Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 35




Sáng sớm, vẫn như thường lệ học sinh lớp 12 đến trường học bổ túc lập tức chạy đến rừng cây kia, mọi người ngẩng đầu, tìm kiếm những dây đèn hình ngôi sao thoát ẩn thoát hiện trong những cành cây xanh tươi sum xuê, còn có một đám nam sinh đi xung quanh thăm dò, sự nhiệt tình của bọn họ tăng vọt mà bàn luận.

“Tôi nhìn thấy rồi, thấy rồi! Giấu kỹ thật đấy! Bình thường không nhìn kỹ càng thì cũng không thấy được!”

“Bình thường ai lại ngẩng đầu nhìn kỹ cành cây làm gì chứ, ít nhất cũng mấy ngàn vì sao nhỉ? Không biết tốn bao nhiêu thời gian nữa, tối hôm qua thật sự làm tôi choáng váng! Quá lãng mạn!”

“Trọng điểm không phải bỏ ra bao nhiêu thời gian, mà ai lợi hại như vậy? Có thể làm ra món đồ thế này, đây chính là đại công trình đó!”

“Có phải là Lục Tễ hay không? Ngay cả giải nhất môn Vật lý cậu ta cũng giành được, nếu như cậu ta muốn thì nhất định sẽ làm được thôi, hơn nữa nghe nói hôm qua là sinh nhật của Chúc Tinh Dao, đêm qua bọn họ đều ở đây, nhất định là cậu ta làm rồi! Nói không chừng là tỏ tình đó!”

“Mấy dây đèn kia nhất định phải có công tắc đúng chứ? Đi tìm rồi mở lên xem đi!”

Một đám người vòng quanh rừng cây bắt đầu đi tìm công tắc.

Vẫn chưa tìm ra, đã có người hô: “Chủ nhiệm Lưu đến rồi!”

Chủ nhiệm Lưu đứng bên ngoài rừng cây, ưỡn bụng bia, chống nạnh lớn tiếng quát: “Sắp vào học rồi mà các em đang làm gì đó hả? Tất cả quay về lớp cho tôi!”

Đám học sinh lập tức giải tán, nhanh chân chạy về lớp học, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây lẫn trong đám người kia, chạy ra xa mới dừng lại. Lê Tây Tây phấn khích nhớ lại tới hôm qua, cô quay đầu nói: “Nam thần Lục theo đuổi cậu điên cuồng như vậy, cậu còn do dự điều gì thế? Còn có chàng trai nào có tế bào lãng mạn như vậy, động tĩnh theo đuổi người ta lớn như vậy…”

Chúc Tinh Dao cuống quýt kéo cô: “C4u nhỏ giọng một chút nào, đừng để người khác nghe thấy được, thật ra tớ…”

Lê Tây Tây che miệng, Chúc Tinh Dao đang nói liền dừng lại, bởi vì Lục Tễ và Chu Nguyên ở ngay phía sau hai cô, ánh mắt hai người không hẹn chạm nhau, cô hơi sửng sốt, vội vã quay đầu kéo Lê Tây Tây, bước chân tăng tốc nhanh hơn.

Lục Tễ nhìn bóng lưng của cô, tâm tình đau khổ phức tạp, nhưng Chu Nguyên vẫn như cái loa đứng bên cạnh nói liên tục: “Những dây đèn ngôi sao kia cậu làm mất bao lâu thế? Hứa Hướng Dương nói đồ vật kia không dễ dàng làm, Hứa Hướng Dương nói làm những thứ đó nhanh nhất cũng phải mất một tháng, muốn treo toàn bộ lên là một đại công trình, giấu diếm bọn tớ lâu như vậy, cậu cũng không nói một tiếng nào, anh em chúng ta có thể giúp cậu…”

“Câm miệng!”

Lục Tễ buồn bực đẩy cậu ta, sải chân bước đi.

Giờ tự đọc buổi sáng, chủ nhiệm Lưu dẫn mấy giáo viên phòng giáo vụ đi tìm cái công tắc kia. mấy giáo viên được một phen cảm thán: “Đám học sinh bây giờ thật lợi hại, lá gan to đấy, dám làm động tĩnh lớn như vậy!”

Chủ nhiệm Lưu cau mày nói: “Trắng trợn táo bạo như thế, chằng kiêng dè gì hết, thực sự…..không để tôi vào trong mắt!”

Có giáo viên nói: “Đứa trẻ Lục Tễ này nhìn cũng không giống như này…..Điên rồi, chắc không phải là em ấy đấy chứ?”

Một ít lời đồn đại trong đám học sinh bọn họ cũng nghe nói, nhưng không có chứng cứ, càng không thể mời cảnh sát tới giám định vân tay được? Lục Tễ mang về cho trường nhiều vinh quang như vậy, phía trường học bọn họ cũng  khó trực tiếp tìm người nói chuyện, nếu như bị chịu thiệt thì không tốt cho lắm.

Chủ nhiệm Lưu nhiều năm có kinh nghiệm bắt yêu đương sớm, cũng chưa từng thấy điên cuồng như thế này.

Sau giờ học, học sinh lại bắt đầu bàn tán về những ánh đèn ngôi sao tối hôm qua, còn có người lấy ảnh chụp ra tám chuyện.

Lớp 1 vô cùng náo nhiệt, còn người trực tiếp gọi thẳng tên Chúc Tinh Dao: “Chúc Tinh Dao, những dây đèn ngôi sao kia đều dành cho cậu đúng không?”

Có nam sinh nói tiếp: “Chắc chắn rồi! Còn có người nào mang tên ánh sao xứng với mấy ngàn vì sao thổ lộ à? Không có đâu!”

Chúc Tinh Dao chột dạ đến mức đỏ mặt, cô mím môi nói: “Các cậu đừng có nói nhảm, đâu có viết tên của tớ.” Tuy rằng đúng là tặng cô, nếu như cô thừa nhận, mấy lời đồn đại bát quát sẽ không chấm dứt.

Vào lúc ấy, đa số những người yêu sớm đều thấp thỏm.

Lê Tây Tây vội vàng phụ họa: “Đúng vậy! Tối hôm qua các cậu nhiều người đi qua như vậy, có nhìn thấy ai tỏ tình không? Không có gì cả!”

Xác thực không có…

Mọi người ngoài miệng không nói, nhưng sau lưng vẫn bàn tán đến mức hăng say, thậm chí Đinh Hạng cũng lén lút đi hỏi Lê Tây Tây: “Những dây đèn ngôi sao kia chắc là Lục Tễ làm rồi, có phải nữ thần sẽ không thuộc về mọi người nữa đúng không? Cậu nói thẳng cho tớ nghe đi!”

Lê Tây Tây trợn mắt: “Cái gì thuộc về mọi người?”

Đinh Hạng thở dài, ôm ngực nói: “Cậu không hiểu.”

Từ khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu, Giang Đồ vô cùng trầm mặc lạnh nhạt, Chúc Tinh Dao nói với cậu hai câu sau đó cũng cảm nhận được, cô nhìn thoáng qua sườn mặt lạnh lùng đẹp trai của cậu, bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên, nhỏ giọng hỏi: “Đồ ca, cậu làm sao vậy?”

Ở trong mắt Chúc Tinh Dao, cuộc sống của Giang Đồ cùng với những người cô quen biết đều không giống nhau, gia đình cậu rất phức tạp, hầu như mỗi ngày đều đi làm thêm, tiếp xúc với những kiểu người không cùng tầng cấp. Cậu trưởng thành rất sớm, tính cách trầm ổn đáng tin cậy, sẽ không dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình, trừ phi thật sự xảy ra chuyện gì đó.

Chỗ ngồi của bọn họ ngồi ngay cạnh cửa, vừa nâng mắt lên là có thể nhìn thấy khu rừng cây kia, Giang Đồ ngẩng đầu nhìn về hướng bên kia, thời điểm làm những dây đèn ngôi sao đó, cậu chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho cô mà thôi, muốn nhìn thấy dáng vẻ và ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ của cô.

Cậu không muốn cho cô biết những thứ kia do cậu làm, nhưng lại không nghĩ tới dường như tất cả mọi người đều cho rằng đó chính là Lục Tễ làm.

Hình như ngay cả cô cũng nghĩ như vậy.

Giang Đồ trầm mặt chốc lát, loại cảm xúc không cam lòng kia cứ tăng dần lên từng chút một, lại bị cậu cứng rắn ép xuống, nuốt khan cổ họng, thấp giọng hỏi: “Những ánh đèn ngôi sao tối hôm qua, rất đẹp sao?”

Chúc Tinh Dao sững sờ, nghĩ đến cậu trốn học nên không nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Đẹp, rất đẹp.”

Cực kỳ đẹp.

Đó là cảnh tượng xinh đẹp nhất lãng mạn nhất mà cô tận mắt chứng kiến đúng vào năm 17 tuổi, rất nhiều năm về sau đều nhớ rõ, vẫn luôn luôn khắc sâu trong trí nhớ.

Cô nghĩ, sẽ không có ai có thể quên được.

Thế nhưng, cô cũng biết tại sao mình không dám khoa trương nói ra.

Giang Đồ nhìn cô: “Cậu rất thích sao?”

Chúc Tinh Dao mím môi, chợt không dám đối diện với cậu, cô rũ mi xuống: “Thích..”

Vậy thì được rồi.

Giang Đồ gật đầu một cái, không hỏi nữa.

Một lát sau, cậu thả bút chì và bài thi xuống, dứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Giang Đồ vừa rời khỏi chỗ ngồi, tầm mắt Chúc Tinh Dao lập tức mở rộng hơn, có thể nhìn thấy cả một khu rừng cây kia, cửa sổ đang mở ra, một làn gió mạnh bỗng nhiên thối tới, thổi bay bài kiểm tra của Giang Đồ, cô vội vàng đưa tay đè lại.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy nét chữ nguệch ngoạc trên bài thi của cậu, hơi sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy quyển sách chặn bài thi lại. Cô dựa vào ghế, vô thức nắm chặt lấy quai đeo cặp trong ngăn bàn, bên trong cặp sách của cô cất một bức thư, tối hôm qua viết xong, sự kích động này kéo dài cho đến sáng sớm.

Cô kéo kéo quai cặp, đáy lòng dường như cũng bị lôi kéo theo.

Từ rất sớm, cô đã quyết định muốn tới nước Đức, Chúc Vân Bình và Đinh Du nhiều lần nhắc nhở cô là không nên yêu sớm, không thể yêu sớm, thực ra không cần bọn họ nói, cô cũng không nghĩ đến việc yêu sớm, dù sao yêu xa khác nước cũng không phải là chuyện đùa, vì lý do đó, cô đặt hết tâm tư lên việc học hành và đàn cello.

Tiết thứ hai là môn Toán, Giang Đồ vào muộn hai phút.

Thời điểm cậu ngồi xuống, gió từ cửa số thổi tới, Chúc Tinh Dao dường như ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, chính là mùi trước đây cô ngửi được từ cổ áo của cậu, cô nghiêng đầu nhìn cậu, tâm trạng từ gò má thiếu niên vẫn lạnh lùng hờ hững, giống hệt như ngày trước.

Chúc Tinh Dao hơi hoảng hốt, Tạ Á đứng trên bục giảng: “Chúc Tinh Dao, em lên giải bài này đi.”

Cô li3m môi, đi lên bục giảng, có chút khó khăn giải đề toán kia, trình tự đều đúng hết, nhưng bước cuối cùng lại tính sai đáp án. Tạ Á nhíu mày, dường như không hài lòng khi cô giải đến bước này mà còn làm sai, nhìn về phía Giang Đồ: “Giang Đồ, em nói đáp án của em đi.”

Giang Đồ đứng lên, giọng nói lạnh nhạt: “Dạ xin lỗi cô, đề này em chưa làm.”

Chúc Tinh Dao trở lại chỗ ngồi, cô cúi đầu cắn môi, tính lại đề toán kia, bả vai đột nhiên trùng xuống, cảm thấy có hơi nản lòng.

Cả buổi trưa hôm đó, nghỉ giữa giờ Lục Tễ bị mọi người vây quanh, có nam sinh hỏi cậu làm sao mà trâu bò như thế, rốt cuộc đã làm cái đó như thế nào? Lâm Giai Ngữ ngồi ở bên cạnh, hiếm khi thấy cậu mất kiên nhẫn như vậy và không muốn để ý đến người khác với nét mặt buồn bực vì bị làm phiền, cũng không phủ nhận những dây đèn ngôi sao kia là do cậu làm.

Lâm Giai Ngữ đột nhiên rất tức giận, cả một buổi sáng không nói chuyện với cậu. Tối hôm qua lúc nhìn thấy những ánh đèn kia, cô đã biết suốt kỳ nghỉ hè Giang Đồ nhốt ở trong phòng làm cái gì, những dây đèn kia chính là Giang Đồ làm, cô không biết tại sao Lục Tễ không phủ nhận.

Cô mang theo tâm trạng, nói chuyện với Lục Tễ đều mang theo mùi thuốc súng, Lục Tễ vốn dĩ đang phiền muộn, cậu cũng không có để ý đến cô, hai người không hiểu tại sao lại có chiến tranh lạnh.

Buổi trưa và chạng vạng, Lục Tễ không đi tìm Chúc Tinh Dao, ngay cả bữa trưa và cơm tối đều đi ra ngoài trường ăn, cậu nói với Chu Nguyên: “Từng ánh mắt đều nhìn chằm chằm tớ và cậu ấy, tớ đi tìm cậu ấy không phải là ngốc sao?”

Chu Nguyên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ừ ừ, đúng, tối hôm qua cậu khoa trương đến nỗi chỉ kém bầu trời cao một bậc mà thôi, đúng là nên tránh đầu sóng ngọn gió*.”

*Đầu sóng ngọn gió(风头) :ví von thấy tình thế bất lợi nên tạm trốn hoặc lánh đi.

Mãi cho đến tiết tự học buổi tối.

Nghỉ giải lao tiết đầu tiên, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đi vệ sinh, lúc cô rửa tay, Lê Tây Tây kéo cửa phòng riêng, phiền não ló đầu gọi: “Tinh Tinh, tớ đến cái kia, cậu có mang băng vệ sinh không?”

Chúc Tinh Dao nhanh chóng trả lời: “Cậu chờ một chút.”

Cô quay về lớp học để lấy đồ, thời gian nghỉ giải lao còn ít, hai người lăn qua lăn lại cho nên vào lớp muộn mất 5 phút.

Thời điểm Lê Tây Tây rửa tay, tới gần nhỏ giọng hỏi: “Đã qua một ngày rồi, cậu vẫn chưa nghĩ kỹ à? Tớ biết thư tình trong suốt hai năm kia có thể chưa khiến cậu động lòng được, nhưng mà trận chiến tối hôm qua lớn như vậy cậu không đáp lại một lời nào sao? Nếu như….thôi quên đi, cậu cũng không phải là những nữ sinh khác.”

“Tớ….” Chúc Tinh Dao vẫn chưa nói với Lê Tây Tây về chuyện nụ hôn đầu kia, đại khái tuổi còn quá nhỏ, cô luôn cảm thấy có chút e thẹn khi mở miệng nói ra, cô nhìn vào tấm gương đầy hơi nước trong nhà vệ sinh, “Thật ra hôm qua tớ đã viết một bức thư, nhưng…”

“Hả! Cậu viết cái gì?” Lê Tây Tây quay đầu hỏi, kích động vung tay.

Chúc Tinh Dao cùng cô ấy đi ra khỏi nhà vệ sinh, phần lớn các lớp đều đang tự học, vườn trường rất yên tĩnh, cô nhỏ giọng nói: “Tớ nói tớ đồng ý làm bạn gái của cậu ấy.”

Lê Tây hơi sửng sốt, càng kích động hơn. “Chậc chậc, vậy thư đâu?”

Chúc Tinh Dao nói: “Tở kẹp nó trong sách.”

Hai người đi ngang qua lớp Hai, cô cũng không dám nhìn vào bên trong, thế nhưng Lục Tễ đã nhìn thấy cô, cậu mím môi. Chúc Tinh Dao vừa đi tới cửa phía sau lớp học, bỗng nhiên ngoài cửa sổ bừng sáng, cô ngạc nhiên, nhìn về chiếc cửa sổ đang mở, những dây đèn ngôi sao kia không biết làm sao mà sáng lên.

Yên tĩnh vài giây, các lớp 12 đột nhiên nhốn nháo ầm ĩ, “Wow, ai mở vậy!”

“Đẹp thật đấy! Tối hôm qua tớ đi về sớm, không tận mắt chứng kiến được!”

Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây kéo đi, trở về chỗ ngồi, làn thứ hai nhìn khu rừng cây tràn ngập ánh đèn, từ nơi này nhìn vẫn xinh đẹp chấn động.

Giang Đồ từ ngoài cửa sổ thu ánh mắt về, quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao, cậu thấy được đáy mắt cô hiện lên sự vui mừng, thấp giọng nói: “Không ngờ từ nơi này vẫn nhìn thấy được, rất đẹp.”

Chúc Tinh Dao nhìn sang một bên, chạm phải ánh mắt đen láy thâm trầm của Giang Đồ, đột nhiên có chút áy náy và không biết phải làm sao, ngoài ra còn có một cảm giác trống rỗng khó mà nắm bắt được. Loại tâm tình rất phức tạp kia, ở độ tuổi này của cô, tính cách đơn thuần như vậy, căn bản vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo hiểu chuyện.

Cô cúi đầu, thấp giọng “ừ” một tiếng, ngón tay vân vê quai đeo cặp sách.

Tầm mắt Giang Đồ rơi vào bóng lông mi dưới của cô, lại liếc mắt nhìn những dây đèn ánh sao kia.

Những ngôi sao kia là chính cậu làm từng cái một, rồi tự tay treo lên từng cái.

- Mỗi một ngôi sao đều biết cậu thích cô, chỉ có cô không biết mà thôi.

Tâm tư của mọi người đều không nghĩ đến việc tự học nữa, ồn ào tiến đến phía trước cửa sổ, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh gào thét của chủ nhiệm Lưu truyền vang khắp vườn trường: “Thằng nhóc nào mở nó lên thế! Không muốn bị xử lý kỷ luật thì mau tắt ngay cho tôi!”

Lại thêm một lần nghỉ giải lao.

Lục Tễ nhận được bức thư đó, Hứa Hướng Dương mang đến, cậu mở ra nhìn, cả người cứng đờ.

Tâm trạng khó có thể hình dung, vui mừng sao? Đương nhiên là vui mừng.

Đồng thời, rất buồn bực cũng rất bất đắc dĩ, cậu nhớ tới ánh mắt tối hôm qua của Chúc Tinh Dao quá sáng ngời, cậu cảm thấy phần vui mừng này không phải dành cho cậu, nếu như cô biết những dây đèn kia không phải do cậu làm, cô sẽ trả lời bức thư này chứ?

Cậu cau mày, lúc này Lâm Giai Ngữ quay đầu nhìn cậu, cô bất thình lình lên tiếng: “Lục Tễ, tại sao cậu không phủ nhận?”

Cậu sững sờ, chưa kịp phản ứng lại, “Phủ nhận cái gì?”

Lâm Giai Ngữ nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Những cái….đèn kia, không phải cậu làm, tớ biết hết rồi. Thế nhưng tất cả mọi người đều tưởng là cậu, ngay cả Chúc Tinh Dao cũng cho là vậy, điều đó không công bằng…..cậu không phải là người như thế…”

Lục Tễ nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên: “Hóa ra cậu đã biết rồi?”

Lâm Giai Ngữ không lên tiếng, hình như là đang giận.

Lục Tễ cũng không thích loại tình cảm như trộm được của người khác, cậu thích Chúc Tinh Dao, cậu bằng lòng bỏ thời gian theo đuổi, cũng có thể cạnh tranh công bằng, nhưng mà….Cậu quay đầu lại, lạnh giọng nói: “Chính cậu ta sẵn lòng đem công lao này nhường cho tôi, chẳng nhẽ tôi còn phải giải thích giúp cậu ta sao? Tôi không có lòng tốt như thế, muốn giải thích cậu ta có thể tự mình đi nói.”

Lâm Giai Ngữ liếc mắt nhìn cậu, muốn nói cậu cho rằng cậu ấy không muốn nói ra sao? Nhưng đến cuối cùng cũng không hề nói gì, tự khiến bản thân mình cảm thấy khó chịu.

Tối hôm cùng ngày đưa bức thư đó, Chúc Tinh Dao nhận được tin nhắn của Lục Tễ, cậu nói: “Được.”

Hôm sau lớp 12 được nghỉ, ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng.

Chủ nhiệm Lưu không tháo gỡ những dây đèn ánh sao kia, mỗi ngày vào buổi tối luôn có một hai người không sợ chết chạy đi bật công tắc, lớp 10 lớp 11 đều nghe thấy lời đồn đại, dường như rừng cây kia đã biến thành một khu phong cảnh, trở nên hết sức náo nhiệt vui vẻ.

Chúc Tinh Dao không biết Lê Tây Tây và Hứa Hướng Dương ở cùng nhau có dáng vẻ như thế nào, thời điểm cô và Lục Tễ ở bên nhau, mọi chuyện dường như không khác mấy so với trước đây, một đám người cùng nhau ăn cơm, gọi điện và nhắn tin vào buổi tối, có những lúc cậu sẽ hỏi cô một vài câu ngữ pháp tiếng Đức.

Buổi chiều thứ tư, mấy lớp học thể dục cùng nhau, Giang Đồ đang định chạy bộ, Lục Tễ bỗng nhiên gọi cậu: “Giang Đồ, cùng chơi bóng đi.”

Giang Đồ dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta một lúc rồi nói: “Được.”

Đây là lần đầu tiên Giang Đồ chơi bóng rổ từ khi học cấp ba, cậu nói cậu muốn chơi vị trí tiền đạo, lớp 1 và lớp 2 nhanh chóng tổ chức, rồi đến sân bóng rổ, Trương Thịnh khinh thường Giang Đồ: “Cậu biết chơi không? Nếu không thì nhường chỗ cho người khác đi.”

Giang Đồ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, quay người tiếp tục làm nóng người.

Một đám nữ sinh nghe nói hai lớp chơi bóng rổ, vội vàng chạy về xem, Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây kéo đến vị trị quan sát dễ nhìn nhất, đúng lúc Chúc Tinh Dao thấy Giang Đồ đứng trên sân bóng, hơi ngạc nhiên, Lê Tây Tây nói: “Wow, Đồ ca vậy mà cũng chơi bóng rổ, hiếm thấy nha!”

Không phải là hiếm thấy, đây là lần đầu tiên.

Đã hai năm Giang Đồ chưa chơi bóng lại, Lục Tễ trước đây bởi vì cuộc thi cũng rất ít đánh, nhưng cả hai đều chọn làm tiền đạo, phản công, phòng ngự, vị trí của hai người lúc nào cũng chạm mặt nhau ở khắp mọi nơi.

Giang Đồ vừa bắt đầu có chút không quen tay, đánh nửa trận cậu dần dần lấy lại được cảm giác.

Sau một quả ném phạt giữa sân, Chu Nguyên lặng lẽ nói một câu với Lục Tễ: “Sao tớ cảm thấy cậu với Giang Đồ như là đang liều mạng vậy?”

Lục Tễ không lên tiếng, người muốn liều mạng chính là Giang Đồ.

Cả người Giang Đồ đầy mồ hôi, đồng phục học sinh ướt một nửa, dính chặt vào tấm lưng gầy nhưng cứng rắn của cậu, cậu đi về phía bên sân bóng, Hạ Cẩn đang ngồi bên cạnh, đưa cho cậu một bình nước, cậu liếc mắt nhìn, không nhận lấy, Định Hạng chạy tới, ném tới một chai nước: “Đồ ca, vất vả rồi!”

Cậu tháo kính mắt xuống, cúi đầu lau chùi.

Mấy giây sau, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Tinh Dao, Lục Tễ với Hứa Hướng Dương đứng trước mặt cô và Lê Tây Tây.

Thời gian tiết thể dục có hạn, chỉ chơi thêm một trận vào lúc nghỉ giữa giờ.

Trận sau Giang Đồ không đeo kính, híp mắt lại, ánh mắt vừa lạnh lùng lại vừa mãnh liệt, trận đấu bóng rổ này…..tràn ngập mùi thuốc súng, mấy mấy giây phút cuối cùng, Hứa Hướng Dương chuẩn bị ném bóng ba điểm, Giang Đồ và Lục Tễ đang đứng ngay dưới lưới bóng rổ, đồng thời nhảy lấy đà, một người phòng thủ, một người chặn lại.

Thân thể hai người đụng mạnh vào nhau, rầm một tiếng, sau khi hai người tiếp đất, theo quán tính lùi về phía sau vài bước, suýt chút nữa thì té ngã.

Quả bóng 3 điểm vào rổ, lớp 1 thắng, mọi người hoan hô.

Giang Đồ lạnh lùng nhìn Lục Tễ, xoay người đi tới vòi nước ở bên cạnh sân bóng rổ, Lục Tễ đi theo phía sau cậu, nhìn bốn phía xung quanh không có ai, bất chợt nói: “Giang Đồ, những dây đèn ánh sao kia do cậu nhường lại cho tôi, Chúc Tinh Dao cũng là cậu nhường cho tôi.”

Giang Đồ đột nhiên dừng chân lại, cừng đờ quay đầu, nhìn chằm chằm cậu ta: “Cậu nói cái gì?”

Hai người đứng dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi từ trán chảy xuống dưới cằm, mồ hôi giống như ánh sáng lấp lánh, khóe miệng Lục Tễ giật giật: “Buổi tối sau ngày sinh nhật của Chúc Tinh Dao, cậu ấy đã viết cho tôi một bức thư, cậu ấy nói đồng ý làm bạn gái của tôi.”

“Tôi sẽ không giải thích giúp cậu, là cậu chắp tay dâng cho người khác.”

Giang Đồ cảm thấy ánh mặt trời chói chang đâm vào mắt, sự không cam lòng kia từ đáy lòng cuồn cuộn dâng trào, bỗng nhiên cậu cảm giác phổi bị chèn ép mạnh mẽ, hô hấp dường như ngưng trệ, câu giơ tay đè lên phổi, cổ họng lăn lộn nuốt vài cái, nửa ngày sau, cậu quay người rời đi.

Cậu rẽ vào nhà vệ sinh công cộng bên cạnh, ở chỗ ngoặt hít một hơi thật sâu, đi đến mở vòi nước, trực tiếp cúi đầu xuống để rửa sạch, muốn cho bản thân trấn tĩnh lại, bình tĩnh hơn một chút….

Nước chảy ào ào, có người đi vào, kỳ quái nhìn cậu.

Một lát sau, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt đỏ au trong gương, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng của chính mình, dáng dấp kia rất xa la.

Sau tiết thể dục kết thúc là giờ tự học.

Giang Đồ vắng mặt nửa tiết, trở lại lớp học, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn cậu: “Đinh Hạng để mắt kính của cậu ở trên bàn…”

Cậu rủ mắt xuống nhìn cô, cậu vốn dĩ cho rằng chỉ cần cô vui vẻ là đủ rồi, nhưng có một số việc xác thực đã xảy ra, cậu mới nhận ra là chưa đủ, lại càng không thể, cậu không mạnh mẽ chấp nhận được kết quả như vậy.

Nhiều cảm xúc cuộn trào vừa mãnh liệt vừa chua xót khó mà thể chịu đựng được.

Ánh mắt Giang Đồ trầm lặng khiến Chúc Tinh Dao có chút bất an.

Hai giây sau, cậu ngồi xuống, giọng nói khàn khàn: “Ừm.”

Thứ sáu ngày hôm ấy, đó là lần duy nhất Chúc Tinh Dao không nhận được bức thư từ bạn học J.

Giờ tự học buổi chiều, Tào Thư Tuấn đi vào lớp học, gọi cô ra ngoài, cô vừa bước ra khỏi lớp học thì nhìn thấy Lục Tễ và Tạ Á, cô sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên nảy sinh một dự cảm chẳng lành, sau khi đi xuống lầu nhìn thấy chủ nhiệm Lưu, đầu óc của cô ù ù trống rỗng.

Tào Thư Tuấn thở dài: “Chủ nhiệm Lưu tìm các em có chuyện cần nói.”

HẾT CHƯƠNG 35.