Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 13-1: Vĩ thanh (1)




Trong cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện chuyển xoay không sao nói hết. Anh nghĩ là em hiểu. Cũng như anh nghĩ anh hiểu em. Em từng hỏi anh, có phải trong trái tim anh cũng có một lỗ đen. Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể trả lời em. 

Không có. Bởi đã có em ở đó. Thiên Chân: 

Buổi sáng ở Zurich lạnh tới mức lạ kỳ. Giờ đây anh đang ngồi trong một quán cà phê trên đại lộ Bahnhofstrasse, nghe bài hát của ban nhạc Eagle mà chúng ta cùng thích. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy những chiếc xe điện chầm chậm lắc lư chạy ngang qua, dưới chân không biết là kho tiền của ngân hàng nào[1]. [1] Đường Bahnhofstrasse tập trung rất nhiều cửa hàng và ngân hàng. 

Đáng lẽ lúc này anh phải đọc một bản báo cáo thẩm tra, song anh lại ngồi viết e-mail cho em, thậm chí còn hơi muốn rời khỏi đây, dù rằng anh luôn rất thích thành phố này. Nghe nói khi bắt đầu trở nên già cỗi, thì con người ta sẽ ghét sự xê dịch. Có lẽ quan niệm đó hợp với anh. Anh tìm thấy chiếc iPod nano của em ở trong ngăn kéo, thế nên đã tiện tay cầm theo luôn. Đêm hôm qua trước khi ngủ anh mở ra chuẩn bị nghe nhạc, ai ngờ lại nghe được toàn những lời nói của anh trong những cuộc họp ở công ty trước đây… Anh ngạc nhiên vô cùng, cũng cảm thấy xúc động vô cùng. Từ trước đến nay em vẫn dùng cách này để nhớ đến anh ư? 

Thế nhưng vì sao em vẫn chưa bằng lòng trở thành vợ anh? Có lẽ từ trước đến nay em vẫn nghĩ rằng chúng ta gặp nhau trong quán cà phê đó, nhưng thực ra là không phải. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là khi em đứng một mình trong mưa, ngẩng đầu nhìn lên tấm poster lớn trên tường, trông dáng vẻ mỏng manh nhưng kiên cường. Khi đó anh đã rất tò mò không biết vẻ mặt của em trông thế nào, cho đến khi bừng tỉnh lại thì cà phê đã lạnh ngắt. Anh không hề đoán trước được là giữa đám đông huyên náo đó, em lại đi thẳng về phía anh. Nhưng sau này anh nghĩ, đó có lẽ chính là thứ mang tên số phận. 

Anh nhìn thấy đôi mắt chứa đầy vẻ lo lắng nhưng sau đó lập tức lấy lại được sự bình tĩnh, thậm chí còn nhìn được cả những sự mịt mờ và buồn thương được ẩn giấu sâu trong đó. Anh nhìn em, rất vui khi được thưởng thức màn biểu diễn vụng về. Từ trước đến nay anh đã quen nhìn đời một cách bàng quan bằng con mắt lạnh lùng, anh quen với cuộc sống bình lặng không sóng gió, cái đó không liên quan đến công việc của anh, là anh nói thế giới nội tâm của anh kia. 

Nhưng em đã đến gần anh, chậm rãi và thận trọng từng tý một. Anh cơ bản không có cách nào để cưỡng lại. Trong cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện chuyển xoay không sao nói hết. Anh nghĩ là em hiểu. Cũng như anh nghĩ anh hiểu em. 

Em từng hỏi anh, có phải trong trái tim anh cũng có một lỗ đen. Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể trả lời em. Không có. 

Bởi đã có em ở đó. Tần Thiển. “Tổng biên tập, chị vẫn chưa về à?”, viên trợ lý gõ cửa văn phòng của cô. 

“Cô về trước đi”, Thiên Chân ngẩng đầu lên cười. “Tôi ký xong mấy bản thảo này rồi sẽ về.” Căn phòng lại trở về với vẻ yên tĩnh, ánh mắt của Thiên Chân quay về với bức thư điện tử đã đọc đi đọc lại mấy lần, cười không thành tiếng. Người đàn ông ấy ngày thường không ưa nói nhiều, nhưng khi viết thư thì lại vô cùng tình cảm. 

Thế nhưng vì sao em vẫn chưa bằng lòng trở thành vợ anh? Đây là lần thứ bao nhiêu Tần Thiển vốn nổi danh lạnh lùng trầm mặc tỏ ra yếu thế nói điều này với vẻ oán thán rồi nhỉ? Cô không thể nào nhớ hết, tuy nhiên cái cảm giác này cô quả thực rất thích thú. Đi ra khỏi tòa nhà, Thiên Chân lấy chìa khóa xe bên trong túi xách ra. 

Khi đang định bấm nút điều khiển từ xa, một bóng người xuất hiện ngay trước chiếc xe khiến cho bước chân cô sững lại. Đêm đã rất khuya, trước tòa nhà vắng vẻ, cơn gió lạnh của ngày đông vù vù thổi tới làm mái tóc của cô rối tung lên, che ngang tầm mắt. “Hóa ra ở Bắc Kinh vẫn lạnh hơn”, người đó từ từ lên tiếng, đi về phía cô. 

“Đã xuống tới âm chín độ, dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết”, cô nói. “Vậy à?”, anh hỏi, “Ngày mai là thứ bảy, tổng biên tập Đoạn Thiên Chân vẫn bận việc ư?” “Rất có thể”, Thiên Chân đáp. 

“Không có thời gian để đi với tôi à?”, trong giọng nói thấp trầm đó đã hơi mang ý đe dọa. “Thưa ngài, nếu như ngài đến với lòng thành, thì xin hãy mở rộng đôi tay của ngài ra”, một đêm, một tháng, một năm nào đó, cô cũng từng mỉm cười và nói với anh cùng một câu như vậy. Tần Thiển nhìn cô, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười quyến rũ, chầm chậm dang hai cánh tay ra. 

Được quấn chặt trong chiếc áo khoác của Tần Thiển, cô vùi mặt vào ngực anh, lặng lẽ nghe tiếng trái tim anh đập. “Thiên Chân, tháng sau anh chuyển về Bắc Kinh rồi”, anh lên tiếng. Cuộc sống hợp tan bất định này quả thực đã khiến anh khó lòng chịu đựng được thêm, mà tổng biên tập Đoạn Thiên Chân thì còn bận hơn cả anh, trong khi anh cũng không thể để cô bôn ba vất vả, nên đành hễ có thời gian thì bay đi bay về. 

“Được”, Thiên Chân gật đầu. “Em muốn xem căn hộ chung cư anh mới mua bày biện thế nào không?”, anh hỏi. “Anh quyết định là được rồi”, Thiên Chân cố ý làm ra vẻ không mấy quan tâm, nhìn vẻ thất vọng vụt qua khuôn mặt anh. 

“Nhưng mà đấy là ngôi nhà tương lai của chúng ta”, rõ ràng anh rất bất mãn với phản ứng của cô. “Để sau đi, đói quá”, Thiên Chân mở cửa xe. “Bà ngoại nấu bữa đêm rồi, có khi Hạ Chí còn thức đấy.” “Ừ”, giọng nói thấp trầm không vội vã, bình thản như thường, chỉ có điều tất cả tâm trạng đều dồn lại trong một từ đơn ấy. 

Thiên Chân lái xe, mắt liếc nhìn sang khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào của anh, chợt thấy muốn cười song vẫn cố nén lại. “Trong số ra tuần trước của bọn em có phóng viên viết bài phỏng vấn một nghệ nhân bậc thầy, tiền bối của ông ấy đều từng làm đồ trang sức cho hoàng tộc”, cô nói chậm rãi. “Thế à”, Tần Thiển miễn cưỡng đáp lời. 

“Hôm qua em có đến tìm ông ấy, hỏi mấy việc.” “À, việc gì?” “Em hỏi ông ấy nếu như có người muốn mua một chiếc nhẫn mới, nhưng anh ấy lại rất thích chiếc nhẫn cũ đã đeo, song cả hai chiếc nhẫn ấy lại chỉ có thể đeo cùng ở một ngón tay, vậy thì phải làm thế nào?”, Thiên Chân mỉm cười, nói rủ rỉ, “Ông ấy bảo rất đơn giản, hợp hai chiếc thành một, ông ấy có thể vẽ ra nhiều mẫu thiết kế cho lựa chọn… Em không biết liệu anh có hứng thú ngày mai đến đó xem với em không?” 

“Vậy là xem…”, Tần Thiển ngẩn người, đột nhiên mất giọng. Một giây sau, máu huyết trong cơ thể anh bỗng cuộn trào lên, quay phắt đầu sang nhìn người phụ nữ đang vừa lái xe vừa cười. “Giám đốc Tần, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Nghệ nhân đó dù có tài giỏi tới đâu, cũng vẫn phải xem lại món hàng trước đấy”, Thiên Chân vẫn không nhìn anh, nhưng bàn tay nắm trên vô-lăng đã siết lại chặt hơn. “Yên tâm đi, Tần phu nhân, anh đã chuẩn bị xong rồi.” 

Cô nghe thấy giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên trong xe. Ngoại truyện Phái hoa 

Hóa ra năm tháng quá dài, có thể đủ đầy, có thể thê lương, quên được kết cục, nhưng không thể quên được sự gặp gỡ. Nếu như đường dài quá ngắn, sự sống của pháo hoa quá ngắn, hai tay có thể chạm vào em, dù là nước mắt thì vẫn còn ấm áp. (Pháo hoa) 

1. “A Nam, đến trường đua mà không cưỡi ngựa, một mình ngồi đây làm gì?” Cố Vĩnh Nam quay đầu lại, nhìn người bạn: “Chỉ là thư giãn thôi.” 

“Lần này về có lâu không?” “Một tháng thôi, ở bên London cũng nhiều việc quá.” “Có câu nói, nếu như bạn chán ghét London tức là bạn đã chán ghét cuộc sống”, người bạn cười. 

Cố Vĩnh Nam cũng cười, tự tay cầm rượu rót rồi đưa cho anh ta: “Sao không thấy Lạc Khắc đâu, chẳng phải hai người luôn như hình với bóng hay sao?” “Lạc Khắc? Cậu không biết rồi, gần đây cậu ta gặp phải sát tinh, phiền chết đi được, tớ cũng không muốn dính vào vận rủi của cậu ta”, người bạn cười, “Cậu xem, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới… A, không hay rồi, vợ cậu ta bắt được tại trận rồi.” Cố Vĩnh Nam nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn về phía không xa lắm, nhìn thấy cậu bạn thân Lạc Khắc xuống ngựa trong tình trạng nhớn nhác, vứt dây cương cho đứa bé dắt ngựa, sau đó kéo hai người phụ nữ đang quấn lấy nhau ra. Một người trong đó là vợ Lạc Khắc, n Kỳ, cũng là tiểu sư muội của Cố Vĩnh Nam. 

“Nghe nói cô gái nhỏ nhắn khiến cho Lạc Khắc si mê đến phát điên đó học ở Cambridge ra, còn n Kỳ thì lại tốt nghiệp Oxford, nội tình chủ yếu là sự ganh đua giữa Cambridge và Oxford, tuy nhiên xem ra việc giáo dục về hôn nhân giới tính của Cambridge có vẻ thành công hơn”, người bạn bỡn cợt. “Làm gì có chuyện để hai chiếc thìa trong một chiếc bát mà không chạm vào nhau, Lạc Khắc sẽ không bị cô đơn rồi”, Cố Vĩnh Nam mỉm cười, nhìn ba người bọn họ từ từ tiến đến gần. Những việc tương tự như vậy thực ra cũng không hề hiếm thấy. 

“Vĩnh Nam!”, giọng nói sắc nét khiến Vĩnh Nam giật bắn người, anh chau mày nhìn n Kỳ lao bổ đến chỗ mình, kéo cánh tay anh rồi nói giọng đầy nước mắt, “Sư huynh, anh lấy lại công bằng cho em, hồi đó anh là người làm chứng đám cưới của bọn em, anh xem Lạc Khắc chẳng ra làm sao cả, dám đem theo cả cái loại chó cái đó đi vênh vang khắp mọi nơi.” “n Kỳ…”, anh bất giác thở dài, cũng ngạc nhiên vì thấy tiểu sư muội vốn nhã nhặn thanh lịch của mình lại có thể nói ra một câu khó nghe như vậy. Thế nào mà lại liên quan đến anh kia chứ? Nhất là khi anh vừa mới về đến Hồng Kông, cơ bản còn chưa biết một chút gì về chuyện này. 

“Chị Lạc, xin hãy chú ý đến ngôn từ của mình một chút”, một giọng nói nhẹ nhàng thong thả vang lên, song nghe lại hết sức kiêu ngạo và lạnh lẽo. Cố Vĩnh Nam ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sáng trong với cặp đồng tử sẫm đen, ánh nhìn trong suốt. “Cô dụ dỗ chồng người khác còn mong được tôn trọng hả?”, n Kỳ xông lên phía trước, tay chỉ thẳng vào người phụ nữ vừa lên tiếng, mắng chửi, “Cô đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ.” 

“Chị Lạc, khi chị chỉ vào tôi thì có tới bốn ngón tay chỉ vào chính bản thân chị đấy. Tôi dụ dỗ chồng chị khi nào, dụ dỗ chồng chị bằng cách nào, chi bằng chị cứ nói hết ra, để cho tất cả mọi người cùng nghe cũng không sao”, “hồ ly tinh” đó đập lại, thậm chí còn không buồn chớp mắt. Cố Vĩnh Nam không thể không nhìn cô ta. Một khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, ngũ quan nhỏ nhắn và tinh tế. Một người con gái với ngoại hình như vậy, trong nhận thức vốn có của anh, không thể nào nói ra được những lời sắc bén và lạnh lùng đến thế. “Em nói xong chưa vậy?”, Lạc Khắc không kiên nhẫn được thêm, khẽ gầm lên với vợ, “Em còn muốn để cho mọi người xem chuyện cười đến lúc nào nữa hả?” 

n Kỳ đột nhiên khóc ầm lên và giữ chặt lấy cánh tay của Cố Vĩnh Nam khóc lóc: “Sư huynh….” Vẻ mặt Cố Vĩnh Nam cứng ngắc, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy “hồ ly tinh” liếc nhìn anh một cái, trong ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt và khó chịu. Một nụ cười mỉa mai rất nhẹ hiện lên trên khóe miệng, cô ta quay người bỏ đi, cũng không thèm để ý đến Lạc Khắc nữa. 

Bộ dạng đó của cô ta khiến cho Cố Vĩnh Nam hơi khó ở. Người phụ nữ này có vẻ như không biết trời cao đất dày là gì. Bỏ chiếc mũ xuống, tháo dây cột tóc ra, mái tóc đen óng mượt chảy tràn xuống vai, dáng vẻ đẹp xinh làm lay động lòng người. 

“Tách” Cố Vĩnh Nam châm thuốc, hút một hơi rồi bỏ bật lửa vào trong túi. Qua làn khói thuốc mỏng manh, anh nhìn người phụ nữ đẹp ngồi ngay trước mắt mình. 

“Là anh”, người phụ nữ đó nhìn anh, “Giữa đường thấy chuyện bất bình, đem quân đến đây để hỏi tội ư?” “Cố Vĩnh Nam, Vĩnh trong từ vĩnh cửu, Nam trong Phương Nam”, anh mỉm cười, không trả lời câu hỏi của cô. “Phùng Ảnh Nhu”, cô đáp. 

“Ảnh trong từ hình ảnh, Nhu trong từ mềm mại phải không?”, anh hỏi. “Phải”, cô gật đầu. “Cái tên rất hay”, anh khen thật lòng, “n Kỳ là sư muội của tôi, từ nhỏ nó đã là một công chúa được cưng chiều tới mức hư người rồi.” 

“Nhìn là biết ngay”, Phùng Ảnh Nhu nói. Thế nên mới ngang ngược, vô lễ, từ trên cao nhìn xuống, không thèm để ý đến cảm nhận của người khác. “Các cô gái ở Cambridge hình như đều tự do và cá tính”, Cố Vĩnh Nam lên tiếng. “Trong đó có một vị chắc chắn cô có biết.” 

“Ai?” “Khương Hỷ Bảo[1].” [1] Tên nữ nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của Diệc Thư, một sinh viên đẹp, tài năng, nhưng lại chấp nhận trở thành tình nhân của một đại gia. 

“Hóa ra anh Cố cũng xem tiểu thuyết ái tình sao?”, Phùng Ảnh Nhu cười giễu, Hỷ Bảo chẳng qua chỉ là một nhân vật hư cấu mà thôi, anh đem ra nói chuyện, là đang mỉa mai cô chăng? “Đâu có, chẳng qua là ngày nay có quá nhiều người phụ nữ lấy đó làm hình mẫu, thuộc những lời thoại trong tiểu thuyết tới mức nằm lòng, hận một nỗi bản thân mình không thể biến thành Khương Hỷ Bảo”, Cố Vĩnh Nam cười cười, “Phùng Tiểu Thư chắc cũng không học ở Trinity College[2] chứ?” “Không, tôi học Magdalene[3].” 

[2] Khương Hỷ Bảo là một sinh viên tài năng thuộc Học viện Trinity, Cambridge. [3] Học viện Magdalene cũng thuộc đại học Cambridge. “À, nghe nói trong ngày đầu tiên học viện đó tuyển nữ sinh, tất cả nam sinh của toàn trường đều đeo một chiếc băng đen, học viện ngày hôm đó còn hạ cờ rủ.” 

“Trong cuộc sống của anh Cố có người phụ nữ nào không?”, Phùng Ảnh Nhu nhìn anh, đôi mắt sáng thản nhiên với cái nhìn mang một chút gì giễu cợt. “Tôi phải đi vào thay quần áo, xin thứ lỗi.” Cô quay người đi, nghe thấy tiếng cười thấp trầm vang lên từ phía sau. “Cho tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng và thất lễ của n Kỳ, Phùng tiểu thư.” 

“Anh Cố đã đọc Jonathan Swift chưa? Là tiểu thuyết gia trào phúng, tác giả của Guilliver du ký ấy. Ông ấy nói, phần lớn nguyên nhân hành vi của con người đều có thể quy kết về sự tự yêu bản thân mình. Tuy nhiên có người thì vì yêu bản thân mình mà khiến cho người khác vui vẻ, còn có người trái lại, chỉ quan tâm đến niềm vui của riêng mình”, cô quay đầu lại nhìn anh, “Tôi không cần thiết phải so đo với những người vô tri như vậy.” Cố Vĩnh Nam đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn theo cái bóng của Ảnh Nhu khuất sau cánh cửa, vẻ như nghĩ ngợi. 2. 

Thang máy dừng ở tầng một, cánh cửa từ từ mở ra. Phùng Ảnh Nhu ôm tập hồ sơ bước ra ngoài, đối diện với một người rồi đi sát qua vai. “Ảnh Nhu”, một giọng nói dửng dưng nhẹ nhàng vang lên phía sau trong âm báo điện tử của thang máy. 

Cô ngạc nhiên quay người lại, nhìn người đàn ông lại vừa bước ra khỏi buồng thang. “Anh Cố”, cô nhướng mày, “Có việc gì không?” Chẳng qua lần trước chỉ nói vài lời với nhau ở câu lạc bộ đua ngựa, hai bên còn chẳng được gọi là bạn bè, sao anh có thể gọi cô là “Ảnh Nhu”, cứ như là đương nhiên như vậy ấy. 

“Cô đến đây là để…?”, Cố Vĩnh Nam nhìn người con gái đứng trước mặt mình. Cô mặc một bộ váy màu xám bạc, cầm theo một túi hồ sơ làm bằng giấy kraft, trông duyên dáng yêu kiều, sáng trong và thanh khiết. “Phỏng vấn”, Ảnh Nhu đáp. “Chẳng phải quý công ty đang tuyển giám đốc bộ phận R&D[1] hay sao?” [1] Research & development - nghiên cứu và phát triển. 

“Không làm cho tập đoàn Lạc Thị nữa à?”, Cố Vĩnh Nam hỏi. “Chốn thị phi không tiện ở lại lâu dài”, cô cười bình thản. Cố Vĩnh Nam gật đầu, đưa tay lên xem đồng hồ. 

“Tôi phải dự họp bây giờ”, anh nói, nhìn xoáy vào cô mỉm cười, “Tạm biệt, Ảnh Nhu, chúc cô may mắn.” “Cảm ơn anh”, Ảnh Nhu đáp, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của anh. Hai giờ sau, cuộc họp kết thúc. 

Cố Vĩnh Nam gọi người trợ lý đang sắp xếp văn bản giấy tờ lại. “Hôm nay bên HR tổ chức phỏng vấn phải không?” “Vâng”, trợ lý đáp. “Có vấn đề gì không ạ?” 

“Gọi người phụ trách phỏng vấn đến văn phòng của tôi một lát.” “Vâng”, người trợ lý hơi ngập ngừng. Nhờ sự chăm sóc của một người nào đó, vận may của cô có vẻ như thực sự không tồi. 

Văn phòng mới, một gian độc lập, nằm ở góc tây nam trên tầng mười chín. Cửa sổ kéo từ trần xuống sàn, rộng rãi và sáng sủa, có thể nhìn thấy cảnh tượng mặt trời lặn xuống đằng tây tuyệt đẹp. Trên bàn là một quyển lịch do công ty cấp phát, cô đưa tay cầm lấy, lật ra xem. Một trang trong đó có hình ảnh người đàn ông với thần thái hứng khởi, trên trán ẩn chứa một vẻ liều lĩnh của bậc đế vương. 

Góc dưới bên phải ghi ngày tháng – tháng bảy năm 1998. Hóa ra đã mười năm. Sắc hoàng hôn dần bao phủ, ráng mây màu đỏ sậm lan khắp gian phòng, khuôn mặt trong tấm hình trên tay cô cũng bị nhuộm thành màu máu. 

Giống hệt ngày hôm đó. Ảnh Nhu khi ấy mới mười bảy tuổi, tan học về nhà, mở cửa ra, bỏ đôi giày thể thao vào trong tủ, vui vẻ hét lên, con về rồi. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có ai đáp lời cô. 

Cô chầm chậm mở cửa thư phòng, giống như mở chiếc hộp Pandora. Màu đỏ tràn trong mắt, mặt trời đang lặn như màu máu, ánh sáng âm u trải rộng khắp gian phòng. Cô sợ tới đờ người, liên tục gào lên thảm thiết. 

Cho tới khi những người hàng xóm nghe thấy và xông vào, cho tới khi các nhân viên cấp cứu đưa bố cô đi, cho tới khi cảnh sát không ngừng truy hỏi, cô chỉ nhìn trối chết vào tờ báo đặt trên bàn, vào tấm hình trên trang báo đã bị máu nhuộm đỏ, bên trong đó là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai với nụ cười nở rộng đó. Mấy năm sau, trong vô vàn cơn ác mộng của cô vẫn có khuôn mặt ấy. Nếu như trên đời này thực sự có luân hồi quả báo… thì giờ phút này, cô ở nơi đây. 

Đi ra khỏi tòa nhà, mặt trăng đã lên cao, cơn gió đầu hạ đã trở nên ấm nóng. Chiếc xe màu đen từ từ lăn bánh đến bên cô rồi dừng lại. Cố Vĩnh Nam ngồi bên trong xe, lặng lẽ nhìn cô: “Ảnh Nhu, có cần tôi đưa cô đi một đoạn không?” 

“Khi còn nhỏ chúng ta được dạy rằng không thể tùy tiện lên xe của người khác”, Ảnh Nhu khẽ trả lời. “Vậy thì tôi sẽ lái chầm chậm, cô đi ở bên ngoài đến ga tàu điện ngầm nhé?”, khóe miệng anh hơi cong lên. Ảnh Nhu nhìn Vĩnh Nam mấy giây, sau đó mở cửa xe: “Số ba mươi sáu đường Thái Tử. Cảm ơn anh.” 

“Đây là vinh hạnh của tôi”, anh đáp, nụ cười tuyệt đẹp. Ảnh Nhu nhìn chăm chú vào khuôn mặt xoay nghiêng của anh, anh quả thực là một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn. “Một cô gái ngoan không nên nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác như vậy đâu”, anh nói. 

“Tôi không phải là cô gái”, Ảnh Nhu đáp, “Sau ba năm nữa đã ba mươi tuổi rồi.” “Lạc Khắc hôm nay có gọi điện tới, hỏi có phải cô ở công ty của tôi hay không”, Cố Vĩnh Nam nghe thấy Ảnh Nhu nói vậy thì bật cười, chuyển sang đề tài khác. “Ồ”, Ảnh Nhu đáp lại một tiếng mờ nhạt. 

“Nhà họ Lạc e rằng sẽ người chết ngựa nhào, nước sôi lửa bỏng đấy”, anh thở dài. “Tôi đâu có biết là anh ta lại thích tôi”, giọng nói của Ảnh Nhu bình thản, hoàn toàn như người ngoài cuộc. Cố Vĩnh Nam ngạc nhiên nhìn sang, ánh mắt cô trong veo, vẻ mặt tuyệt đối không giống như đang nói dối. 

“Cô đừng nói với tôi rằng đó hoàn toàn là tình cảm đơn phương của Lạc Khắc, n Kỳ vô duyên vô cớ gây rối với cô đấy nhé?”, anh không thể không hỏi lại. “Hôm ở câu lạc bộ cưỡi ngựa có tới mấy người thuộc hàng quản lý của Lạc Thị cùng đi, vợ Lạc Khắc hiểu lầm thôi”, Ảnh Nhu nói với ngữ điệu không nhanh không chậm, không giống đang giải thích mà chỉ như trần thuật lại, “Nếu quả thực hai bên đều có tình ý với nhau, tôi cứ ngồi đó mà hưởng thành quả chứ việc gì phải bỏ đi?” Cố Vĩnh Nam quay đầu sang nhìn, bắt gặp ngay đôi mắt ướt đen nháy của cô, ánh mắt giống hệt như gợn sóng lung linh dưới đêm trăng. 

Anh hơi ngẩn người, song không biết sự hồi hộp trong lòng đó xuất phát từ đâu. Làn gió nhẹ của tháng sáu thổi qua cửa sổ, bầu không gian phía xa xa chớp lóe lên những bông pháo hoa chói lòa. Hồng Kông được trả về Trung Quốc đã mười một năm. 

Rất nhiều thứ ở thành phố này đã thay đổi, nhưng kỷ niệm vẫn chưa bao giờ phai sắc, mỗi người đều mang theo những niềm vui và nỗi buồn của riêng mình, dần dần lớn lên, già cỗi. “Thưa ông, hôm nay bà đánh mạt chược suốt buổi, nói đau đầu đã đi ngủ trước”, người giúp việc đón lấy chiếc áo khoác trong tay anh, “Ông đã ăn tối chưa ạ?” “Đem một chút đồ ăn đêm lên thư phòng của tôi là được”, Cố Vĩnh Nam nhìn lướt lên tầng trên, sau đó quay người đi vào thư phòng. 

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm sâu thẳm, chiếc đồng hồ cổ đã chỉ một giờ sáng. Gấp máy tính lại, anh dụi dụi đầu lông mày rồi đứng lên đi ra ban công, châm một điếu thuốc. Giờ này trong tòa biệt thự rộng lớn yên tĩnh tới mức không có một thứ âm thanh nào, giống hệt như sự cô tịch trong trái tim anh. 

Nhưng trong sự cô tịch đó, lại dường như có thứ gì đang khẽ khàng xao động. Đó là một cảm giác vô cùng xa lạ, xa lạ tới mức khiến cho anh cảm thấy không thích ứng nổi. Bàn tay đút vào trong túi quần âu theo thói quen, chợt chạm phải một vật gì đó. Anh lấy ra, là một đồng tiền xu. “Tip[2]”, trước lúc xuống xe, người con gái đó đã nói với anh như thật, sau đó đưa cho anh đồng tiền xu này trong ánh mắt kinh ngạc của anh. 

[2] Tiền boa. Anh không bỏ qua vẻ tinh nghịch và khôn ngoan hiện lên trên mắt cô lúc đó. Tung lên, đồng xu vẽ thành một vòng cung trong không khí rồi rơi trở lại lòng bàn tay anh. 

Trên khóe môi hiện lên một nụ cười mà ngay chính bản thân anh cũng chẳng nhận ra. Ảnh Nhu. Quả là một cái tên hay và dễ nhớ. 

3. “Ông Lạc cùng vợ đến tìm anh, tôi đã nói là anh đang họp”, người trợ lý vừa báo cáo, vừa thận trọng để ý sắc mặt giám đốc. “Bọn họ đâu rồi?”, Cố Vĩnh Nam cắt ngang lời cô ta. 

“Họ đã đi sang bộ phận R&D, mới đi chưa được bao lâu.” Cố Vĩnh Nam nghe thấy vậy liền cau mày, sau đó sải bước đi ra thang máy. Thang máy đi xuống, dù trên khuôn mặt anh không bộc lộ chút cảm xúc nào, song người trợ lý đứng ngay bên cạnh lại ngấm ngầm cảm thấy một áp lực đang dần dần nén xuống. 

Vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy n Kỳ tát cho Ảnh Nhu một cái, cú ra tay vừa nhanh, vừa mạnh, khiến những tiếng xì xào của mọi người đồng thời cũng vang lên. “Em làm gì thế, n Kỳ?”, Cố Vĩnh Nam quát lên, sắc mặt sầm xuống. Sự xuất hiện của anh khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía đó, ngay lập tức trong văn phòng trở nên im phăng phắc. 

“Trò hề của hai vợ chồng các người diễn ở nhà còn chưa đủ vui, lại muốn mang đến cả nơi khác hay sao?”, anh nhìn vợ chồng Lạc Khắc, nhấn vào từng từ một. “Được thôi, cứ để cho tất cả các nhân viên của tôi cùng đến thưởng thức vậy. Các người nói xem, tôi sẽ yêu cầu hai người trả tiền địa điểm, hay trả hai người tiền vé xem kịch đây?” “Sư huynh…”, n Kỳ hiếm khi nhìn thấy Cố Vĩnh Nam nổi giận nên quá mức ngạc nhiên, mãi sau mới lấy lại được tinh thần. “Đừng gọi tôi là sư huynh, cô có coi tôi ra gì không?”, anh nhìn n Kỳ, chậm rãi nói. “Tôi bỏ tiền ra thuê người về là để làm việc cho tôi, chứ không phải để cho cô đánh chửi. Hôm nay cô động vào cô ấy, chính là không giữ cho Cố Vĩnh Nam tôi chút thể diện nào rồi.” 

Bàn tay giữ trên má của Ảnh Nhu buông xuống, vẫn thấy bên má trái đau rát. Cô nhìn Cố Vĩnh Nam, bắt gặp ánh mắt của anh, cảm thấy ánh mắt đó lạnh lùng quá thể, khiến lòng cô bất giác chấn động – Xem ra anh đã thực sự nổi giận, việc này quả thực không giống với tác phong ôn hòa, chuyện gì cũng giải quyết tròn trịa của anh. “Ảnh Nhu, cô nói rõ xem nào”, nhìn thấy vết tay đỏ ửng hơi sưng lên trên má Ảnh Nhu, giọng Cố Vĩnh Nam lại lạnh lẽo thêm mấy phần. Lạc Khắc nhìn bọn họ, sắc mặt hơi bối rối. 

“Chị Lạc, tôi cơ bản không hề thích chồng chị”, Ảnh Nhu hít một hơi, rồi nói. “Cô nói cái gì?”, n Kỳ không dám tin vào tai mình, mắt mở to, còn khuôn mặt vốn đang trắng toát của Lạc Khắc lập tức đỏ bừng. “Monica, tiễn khách”, Cố Vĩnh Nam không còn đủ kiên nhẫn, quay sang nói với người trợ lý. Anh nhìn quanh một lượt, thấy đám nhân viên ồn ào lần lượt quay về vị trí của mình. 

“Cô tới đây”, anh không buồn để ý đến vợ chồng Lạc Khắc nữa mà nhìn sang phía Ảnh Nhu. Ảnh Nhu nhìn dáng người cao lớn đứng xoay lưng lại với cô trước cửa sổ sát trần. Anh không nói gì, cô cũng không lên tiếng trước. 

Cố Vĩnh Nam quay người lại, dập tắt điếu thuốc cầm trong tay, ngước mắt lên nhìn cô: “Có nhất thiết phải đợi đến khi bị đánh đau mới biện hộ không?” Ảnh Nhu không trả lời câu hỏi của anh, chỉ khẽ khàng nói: “Cảm ơn.” Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, thấy một vẻ buồn bực thoáng vụt hiện lên trong đó. Mà cô biết rõ, đó là sự xung động trong tâm trạng vì chuyện của cô. 

Cái tát đó hóa ra cũng đáng giá. Không ai biết được cô làm cách nào và tại sao để từng bước từng bước đi tới bên cạnh anh như ngày hôm nay. “Ảnh Nhu, đã từng có ai nói với cô là mắt cô quá bình thản chưa?”, một tiếng thở dài khẽ khàng nhưng mang theo một vẻ gì đó hơi bất lực chậm rãi vang lên bên tai. 

Nó bình thản tới mức khiến cho anh cảm thấy sợ hãi, song lại tò mò vì luôn cảm thấy đằng sau sự bình thản đó ẩn giấu bao nhiêu những chuyện ly kỳ rùng rợn không muốn cho người khác biết. Cô lắc đầu: “Chưa có ai.” “Vì sao cô lại cảm ơn tôi?” 

“Cô nói cảm ơn, vậy cô định cảm ơn tôi như thế nào?”, anh hỏi. “Tôi còn chưa nghĩ ra, anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”, Ảnh Nhu hỏi lại. Cố Vĩnh Nam nhìn lướt qua tờ báo để trên bàn, đưa tay lên chỉ bừa vào một điểm: “Mời tôi đi nghe hòa nhạc đi.” 

“Được”, Ảnh Nhu nhận lời. “Khi còn nhỏ tôi từng học violin”, trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, Cố Vĩnh Nam nhìn lên dàn nhạc trên sân khấu, nhẹ nhàng lên tiếng, “Cô thì sao?” “Cello”, Ảnh Nhu trả lời. 

“Thật à?”, Cố Vĩnh Nam mỉm cười, “Xem ra cô sâu sắc hơn tôi nhiều.” “Bây giờ còn chơi được không?”, anh lại hỏi, quay đầu sang nhìn chăm chú vào đôi mắt trong sáng của cô. “Từ sau mười bảy tuổi thì không”, Ảnh Nhu không nhìn anh, những ngón tay đặt trên đầu gối siết lại thành nắm đấm. 

“Vậy chắc cô đã xem “Hilary and Jackie[1]” rồi nhỉ?”, anh không hỏi tiếp chuyện kia nữa. [1] Bộ phim phát hành năm 1988 của Anh, dựa trên hồi ức của Hilary du Pré, một nghệ sỹ chơi sáo về người em gái, Jacqueline du Pré, một nghệ sỹ cello nổi tiếng. “Nàng cô đơn hơn cả pháo hoa[2]”, tôi xem rồi, Ảnh Nhu đáp, “Tiếng đàn của Jacqueline du Pré quá bi thương, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.” 

[2] Tên bộ phim trên khi chiếu ở Trung Quốc. “Nhưng bộ phim đó hơi diễn quá, nhân vật đó không giống cô ấy, Jacqueline không phải như vậy”, Ảnh Nhu bổ sung thêm. Anh cười, tiếng cười thấp trầm nhưng lay động. 

“Ảnh Nhu, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ hơi kích động của cô”, anh nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của cô, hiếm khi thấy cô tỏ ra mất tự nhiên đến vậy. Ảnh Nhu vì lời nói đó mà quay đầu đi chỗ khác. Còn anh thì mãi lâu sau vẫn cứ nhìn cô đăm đắm. Sự gặp gỡ của anh và Ảnh Nhu không giống như những đôi trai gái khác, cô thì quá điềm đạm và bình tĩnh, quá lạnh lùng và thông minh, anh gần như không thể nào nhìn thấy những lúc lo lắng hay bối rối của cô. 

Lòng hiếu kỳ và cả tính nhẫn nại của anh đều bị cô khơi gợi thành công. Dưới ánh đèn mờ tối, sân khấu thành nơi sáng nhất, tiếng nhạc chầm chậm vang lên. Hai người bọn họ không nói chuyện gì thêm nữa, dường như đều chìm đắm vào trong đó. 

“Hồi còn ở trung học, đi xem phim với một người bạn gái mà mình thích, tôi luôn hy vọng bất ngờ mất điện hoặc xảy ra một sự cố nho nhỏ nào đó”, khi bản nhạc sắp kết thúc, Cố Vĩnh Nam đột nhiên lên tiếng. “Vì sao?”, Ảnh Nhu hỏi. “Như vậy thì tôi có thể nắm tay cô ấy, an ủi cô ấy, bảo vệ cô ấy đi ra khỏi bóng tối.” 

“A, sao tự nhiên anh lại nhớ tới chuyện này?”, Ảnh Nhu cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt. “Vì lúc này đây tôi lại đang có ý nghĩ đó”, anh đáp. Trái tim khẽ run lên, nhưng cô không nói gì. 

Ánh đèn đột ngột sáng bừng, tiếng vỗ tay ở xung quanh nổi lên rào rào. Cố Vĩnh Nam mỉm cười vỗ tay, vẻ mặt hiền hòa sáng láng. Ảnh Nhu, tôi luôn cảm thấy trước đây tôi đã nhìn thấy em ở đâu rồi thì phải. 

Trên đường đưa cô về, anh nói vậy. Cô cười không đáp, biết rõ là anh không thể nào nhớ nổi. Còn cô thì nhớ, nhớ rất rõ. 

Ảnh Nhu năm mười bảy tuổi trong chiếc váy trắng khẽ bay bay, tóc cắt ngắn trông thanh thoát, đứng nhìn một dáng hình quen thuộc qua cửa kính sạch bong. Cô vui vẻ đi vào khách sạn, song trông thấy người cha ở cương vị cao đang thấp giọng nói chuyện gì đó với người đàn ông trẻ tuổi. Mấy gã đi theo người thanh niên đó giống như đang định tiến đến xem có chuyện gì. Trên khuôn mặt anh ta dù vẫn giữ nụ cười, song nó giống hệt như đang mang một chiếc mặt nạ đầy cao ngạo. 

Cô gọi bố, liền thấy họ quay đầu lại nhìn mình. Sắc mặt bố đột nhiên trắng bệch. Cô cảm thấy lạnh, mới nhận ra chiếc kem trong tay đã tan chảy, còn cái cảm giác lạnh lẽo đó như xuyên qua lớp da, thấm sâu vào tận tâm can. 

“Phùng tiên sinh, con gái ông đấy ư?”, người đàn ông đó nhìn cô, cười thản nhiên, “Đẹp thật.” Nói xong, anh ta khẽ gật đầu, sau đó đi lướt qua bố cô, bỏ đi mà không hề quay đầu lại. Cô nghe thấy tiếng bố mình gọi anh ta, anh Cố, anh Cố. 

Tiếng gọi ấy nghe thê lương và tuyệt vọng. 4. Đứng ở sân trời của Red Bar trên nóc trung tâm mua sắm IFC có thể nhìn ra toàn cảnh vịnh Victoria. 

Đêm đã rất khuya, song phía sau vẫn còn tiếng ly cốc chạm nhau, ánh lửa bập bùng, tiếng nhạc du dương bay bổng. “Cậu nói xem, có tình cảm với nhau cũng đã bao nhiêu năm như vậy rồi, vì sao cô ấy vẫn cứ như vậy với mình?”, Phạm Sâm, người bạn cũ thời đại học đã uống tới mức gần say, ghé đến sát cạnh cô thì thầm nói. Ảnh Nhu vỗ vỗ vai cậu ta, mỉm cười không nói gì. 

“Cậu không hiểu được đâu, chắc chắn cậu chưa từng yêu ai. Cậu có người yêu chưa?”, Phạm Sâm hỏi cô. Ảnh Nhu lắc đầu. Việc gì phải tự chuốc lấy sự phiền não? Con người ta đều biết rõ rằng trên núi có hổ, vậy mà vẫn cứ nhào lên núi. 

Nhưng cô thì không như vậy. Trong một bộ phim có nói – không có luật pháp, không có giới hạn, chỉ có một quy luật: Vĩnh viễn đừng để rơi vào biển tình. Câu nói thật hay. 

Cô nhìn về phía xa xa, trên bến cảng rực rỡ ánh đèn. Song bóng tối đằng sau đó luôn bị người ta quên mất. Nhưng cô thì nhớ. Cô đưa tay lên. Ánh đèn neon xuyên qua những ngón tay. Từ khi tòa cao ốc sụp đổ, dường như ảo giác về hạnh phúc cũng biến mất chỉ trong tích tắc. 

“Ảnh Nhu.” Cô quay người lại, nhìn thấy Cố Vĩnh Nam đứng trước mắt mình song vẫn không quá ngạc nhiên. Dường như điều đó đã trở nên hết sức bình thường trong cuộc sống, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy hình bóng của anh xuất hiện, sau đó nghe thấy anh khẽ gọi: “Ảnh Nhu.” 

Anh mặc áo sơ-mi trắng, quần âu đen đơn giản, tay áo cuộn lên gọn gàng, trông cả con người gọn ghẽ và ngay ngắn trong bóng tối. “Cố tiên sinh”, cô khẽ mỉm cười. “Trùng hợp thật đấy.” “Ảnh Nhu, đây là ai vậy?”, Phạm Sâm lơ mơ bám lấy vai cô, hỏi. 

Cố Vĩnh Nam nhìn anh ta, không biết rằng trán mình đã hơi cau lại. “Nam à, không giới thiệu một chút đi”, một người khác đi từ phía sau Cố Vĩnh Nam lại, nhìn Ảnh Nhu nói. “Phùng Ảnh Nhu”, câu giới thiệu của Cố Vĩnh Nam không thể ngắn hơn. 

“Chào cô, Phùng tiểu thư, nghe danh đã lâu”, người đó đưa ly rượu trong tay lên, tư thế nhã nhặn. “Tôi họ Tần, tên Thiển.” Ảnh Nhu hơi sững lại, vẻ mặt bối rối – sao lại “nghe danh đã lâu”? Song người đàn ông đứng đằng trước đó mang bộ mặt nghiêm túc, ánh mắt điềm đạm nhưng sắc bén, có vẻ không giống như người thích nói đùa. 

Cô càng nhìn anh ta càng thấy quen: “Anh là…” “Kevin Chun”, người trả lời lại là Cố Vĩnh Nam, “Ảnh Nhu, cậu ấy là bạn từ khi còn nhỏ xíu, cùng lớn lên với tôi.” “Ảnh Nhu, bọn họ là ai vậy?”, Phạm Sâm hoàn toàn say khướt, nhìn cô cười ám muội: “Có người mà cậu thích không vậy?” 

Mặt Ảnh Nhu đột nhiên nóng bừng lên: “Để mình bảo Hứa Khả đưa cậu về.” “Không cần gọi cô ấy, mình không muốn nhìn thấy người đàn bà đó nữa”, Phạm Sâm phản đối, vung tay lên khiến cho rượu trong ly đổ hết ra váy Ảnh Nhu. Ảnh Nhu đau đầu mở túi xách ra tìm giấy ăn, một bàn tay đã cầm khăn mùi xoa đưa lại. 

“Hình như anh ta say rồi?”, Cố Vĩnh Nam nhìn cô lặng lẽ nhận lấy chiếc khăn, mỉm cười nói. “Ừm, bạn học với tôi, đang có chút mâu thuẫn với bạn gái”, Ảnh Nhu giải thích hoàn toàn không chủ đích, không nhận ra vẻ mặt Cố Vĩnh Nam bỗng nhiên giãn ra rất nhiều. “Hay là để tôi bảo tài xế đưa cậu ta về”, Cố Vĩnh Nam gợi ý. 

Ảnh Nhu gật đầu: “Cảm ơn anh.” “Còn em thế nào, Ảnh Nhu”, anh nhìn cô, chậm rãi nói, “Bây giờ em đi luôn, hay ở lại uống với chúng tôi một ly?” Ảnh Nhu nghe nói bèn ngẩng đầu lên nhìn anh. 

Ngọn lửa ở ngay bên cạnh ánh lên trên khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của cô, nhìn vào đôi mắt trong sáng đó, Cố Vĩnh Nam cảm thấy ngực mình hơi nghẹn lại. Anh làm sao vậy nhỉ? Không thể không tự cười giễu mình một cách ngấm ngầm. Anh cũng là người coi như đã trải qua bãi bể nương dâu, sao giờ đây lại có thể chỉ vì một dòng suối mà trở nên lúng túng bồn chồn, thậm chí không giữ được bình tĩnh thế này. 

“Phiền anh lấy cho tôi một ly Mojito. Cảm ơn”, Ảnh Nhu gọi người bồi bàn vừa đi qua. Tần Thiển nhìn cô rồi lại nhìn sang bạn thân của mình, cười thản nhiên uống rượu. “Cậu thấy thế nào?”, nhìn theo dáng người uyển chuyển đi vào phòng vệ sinh, Cố Vĩnh Nam mỉm cười hỏi bạn. 

“Những cô gái như thế này không thích hợp để chơi đùa”, Tần Thiển nói. “Mình có nói là mình chỉ chơi bời à?”, Cố Vĩnh Nam uống một hớp rượu, chậm rãi nói. Tần Thiển nghe thấy vậy quay sang nhìn Vĩnh Nam, sắc mặt đang tươi cười chợt hơi nghiêm lại. 

“Nam à, mình chưa từng thấy cậu si mê ai thực sự”, mãi lâu sau, anh mới nói. Cố Vĩnh Nam cười mà không đáp. Anh cũng muốn biết rốt cuộc Phùng Ảnh Nhu có ma lực gì đối với anh mà lại có thể hấp dẫn anh lâu đến vậy. Những người phụ nữ cố làm ra vẻ thanh cao để khơi gợi dục vọng ở anh cũng không phải là ít, nếu như Phùng Ảnh Nhu cũng là loại người đó thì anh không thể không khâm phục tài diễn xuất của cô. 

“Mình với cậu khác nhau, Trương Mộng Như không phải Lucia”, Cố Vĩnh Nam nói. “Nhưng cô ấy vẫn là vợ cậu”, Tần Thiển đáp. “Có bao nhiêu người phụ nữ chấp nhận làm vợ bé đây? Mà đàn ông cũng không thể dễ dàng nói yêu đương, những lời hứa đã nói ra miệng là một khoản nợ mang vào người.” “Càng nhìn càng thích, biết làm sao được?”, Cố Vĩnh Nam nhìn người phụ nữ mảnh dẻ đang quay trở lại, trông vẻ mặt bình thản như không có gì song trên khóe miệng lại là một nụ cười rất mực dịu dàng. 

Tần Thiển khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa. Trong lòng có thì đã có, không có thì đã không có rồi. Chỉ có điều người ta luôn mất quá nhiều thời gian mới có thể nhìn thấu được. Tình yêu cũng giống như việc rửa một tấm ảnh, phải trải qua một thời gian dài trong gian phòng tối, mới biết kết quả rốt cuộc thế nào. Hai giờ sáng, Hồng Kông vẫn là một thành phố không bao giờ ngủ. 

Những ánh đèn đường vụt lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, thoắt sáng thoắt tối. Ảnh Nhu im lặng ngắm cảnh đêm, Cố Vĩnh Nam lái xe, hai người đều không nói gì, chỉ nghe tiếng gió vù vù sạt qua bên ngoài. Đến khi dừng lại, Cố Vĩnh Nam mới phát hiện ra Ảnh Nhu đã tựa vào lưng ghế ngủ lúc nào. “Ảnh Nhu”, anh gọi khẽ, song cô không nghe thấy, có vẻ như ngủ rất say và yên giấc. 

Anh đột nhiên cảm thấy trong đáy lòng mình có thứ gì đó giống như bơ, khi chạm vào liền tan chảy, từ từ lan ra. Anh ngồi đợi cô, cho tới khi tất cả xung quanh đều yên tĩnh, tới khi trời sáng, nhưng giống như đã chờ đợi tới khi trời đất đều già cỗi. Lúc cô thức dậy và nhìn anh bằng đôi mắt hoảng sợ, anh chỉ mỉm cười: “Chào buổi sáng, Ảnh Nhu.” 

Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lên, những ánh nắng màu vàng kim rơi đầy xung quanh họ, rơi vào trong mắt khiến Ảnh Nhu cảm thấy hơi nhưng nhức. “Vì sao vậy?”, cô khẽ khàng hỏi. “Tôi cũng không biết nữa”, anh đáp, trông bộ dạng có vẻ như đang rất tập trung vào việc lái xe. 

“Em cảm thấy liệu có phải tôi đang làm một việc gì sai không?”, anh hỏi lại. “Đấy là việc của anh.” Cố Vĩnh Nam nghe thấy vậy liền quay sang nhìn cô một cái. Chiếc cằm thon gọn khiến người ta có cảm giác thương yêu, khuôn mặt trắng muốt toát lên một vẻ bướng bỉnh, song biểu cảm thì từ đầu chí cuối vẫn luôn bình thản. 

“Ảnh Nhu”, anh nắm vô-lăng, mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, trong giọng nói là một sự dịu dàng nguy hiểm, “Đó không phải chỉ là việc của tôi, nó cũng có liên quan đến em.” Ảnh Nhu ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ và thanh nhã trước mắt mình, không nói gì. Ánh nắng sớm mai chan hòa khắp nhân gian, lại một ngày mới bắt đầu. Gặp nhau trong ngõ hẹp giữa biển người mênh mông cuồn cuộn bụi trần, chẳng qua là một món nợ đối với em, ngày sau nhất định anh phải trả. 

5. “Phùng tiểu thư, về dự án này, cô xem liệu chúng ta có nên hẹn một khoảng thời gian khác để bàn bạc kỹ hơn không?”, vừa bước ra khỏi phòng khách, người đàn ông mặc bộ vest đen trông lịch thiệp vừa nói, trong mắt thấy rõ sự quyến luyến. “Chẳng phải là đã rõ ràng rồi hay sao?”, mỹ nhân cười bình thản, có vẻ như rất là kiên nhẫn. 

Một nụ cười không sao kìm lại được hiện lên trên miệng người trợ lý đứng bên cạnh. Tình thế này, ai cũng đều quá rõ mục đích của anh ta không phải là công việc. “Tôi cảm thấy sau mấy lần đàm phán đã đột nhiên hiểu được ra nhiều điều, Phùng tiểu thư đúng là không hổ danh xuất thân từ Cambridge, tôi thực lòng muốn được thỉnh giáo từ cô nhiều hơn”, người đàn ông khôn ngoan đó cũng “càng đánh càng hăng.” “Không biết là Trương tiên sinh muốn thỉnh giáo điều gì, tôi cần chuẩn bị trước một chút”, nụ cười trên khuôn mặt Ảnh Nhu vẫn giữ nguyên. 

“Thế này đi, tối nay tôi sẽ gọi điện cho cô, được không?”, đối phương không hề nao núng. Cô lịch sự bắt tay, không để ý đến sự quyến luyến của anh ta, nhanh chóng quay người lại thu dọn các giấy tờ ở trên bàn. “Giám đốc, tôi nói có sai đâu, từ lần đầu tiên trông thấy chị anh ta đã thích chị rồi”, trợ lý hào hứng phỏng đoán, “Trông cũng đẹp trai đấy, chi bằng cân nhắc một chút.” 

“Cân nhắc cái gì?”, Ảnh Nhu cười bình thản không nói gì, nhưng nghe thấy có người phía sau nói nhẹ nhàng, giọng trầm và chậm rãi. Cô còn chưa quay đầu lại, đã thấy trợ lý đứng thẳng người lên, nói lắp bắp: “Tổng giám đốc Cố… Cố.” Ảnh Nhu biết người vừa đến là ai, song vẫn không vội vàng, từ tốn thu dọn xong đồ đạc rồi mới quay người lại: “Tổng giám đốc Cố tìm tôi có việc gì không?” 

Cố Vĩnh Nam nhìn cô, trong lòng ngấm ngầm thở dài một tiếng. Cô ấy không sợ anh, không hề giống như những nhân viên khác, không sợ anh một chút nào. Nghĩ tới đó, lông mày anh giãn ra, tâm trạng bức bối bắt đầu giảm bớt. 

“Cô đến văn phòng tôi một chút”, anh nói, sau đó đi ra trước. Người trợ lý vẫn đứng nguyên tại chỗ không hiểu ra làm sao. Lẽ nào lại thế chứ? Ông chủ có cần thiết phải hạ mình đến tận nơi để thông báo cho người khác đến chỗ ông ấy hay không? Tình huống này sao có vẻ gì kỳ quặc. “Sắp xếp lại đi”, Ảnh Nhu đưa tập giấy tờ cho cô ta, sau đó đi theo Cố Vĩnh Nam, bước chân bình ổn, không nhanh không chậm. 

“Ngồi đi, Ảnh Nhu”, nhìn thấy cô bước vào, Cố Vĩnh Nam cũng ngồi xuống sau bàn làm việc, tư thế thoải mái. “Giám đốc Phùng uống cà phê hay trà ạ?”, thư ký gõ cửa bước vào hỏi. “Gì cũng được”, Ảnh Nhu đáp. 

“Vậy lấy một cốc trà uyên ương”, Cố Vĩnh Nam nói. Thư ký hơi ngẩn người, sau đó gật đầu và lui ra. Ảnh Nhu nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, song lại không biết điểm đáng cười ở chỗ nào. 

Cô mặc một chiếc váy trắng, trông gọn gàng và linh hoạt, làm nổi bật lên những bộ phận đẹp trên cơ thể. Thấp thoáng dưới bóng cây xanh, nụ cười của cô trầm lặng và thanh nhã, Cố Vĩnh Nam tay chống cằm, đột nhiên ánh mắt hơi thất thần. “Mới rồi là người của công ty điện cơ Triều Hòa phải không?”, anh hỏi. “Ừm, là giám đốc bộ phận kỹ thuật của họ”, cô đáp. 

“A”, giọng anh nhẹ nhàng bình thản, nghe không thấy có biểu hiện gì, “Trẻ thật đấy.” “Đại khái thế”, không nắm bắt được mục đích đến tìm cô của anh và cả tâm tư của anh qua những câu nói đó, Ảnh Nhu hỏi thăm dò: “Tổng giám đốc Cố gọi tôi có việc gì?” “Ngày kia sẽ có một câu lạc bộ golf mới ra mắt, em cùng tôi đi dự lễ khai cầu”, anh nói. 

“Tôi ư?”, Ảnh Nhu hơi ngạc nhiên. “Không phải bảo em đi làm đồ trang trí đâu, có mấy người bạn cũ muốn gặp mặt, đại khái là có hai vụ làm ăn, em đi để bàn bạc luôn”, giọng nói của anh bình thản. “Vâng”, cô gật đầu. 

Trà sữa uyên ương được đưa tới, Ảnh Nhu cầm cốc, ngồi trên ghế salon cúi đầu uống, lặng yên hệt như một con thỏ nhỏ trốn vào một góc để ăn cỏ vậy. Nếu như giây phút này anh đứng dậy, đi tới đó, liệu con thỏ trắng nhỏ xinh kia có dựng ngược đôi tai dài lên vì căng thẳng hay không? Miệng Cố Vĩnh Nam khẽ cong lên. 

“Em đã nghĩ xong chưa, Ảnh Nhu?”, anh chậm rãi nói. Nghĩ cái gì? Ảnh Nhu ngẩng đầu lên, khi chạm phải ánh mắt anh, cô lập tức hiểu ra anh hỏi đến điều gì. Đó không phải chỉ là việc của tôi, nó cũng có liên quan đến em 

Câu anh nói sáng hôm đó vẫn vang lên bên tai cô rõ mồn một. Cô biết việc mình luôn giữ sự lạnh lùng điềm tĩnh trong đám đông đã hấp dẫn được anh, khiến anh cảm thấy tò mò, dần dần trở nên như ngày hôm nay. Thế nhưng tình cảm của anh với cô được bao nhiêu, có thể duy trì được bao lâu thì cô lại vẫn chưa chắc chắn. Suy cho cùng thì tai tiếng tình dục của Cố Vĩnh Nam quả thực cũng không hề ít. 

“Cuối tuần này anh có thời gian không?”, cô lên tiếng. “Cuối tuần? Thứ năm tôi đã quay về London rồi”, theo tiềm thức, anh trả lời dựa vào lịch trình vừa mới hiện lên ở trong đầu. “Thế à”, cô đứng dậy. “Có một vở kịch ở nhà hát Hiệp sỹ, nếu đã như vậy thì tôi đi xem một mình được rồi.” 

“Ảnh Nhu?”, anh ngạc nhiên lên tiếng, lúc đó mới phản ứng lại kịp. “Để hôm khác hẹn lại đi, tạm biệt Tổng giám đốc Cố.” Cố Vĩnh Nam nhìn theo cánh cửa đóng lại, trong đầu cảm thấy như vừa thua cuộc. 

Trong vòng một phút, anh được mời hẹn sau đó lại bị khước từ, mà người tạo ra mọi chuyện lại là chính bản thân anh. Chờ đã, cô ấy làm như vậy là có ý gì? Trong tim đột nhiên nóng bừng lên, anh ngấm ngầm cảm thấy máu huyết đang sôi sục. 

Được đấy Phùng Ảnh Nhu, anh vỗ lên mặt mình, khẽ thở dài rồi cười. Xem ra anh đã gặp phải một con thỏ trắng bé bỏng nhưng xảo quyệt rồi. Cuộc đi săn này đã mỗi lúc một thú vị hơn. 

Bầu trời xanh, mây trắng, cỏ xanh. Ánh nắng mùa hạ ở Hồng Kông đã trở nên gay gắt, Ảnh Nhu đã thoa một lượng kem chống nắng vừa đủ lên người mà vẫn cảm thấy cánh tay nóng rẫy, ngờ rằng sau ngày hôm nay đi ra ngoài chắc chắn sẽ đen đi trông thấy. “Đến em đấy”, Cố Vĩnh Nam đứng bên cạnh nhắc. 

Ảnh Nhu đứng thẳng, ngắm chính xác rồi vặn lưng, cánh tay vung lên một đường liền mạch. Tiếng vỗ tay ở xung quanh vang lên. “Tổng giám đốc Cố, không ngờ anh lại mang đến sân bóng một nữ anh hùng”, có người khen ngợi. 

Cố Vĩnh Nam liếc nhìn Ảnh Nhu, trong ánh mắt đầy sự hài lòng, còn khóe môi cong lên đầy vẻ kiêu ngạo. Ảnh Nhu biết cô đã giúp anh lấy được thể diện ở đây. “Đánh một bóng đẹp thật, học ở đâu thế?”, anh hỏi. 

Ảnh Nhu đưa chiếc gậy đánh golf cho thằng bé cầm gậy đứng bên cạnh, tay đút vào túi quần, siết chặt. Cô nhớ hồi còn nhỏ cùng bố đi đánh golf, cô thường nghịch ngợm ôm chặt lấy chân ông, dù thế nào cũng không chịu bỏ ra, quấy rầy tới mức ông đành phải đặt cây gậy vào bàn tay bé bỏng của cô, nói, Ảnh Nhu ngoan, bố dạy con đánh có được không? Trong lòng chợt nhói đau, khiến ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn. Chỉ cảm thấy ánh nắng mặt trời chói chang đổ ập xuống làm cô choáng váng. 

Trước mắt trở nên đen kịt, chỉ nghe thấy bên tai có người gọi tên cô lo lắng. Loáng thoáng cảm thấy bóng người lay động, nhìn không rõ lắm. Có người đang lau mặt cho cô, lấy nước cho cô uống, xen lẫn với những tiếng chuyện trò. Bàn tay cô đang bị ai đó giữ lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay người đó quá nóng, cô muốn giằng ra, nhưng lại bị siết chặt lấy, làm thế nào cũng không thoát nổi. 

Cảm thấy ấm ức, cô hơi giận dỗi muốn khóc. “Ảnh Nhu?”, khi đã tỉnh lại, cô nhìn thấy một gương mặt đầy lo lắng. Là Cố Vĩnh Nam. 

“Vừa rồi em bị trúng nắng, giờ cảm thấy thế nào rồi?”, anh hỏi, giọng dịu nhẹ khác thường. “Không có chuyện gì đâu”, không hiểu vì sao giọng cô lại hơi khàn đi. “Em làm tôi sợ quá”, anh thở dài một tiếng, đôi mắt đen sẫm nhìn cô, bàn tay đưa lên vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô. 

Ảnh Nhu cụp mắt xuống, lúng túng không biết phải làm gì. “Xin lỗi anh”, cô hạ giọng nói, cảm thấy hơi thở ấm nóng của anh khẽ khàng lướt qua khuôn mặt đang nóng bừng của cô, mỗi lúc một gần. “Ảnh Nhu, mới rồi em cứ liên tục khóc và gọi bố.” Khi đó cơ thể mềm oặt, bé nhỏ và bất lực của cô tựa vào ngực anh, khiến anh cảm thấy đau lòng. 

Toàn thân đột nhiên cứng lại, cô ngước mắt nhìn anh, dường như phải ngấm ngầm dùng đến hết sức lực mới khiến hơi thở của mình bình ổn lại. “Làm trò cười cho anh rồi”, một vẻ bất an vụt thoáng qua trong đôi mắt cô. Anh lắc đầu, kéo cô vào ngực mình rồi nhẹ nhàng hôn lên tóc. 

Ảnh Nhu vùi khuôn mặt vào lòng Cố Vĩnh Nam, từng giọt nước mắt ứa ra rồi biến mất trên áo phông của anh. 6. “Chào bà”, bên ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, cả Cố Vĩnh Nam và Ảnh Nhu đều cùng ngẩng đầu lên. 

“Anh Nam”, người phụ nữ mặc chiếc váy màu tím nhã nhặn đứng nhìn bọn họ. Cơ thể Ảnh Nhu hơi cứng lại, song Cố Vĩnh Nam vẫn không hề động đậy, ôm cô ở trong lòng mình. “Em cũng ở đây à? Đi giày cao gót thì đừng có mà đánh bóng đấy”, anh nói một cách thản nhiên. 

“Mộ Hà đi cùng với chồng cô ấy đến, nói là anh cũng ở đây, thế nên em cũng tiện thể đến xem thế nào”, ánh mắt người phụ nữ lướt qua khuôn mặt Ảnh Nhu, “Không giới thiệu vị này cho em sao?” “Đây là Phùng Ảnh Nhu”, giọng nói của Cố Vĩnh Nam bình tĩnh, “Đây là vợ tôi, Trương Mộng Như.” “Nghe nói Phùng tiểu thư bị trúng nắng đúng không? Ra ngoài chơi phải chú ý đến sức khỏe mới được chứ”, Trương Mộng Như nhìn Ảnh Nhu. “Anh Nam nhà chúng tôi dồi dào sức lực, hôm nay đánh golf, ngày mai có thể thích thứ gì khác nữa, Phùng tiểu thư qua lại với anh ấy phải cẩn thận một chút, đừng để sơ suất gì.” 

Ảnh Nhu mỉm cười: “Cảm ơn chị Cố đã quan tâm, tôi cũng không muốn chơi bời gì, chẳng qua là Tổng giám đốc Cố muốn tôi đi cùng nên tôi đành phải nghe lệnh mà thôi.” Trương Mộng Như nghe thấy câu nói đó như chọc vào tai, sắc mặt bất giác hơi thay đổi. “Tổng giám đốc Cố, vậy tôi xin phép về trước nghỉ ngơi”, Ảnh Nhu đứng dậy, lịch sự gật đầu chào. 

“Để tôi đưa cô về”, Cố Vĩnh Nam nói, không nhìn vào vợ mà đi thẳng ra ngoài cửa. “Nếu như đây là phương thức giao tiếp của các hạ và phu nhân thì hôn nhân không khỏi khiến những người chưa lập gia đình chúng tôi cảm thấy thất vọng”, khi đã ngồi trong xe, Ảnh Nhu lên tiếng. “Tôi không yêu cô ấy”, Cố Vĩnh Nam vẫn có thể mỉm cười. 

“Ha, một cái cớ quen thuộc của những người chồng có hành vi bất chính, nếu không phải nói mình từ trước đến nay chưa từng yêu, thì là trước đây có yêu nhưng bây giờ không yêu nữa”, Ảnh Nhu nói với vẻ hơi chế nhạo. “Căm phẫn sục sôi như vậy, không cảm thấy mình đang nối giáo cho giặc à?”, anh thong thả nói. “Đó là trách nhiệm của anh, không phải của tôi”, Ảnh Nhu đáp. 

“Máu lạnh thật đấy”, Cố Vĩnh Nam cười. “Tôi thích vậy.” Ảnh Nhu không nói gì. “Cuộc hôn nhân thương mại, em đã hiểu chưa?”, anh nói tiếp, “Điều kiện để tôi thừa kế gia nghiệp hồi đó là lấy cô ấy. Cũng may hồi đó tôi chưa có người yêu, thế nên cũng chưa phụ tình.” 

“Có lẽ cô ấy yêu anh”, Ảnh Nhu nhìn khuôn mặt xoay nghiêng trầm mặc của anh. “Có lẽ, nhưng những người yêu tôi rất nhiều, tôi không thể cứ đáp lại từng người một”, câu trả lời của anh cực kỳ tự phụ. Ảnh Nhu quay đầu nhìn ra đường phố bên ngoài, bất giác khẽ thở dài. 

Ai bảo là mỗi củ cải có một hố trồng riêng[1] chứ? Rõ ràng là một củ cải mà có tới mấy hố liền. Càng không thể nói tới tình yêu, bao nhiêu chuyện bi hoan ly hợp trên thế gian này đều bắt nguồn từ đó cả. [1] Tục ngữ của Trung Quốc, ý nói mỗi người có một vị trí, không hơn không kém. “Vì sao lại là tôi?”, cô khẽ khàng lên tiếng, “Nói cho tôi biết xem, rốt cuộc thì tôi không biết là hên hay xui, lại khiến cho các hạ để mắt tới?” 

Anh bật cười, tiếng cười bị bóp nghẹt nghe rất vui tai. “Chẳng bằng em nói với tôi, làm thế nào mới có thể giành được tâm hồn của Phùng tiểu thư đây?” “Tổng giám đốc Cố có bản lĩnh rải tình khắp nơi như vậy, lại thêm cách vung tay hào phóng, từ lâu đã nổi tiếng khắp Hồng Kông rồi”, Ảnh Nhu nói. 

“Ồ, em muốn gì?” Đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay hẳn sang nhìn cô bằng đôi mắt sẫm đen: “Ảnh Nhu, tôi luôn cảm thấy em không giống những người con gái bình thường khác, thứ mà em cần không phải là đồ trang sức, áo quần, nhà đẹp xe sang.” “Phải rồi, đúng là không giống bọn họ, thứ tôi muốn là tập đoàn Cố Thị, sản nghiệp của nhà họ Cố, không biết anh có cho không?”, Ảnh Nhu vừa cười, vừa quay sang nhìn anh, giọng thản nhiên. 

Cố Vĩnh Nam nhìn cô không nói gì, dường như muốn nhìn thấu những suy nghĩ thực của cô. “Ảnh Nhu, em là người phụ nữ đầu tiên dám nói với tôi điều đó”, chiếc xe lại bắt đầu khởi động, anh nhìn chăm chú về con đường phía trước, chậm rãi nói. “Nếu như đó là điều kiện của em, được, tôi cam kết sau này trong di chúc của tôi sẽ có tên em.” Ảnh Nhu không nói gì, bàn tay cầm chiếc túi xách hơi siết lại, đầu ngón tay trắng bợt ra. 

Việc anh có thể nói ra một câu như thế quả thực khiến cho cô kinh ngạc. Nhưng mà di chúc ư? Quá lâu, cô không biết có chờ được hay không. Từ trước đến nay người con gái đó, Phùng Ảnh Nhu chưa hề có ý thức chủ động tìm anh. 

Nhìn vào màn hình điện thoại im lìm, trong lòng Cố Vĩnh Nam cảm thấy hơi không vui. Quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, anh chợt nhìn thấy một người con gái để tóc dài, mặc áo khoác kaki, nhìn đằng sau trông rất giống cô. Chau mày, anh cầm chiếc điện thoại vẫn vứt ở bên cạnh lên. 

“A lô”, Ảnh Nhu nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, nhận máy. “Đang làm gì vậy?”, nghe giọng nói của anh xem chừng không ổn lắm. “Vừa hết giờ làm, đi ăn cơm ở gần công ty”, cô đáp. 

“Ừm”, anh nói một tiếng nhạt nhẽo rồi im lặng. Thấy máy bên kia lặng thinh một lúc lâu, cô hơi do dự, định lên tiếng thì đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai vang lên ngay bên cạnh, liền ngay sau đó là điện thoại bị ngắt, chỉ còn âm báo bận. Cô bỗng đứng phắt lên. 

“Ảnh Nhu?”, giật mình vì động tác đột ngột của cô, mấy người đồng nghiệp đang cùng ăn cơm ngạc nhiên tròn mắt nhìn. Cầm điện thoại, cô cắn môi, bấm lại số vừa gọi đến. Hết lần này tới lần khác vẫn là một giọng nữ máy móc. Điện thoại không thông. 

“Lái xe kiểu gì thế hả? Đúng là xúi quẩy, ban ngày ban mặt đã say khướt!”, người tài xế giận dữ quát lên, sau đó xuống xe nhặt chiếc điện thoại Cố Vĩnh Nam lỡ tay làm rơi ra từ cửa sổ xe. Chiếc điện thoại bị bánh xe chèn qua đã vỡ tan, Cố Vĩnh Nam nhận lấy chiếc thẻ Sim mà người tài xế cẩn thận lấy ra từ trong đó, vẫy tay với dáng vẻ mệt mỏi, tỏ ý bảo anh ta lái xe đi. Cũng được, hoàn toàn yên tĩnh rồi, dù sao thì cũng nghe thấy điện thoại của Phùng Ảnh Nhu không có âm thanh gì, không duyên không cớ mua lấy cái tức vào mình. 

Đổi sang máy điện thoại khác, anh dứt khoát nhập số của cô vào danh sách đen, không gọi cũng không nhận cuộc gọi, không nhìn thấy coi như xong. Thật khiến cho anh tức giận. Chiều hôm sau có một số máy lạ gọi tới, đầu bốn bốn, là mã của Anh. Cố Vĩnh Nam tiện tay cầm điện thoại lên nghe. 

“A lô?”, một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, mang theo một chút bối rối. Anh đang đi bộ đột nhiên dừng bước lại, những người đi theo phía sau cũng đứng lại theo, nhìn ông chủ của mình không hiểu ra làm sao cả. “Ảnh Nhu?”, anh ngạc nhiên lên tiếng, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, “Em đang ở Anh, sao em có thể ở Anh được?” 

“Tôi đang ở sân bay Heathrow”, cô nói nhẹ nhàng, “Anh không sao chứ?” “Tôi? Tôi rất khỏe”, anh hơi nghi hoặc. “Ừm, được rồi.” 

“Cái gì được rồi? Được cái gì mà được?”, giọng anh đột nhiên bị đẩy cao lên, những người xung quanh giật thót người, nhìn nhau phỏng đoán xem rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cho ông chủ kích động đến vậy. “Rốt cuộc là có việc gì? Sao em lại bay sang đây?”, anh đã không thể nào giữ được giọng nói bình thản vốn có thường ngày nữa. “Tôi nghe thấy tiếng phanh xe, sau đó điện thoại của anh đột nhiên bị ngắt, không sao gọi lại được nữa… Tôi tưởng rằng anh gặp tai nạn giao thông”, cô im lặng hồi lâu, sau đó mới đáp.