Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 32: Chương 32





Căn nhà cũ rất yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi.

Nước mưa chảy xuống theo mái hiên tạo thành màn nước trước nhà.

Sau màn nước, An An nhón chân hôn lên môi Lục Ngang.
Lục Ngang không nhắm mắt, anh nhìn cô tới gần, nhìn cô hôn lên môi mình.
Môi cô mềm mại cực kỳ.
Giống như lông tơ màu trắng của bồ công anh, đưa tới bên miệng cũng không dám đụng vào mạnh, sợ chỉ một chút lực cũng có thể làm nó tan biến.
Lục Ngang vẫn cứng đờ như cũ.
Cô lại càng được voi đòi tiên mà vươn đầu lưỡi ra.
Là ngọt lành, là hương thơm của riêng cô, là bóng đè anh không dám nhìn thẳng, là ma chú quấn lấy anh.
Lục Ngang cứng đờ quay đầu đi, anh xụ mặt trách cô: “Lại thiếu đòn rồi!”
“Vậy anh có muốn răn dạy em không?” An An ôm cổ anh, cô vô sỉ cười khanh khách.
Lục Ngang vuốt mặt cô đưa ra đánh giá khách quan: “Thật khờ.”
“Ai ngốc hả.” An An bĩu môi không phục.
“Em đấy!”
Lục Ngang kéo cô xuống khỏi người mình, anh nói lại chủ đề chính: “Anh đi mua đồ.”
“Em đi cùng anh!” An An lớn tiếng tuyên bố.

Không đợi Lục Ngang từ chối cô đã ôm quần áo anh kích động chạy vào phòng ngủ.

An An lo lắng anh bỏ đi trước nên không quên buông lời hung ác: “Em đi đổi quần áo.

Nếu anh không đợi em thì em không để yên đâu!”
Cô hùng hổ, cố tình không đóng cửa phòng, thật là làm mình làm mẩy.

Cũng không biết có phải khờ thật hay không.
Lục Ngang quát cô: “Đóng cửa!”
An An sặc anh: “Anh không nhìn không phải được rồi?”
Trước sau đều là cô chiếm lý!
Lục Ngang đi đến dưới mái hiện, anh nhìn mưa to tầm tã trước mắt, lấy một điếu thuốc ra.
An An mếu máo nhìn lưng anh, cô quay đầu đánh giá phòng ngủ của Lục Ngang.
Vốn dĩ cô có thể vào phòng vệ sinh thay quần áo, nhưng An An cố ý làm như vậy, cô muốn xem rốt cuộc phòng ngủ của Lục Ngang ẩn giấu bí mật gì.
Căn phòng ngủ này quay về phía đông, phòng không lớn, quét mắt một vòng là nhìn hết được mọi thứ trong phòng.
Cái nổi bật nhất có lẽ là chiếc giường đôi rộng chừng 1m5 dựa gần cửa sổ.

Chăn trên giường chưa gấp gọn, nhìn hơi loạn.

Có lẽ khi nãy Lục Ngang đang ngủ, bây giờ vẫn có thể nhìn thấy dấu vết anh từng nằm, ngay cả trong không khí cũng có hương vị của anh, hương vị mê người của đàn ông.


Trên tủ đầu giường có một hộp dầu cù là nho nhỏ, một ví tiền và một hộp thuốc.

An An giơ tay qua, cô dừng giây lát trên tủ sau đó cầm lấy hộp thuốc.

Hộp thuốc này dùng để hạ sốt, vết thương trên người Lục Ngang vẫn chưa khỏi, ngày nào anh cũng phải uống thuốc.
An An cảm thấy đau lòng cho anh.
Nhìn sang phía khác lại càng không có gì, đến một chiếc đĩa nhạc hay họa báo cũng không có.
An An cởi quần áo ướt đẫm, bên trong chỉ còn áo ngực và quần lót mềm mại màu trắng.

Cửa phòng không đóng, bên ngoài đột nhiên có cơn gió thổi qua làm người cô lạnh căm, An An không nhịn được run rẩy.

Tầm mắt đảo qua giường, cô cong lưng vươn tay dò xét nhiệt độ dưới chăn, quả nhiên trong chăn là ấm.

An An lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy Lục Ngang vẫn đưa lưng về phía mình, cô bèn lén lút nằm xuống chỗ Lục Ngang từng ngủ.
An An kéo chăn đắp lên người.
Giây phút chăn trùm lên, An An cầm lòng không đậu rùng mình một cái.

Sự ấm áp của Lục Ngang bao bọc lấy người cô, thấm vào từng lỗ chân lông, hận không thể chui vào mỗi tấc da thịt, gặm cắn cô sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Cô vùi đầu vào trong chăn.
Cô thật sự rất nhớ anh.
Loại nhớ nhung này làm cô càng khát vọng anh hơn.

Lục Ngang ngậm điếu thuốc trên môi, hàm răng cắn nhẹ điếu thuốc, nhàm chán chờ thời gian trôi đi.

Phía sau mãi không có động tĩnh, đến cả tiếng thay quần áo cũng không có, Lục Ngang không khỏi nhíu mày.
“An An.” Anh gọi cô.
“Ưm.” An An đáp lại anh bằng giọng mũi rất nặng, lại mềm như bông gọi anh: “Lục Ngang…”
Nghe không quá thích hợp, Lục Ngang bèn đi qua.
An An nằm ở đằng kia, cô cuộn tròn người, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Vì tóc ướt nên cô không gối lên gối đầu, sợi tóc trượt xuống từ mép giường khiến sắc mặt cô nhìn càng tái nhợt hơn.
“Không thoải mái à?” Lục Ngang hỏi cô.
An An ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Ngang ngồi ở mép giường, anh giơ tay đặt lên trán cô.
Không nóng, cũng không quá lạnh.
Lục Ngang đang định rụt tay lại thì bị An An cầm lấy, cô ôm trong tay, nói: “Lục Ngang.” Mắt An An ngấn nước, mũi cay cay: “Sao anh không hôn em?” Phương thức biểu đạt của An An luôn thẳng thắn như vậy.
“Em khó coi như vậy sao?” Cô tự thấy tủi thân.
Lục Ngang vẫn nói câu nói kia: “Có phải em ngốc không?”
“Em ngốc chỗ nào?” An An không phục.
“Đã quên bài học lần trước rồi à?” Lục Ngang lạnh mặt: “Đàn ông nào có ai tốt?”
“Bao gồm anh?” An An hỏi anh.
Lục Ngang nói: “Bao gồm anh.”

“Vậy anh hôn em.” An An ngồi dậy.
Tùy tiện đón nhận tầm mắt của Lục Ngang, An An không tránh đi, cô nhìn anh chăm chú.
Bỗng chốc, An An nhắm mắt lại.
Là thành kính khát vọng.
Trước mắt tối đen như mực, An An ngồi ở đó, cô không nhìn thấy gì cả, cô chỉ có thể nghe thấy.

Bên tai cô là tiếng mưa liên miên không ngừng, là gió lạnh thổi qua cạnh cửa, là tiếng nói chuyện của nhà bên, là — An An bị hôn lên!
Lông mi run rẩy, An An dùng sức túm lấy lưng Lục Ngang.
Cách lớp áo thun, lưng anh kiên cố như vậy, từng hoa văn cơ bắp kề sát lòng bàn tay của cô.

Toàn bộ đều là anh.
An An liền muốn khóc.
Cô áp mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Lục Ngang, anh lại dạy dỗ em thêm lần nữa đi,”
Là nỉ non, cũng là khẩu cầu.
Làm trái tim anh không ngừng dày vò, lăn qua lăn lại trong chảo dầu rồi rơi xuống núi đao.
Cô nắm tay anh kéo xuống dưới.
Trời mưa to như vậy, nặng hạt như vậy, sắc trời âm u tối sầm.
Khung cảnh ngoài cửa sổ mơ hồ không rõ.
Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có anh và cô, không một ai nói chuyện, bên tai An An nóng bỏng.
Hơi thở của anh dừng trên cổ cô, rất nóng.

Tay anh bị cô nắm kéo xuống đặt lên đùi.
Lòng bàn tay của anh ấm áp thô sần, An An vẫn muốn run rẩy, cô vùi mặt vào cổ anh cố gắng nhẫn nhịn.
“Lục Ngang…”
Cô nhẹ nhàng gọi anh.
Lục Ngang thở dài: “Em có ngốc hay không?”
“Em chỉ để một mình anh dạy dỗ em thôi.” An An nói bên tai anh.
Bàn tay Lục Ngang dừng giây lát, cuối cùng vẫn đi xuống.
Nơi bắp đùi có tầng ngăn cách cuối cùng với thế giới này của cô.

Quần lót mỏng đến mức có thể coi như không có.

Ngón tay của anh lần qua mép quần lót đi vào bên trong, càng gần sát mềm mại ngượng ngùng của cô.

Tách hai chân cô ra, lòng bàn tay anh phủ lên.
Nóng như vậy, bức bối như vậy, cuối cùng An An vẫn không kìm được run rẩy.
Lục Ngang ôm cô bằng tay trái, chờ khi cô hết run, cái tay phía dưới kia mới bắt đầu xoa nắn.
An An khẽ hừ một tiếng.

Cũng không chỉ đau, mà là… Đau, thoải mái, sung sướng hỗn loạn ở bên nhau, lại tựa như khát vọng càng nhiều hơn nữa.
Cô hốt hoảng ngẩng đầu.

Trước mắt là người đàn ông, cô thích cực kỳ, cô hận không thể phụng hiến cả người mình cho anh.
“Lục Ngang, hôn em.” An An nhẹ nhàng năn nỉ.
Lục Ngang liền cúi xuống hôn cô.
Anh buông cô xuống, An An không tự chủ gập chân lên.
Cô nằm ở đó, hai cái đùi khép lại theo bản năng rồi lại bị anh tách ra, mở ra một góc độ thẹn thùng.

Còn anh thì vẫn tiếp tục xoa nắn vân vê cô.
Anh không hôn cô nữa, anh chỉ tiếp tục xoa, ban cho cô càng nhiều vui thích.
Đối với anh, điều này đã là tội nghiệt sâu nặng.

Cuối cùng bữa lẩu này vẫn không ăn được.
Khi cảm giác sảng khoái kia buông xuống, An An ôm chặt lấy Lục Ngang, cô mất sức mềm như bông dựa vào bên cạnh anh, đôi mắt đỏ ứng có xuân thủy kiều mị.
Cô lại bị anh ‘dạy dỗ’.
Xoa mái tóc ngắn ngủn, Lục Ngang hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Đã qua giờ cơm, An An cũng không thấy đói bụng, cô chỉ nói: “Em muốn ngủ một lát.”
“Vậy thì ngủ đi.” Lục Ngang sờ đầu cô.
Anh đứng dậy muốn đi ra ngoài nhưng bị An An ôm eo kéo lại: “Lục Ngang, anh ngủ cùng em.”
Lục Ngang nhìn cô, An An nói: “Em muốn anh ngủ cùng em.”
Lục Ngang ngồi ở mép giường, An An nghiêng người ôm anh, cái trán đặt lên người anh, cô lẩm bẩm tự nói: “Em chỉ ngủ một lát.”
Không bao lâu, hô hấp của An An đã trở nên lâu dài, rõ ràng cô chưa làm gì cả nhưng lại mệt đến mức nhắm mắt là ngủ được ngay.
Lục Ngang không nhúc nhích, anh chỉ ghé mắt nhìn.
Người bên cạnh đã an tĩnh lại, rất ngoan ngoãn.

Nếu tỉnh thì có thể phiền chết người.
Lục Ngang gạt tóc của cô ra sau tai, trên cổ cô vẫn còn một ít dấu vết.

Lục Ngang cọ nhẹ ngón tay lên đó, An An lập tức dựa lại gần anh hơn.
Mưa rất lớn, khiến thời gian cũng trở nên mơ hồ.
Giấc ngủ này của An An kéo dài đến chạng vạng.

Khi tỉnh lại, Lục Ngang vẫn còn ở bên cạnh cô, điều này khiến cô vui vẻ cô cùng.

An An cười tủm tỉm hôn anh, cô nói: “Lục Ngang, em đói quá.”
Lục Ngang ném quần áo lúc trước sang cho cô: “Đi ra ngoài ăn cơm.”
Áo thun và quần của anh đều rất dài rộng, An An cuộn lại mấy vòng mới không bị quết đất.
Đầu phố có một quán đồ ăn cay Tứ Xuyên.
Lục Ngang gọi vài món thức ăn và một phần canh suông.
An An trịnh trọng nhắc nhở nhân viên: “Đừng cho ớt cay, một miếng cũng không.”
Vẫn giống bà quản gia.
Lục Ngang cười, điện thoại trong tay vang lên, nhìn dãy số trên màn hình, anh cầm điện thoại đi ra ngoài nghe máy.
An An tách đôi đũa dùng một lần ra, đôi mắt lặng lẽ ra ngoài.
Không biết Lục Ngang đang nói gì, vẻ mặt anh lạnh nhạt không nhìn ra được gì cả.
Chỉ một chốc lát sau anh đã cúp máy đi vào.
Lục Ngang quay lại nói với An An: “Ngày mai anh phải đi ra ngoài một chuyến, mấy ngày nay em đừng đến đây.”

An An ngẩn người: “Đi đâu vậy anh?”
Thấy Lục Ngang không đáp, An An bỗng nhiên hiểu ra.

Cô cúi đầu hỏi anh: “Đi mấy ngày ạ?”
“Không xác định.” Thấy An An vẫn không vui, Lục Ngang bèn nói: “Đại khái là ba bốn ngày.”
Lúc này An An mới ngước mắt nhìn anh.
“Vậy có thể gọi điện thoại cho anh không?”
“Không được.”
Nghe được đáp án này, đầu An An hoàn toàn gục xuống.
Cô cúi đầu xoa khăn trải bàn, xoa thành đủ loại hình thù.
Bữa cơm này ăn trong im lặng, hai người lẳng lặng ăn xong, lúc đi ra khỏi quán An An không quay về chỗ của Lục Ngang, cô chỉ hỏi: “Ngày mai mấy giờ anh đi.”
Lục Ngang nói cho cô: “7 giờ.”
An An ‘à’ một tiếng rồi vội vã quay người muốn đi.
Lục Ngang túm tay cô kéo lại: “Anh đưa em về.”
An An quả quyết lắc đầu, còn tỏ vẻ rất săn sóc: “Ngày mai anh có việc phải làm, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Lại kiên trì: “Anh mau về đi, em tự đi được.”
Cô cố chấp như vậy, Lục Ngang chỉ đành đưa ô cho cô.
An An cầm ô trong tay, quay đầu bỏ chạy.
Lục Ngang đứng ở đầu ngõ nhìn theo.

Cô chạy rất nhanh, đảo mắt đã nhìn không thấy, anh đứng đó thêm một lát rồi quay về nhà.
Trong nhà thiếu một người đột nhiên như thiếu đi rất nhiều sinh khí.
Anh nằm ở đằng kia, gối đầu nhuộm đầy hơi thở của cô.
*
Đồng hồ sinh học của Lục Ngang vẫn chuẩn như trước.
Nửa đêm trời tạnh một lúc, đến rạng sáng lại bắt đầu mưa.
La Vận Hoa nói 7 giờ đến đón anh, kết quả không đến 7 giờ đã có người gõ cửa.

Lục Ngang đi qua mở cửa, anh sửng sốt khi nhìn thấy người ở ngoài—
Là An An.
Cô đang thở dốc vì chạy nhanh.
An An cầm gì đó trong tay, nhìn thấy anh cô bèn đưa qua, nói: “Này, cho anh.”
Đây là một sợi dây trường mệnh được đan từ năm màu đỏ, trắng, lam, vàng, đen.
Lục Ngang không nhận, cũng không nhúc nhích.

Anh chỉ nhìn cô chằm chằm.
An An tiến lên đeo vào tay trái cho anh.

Cô nghiến răng nghiến lợi, hận nói: “Anh bắt nạt em như vậy, anh mà chết thì em sẽ quên anh ngay.”
Mắt Lục Ngang bỗng dưng nóng lên.

Anh cong lưng, rốt cuộc cũng chủ động hôn An An.
An An ôm lưng anh, bả vai run rẩy.

7 giờ, Lục Ngang ngồi xe đi rồi.
Anh không mang theo gì ngoài sợi dây trường mệnh đeo trên cổ tay trái.
------oOo------