Editor: Mèo coki
Diệp Cẩn vừa về tới LN thì ngay lập tức bị các đồng nghiệp vây quanh, nhất là Thẩm Như Nguyệt quan hệ không tệ với Diệp Cẩn cứ giữ chặt Diệp Cẩn muốn cô ngừng lại để nhiều chuyện.
“Có phải gần đây cậu và ông chủ giận nhau không?”
Diệp Cẩn không rõ chân tướng: “Cậu đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Mình và ông chủ giận nhau khi nào.”
“Đừng giả bộ nữa, lúc trước mỗi lần cậu và Cố tổng đi cùng với nhau thì Cố tổng đều tươi cười rạng rỡ, nhưng trong khoảng thời gian cậu đi làm việc với Hải Lan thì ngày nào mặt Cố tổng cũng dài ra, gặp ai là mắng người đó, nếu như bọn mình vô ý nhắc tới cậu trước mặt ông chủ thì càng bị ông chủ tìm một lý do mắng cho nước miếng đầy đầu, Diệp Cẩn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe Thẩm Như Nguyệt nhiều chuyện xong, nhất thời tâm tình vốn đang rất tốt của Diệp Cẩn chìm xuống đáy cốc, nhìn cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng chặt, cuối cùng thở dài một tiếng.
“Các cậu đừng có gán ghép lung tung, mình và Cố tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.”
“Thật hay giả vậy?”
“Tin hay không là tùy mấy cậu, mình phải làm việc, các cậu cũng đi làm chuyện của mình đi, nếu như ảnh hưởng đến tiến độ công việc, cẩn thận anh ấy lại mắng.”
Đám người đã giải tán hết nhưng lòng của Diệp Cẩn vẫn còn rối rắm, xem ra có một số việc không có cách nào làm như không thấy được.
Khi Cố Diễn thấy đơn từ chức thì trên bàn lông mày nhíu lại: “Em đang làm gì vậy?”
Diệp Cẩn cắn môi, do dự thật lâu mới nói: “Em cảm thấy như vậy là tốt nhất.”
Cố Diễn thở dài, cả người mệt mỏi nhìn Diệp Cẩn: “Là vì Lệ Dĩ Thần?”
“Vâng.”
“Em trả lời rất dứt khoát, cũng không cho anh đường sống, Diệp Cẩn, rốt cuộc Lệ Dĩ Thần tốt hơn anh ở chỗ nào?”
Nhắc tới Lệ Dĩ Thần, Diệp Cẩn đột nhiên cười dịu dàng, đó là nụ cười hạnh phúc: “Anh ấy không có chỗ nào tốt hơn anh cả, bàn về năng lực tài hoa, anh không thua anh ấy chút nào, bàn về gia thế xuất thân thì thậm chí anh còn hơn cả anh ấy, nhưng anh ấy lại là Lệ Dĩ Thần độc nhất vô nhị, từ lúc mười tám tuổi anh ấy đã là tất cả của em, không có cái gì gọi là không được, chỉ vì anh ấy thích hợp nhất.”
Cố Diễn nhìn Diệp Cẩn, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể cười một cách bất lực: “Câu thích hợp nhất của em là câu trả lời không chê vào đâu được, cũng làm cho anh không thể nói được gì, Diệp Cẩn, em biết không, anh cũng muốn trả những lời này lại cho em, Cố Diễn anh từng có vô số phụ nữ, nhưng mãi cho đến khi em xuất hiện thì mới khiến một lãng tử lựa chọn quay đầu lại làm người an phận, không phải là em rất tốt, thật ra thì trong những người phụ nữ mà anh đã từng tiếp xúc, em không phải là người tốt nhất nhưng lại có thể chạm vào lòng của anh, nếu như người đó không phải A Thần, anh nghĩ dù như thế nào anh cũng sẽ không buông tay, nhưng mà bây giờ...... Hai người lưỡng tình tương duyệt, anh có thể nói được gì nữa, về phần đơn từ chức của em, tạm thời anh đặt nó ở trong ngăn kéo, coi như giống lần trước, anh sẽ cho em một thời gian để bình tĩnh lại, nếu như cuối cùng em vẫn cảm thấy em muốn rời đi thì Cố Diễn anh tuyệt đối sẽ không làm cho em khó chịu.”
Ánh mắt Diệp Cẩn có chút mờ mịt nhìn Cố Diễn: “Cảm ơn Cố tổng, thật ra thì đối với em mà nói, Cố tổng anh cũng là một sự tồn tại đặc biệt.”
Lời nói của Diệp Cẩn khiến Cố Diễn bật cười: “Có những lời này của em xem như anh cũng không thua quá khó coi, được rồi, ai bảo anh chậm hơn A Thần một bước, như vậy thì cứ để cho anh làm sự tồn tại đặc biệt đó được không, Diệp Cẩn?”
Diệp Cẩn nghẹn ngào, gật đầu một cái: “Vẫn luôn như thế.”
Cố Diễn giang hai cánh tay: “Diệp Cẩn...... Anh có thể ôm em một cái không, chỉ một lần thôi.”
Diệp Cẩn không có từ chối: “Cố tổng, em muốn nói cho anh biết, anh thật sự rất tốt.”