Hai người ngồi ở trong một gian phòng cực kì kín đáo của một hội sở, chẳng qua mặc dù hội sở trang hoàng tao nhã, thoải mái, tiếng đàn xa xăm nhưng lại khiến thần kinh Diệp Cẩn không thể buông lỏng được, cứ nhìn chằm chằm Lâm Mạn Thanh.
Ngược lại Lâm Mạn Thanh nhìn Diệp Cẩn hoàn toàn không có đề phòng như gặp đại địch, trước sau nụ cười của cô ta vẫn thanh thản dịu dàng như một.
"Hạch đào hổ phách ở nơi này rất ngon, cô nếm thử xem."
Diệp Cẩn không động đũa, vẫn nhìn thẳng Lâm Mạn Thanh như cũ: “Tôi mới vừa ăn cơm với A Thần rồi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lâm Mạn Thanh biến mất trong nháy mắt, nhưng vẫn miễn cưỡng lộ ra nụ cười gượng: “Thật ra thì chúng ta quen nhau lâu rồi nhưng hình như đây là lần gặp đầu tiên thì phải."
"Đó là bởi vì chúng ta hoàn toàn không cần gặp nhau, Lâm tiểu thư, cô hẹn tôi tới đây, có việc gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi không thích vòng vo tam quốc."
Lâm Mạn Thanh dần dần thu lại nụ cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Cô rất ghét tôi?"
Diệp Cẩn cau mày: “Đối với một người phụ nữ lúc nào cũng mơ ước chồng tôi, làm sao tôi có thể thích cô cho được?"
Đột nhiên Lâm Mạn Thanh cười lên: “Cô mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, trước kia, khi hai người còn chưa ly hôn thì A Thần luôn nói với tôi cô là một cô gái rất dịu dàng."
"Tính cách con người sẽ thay đổi theo thời gian và cuộc sống, khi có người không có ý tốt, cứ muốn làm cho tôi không thoải mái thì tất nhiên tôi sẽ không yếu ớt mặc cho người ta ức hiếp."
"Diệp Cẩn, hôm nay tôi tới tìm cô không phải để gây gổ với cô, càng không phải để tuyên chiến với cô, tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề."
Lời nói của Lâm Mạn Thanh khiến Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn: “Cô muốn hỏi cái gì?"
"Cô có thể tự tin ở bên A Thần sao? Nếu anh ấy đã vứt bỏ cô một lần thì không thể bảo đảm sẽ có lần thứ hai, thứ ba hay không."
Diệp Cẩn cười lạnh: “Lâm Mạn Thanh, trước khi trả lời vấn đề của cô, tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cô, ba năm, cho dù tôi và Lệ Dĩ Thần xa nhau ba năm thì cô vẫn không thể thay thế được vị trí của tôi, bây giờ, cô lại cho rằng mình có thể sao?"
Quả nhiên, lời nói của Diệp Cẩn khiến sắc mặt Lâm Mạn Thanh thay đổi, nhưng dù sao Lâm Mạn Thanh cũng là người lăn lộn trong giới giải trí, đã gặp rất nhiều hạng người cho nên mặc dù tim đang rỉ máu thì vẫn duy trì tư thế ngồi đoan trang ưu nhã như cũ, nhìn thẳng vào Diệp Cẩn.
"Tôi yêu anh ấy, không ít hơn cô chút nào, thậm chí tôi thích anh ấy lâu hơn cô, tôi yêu anh ấy đến mức có thể vì anh ấy mà hy sinh tất cả, nếu anh ấy và cô ở cùng nhau là đúng đắn thì tôi có thể vui vẻ rút lui, không bao giờ quấy rầy hai người nữa, nhưng hai người không thích hợp, biết rõ hai người ở cùng với nhau sẽ làm cho A Thần gặp phải tình huống cực kì khó khăn cho nên tôi không có cách nào buông tay cả."
Diệp Cẩn khó hiểu nhìn Lâm Mạn Thanh: “Lời này của cô có ý gì?"
"Ý của tôi rất rõ ràng, cô không thích hợp với anh ấy, tôi sẽ không để cho hai người ở chung với nhau."
"Lâm Mạn Thanh, cô không thấy lời nói của mình có chút lớn lối sao, cô cho rằng cô ai? Tại sao cô có thể nói tôi không thích hợp với anh ấy?"
"Chỉ bằng năm đó A Thần không thể giải quyết được vấn đề và bây giờ nó vẫn tồn tại như cũ."
"Cô biết nguyên nhân thực sự khiến tôi và A Thần ly hôn năm đó?" Điều này khiến Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn.
"Tôi biết, chẳng qua về nguyên nhân cụ thể thì hãy để cho A Thần nói cho cô biết, nếu như anh ấy đồng ý."
Lâm Mạn Thanh cầm túi xách đứng lên: “Nếu Diệp tiểu thư đã ăn cơm rồi vậy thì tôi không quấy rầy nữa, hôm nay tìm Diệp tiểu thư chẳng qua là muốn nói vài câu, nếu như có nói điều gì khiến Diệp tiểu thư không thoải mái thì cho tôi xin lỗi trước, chẳng qua tôi vẫn muốn nói một câu, tuy tôi không thể thay thế được cô kết hôn với A Thần nhưng lại không thể phủ nhận ở trong lòng anh ấy vĩnh viễn có một ví trí dành cho tôi, bởi vì chính miệng anh ấy nói với tôi, ngoại trừ cô anh ấy và ông ngoại ra, tôi chính là người thân mà anh ấy để ý nhất."
Sắc mặt Diệp Cẩn không gợn sóng, cho đến khi Lâm Mạn Thanh dứt khoát rời khỏi thì cô mới không khống chế được nội tâm khổ sở đang sụp đổ của mình, không thể không thừa nhận Lâm Mạn Thanh là một kẻ địch hết sức đáng sợ, cô ta luôn có thể hiểu rõ cô sợ nhất cái gì, để ý nhất cái gì, Lâm Mạn Thanh biết bí mật trong lòng Lệ Dĩ Thần, còn cô thì sao? Cho dù anh nói anh chưa từng thay đổi nhưng anh vẫn gạt cô như cũ, tại sao? Thật chẳng lẽ đúng như Lâm Mạn Thanh nói, đối với Lệ Dĩ Thần, cô còn có một ý nghĩa khác?