Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 29




Kết quả kỳ thi đã phát xuống, Chúc Tinh Dao học tiếng Đức tiêu hao không ít thời gian và tinh thần, thành tích từ hạng ba lập tức trượt xuống hạng năm.

Cô có chuẩn bị tâm lý rồi nên cảm thấy không có gì.

Thế nhưng Lê Tây Tây lại nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nếu như vậy, đợi lát nữa lớp sẽ sắp xếp chỗ ngồi, chúng ta làm sao bây giờ? Tớ không muốn đổi chỗ ngồi đâu.”

Chúc Tinh Dao bỗng nhiên sửng sốt, cô quên mất chuyện này, Hứa Hướng Dương xếp thứ hai, cậu ta bình thường không đổi chỗ ngồi, thứ ba là Hạ Cẩn, người thứ tư là ủy viên học tập, thứ năm mới đến lượt cô chọn chỗ ngồi, ngộ nhỡ có người chọn vị trí này thì sao?

Cửa sổ bị cô mở ra, sau cơn mưa không khí u ám ẩm ướt và lạnh lẽo tràn vào.

Trong tâm trí cô vẫn còn vang vọng âm thanh “Ich liebe dich” trầm thấp sâu lắng của Giang Đồ, lúc ấy cô 16,17 tuổi, tất cả những gì cô nghĩ trong đầu – Lê Tây Tây nói rằng âm thanh của Giang Đồ rất dễ nghe, còn êm tai hơn rất nhiều so với bản thu trong tai nghe.

Về sau, khi cô trưởng thành rồi, mới muộn màng nhận ra.

Cô luôn bất giác nhớ đến khung cảnh lúc đó, trái tim lúc nào cũng đập rộn ràng, rồi lại ướt át, y như thời tiết ngay khi ấy.

Tại buổi sinh hoạt lớp, Tào Thư Tuấn nói với vẻ mặt buồn bã: “Kỳ thi giữa học kỳ, tuy rằng Giang Đồ lớp chúng ta xếp vị trí thứ nhất, nhưng điểm trung bình của lớp chúng ta vẫn xếp thứ hai từ dưới lên trong năm lớp, các em thực sự làm cho thầy không có thể diện mà…”

Mọi người đều im lặng, cúi đầu nghe giáo huấn.

Tào Thư Tuấn nhớ tới cuộc họp giáo viên chủ nhiệm khi đó, bộ dáng Tạ Á xuân phong đắc ý, lại nhìn các học sinh trong lớp, thở dài: “Năm nay thầy 28 tuổi, mới thi đại học được mười năm. Các em không nên cho rằng đây chỉ là kỳ thi không quan trọng, đến lớp 12 mới cuống cuồng lo lắng, mỗi một lần thi đều là tích lũy, thầy vẫn cảm thấy đạo lý nói nhiều nên rất dông dài, cũng không thoải mái, thầy không muốn bản thân trở thành…” Anh ho nhẹ, “Giống như chủ nhiệm Lưu suốt cả ngày thao thao bất tuyệt, coi như đến tuổi trung niên thầy cũng không muốn trở nên dông dài lải nhải, có mấy đạo lý này ngày qua ngày lặp lại cũng vô vị, đa số các em đều 17 tuổi rồi, vẫn còn đang đi học, sắp 18 tuổi, tự bản thân mình muốn cái gì, muốn trở thành kiểu người như nào, trong lòng các em chắc hẳn đã nghĩ tới, điều đó phụ thuộc vào việc các em có tinh thần đó hay không … “

Hiếm thấy lão Tào lải nhải một lần.

Càm ràm xong, Tào Thư Tuấn nghiêm túc nói: “Câu nói vừa rồi không được phép lan truyền ra ngoài.”

Hứa Hướng Dương hỏi: “Câu nào ạ?”

Tào Thư Tuấn biết đám nhóc này tinh ranh, anh cười cười: “Câu nói về chủ nhiệm Lưu đó, không được phép loan truyền bừa bãi.”

Mọi người cười ha ha.

Tào Thư Tuấn ra oai: “Yên lặng, còn có một việc nữa. Tiệc chào mừng năm nay…. Hạ Cẩn và Chúc Tinh Dao các em có ý kiến gì không?”

Buổi lễ chào đón năm mới và Đại hội Thể thao lớp 12 cũng không tham gia, lớp 10 lớp 11 đề xuất tiết mục, trọng điểm vẫn là lớp 10, có điều năm ngoái hai người, một người múa mở màn, một người kéo đàn cello hạ màn, đều rất chói mắt, nhà trường vẫn muốn để cho hai người lên sân khấu.

Hạ Cẩn không lên tiếng, như là đang chờ Chúc Tinh Dao nói trước.

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nói: “Dạ em cần phải chuẩn bị cho kỳ thi, khả năng không có thời gian chuẩn bị và tập luyện rồi ạ.”

Bàn sau, tay Giang Đồ đang viết từ đơn tiếng Đức dừng lại, cô không tham gia sao?

Đinh Hạng cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhỏ giọng thở dài: “Ôi, nữ thần không tham gia rồi, đêm đó còn có ý nghĩa gì nữa?”

Cậu ta quay đầu nhìn Giang Đồ, có chút đau lòng: “Đồ ca, năm ngoái cậu cũng không được xem, thật là tiếc nuối mà.”

Giang Đồ cụp mắt xuống, một lúc sau, thấp giọng nói: “Không có gì.”

Có vài thứ, có lẽ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Tào Thư Tuấn: “Hạ Cẩn thì sao?”

Hạ Cẩn rụt rè nói: “Dạ lúc trước cô Mạc đã có nói với em rồi, còn bảo em chuẩn bị múa mở màn năm nay ạ.” Cô Mạc là người phụ trách tiệc tối.

—-

Cuối cùng, là chuyện đổi chỗ ngồi.

Chúc Tinh Dao hỏi Lê Tây Tây: “Sẽ không có người chọn chỗ này chứ?”

Lê Tây Tây nói: “Hứa Hướng Dương và ủy viên học tập giống nhau đều chẳng muốn đổi chỗ ngồi, Hạ Cẩn chắc chắn sẽ không chọn chỗ này, cậu ấy lần trước bị Đồ ca ngược đãi, tới nơi này không phải tự đi tìm ngược sao?”

Chúc Tinh Dao cảm thấy cũng đúng, liền an tâm.

Thế nhưng lại nằm ngoài dự đoán.

Đến khi Hạ Cẩn chọn chỗ ngồi, cô ấy đứng lên nhìn một lượt, dừng lại chỗ các cô: “Em muốn ngồi vào chỗ Chúc Tinh Dao ạ.”

Trong lớp yên lặng, đồng loạt nhìn về phía cô.

Giang Đồ cau mày, Đinh Hạng cũng ngẩn ra: “Không phải chứ?”

Chúc Tinh Dao hơi ngạc nhiên, Lê Tây Tây trợn mắt lên, quay đầu nhìn Hạ Cẩn, người này muốn làm gì chứ? Trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhanh chóng giơ tay: “Thầy chủ nhiệm, Hứa Hướng Dương vừa nói cậu ấy không muốn ngồi chỗ đó, cậu ấy muốn ngồi chỗ của chúng em.”

Chúc Tinh Dao: ”….”

Hứa Hướng Dương: “….”

Cậu nói lúc nào nhỉ? Lê Tây Tây quay đầu trừng mắt với cậu, trong mắt mang theo sự uy hiếp, một giây sau, cô dường như nhận ra mình đang nhờ vả người khác, liền nhanh chóng thay đổi thành gương mặt tươi cười, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu nho nhỏ, trở mặt so với kinh kịch còn nhanh hơn.

Hứa Hướng Dương đau đầu gãi cằm, có chút trầm mặc, cam chịu đứng lên: “Dạ…..Em có suy nghĩ rồi, vẫn là ngồi bên kia đi. Cùng Giang Đồ trao đổi một ít đề thi Vật lý luôn ạ, cậu ấy học giỏi môn Vật lý.”

Hạ Cẩn: “…”

Tào Thư Tuấn nhìn cậu, lại nhìn Hạ Cẩn: “Các em sau khi tan học tự mình điều chỉnh nhé?”

Hạ Cẩn tức gần chết, Hứa Hướng Dương và Lê Tây Tây chắc chắn đã thông đồng với nhau rồi, có thể phối hợp mới là lạ! Cô đành phải nói: “Nếu như vậy, em không chỗ ngồi nữa ạ.”

Vừa tan học, Chúc Tinh Dao quay đầu lại vui vẻ nhìn Giang Đồ: “Đồ ca, tớ có thể tiếp tục dạy cậu tiếng Đức rồi.”

Giang Đồ cũng rất vui mừng, nhưng cảm xúc của cậu lúc nào cũng không biểu hiện rõ ràng, cho dù vui vẻ cũng chỉ cong khóe miệng, cậu đứng dậy nhìn cô: “Kỳ thi lần sau thi tốt lên, đoạt lại quyền chủ động cảm giác sẽ tốt hơn.”

Đồ ca giáo huấn người ta!

Chúc Tinh Dao cười gượng: “Tớ sẽ cố gắng…”

Chân trước Giang Đồ vừa mới bước đi, Hạ Cẩn chân sau liền đi tới trước bàn các cô, lạnh giọng hỏi: “Lê Tây Tây cậu có ý gì?”

Lê Tây Tây quay đầu nhìn cô ấy, lý lẽ hùng hồn: “Vậy cậu có ý gì? Cậu đang yên lành tại sao phải đổi chỗ ngồi sang bên này, còn chỉ mặt gọi tên muốn ngồi chỗ của Tinh Tinh nữa.” Cô ấy cho rằng ngồi ở đây chính là bông hoa của lớp sao?

Khi mọi người nhìn sang, Hạ Cẩn nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Mắc mớ gì đến cậu, tôi làm bài kiểm tra cao hơn so với Chúc Tinh Dao, tôi thích chọn chỗ nào thì chọn thôi.”

Chúc Tinh Dao cau mày, cô xác thực thi chưa được tốt, cũng không oán trách người khác vì điều này, nhưng cô thực sự rất phiền khi Hạ Cẩn luôn ở mọi nơi muốn phân cao thấp với cô, cô bình tĩnh nhìn Hạ Cẩn: “Bây giờ chỗ ngồi đã quyết định rồi, cậu nói thế nào tôi cũng sẽ không thay đổi, kỳ thi lần sau tôi nhất định hơn cậu.”

Hạ Cẩn thở hổn hển rời đi, Lê Tây Tây quay đầu nói: “Cậu nói xem tại sao Hạ Cẩn muốn ngồi chỗ của chúng ta vậy?”

Chúc Tinh Dao mang sách trên lưng: “Ai mà biết cậu ta muốn làm cái gì.”

Hai người đi ra khỏi lớp học, Lê Tây Tây bỗng nhiên nói: “Mẹ kiếp! Không phải Hạ Cẩn để ý Đồ ca chứ?”

Hả?

Chúc Tinh Dao trợn mắt há miệng: “Không thể nào?”

“Làm sao không được? Giang Đồ ngoại trừ điều kiện gia đình quá kém, những cái khác đều là nam thần cứng rắn nha. Trông cậu ấy không kém nam thần Lục một chút nào đúng không? Hơn nữa thành tích học tập luôn đứng nhất trong lớp, sơ với Lục Tễ còn lợi hại hơn, nhưng mà tính cách lạnh nhạt cô độc, điều đó làm giảm ý thức tồn tại của cậu ấy và khiến mọi người nghĩ rằng cậu ấy là một tên mọt sách nghèo nàn.” Lê Tây Tây nêu rõ từng cái từng cái một, còn bổ sung thêm ví dụ: “Cậu xem trong tiểu thuyết ngôn tình đi, rất nhiều tiểu thư nhà giàu đều không phải yêu thích kiểu học sinh nghèo lạnh lùng kiêu ngạo như Giang Đồ sao, có h4m muốn chinh phục đấy.”

Chúc Tinh Dao nói: “Hạ Cẩn muốn chinh phục cũng không được, Giang Đồ không thích cậu ta.”

Lê Tây Tây chớp mắt: “Vậy ai có thể chinh phục được, cậu sao?”

Trong lòng Chúc Tinh Dao hoảng sợ, vội vàng nói: “Cậu đừng có nói bậy, cậu ấy không thích tớ.”

Hơn nữa, cô không có ý muốn chinh phục bệnh ho4n đó đối với Giang Đồ…..

—–

Sau khi kết thúc môn thể dục vào chiều thứ tư, một nhóm nam sinh vừa chơi bóng xong đi vào lớp học, Hứa Hướng Dương cầm hai bình sữa đậu đặt trên bàn của Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây: “Lục Tễ mua đấy.”

Có người nhìn sang, ánh mắt thâm sâu.

Chúc Tinh Dao nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lê Tây Tây một lời khó nói mà nhìn bình sữa đậu, Hứa Hướng Dương còn nói: “Chai này của cậu, tớ mua.”

Lê Tây Tây lập tức xù lông, nhét bình sữa vào trong ngực của cậu: “Tớ không uống!”

Hứa Hướng Dương cố ý lấy lòng cô, buồn bực nói: “Tại sao?”

Lê Tây Tây đỏ mặt: “Dù sao tớ cũng không uống.”

Uống sữa đậu phát triển không tốt.

Đinh Hạng đi tới nghe được, nghe vậy suýt nữa cười gần chết, cậu ta cà lơ phất phơ ôm vai Hứa Hướng Dương: “Lớp trưởng, cậu có thể không biết nữ sinh lớp 7 của chúng tôi vốn dĩ không uống sữa đậu, đặc biệt là Lê Tây Tây.”

Lê Tây Tây sợ cậu ta nói năng lung tung, dưới tình thế cấp bách, tiện tạy vớ lấy quyển sách đập tới: “Cậu câm miệng!”

Đinh Hạng theo bản năng trốn phía sau lưng Hứa Hướng Dương, còn nhảy lên, đè lên vai của cậu.

Eo Hứa Hướng Dương hơi cong, một giây sau.

Ầm–

Quyển sách từ điển tiếng Anh dày cộp đập lên trên mặt Hứa Hướng Dương một cách bất ngờ, lại ầm– rơi trên đất, Hứa Hướng Dương lập tức rên một tiếng, lấy tay che mũi, đau đến nỗi đôi mắt xót lên, rất nhanh lòng bàn tay một dòng ẩm ướt, cậu ngước mắt nhìn về phía Lê Tây Tây, chửi thề: “Đệch!”

Lê Tây Tây nhìn thấy máu chảy giữa kẻ hở hai ngón tay, cả người ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Hứa Hướng Dương trừng mắt nhìn cô: Cậu nói xem?

Máu chảy qua khe hở ngón tay nhỏ giọt xuống sàn nhà, Lê Tây Tây hoàn hồn lại, nhanh chóng rút mất tờ giấy, nhào tới bịt mũi của cậu lại.

Hứa Hướng Dương: “…”

Cậu sắp bị cô bịt mũi khiến cho ngạt thở, giãy giụa quay mặt đi, trầm giọng nói: “Tớ chỉ nói với cậu hai câu thôi mà, cũng đã gần một năm rồi, cậu vẫn còn ôm hận đến mức muốn ám sát tớ sao?”

Lê Tây Tây lại ấn vào, còn nâng cầm của cậu lên, nhỏ giọng nói: “Tớ nào có, do tớ không cẩn thận…”

Giang Đồ nhìn bọn họ một lúc, âm thanh nhạt nhẽo nhắc nhở: “Cậu ấy như thế này sẽ không cầm máu được, để cậu ấy ngửa đầu lên, ấn vào cánh mũi, đừng dùng quá sức.”

Lê Tây Tây vội vàng buông tay, ôm Hứa Hướng Dương đặt lên trên ghế, chủ động nâng cằm cậu lên: “Ngửa đầu.”

Hứa Hướng Dương cũng chẳng muốn so đo với Lê Tây Tây nữa, cậu ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn Giang Đồ, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên cậu nhiều kinh nghiệm…”

Giang Đồ không cảm xúc: “Tốt nhất là cầm khăn lạnh chườm một lúc.”

Hai phút sau, phòng học liền yên tĩnh.

Bởi vì Lê Tây Tây đưa Hứa Hướng Dương đi xuống phòng y tế.

Chúc Tinh Dao ở trong lớp học chờ Lê Tây Tây, mãi đến tận sau khi tan học hai người mới trở về, bọn họ cùng tiến vào lớp, còn có Lục Tễ và Chu Nguyên đi theo, Chu Nguyên khoác vai Hứa Hướng Dương, không khách khí cười: “Cái cậu này gặp nhiều xui xẻo quá.”

Hứa Hướng Dương đập tay cậu ta, nhìn về phía Lê Tây Tây: “Lê Tây Tây, sau này đừng có nóng giận nữa, tớ đã đổ máu tạ tội rồi.”

Lê Tây Tây quay đầu nhìn cậu: “Vậy phải xem lần sau cậu còn chọc điên tớ nữa không.”

Lục Tễ quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao, thấy sách tiếng Đức trên bàn cô, cười hỏi: “Tiếng Đức khó học không?”

Chúc Tinh Dao sững sờ, Giang Đồ cũng hỏi qua câu này, cô lắc đầu: “Cũng tàm tạm, lúc học sơ cấp có hơi khó một chút, phần sau ổn hơn rồi.”

Lục Tễ nói: “Có thể cho tớ mượn xem được không?”

Chúc Tinh Dao đưa quyển sách khẩu ngữ cho cậu, Lục Tễ tùy ý mở ra xem, nhìn thấy trên mặt giấy viết mầy dòng ghi chú phiên dịch, chữ viết hơi ẩu thả, nhưng vẫn cứng rắn mạnh mẽ, không giống nét chữ của con gái. Cậu nhớ tới chữ viết của Chúc Tinh Dao, rất ngay ngắn tinh tế.

Cậu nhìn chằm chằm mấy dòng ghi chú kia, ngẩng đầu nhìn Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Lục Tễ khẽ cười, đóng sách trả lại cho cô: “Không có chuyện gì.”

Sau ngày hôm đó, Lục Tễ thỉnh thoảng nhờ Hứa Hướng Dương mang cho Chúc Tinh Dao một bình sữa đậu giữa giờ nghỉ giải lao hoặc sau giờ học thể dục, bắt đầu từ khi đó tin đồn liên quan về cô và Lục Tễ dường như càng ngày càng nhiều.

“Trương Thịnh mua sữa đậu, Chúc Tinh Dao đều không uống, nhưng Lục Tễ mua, cậu ấy liền uống.”

“Lục Tễ và Trương Thịnh giống nhau sao? Lục Tễ là nam thần! Có phải Chúc Tinh Dao và Lục Tễ yêu sớm đúng không?”

“Hình như Chúc Tinh Dao còn chưa đồng ý..”

—-

Loại đồn đại này không dừng lại cho đến tận tháng 1, Lục Tễ và Hứa Hướng rời trường học, tham gia trại mùa đông, mới yên tĩnh chút ít.

Bọn họ đi vào ngày cuối tuần, vừa vặn là ngày 19 tháng 1.

Chạng vạng, Chúc Tinh Dao mang theo đàn cello từ phòng tập đi xuống, từ xa xa nhìn thấy Lâm Giai Ngữ cùng Lê Tây Tây đang phát tờ rơi, cô vội vàng bước nhanh tới giúp đỡ, ba người nhanh chóng phát xong tờ rơi, Chúc Tinh Dao hỏi: “Đinh Hạng đâu rồi?”

Lê Tây Tây nói: “Cậu ấy đi lấy bánh sinh nhật rồi.”

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Giang Đồ, ý nghĩa trọng đại, nhưng bản thân cậu hoàn toàn không có dự định tổ chức sinh nhật, ngày hôm nay còn đang đi làm thêm ở quán thịt nướng, Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây Đinh Hạng còn có cả Lâm Giai Ngữ, dự định cho cậu một niềm vui bất ngờ.

Lâm Giai Ngữ gửi xong tin nhắn, quay đầu nói: “Tớ đã nói chuyện với anh Lương rồi, chúng ta trực tiếp đi qua đó thôi.”

Lê Tây Tây ngẩng đầu: “Dự báo thời tiết hôm nay sẽ báo có tuyết, sao giờ vẫn chưa thấy gì nữa.”

Chúc Tinh Dao nói: “Dự báo thời tiết cũng có lúc không chuẩn mà.”

Hơn nữa, thành phố Giang Thành này không nằm ở phương Bắc, cũng không phải hàng năm đều có tuyết, năm ngoái còn không có tuyết.

Sau hai mươi phút, phía sau bếp của quán thịt nướng, Giang Đồ bị Lương Thành đuổi ra ngoài, anh ta chậc vài tiếng: “Tên nhóc này hôm nay sinh nhật 18 tuổi mà, làm việc làm gì? Đi ra ngoài đi ra ngoài ngay.” Anh ta nói xong, liền tháo tạp dề cậu đang mang, đẩy ra ngoài.

Giang Đồ vừa ra khỏi cửa bếp, đã nhìn thấy đám người Chúc Tinh Dao chỉnh tề đứng bên cạnh bàn cười cười, cô còn mang theo bảo bối là đàn cello.

Cậu có hơi ngạc nhiên, đi tới: “Sao các cậu đến đây thế?”

Chúc Tinh Dao ngẩng mặt lên cười: “Đương nhiên là tới tổ chức sinh nhật cho cậu rồi.”

“Bánh sinh nhật đã đặt xong.” Lâm Giai Ngữ chỉ bánh gato đặt trên bàn, nói nhỏ một câu: “Tớ nhớ cậu đã nhiều năm không ăn bánh sinh nhật.”

Giang Đồ nhìn hộp bánh sinh nhật 8 tấc kia, im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Cảm ơn.”

Đinh Hạng gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Chúng ta mau chóng ngồi xuống đi.”

Chúc Tinh Dao tháo đàn cello xuống, cầm trên tay, một giây sau, trên tay nhẹ hẫng đi, Giang Đồ cầm giúp cô: “Tớ giúp cậu mang đàn đến phòng nghỉ của anh Lương, ở đó không có ai động vào đâu.”

“Không cần đâu.” Chúc Tinh Dao vội vàng kéo cậu: “Để đây cũng được rồi.”

Đợi lát nữa cô sẽ dùng.

Giang Đồ rủ mắt xuống nhìn cô, không kiên trì nữa, tìm một cái ghế, đặt cái túi đàn lên trên đó, dựa vào tường.

Lương Thành để lại một cái bàn lớn cạnh cửa kính, đã chuẩn bị đủ loại thịt và các món ăn khác nhau, còn có thêm bia nữa! Anh ta cười nói: “Các em thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ngày hôm nay anh mời. Giang Đồ, thằng nhóc này đừng có khách sáo với anh, hôm nay sinh nhật chào đón tuổi trưởng thành, không giống nhau.”

Giang Đồ nở nụ cười: “Cảm ơn anh Lương.”

Vừa dứt lời, bạn học nhỏ Giang Lộ chạy vào, vui mừng nói: “Anh, chị Giai Ngữ gọi em đến ăn thịt nướng.”

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn thấy Chúc Tinh Dao, khoa trương nói: “Nữ thần tỷ tỷ, chị cũng tới ạ.”

Chúc Tinh Dao mỉm cười: “Đúng vậy.”

Lê Tây Tây lần đầu tiên gặp Giang Lộ, cô chăm chú nhìn cậu nhóc: “A, lớn lên giống Đồ ca đấy.”

Giang Lộ nói: “Chắc chắn vậy rồi, dù sao cũng là anh trai của em mà.”

Mọi người ngồi xuống xung quanh cái bàn, Chúc Tinh Dao cởi chiếc áo khoác lông màu trắng đặt trên chiếc ghế trống, Giang Đồ bắt đầu xếp các loại thịt và rau vào vỉ nướng, Đinh Hạng mở nắp, đặt lon bia trước mặt mỗi người, còn hỏi: “Có thể uống chứ?”

Lê Tây Tây cầm lên uống một hớp: “Đương nhiên có thể, tửu lượng của chị đây còn tốt hơn cậu.”

Đinh Hạng không tin: “Khoác lác.”

Chúc Tinh Dao vui vẻ, vừa ngẩng đầu liền chạm mắt Giang Đồ, cô theo bản năng nói: “Tớ cũng có thể uống.”

Giang Đồ cụp mắt, nhìn miếng thịt xì xèo tỏa hương thơm, cầm đũa lật mặt khác: “Cậu ở nơi này uống bia, trở về không sợ bố mẹ nói gì cậu sao?”

“Bố tớ đi công tác rồi, cuối tuần mẹ tớ cũng qua đó với ông ấy, hai người bọn họ cực kì dính nhau.” Chúc Tinh Dao phấn khích nói, “Hơn nữa bình thường bọn họ cũng cho tớ uống một chút rượu, bố tớ nói con gái có tửu lượng tốt một chút, ra ngoài sẽ không bị người ta chuốc một chén đã say, xem như là một kiểu tự bảo vệ bản thân.”

Giang Đồ yên lặng một lúc, “Bố cậu nói đúng.”

Ngược lại ở đây chỉ có Lâm Giai Ngữ không biết uống bia, cô cũng cảm thấy bố Chúc Tinh Dao nói rất có đạo lý, nghĩ thầm quả nhiên đại tiểu thư nhà có gia giáo đều không giống nhau, như bố cô vẫn nói là con gái không nên uống rượu bia.

Giang Đồ nướng kỹ thịt chia vào chén của bọn họ.

Lê Tây Tây nếm thử một miếng thịt nướng, lập tức oa một tiếng: “Ngon quá! Tay nghề Đồ ca thật tuyệt, ăn còn ngon hơn so với tự mình nướng nhiều!”

Chúc Tinh Dao quay đầu cười: “Lần trước tớ đã nói với cậu rồi.”

Lê Tây Tây: “Lần sau tớ sẽ lại đến.”

Một lát sau, mọi người đều nâng ly bia lên.

Đinh Hạng nói: “Đồ ca, tớ chúc cậu sang năm thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.”

Lê Tây Tây đạp cậu ta một cái, tức giận nói: “Đáng ghét! Dám cướp lời của tớ này.”

Lâm Giai Ngữ cười ha hả, đưa quà tặng của cô tới, một cây bút máy, nhãn hiệu Anh Hùng, phải mất mấy chục tệ đấy!

Chỉ có Chúc Tinh Dao đứng lên, cô đi về phía trong góc, mở túi đàn cello ra.

Giang Đồ không biết cô muốn làm cái gì, kéo ghế ra đi tới bên cạnh cô, cúi đầu hỏi: “Cậu muốn làm gì à?”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, chớp mắt: “Tặng quà sinh nhật cho cậu, tớ chưa chuẩn bị cái gì, tớ…” Cô ngước khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lên, nụ cười rung động lòng người, “Tớ tặng cậu một bài, không…hai bài nhé.”

Giang Đồ ngẩn ra, rủ mắt, yên lặng nhìn cô: “Cậu nói cái gì cơ?”

Điều kiện ở quán thịt nướng ở mức trung bình, bàn ghế được sắp xếp chật chội, không có chỗ ngồi thích hợp, nhưng sảnh nhỏ trước cửa hàng khá tốt, cửa tiệm vừa mở, vừa vặn đối diện với bàn của bọn họ, Đinh Hạng giúp cô di chuyển vài cái bàn.

Chúc Tinh Dao cầm đàn cello lên, quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Tớ nói tớ tặng quà sinh nhật cho cậu.”

Quà tặng quá đắt giá cậu nhất định không nhận lấy, còn có thể gây áp lực cho cậu nữa.

Cô nhớ rằng cậu đã nói sẽ có tâm tình hơn khi nghe nhạc, cô cảm thấy kéo đàn cello tặng một bài cho cậu, chắc hẳn cậu sẽ thích quà tặng này, dù sao lễ hội lần trước cậu không đến xem được.

— Năm 2008 ngày 19 tháng 1.

Ngoài sảnh nhỏ quán thịt nướng anh Lương, không có sân khấu, không có ánh đèn, không có lễ phục lộng lẫy và trang điểm tinh xảo, tóc Chúc Tinh Dao buông xõa trên vai, trên người mang áo len trắng mềm mại, ôm bảo bối của cô là đàn cello ngồi trên ghế gỗ đơn giản, trước tiên kéo một bài chúc mừng sinh nhật vui vẻ.

Bên trong cửa hàng rất có nhiều khách đang ngồi, đến nỗi những lát thịt trước mặt còn bốc khói xì xèo nóng hổi, đều quay lại nhìn cô nhiệt tình, thậm chí còn có nhiều người lấy điện thoại di động hướng về cô quay video và chụp ảnh.

Ánh đèn thành thị sặc sỡ, lay động sau lưng cô.

Người qua đường bị tiếng đàn hấp dẫn liền đến xem, vây xung quanh cô.

Đột nhiên, Lê Tây Tây vui mừng hô một tiếng: “Tuyết rơi rồi!”

Không hề báo trước, bông tuyết màu trắng nhanh chóng rơi xuống, khiến cho mọi người ngạc nhiên lên tiếng hoan hô vui mừng, mọi người sôi nổi xòe bàn tay ra đón tuyết.

Hoa tuyết rơi vào mái tóc đen của Chúc Tinh Dao, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn, tựa như đợt tuyết xuất hiện này không hề ảnh hưởng đến cô, cô thoải mái tự nhiên, ngẩng đầu nở nụ cười với Giang Đồ, kéo dây đàn.

Ngay khi cả không có ánh đèn, không có sân khấu, chỉ cần có tiếng đàn cello, ở bất nơi đâu cô đều tỏa sáng nhất.

Cô vì cậu mà diễn tấu một khúc nhạc của Bach.

Lúc ấy ở ngoài biệt thự cậu nhìn lén nghe trộm, buổi lễ chào đón năm mới cậu lại bỏ lỡ mất.

Tối nay, cô đem hết thảy những tiếc nuối và bỏ lỡ đều bù đắp hết cho cậu.

Giang Đồ dựa lưng vào ghế, sắc mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong mắt lại trào dâng điên cuồng như sóng triều, yết hầu cậu chuyển động, yên lặng nhìn người con gái kia.

HẾT CHƯƠNG 29.