Editor: coki
Ánh mắt của Diệp Cẩn cô đơn, trống rỗng nhìn Lệ Dĩ Thần, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chất vấn: “Anh nói hôm nay anh có chuyện quan trọng phải làm, phải đến khuya mới có thời gian gặp em cho nên em mới tin tưởng không gọi một cú điện thoại nào. Nhưng chuyện quan trọng mà anh nói chính là gặp gỡ riêng tư với Lâm Mạn Thanh sao?”
Lệ Dĩ Thần vội vàng giải thích với Diệp Cẩn: “A Cẩn...... Em đừng kích động, em nghe anh giải thích đã, hôm nay là sinh nhật Mạn Thanh, đối với anh mà nói, Mạn Thanh giống như em gái. Anh......”
Không đợi Lệ Dĩ Thần nói xong, Diệp Cẩn đã cười lạnh cắt đứt anh: “Em gái? Nếu như anh thật sự coi cô ta là em gái, vậy tại sao không thể thẳng thắn nói cho em biết việc này? Tại sao phải gạt em?”
Lệ Dĩ Thần nhức đầu, thở dài một tiếng, đi tới bên cạnh Diệp Cẩn, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô: “Thật xin lỗi, là do anh suy tính không chu toàn, anh không nên gạt em, nhưng anh thật sự không muốn em hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Vậy em có hiểu lầm gì không? Anh nói Lâm Mạn Thanh là em gái anh, nhưng cô ta có xem anh như anh trai không? Anh biết rõ cô ta có tâm tư gì nhưng vẫn không từ chối cô ta đến gần, anh cho rằng em là người ngu sao?”
Lâm Mạn Thanh kéo ống tay áo Lệ Dĩ Thần, vẻ mặt xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của em. Em không nghĩ tới anh lại không nói chuyện hôm nay cho Diệp Cẩn, nếu biết Diệp Cẩn để ý như vậy thì cho dù thế nào em cũng sẽ không bắt anh đi cùng em.”
Lời nói của Lâm Mạn Thanh khiến Diệp Cẩn nổi trận lôi đình: “Đây không phải là thứ mà cô muốn tôi nhìn thấy sao? Bây giờ cần gì phải tỏ vẻ vô tội!”
“Không phải vậy, Diệp Cẩn, tôi không có nghĩ như vậy, tôi thật sự cho rằng A Thần đã nói với cô, nếu như biết hai người sẽ vì tôi mà có mâu thuẫn thì tôi tình nguyện đón sinh nhật một mình.”
“Lâm Mạn Thanh, bây giờ tôi mới phát hiện cô thật sự là một người dối trá, cô cho rằng tại sao tôi lại tới nơi này, tại sao lại đúng lúc thấy được cô và Lệ Dĩ Thần ở chung một chỗ, mập mờ gắn bó? Còn không phải là vì tin nhắn mà cô gửi cho tôi sao.”
“Diệp Cẩn, nói chuyện phải có chứng cớ, những lời cô vừa nói là đang vu oan cho tôi đấy.” Lâm Mạn Thanh kéo ống tay áo Lệ Dĩ Thần lần nữa: “A Thần, em không có làm những chuyện mà Diệp Cẩn đã nói.”
Lệ Dĩ Thần hơi cau mày, nhìn hai người không nói lời nào, lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng bình ổn lại chiến trường và giải thích hiểu lầm.
“Mạn Thanh, anh sẽ nói Tần Mục đưa em về nhà, anh và Diệp Cẩn đi trước, Diệp Cẩn, đi theo anh.”
Diệp Cẩn hất tay Lệ Dĩ Thần ra: “Ý của anh là gì? Không truy cứu tiếp, ý anh là anh tin tưởng lời Lâm Mạn Thanh nói sao?”
Lệ Dĩ Thần thở dài: “A Cẩn, lát nữa chúng ta sẽ nói rõ chuyện này được không?”
“Không được, Lệ Dĩ Thần, anh tránh ra, em muốn để cho anh thấy rõ rốt cuộc cô ta là một người như thế nào.”
Diệp Cẩn đẩy tay Lệ Dĩ Thần ra, tìm kiếm điện thoại trong túi nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy, đột nhiên một hình ảnh chui vào đầu, lúc cô theo đuôi bọn họ tiến về phía bãi biển thì đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi không cẩn thận đụng vào cô, nhất định là người nọ đã trộm điện thoại di động của cô, nếu không thì con đường rộng và vắng thế kia, tại sao lại đụng vào cô được.
Ánh mắt Diệp Cẩn bắn về phía Lâm Mạn Thanh: “Người kia với cô là cùng một bọn?”
“Cái gì gọi là một bọn, tôi không biết cô đang nói gì cả, Diệp Cẩn, chẳng lẽ cô không có chứng cứ nên định chơi xấu sao, thật ra thì cô hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tôi đã nói rồi, tôi không muốn phá hỏng quan hệ của cô và A Thần, cô cũng không cần bôi nhọ tôi trước mặt A Thần, cô làm như vậy thì chỉ càng làm cho cô thêm nhỏ mọn hơn mà thôi.”
Vẻ mặt Lâm Mạn Thanh hồn nhiên vô hại, hơn nữa còn tự tin đổi trắng thay đen, làm cho tức giận Diệp Cẩn tới cực điểm: “Lâm Mạn Thanh, cô đúng là không biết xấu hổ.”
Nói xong, Diệp Cẩn đang định vung tay cho con người vô sỉ này một bài học, nhưng bàn tay cô chưa chạm được vào mặt của Lâm Mạn Thanh thì đã bị Lệ Dĩ Thần ngăn lại, nắm chặt tay cô.
“Đủ rồi Diệp Cẩn, đừng quậy nữa.”
Vẻ mặt Diệp Cẩn phức tạp nhìn Lệ Dĩ Thần: “Anh nói cái gì? Bảo em đừng quậy nữa? Anh có lầm hay không, Lệ Dĩ Thần, người luôn quấy rối, gây phiền phức cho chúng ta chính là cô ta, vậy mà anh lại vì vô ta mà trách móc em, được lắm, Lệ Dĩ Thần, vậy bây giờ làm phiền anh cho em một câu trả lời thỏa đáng, mặc kệ là ba năm trước đây hay là ba năm sau này, sự tồn tại của Lâm Mạn Thanh có ý nghĩa gì với anh?”
“A Cẩn, đừng như vậy, anh đã nói với em vô số lần rồi, Mạn Thanh là em gái của anh, chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm, lúc về anh sẽ giải thích rõ ràng với em, đừng làm loạn nữa.”
Diệp Cẩn tức giận nhìn Lệ Dĩ Thần: “Lệ Dĩ Thần, anh thật sự làm cho em rất thất vọng, anh biết không, nếu như mới vừa rồi em chỉ có tức giận thì bây giờ toàn bộ đều hóa thành bi ai, anh không biết em để ý cái gì cả, vẫn luôn không biết.”
Thấy Diệp Cẩn xoay người rời đi, Lệ Dĩ Thần lo lắng đuổi theo: “A Cẩn......”
“A Thần, không nên đuổi theo, nếu cô ấy không hiểu được tình yêu của anh dành cho cô ấy thì tại sao anh phải khổ sở......”
“Em câm miệng cho anh.” Đối diện với Lâm Mạn Thanh đang giữ chặt mình, Lệ Dĩ Thần đột nhiên nổi giận: “Mạn Thanh, đừng làm những chuyện khiến hậu quả không thể nào cứu vãn nữa, nếu không, anh không thể bảo đảm việc cả đời này sẽ không gặp em.”
Nghe vậy, nhất thời Lâm Mạn Thanh giống như lạc vào mùa đông băng giá, thoáng chốc lạnh lẽo thấu tim, đôi tay vốn đang nắm chặt áo Lệ Dĩ Thần cũng dần dần buông ra, rũ xuống.
Lệ Dĩ Thần nhìn Lâm Mạn Thanh rồi vội vàng đuổi theo Diệp Cẩn đã đi xa.
Một tay Lệ Tuệ Dĩnh cầm máy chụp hình, một tay chống gậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Mạn Thanh: “Mạn Thanh, tại sao con lại để cho A Thần đi vậy?”
Lâm Mạn Thanh khổ sở, lấy tay che mặt: “Mẹ nuôi, con vẫn luôn không phải là người có thể giữ chân anh ấy lại, trận chiến không có khói thuốc súng này, Diệp Cẩn thua nhưng con cũng không có thắng, thậm chí càng thất bại thảm hại hơn cô ta nữa.”
Lệ Tuệ Dĩnh đau lòng vỗ bả vai Lâm Mạn Thanh: “Đừng như vậy, con gái, con còn có mẹ nuôi mà, mẹ nuôi sẽ không để cho A Thần cưới con gái của Chu Mẫn Quân.”
Lâm Mạn Thanh khổ sở lắc đầu một cái: “Con biết rõ mẹ vẫn luôn giúp con nhưng hôm nay việc nên làm cũng đã làm rồi, thậm chí con không tiếc làm ra hành động bỉ ổi để chia rẽ bọn họ nhưng kết quả thì như thế nào? Vẫn như cũ, vẫn không có cách nào lấy được thứ con muốn, mẹ nuôi, con mệt mỏi quá, chúng ta về nhà đi.”
Lệ Tuệ Dĩnh gật đầu một cái, nhưng trên mặt lại có một chút vui vẻ, mặc dù Lệ Dĩ Thần không thích Lâm Mạn Thanh khiến cho bà rất bất đắc dĩ, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà Lệ Dĩ Thần và Diệp Cẩn tan vỡ, đây cũng là kết quả bà muốn.
Khi Lệ Dĩ Thần đuổi tới thì Diệp Cẩn đã nổ máy rời khỏi, Lệ Dĩ Thần đuổi theo nhưng sức người không thắng nổi sức máy, chỉ có thể bỏ cuộc.
Đêm thu lạnh lẽo, chỉ có một chiếc Carola đơn độc chạy trên đường lớn, Diệp Cẩn không biết nên lái xe tới chỗ nào, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cho cô hít thở không thông kia, hình ảnh Lệ Dĩ Thần và Lâm Mạn Thanh đi chung với nhau, tựa như nước sông chảy xiết, mạnh mẽ xâm chiếm tư tưởng của cô, cô cố gắng loại bỏ bóng dáng hai người đó ra khỏi đầu nhưng càng cố gắng thì càng nhớ kĩ.
Ba năm trước đây, hình ảnh Lâm Mạn Thanh hôn Lệ Dĩ Thần và hình ảnh hai người cùng ngắm pháo hoa trên bờ cát lúc nãy khiến tim cô đau như vỡ nát, tại sao anh lại lừa gạt cô, tại sao có thể......
Diệp Cẩn lái xe chẳng có mục đích một hồi lâu, cho đến khi bình xăng cạn kiệt mới bị cô vứt bỏ ở gần sườn núi, tối nay nhiệt độ rất thấp, Diệp Cẩn co rút ở trong xe, cô muốn mở máy điều hòa không khí để làm thân thể ấm áp hơn nhưng nhấn mấy lần cũng không thấy khí nóng phả ra, lúc này cô mới nghĩ đến xe đã hết xăng, đừng nói máy điều hòa không khí, coi như động cơ cũng không khởi động được nữa là.
Diệp Cẩn mở cửa xe, đột nhiên phát hiện trên bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh cực kì xinh đẹp, chẳng qua cho dù ánh sao có lấp lánh bao nhiêu đi nữa thì vẫn sẽ làm cho người ta cảm thấy cô đơn, rét lạnh như cũ, Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú vào những ngôi sao, giống như chỉ có như vậy thì nước mắt mới không trào ra.
“Ba, ba ở trên trời có khỏe không...... Con thì không được tốt lắm, con rất nhớ ba.”
Diệp Cẩn cắn môi, nghẹn ngào hồi lâu mới có thể lầm bầm lần nữa: “Từ nhỏ ba đã nói cho con biết làm người phải kiên cường, con cũng đã rất nỗ lực, kiên cường để sống, nhưng con vẫn mềm yếu, con không hiểu tại sao mẹ lại lạnh nhạt với con như vậy, giống như người ngoài, kể từ sau khi ba qua đời thì con không bao giờ biết được tình thân ấm áp nữa...... Vốn tưởng rằng người kia có thể thay thế ba cho con cảm giác an toàn của gia đình nhưng cuối cùng con vẫn mất đi phần ấm áp khó có thể có được kia, anh ấy không hiểu con... thứ con muốn chỉ là anh ấy tin tưởng con hoàn toàn mà thôi, nhưng anh ấy lại lừa gạt con ở cùng với Lâm Mạn Thanh, thậm chí không tin là Lâm Mạn Thanh đang giở trò quỷ, tại sao anh ấy lại không tin tưởng con, ba, con mệt quá, con sống quá mệt mỏi, con rất nhớ cái ôm ấm áp kiên cố của ba, ba có thể ôm con một cái nữa......”
Ba ngày tiếp theo, Diệp Cẩn giống như biến mất khỏi thế gian, mặc cho Lệ Dĩ Thần lật hết thành phố A lên một lần thì vẫn không có tìm kiếm được tung tích của cô.
Một ngày không có tin tức của Diệp Cẩn thì một ngày Lệ Dĩ Thần không thể an tâm đi làm việc, buổi đấu thầu lại sắp bắt đầu nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn tập trung vào nó được, cho đến khi Tần Mục đi vào phòng làm việc thì hai mắt vô hồn của Lệ Dĩ Thần mới tỏa sáng.
“Như thế nào, có tin tức gì không?”
Tần Mục chán nản lắc đầu một cái, Lệ Dĩ Thần đột nhiên cầm lấy áo khoác, đi thẳng ra bên ngoài.
“Đại ca, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm cô ấy.”
Phàm là những chỗ Diệp Cẩn có khả năng đi thì Lệ Dĩ Thần đều đi tìm lại một lần, LN, đại học A và mỗi góc đường của thành phố A, ba ngày nay anh vẫn cứ lặp lại những hành động như vậy nhưng vẫn không thu hoạch được gì như cũ, thấy trời sắp tối, Lệ Dĩ Thần chán nản lái xe đến dưới lầu phòng trọ Diệp Cẩn, mãi cho đến khi trời tối vẫn không đợi được người mà anh muốn chờ.
Lệ Dĩ Thần xuống xe, mệt mỏi đốt một điếu thuốc, cho đến khi tàn thuốc cháy hết thì vẫn không thể xua được phiền não và mệt mỏi của anh, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tối đen, cuối cùng không nhịn được đi về phía nhà trọ.
Diệp Cẩn rất hay giấu chìa khóa dự bị ở chỗ khe cửa, quả nhiên Lệ Dĩ Thần hơi giơ tay lên thì đã tìm được một cái chìa khóa ở phía trên khe cửa, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phòng khách xinh xắn, gọn gàng sạch sẽ hiện ra ngay trước mắt, anh chưa bao giờ đi tới nhà của cô, một là Diệp Cẩn không có mời anh, hai là khoảng thời gian sinh hoạt ở khu dân nghèo đó đã từng xảy ra rất nhiều chuyện khiến anh không muốn nhớ lại, vì vậy anh vô cùng mâu thuẫn khi đi tới chỗ này, nhưng hôm nay không biết vì sao khi anh đi vào căn nhà này thì không muốn rời đi nữa, giống như chỉ có ở lại chỗ này thì mới có thể cảm nhận được hơi thở của cô vẫn còn đang ở bên cạnh anh.
Lệ Dĩ Thần thuận tay cầm thỏ nhồi bông ở trên ghế sa lon lên, mặc dù con thỏ này có chút cũ nhưng lại không có một hạt bụi, rất sạch sẽ, Lệ Dĩ Thần theo bản năng nhếch miệng cười khổ một tiếng.
“Vẫn luôn thích những thứ đồ này.”
Bởi vì thú nhồi bông đụng phải góc tủ bên ghế salon nên mấy quyển tạp chí trên đó bị rơi xuống đất, Lệ Dĩ Thần xoay người lại nhặt lên thì phát hiện trong ngăn kéo không đóng kỹ có một quyển nhật ký.
Do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn lấy ra, tiện tay lật một tờ.
“Mang theo tâm tình vô cùng đau đớn, rốt cuộc tang lễ của ba cũng xong xuôi, mặc dù trái tim vẫn nặng nề đau đớn nhưng mà tôi phải kiên cường, trước khi lâm chung ba đã giao mẹ cho tôi, tôi phải chăm sóc mẹ thật tốt, nhưng hôm nay sau khi tang lễ lúc kết thúc, tôi bỗng nhiên phát hiện tổng giám đốc Mục thị rất thân thiết với mẹ, có lẽ là tôi nghĩ nhiều thôi.”
“Lần viết nhật ký này đã là chuyện một tháng sau, chỉ trong thời gian một tháng mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, quả nhiên mẹ và Mục Văn Khởi có qua lại với nhau nhưng tôi không thể oán hận mẹ, dù sao mẹ cũng còn trẻ, tôi không thể tước đoạt quyền được hạnh phúc của mẹ, nhưng sao tôi lại cứ cảm thấy ánh mắt Mục Văn Khởi nhìn tôi có gì đó không đúng, hơn nữa hôm nay, lúc ăn cơm tối còn thừa dịp mẹ không chú ý sờ soạng tay của tôi, tôi thật sự rất sợ.”
“Thì ra là trực giác của tôi không có sai, từ đầu đến cuối Mục Văn Khởi đều là một tên ngụy quân tử, hôm nay thừa dịp mẹ không có ở nhà, ông ta liền có ý đồ muốn hãm hiếp tôi, cũng may tôi chạy thoát được, tôi thật sự rất sợ, ai có thể tới cứu tôi không?”
Đọc đến đây, trán Lệ Dĩ Thần đã nổi đầy gân xanh, vẻ mặt tức giận giống như có thể giết hết tất cả, nhưng chỉ trong giây lát lại trở nên thương tiếc, A Cẩn của anh đã phải trải qua những gì ở nhà họ Mục? Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy nhưng anh lại không biết gì cả, anh thật sự là một tên khốn kiếp, còn có tên Mục Văn Khởi đáng chết kia nữa, anh sẽ không bỏ qua cho ông ta, tuyệt đối không.
Kiềm nén lửa giận muốn nổ tung, Lệ Dĩ Thần kiên trì đọc tiếp, khi anh đọc đến anh xuất hiện trong cuộc đời Diệp Cẩn thì rốt cuộc người luôn tự hào có sức chịu đựng kinh người như anh cũng khống chế được nữa, nước mắt tuôn ra như đê vỡ.
“Hôm nay tôi gặp được một người tên là Lệ Dĩ Thần, anh ấy giống như ánh mặt trời ấm áp, chiếu sáng cuộc sống toàn là bóng đêm vô tận của tôi, chỉ tiếc anh ấy không quan tâm đến tôi nhưng mà tôi vẫn sẽ nỗ lực, bởi vì tôi tin tưởng, anh ấy chính là ánh sáng giúp tôi vượt qua nghịch cảnh, tôi thích anh ấy.”
Mặc dù nhật ký không dài, nhưng đọc đến đây, trái tim Lệ Dĩ Thần đau giống như bị vỡ ra, anh không ngờ tới A Cẩn lại sống trong một thế giới đáng sợ như vậy, nhưng anh chẳng những không giúp đỡ cô mà còn hung hăng xát muối lên vết thương đã máu thịt be bét lẫn lộn của cô, tại sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy?
Trong lúc Lệ Dĩ Thần không nhịn được muốn tông cửa đi ra tìm kiếm Diệp Cẩn lần nữa thì điện thoại di động lại nhận được hình ảnh Tần Mục gởi tới, trên hình ảnh là chiếc xe Carola màu trắng quen thuộc, nhưng mà vị trí lại là gần sườn núi, Tần Mục còn ghi chú mấy chữ ở phía dưới hình ảnh.
“Diệp tiểu thư không ở nơi này.”
Sau khi thấy mấy chữ Diệp tiểu thư không ở nơi này, trong nháy mắt Lệ Dĩ Thần cảm thấy đầu trống rỗng, không có ở nơi đó, vậy thì cô ở đâu?
“A Cẩn......”