đang cầm điện thoại không phải là đối thủ của anh, cô trừng mắt nhìn Hứa Hướng Dương, trịnh trọng nói: “Ừ đúng rồi, vợ Định Hạng mang thai, vừa mới khoe trên vòng bạn bè. Mình e là cậu chưa lướt vòng bạn bè nên không thấy, lần tới gặp mặt mà không chuẩn bị.”
Hai năm nay tình hình tâm lý của Chúc Tinh Dao đã khá hơn rất nhiều, nhưng thấy phụ nữ mang thai vẫn sẽ theo bản năng tránh đi, người qua đường còn tốt, người quen gặp mặt thì không dễ dàng gì, đây cũng là điều Lê Tây Tây muốn nhắc nhở cô.
Chúc Tinh Dao im lặn một lát, cúi đầu vùi trên người Giang Đồ, giọng nói có hơi buồn bực: “Được, mình biết rồi.”
Giang Đồ mơ hồ nghe lê Tây Tây nói, cho rằng cô đang nói về việc chuẩn bị quà tặng cho đứa bé.
Chúc Tinh Dao cúp điện thoại, phủi lá rụng trên vai Giang Đồ, không đầu không đuôi nói: “Đồ ca, tám mươi bảy bức thư tình anh viết cho em có thể không tìm thấy.”
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, có chút bất ngờ: “Em còn giữ?”
Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Không tìm ra.”
Một luồng ánh sáng chiếu trên người bọn họ, có một chiếc xe đi ngang qua, Giang Đồ đưa Chúc Tinh Dao trở về, giọng nói của anh bình tĩnh: “Không tìm được thì thôi, nếu em muốn thì sau này anh sẽ viết lại là được rồi. Nội dung anh đều nhớ rất rõ.”
Chúc Tinh Dao mềm lòng, đột nhiên có một cỗ xúc động, giống như loại xung động đó đêm qua đọc xong cuốn tiểu thuyết [Chờ Ánh Sao].
Cô xoay người, nhón chân lên, hay tay ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh.
Giang Đồ sửng sốt một chút, anh không ngờ cô lại chủ động hôn anh, cảm giác mềm mại ướt át trên môi nói với anh, đó là sự thật. Yết hầu anh lăn mạnh, giơ tay giữ gáy cô, dùng sức hôn cô.
—–
Chúc Tinh Dao về đến nhà, Chúc Vân Bình vẫn còn đang xem tin tức, ông quay đầu nhìn cô, ôn hòa mỉm cười: “Ai tới tìm con đó?”
Chúc Tinh Dao ngồi xuống bên cạnh ông, nói thật: “Giang Đồ.”
Chúc Vân Bình trầm lặng thở dài: “Tưởng Dịch không tốt sao? Theo đuổi con lâu như vậy, con thì hết lần này đến lần khác đều chọn cậu ta.”
“Bố…” Chúc Tinh Dao làm nũng ôm lấy cánh tay ông, “Bố đừng vì những chuyện kia mà có thành kiến với anh ấy nữa, anh ấy rất tốt, anh ấy với người khác không giống nhau chút nào.”
“Chỗ nào không giống nhau?” Chúc Vân Bình hỏi ngược lại, ông quả thật có chút thành kiến đối với Giang Đồ, nhưng không nên như vậy sao?
Chúc Tinh Dao quay lại, chớp mắt nhìn: “Bởi vì anh ấy là bạn trai của con.”
Chúc Vân Bình hít một hơi thật sâu, thần sắc dường như muốn mắng người.
Chúc Tinh Dao nghiêm túc nói: “Bố, con cảm nhận được anh ấy là người tốt nhất. Cho dù trước kia bởi vì anh ấy mà con xảy ra sự cố rất nghiêm trọng, nhưng con vẫn thấy được anh ấy là người cực kỳ tốt, con thích anh ấy.”
Chúc Vân Bình cau mày, ông không vui xoa xoa đầu cô, không tỏ thái độ với Giang Đồ, nói: “Lên lầu đi, ngủ sớm một chút.”
Giang Đồ đi Bắc Kinh công tác, Lâm Giai Ngữ cũng đến Bắc Kinh làm việc, hai người trở về cùng ngày, đều là ngày 6 tháng 11, lão Viên biết được, vô cùng tích cực đặt vé máy bay luôn cho Lâm Giai Ngữ.
Trên máy bay, lão Viên ngồi với Lâm Giai Ngữ, anh nhiệt tình nói: [Ôm Ánh Trăng], anh đã đọc qua, viết rất tốt.”
Lâm Giai Ngữ ngạc nhiên: “Anh đọc rồi à? Em cứ tưởng đàn ông kỹ thuật như anh không thích đọc tiểu thuyết tình cảm.”
Lão Viên bật cười: “Sách khác thì không đọc, sách của em thì phải đọc chứ, anh trở về phải đọc lại một lần nữa, nhưng có một quyển bị khóa, chẳng có cách nào để đọc, tên là [Chờ **], hai dấu sao, là chữ gì thế?”
Lâm Giai Ngũ vội vàng nhìn về phía Giang Đồ đang ngồi đối diện, Giang Đồ tháo kính, đeo bịt mắt nghỉ ngơi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Quyển sách này à, nếu có cơ hội thì em sẽ cho anh xem.”
“Được.” Lão Viên vui vẻ nói.
Chúc Tinh Dao đến sân bay lúc 5 giờ 30. Sau khi đợi mười phút, thân hình cao lớn của Giang Đồ đã lọt vào tầm mắt của cô, Lâm Giai Ngữ và lão Viên đi phía sau anh. Chúc Tinh Dao nói với lão Lưu: “Chú Lưu, chú về trước đi, buổi tối không cần đến đón cháu.”
Hôm nay nhiệt độ xuống thấp nên Chúc Tinh Dao quàng một chiếc khăn dày, che nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, dáng người cô cao gầy, cách ăn mặc và khí chất rất cuốn hút, người qua đường không khỏi ngoái nhìn, cô vùi mặt vào trong khăn, đi về phía Giang Đồ.
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô: “Chẳng phải đã nói không cần tới đón anh rồi sao?”
Ánh mắt Chúc Tinh Dao lộ ra nét cười: “Không phải muốn cùng nhau ăn cơm sao? Em đến sân bay chờ anh sẽ tốt hơn ở nhà hàng ngồi đợi.”
Lão Viên nhìn về phía Chúc Tinh Dao, hào hứng nói: “Đỗ Vân Phi đến Giang Thành sớm hai tiếng đồng hồ, nếu như cậu ta gặp được cô, lại biết cô là bạn gái của Giang Đồ, nhất định cậu ta vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa suy sụp tan vỡ.”
Đỗ Vân Phi đang làm việc tại Thâm Quyến, đặc biệt đến sớm hai ngày, một là muốn tụ họp với Giang Đồ, dẫu sao mấy năm không gặp, hai là tới xem Chúc Tinh Dao biểu diễn, anh ấy còn mơ mộng muốn tìm bọn chợ đen mua một chỗ VIP.
Lão Viên này thật xấu xa quá đi, cố ý giấu diếm Đỗ Vân Phi, đào hố ở chỗ này chờ anh ấy đến.
Giang Đồ nói: “Lên xe trước đã.”
Lão Viên đi về phía Lâm Giai Ngữ, vẻ mặt hết sức tư nhiên: “Anh cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, anh ngồi xe em gái Tiểu Lâm.”
Lâm Giai Ngữ cười: “Không thành vấn đề.”
Chúc Tinh Dao với Giang Đồ ngồi trên xe, cô kéo dây an toàn xuống rồi đeo vào, nhận xét: “Lão Viên dường như rất biết theo đuổi con gái.”
“Thật sao?” Giang Đồ giơ tay lên đẩy mắt kính, lái xe đi ra ngoài.
Chúc Tinh Dao “ừm’ một tiếng, quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì anh cũng biết, anh chỉ là….không dùng trực tiếp.” Lặng lẽ làm rất nhiều chuyện, càng không nói cho người khác biết, cô chợt nhớ ra điều gì đó, tầm mắt rơi vào hộp đựng điện thoại di động, “Năm đó anh ép buộc Hạ Cẩn xóa tấm ảnh đó, có phải anh đã lén lút lưu về rồi đúng không?”
Giang Đồ ngừng một lát, anh bất đắc dĩ nói, “Lại là Lâm Giai Ngữ nói?”
Anh còn chưa biết Lâm Giai Ngữ đã đem hết tất cả những bí mật mà cô ấy biết viết vào trong sách, cho nên Chúc Tinh Dao đương nhiên là biết, cô lại nhìn điện thoại di dộng của anh: “Em muốn xem một chút có được không?”
“Ở trong album ảnh.” Giang Đồ trả lời.
Chúc Tinh Dao phấn khích cầm điện thoại của anh lên, có mật khẩu.
Giang Đồ thấp giọng: “Mật khẩu là ngày sinh nhật em.”
HẾT CHƯƠNG 63.