Editor: Mèo coki
”Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ
mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ
khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua.”
Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh,
đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau
khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm.
Lệ Dĩ Thần
gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy
đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi.”
Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn chảy nước, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước.
”Hay là em...... Không vào.”
Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: “Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi.”
Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút.”
Lúc Lệ Dĩ Thần xoay người, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng nhận ra phòng cưới được
trang trí xinh đẹp đến mức nào, việc bố trí và lắp đặt các thiết bị bên
trong nhà gần như đều do hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu rồi cuối
cùng mới quyết định, mặc dù khi đó thiết bị còn chưa lắp đặt xong, nhưng cô đã từng thề son sắt mà nói, mặc dù này căn nhà này không lớn nhưng
nhất định sẽ trở thành căn nhà độc nhất vô nhị trên đời, quả nhiên không sai, nơi này thật sự rất đẹp, rất khác biệt, chẳng qua...... rốt
cuộc nó cũng không thuộc về cô, nghĩ tới đây, Diệp Cẩn nhịn không được
đỏ tròng mắt, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cô không
chút do dự quay người rời đi, mọi người đã thay đổi, cô vẫn còn để ý đến những thứ vật chết vô dụng kia làm cái gì.
Khi Lệ Dĩ Thần mang
hộp nhạc ra ngoài cửa, ngoại trừ một vũng nước đọng thì đã không còn
người phụ nữ khiến anh yêu cũng không phải mà hận cũng không phải nữa.
Lệ Dĩ Thần cầm miếng giấy ghi chú ở trên bàn lên, phía trên là dòng chữ
xinh đẹp tinh tế: “Đừng nói đến hộp nhạc này đã bị hư, thôi, kể cả mấy
cái đèn bàn và bình bình lon lon mà em đã mua cũng ném đi, em không cần
nữa rồi.”
Lệ Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mưa còn to hơn so với lúc trước, mày nhíu lại, anh định cầm cây dù đuổi theo cô nhưng đến cửa thì đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú
hiện lên nụ cười khổ rối rắm, anh và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì
rồi, đã như vậy, anh cần gì phải quan tâm đến lập trường của cô.
Sống hai mươi hai năm, lòng của Diệp Cẩn chưa bao giờ lạnh đến thế, mặc dù
năm ấy đưa tang ba, cô cũng chưa từng cảm thấy đau đớn tê liệt như vậy,
đó là người cô yêu đến tận xương tủy, vì anh là một học sinh nghèo nên
cô bỏ qua cuộc sống đại tiểu thư trong nhung lụa, tại sao anh lại có thể tổn thương cô như vậy.
Ngã nhào giữa đêm mưa tầm tã, Diệp Cẩn
cảm thấy cả người mệt mỏi, vì yêu Lệ Dĩ Thần, cô không tiếc phản bội ba
mẹ, bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng quay đầu lại thì mới phát hiện, thứ
cô bỏ lỡ không riêng gì tình thân và tình yêu mà còn có tôn nghiêm cao
cao tại thượng từng có.
Khi Lệ Dĩ Thần nắm tay Lâm Mạn Thanh nói
muốn ly hôn với cô thì Diệp Cẩn đã từng bất chấp tất cả đi cầu xin anh,
hôn nhân của bọn họ mới chỉ được ba tuần mà thôi, nếu như không yêu cô,
tại sao lại muốn cưới cô? Diệp Cẩn không nghĩ ra, nhưng nhiều lần ép
hỏi, kết quả sẽ chỉ làm cô đau lòng tuyệt vọng hơn mà thôi, cho đến ngày hôm qua khi tận mắt thấy Lệ Dĩ Thần ôm hôn Lâm Mạn Thanh, rốt cuộc cô
cũng chấp nhận thực tế.
Người yêu của cô thật sự không thương cô, mặc kệ cô khó có thể tiếp nhận như thế nào thì đây cũng là sự thật, mặc dù khó nén đau buồn như thế nào thì cô cũng không thể vì thế mà gục
ngã, cô lại càng không nên vì những người không thương cô mà tự hành hạ
mình, nếu như cuộc sống khắp nơi đềy là gió táp mưa rào, như vậy cô lại
càng muốn ngược gió, bởi vì cô là con gái của ba, ba từng nói với cô,
mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô đều phải sống hạnh phúc vui vẻ thay thế
ông, bởi vì cô đang kéo dài sinh mạng của ba.
Diệp Cẩn lau mặt
một cái, không biết là mưa hay là nước mắt, mặc dù khó khăn, nhưng cô
vẫn đứng lên từ mặt đất trơn trợt, mặc dù đêm tối lạnh lẽo thê lương
không nhìn thấy con đường phía trước nhưng cô vẫn nở một nụ cười kiên
quyết.