Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào!

Chương 5: Món quà sinh nhật




- Nam Trạch Lễ đáng ghét, Nam Trạch Lễ đáng ghét! Tôi chém chết cậu, tôi chém chết cậu, thái cậu thành tương thịt! - Bộ Tinh Bảo nổi giận với miếng thịt bò cầm trong tay, cô cắt vụn mọi thứ mình tìm thấy, sau đó cho tất cả vào một cái đĩa để bên cạnh.

- Bộ Tinh Bảo, xong chưa? Tôi sắp chết đói rồi! – Nam Trạch Lễ ngủ một giấc rồi tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng Bộ Tinh Bảo đâu, chiếc bàn ở đằng xa trống không, ngay cả trong không khí cũng có mùi đặc trưng của vùng núi, không có chút mùi thơm của thức ăn nào.

- Chưa. – Cô không buồn ngẩng đầu lên, miệng nói, tay vẫn thoăn thoắt làm việc, nhát dao này nặng nề hơn nhát dao trước, miếng thịt bò bị cô băm nát tơi tả.

- Cô thái thịt việc gì phải mạnh tay thế? – Nam Trạch Lễ nghi ngờ bước chân vào phòng bếp, nhìn thấy một đĩa toàn là thịt vụn, không phân biệt được cái gì với cái gì. Rau và thịt thì trộn lẫn vào nhau, đã thế chỗ sống lẫn với chỗ chín, thịt nạc lẫn với thịt mỡ. Thịt bò và thịt gà mà cậu dày công chuẩn bị từ trước bị cô băm nhỏ, vết máu bắn tung tóe cả lên tường.

- Tôi thích thế, thì sao? – Nhớ lại những lời cậu khen Hâm Hoạch có thân hình đẹp là cô lại nổi giận, muốn khen thì khen ở trong lòng, việc gì cứ phải nói ra miệng? Có phải vì muốn chọc tức cô không?

Con dao sáng loang loáng huơ huơ trước mặt Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giận dữ khiến cậu bất giác bật cười, lùi lại mấy bước.

- Chị hai, chị không cần phải như thế, không muốn nấu cơm thì nói một tiếng, việc gì mà phải làm như vậy, chị xem đồ ăn bị thái ra như thế này thì còn ăn bằng gì?

- Ăn bằng miệng chứ sao! – Bộ Tinh Bảo hung dữ quát, quay người lại hớt đống thịt bò vụn vào trong cái đĩa hỗn hợp những thứ gì không rõ của cô.

- Cô định làm gì vậy, đây là đồ ăn cả ngày của chúng ta đấy! – Nam Trạch Lễ thấy cô quay người lại, còn tưởng cô vứt đĩa đồ ăn vào trong thùng rác, nhưng lại thấy Bộ Tinh Bảo nâng đĩa lên, đổ tất cả các thứ trong đĩa vào cái nồi bên cạnh.

- Nấu cơm chứ làm gì, nấu cho con khỉ cậu ăn! – Cô ra sức khuấy, ra sức khuấy, mọi thứ trong nồi nhanh chóng lẫn lại với nhau, đen xì, đã thế lại còn dính dính, trong không khí bốc lên thứ mùi rất khó chịu. Nam Trạch Lễ nhìn thấy vậy, bất giác thấy buồn nôn.

- Chị hai, tôi ra trước đây, lát nữa có việc gì thì gọi tôi! – Cậu lao nhanh vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Nam Trạch Lễ nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, trong đầu cậu lại hiện lên nồi thức ăn mà Bộ Tinh Bảo đang nấu, không nhịn được lại cúi đầu nôn.

Mười phút sau.

- Nam Trạch Lễ, ra ăn cơm đi, xem phát minh mới nhất của tôi như thế nào! – Giọng nói như ác ma của Bộ Tinh Bảo vang lên từ trên lầu, Nam Trạch Lễ thấy chân mình bỗng dưng mềm nhũn. Bụng cậu lúc này đã trống rỗng, lúc cuối chỉ nôn ra toàn nước. Nhưng lúc này nghe thấy giọng nói của Bộ Tinh Bảo, cậu bất giác run rẩy, hai chân bủn rủn, ngã phịch xuống đất.

- Sao thế? Cẩn thận một chút, cầu thang trơn lắm, đừng có ngã. – Giọng nói đáng sợ của Bộ Tinh Bảo lại vang lên, Nam Trạch Lễ đành chầm chậm đi ra khỏi phòng vệ sinh. Thứ đang bốc khói trên bàn là cái gì vậy? Trời ơi! Hai chân Nam Trạch Lễ lại mềm nhũn ra, cà người lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống.

Mấy phút sau, Nam Trạch Lễ xuất hiện trước mặt Bộ Tinh Bảo trong bộ dạng vô cùng thê thảm.

- Tôi đã bảo cậu là cầu thang trơn lắm mà, cậu không nghe, bị thương chưa? – Bộ Tinh Bảo nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, sau đó bịt mũi mình lại, đưa tay phủi bụi bám trên người cậu xuống

- Ọe… - Mùi vị kỳ quái đó lại bay trong không khí, Nam Trạch Lễ không nhịn nổi nữa, lại bắt đầu nôn khan.

- Nam Trạch Lễ, sắc mặt cậu trắng quá! – Bộ Tinh Bảo lo lắng nói, cậu chỉ vào đĩa thức ăn trên bàn.

- Ọe…

- Rốt cuộc thì cậu làm sao, nói rõ ra xem nào, có phải nhịn đói lâu nên đau dạ dày không? – Cô lo lắng vỗ lưng cậu, lúc này mới khiến cậu thấy thoải mái hơn một trước.

- Không phải, cô… cô đổ đĩa thức ăn kia đi! Ọe…

- Được rồi, tôi biết rồi. Có bắt cậu ăn thật đâu mà phải sợ thế? – Bộ Tinh Bảo mỉm cười khoái trá nhanh chóng bê đĩa đồ ăn ra ngoài. Thực ra cô cố ý làm như vậy. Nam Trạch Lễ nhìn cô vui vẻ nhảy chân sáo vào nhà như không có việc gì xảy ra, trong lòng thấy rất ấm ức.

- Chị hai… - Cậu yếu ớt gọi, sắc mặt tái xanh.

- Chuyện gì thế? – Cậu lại chỉ vào phòng bếp.

- Ồ, biết rồi, tôi làm ngay đây. – Bộ Tinh Bảo bắt đầu hối hận vì sao mình lại gây ra mấy chuyện phiền phức này, mặc dù Nam Trạch Lễ bị cô chơi cho một vố rất thê thảm, nhưng mình làm như vậy cũng chẳng được lợi lộc gì, cũng may bản thân cô đã chén no bụng.

Nam Trạch Lễ thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, mệt mỏi nằm trên salon. Nhìn Bộ Tinh Bảo bị mình sai làm cái này cái khác, tâm trạng cậu thấy thoải mái vô cùng. Nhưng mỗi khi cô quay đầu lại nhìn mình, cậu lại giả vờ như đang vô cùng khó chịu.

Cô lau giọt mồ hôi trên mặt, nhìn căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, không còn một hạt bụi nào. Để làm tan hết cái mùi khó chịu của thức ăn ban nãy, cô không thể không xịt một ít nước khử trùng.

- Nam Trạch Lễ, đừng giả vờ nữa, mau dậy đi! – Cô đá đá vào chân cậu.

Nam Trạch Lễ vẫn ra vẻ nửa sống nửa chết, thở hổn hển, hai mắt khép hờ nhìn Bộ Tinh Bảo, chậm chạp nói:

- Chị hai, tôi đâu có giả vờ, tôi khó chịu lắm, có phải tôi bị làm sao trong người không?

- Bị thương trong người, ở đâu? Ở đây phải không? – Bộ Tinh Bảo vỗ mạnh vào lưng cậu. Vốn dĩ Nam Trạch Lễ đã đói meo cả bụng, bị vỗ một cái, dạ dày như cuộn lên.

- Ai da, hình như không phải là ở đây, hình là ở đây… Không đúng, là ở đây, ở đây, không đúng, ở đây… - Nắm đấm của Bộ Tinh Bảo lại rơi trên mấy chỗ nữa trên người cậu.

Nam Trạch Lễ mở miệng ngăn lại, nhưng cô làm như không nghe thấy gì, cuối cùng còn ngồi hẳn lên lưng Nam Trạch Lễ:

- Ừm, như thế này không tệ chứ, có phải thấy dễ chịu hơn một chút rồi không?

- Ừ, đúng… dễ chịu hơn rồi! – Nam Trạch Lễ nghiến răng nói, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

– Chị hai, chị có thể dậy được chưa? Nặng quá! – Nam Trạch Lễ thu hết sức lực, cất tiếng nói.

Bộ Tinh Bảo cốc mạnh vào đầu cậu:

- Nói cho cậu biết, không được bảo tôi nặng, tôi nặng chỗ nào? Ôi mới có 44 kg. – Hai tay cô chống nạnh lườm cậu.

- Ừ, không nặng chút nào cả. Chị hai, tôi đói lắm, có thể phiền chị làm cái gì cho tôi ăn được không? – Nam Trạch Lễ thều thào nói, khuôn mặt tái nhợt như bức tường vừa được quét sơn trắng xóa.

- Được thôi! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười, quay người đi ra ngoài. Lúc cô bước chân vào, mùi vị kỳ lạ đó lại bay khắp căn phòng, hơn nữa càng lúc càng nồng. Nam Trạch Lễ vội vàng đưa tay lên bịt mũi, hoảng sợ nhìn đĩa đồ ăn trong tay cô.

Bộ Tinh Bảo nở nụ cười đẹp như một thiên thần, giọng nói ngọt ngào vang lên:

- Xin lỗi nhé em trai, trong tủ lạnh chẳng còn gì cả, còn mỗi chỗ này thôi, cậu ăn một chút đi! Mặc dù hơi khó ăn, nhưng dù sao cũng hơn là để bụng đói.

Nam Trạch Lễ ra sức lắc đầu, khi cậu nhìn vào đĩa đồ ăn, không nhịn được lại bắt đầu nôn.

Đêm xuống, gió trên núi rất mạnh, bóng cái cây lay động in rõ ngoài cửa sổ. Bộ Tinh Bảo chui vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt đen láy. Cô không biết rằng một mình ở một nơi xa lạ lại đáng sợ như thế, tiếng gió thổi ù ù bên ngoài, lại còn bóng cây đang lay động đều khiến cô nổi gai ốc.

“Bình”, bên ngoài vang lên một tiếng động rất lớn, cô vội vàng chui vào trong chăn, nhưng một lúc lâu sau, tiếng động đó vẫn không thấy lặp lại lần nữa.

- Haizz! Xem ra làm công chúa cũng chẳng dễ dàng gì. – Cô thở dài nặng nề, ánh mắt bất giác liếc ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hình như có một bóng đen vừa lướt qua. – Huhu… linh hồn mau tan biến! Linh hồn mau tan biến! – Cô lẩm bẩm, bao nhiêu Phật tổ, Quan âm, Ngọc hoàng thượng đế đều được cô lôi ra cầu khẩn, nhưng cô vẫn sợ đến không thể ngủ được.

- Bộ Tinh Bảo… - Có một giọng nói kỳ lạ đang gọi cô, cô nghe rất rõ, giọng nói đó đang gọi tên cô.

- Bộ Tinh Bảo…

- Bộ Tinh Bảo…

Tiếng gọi này nối tiếp tiếng gọi khác, tiếng gọi sau đang sợ hơn tiếng gọi trước, kéo dài hơn tiếng gọi trước.

- Hu hu… Nam Trạch Lễ… mau tới cứu tôi! – Cuối cùng Bộ Tinh Bảo không nhịn được nữa, hét lên.

Đèn trong phòng lập tức được bật sáng, Nam Trạch Lễ chui ra khỏi lớp vải đen, nở nụ cười đắc ý.

- Bộ Tinh Bảo, cô nhát gan quá đấy! – Nam Trạch Lễ lè lưỡi nhìn cô, kéo cô khỏi giường, nhưng phát hiện ra mặt cô giàn giụa nước mắt, cả người run rẩy.

Nam Trạch Lễ ý thức được trò đùa của mình thực sự đã làm cô hoảng sợ, thế là ngượng ngùng khẽ ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:

- Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi, thực sự rất xin lỗi.

“Chát”, một cái vỗ vai thật mạnh rơi sau lưng Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo giận dữ lườm cậu:

- Trò đùa này không buồn cười, không buồn cười chút nào cả! – Cô chu môi, nước mắt lại lăn dài, bàn chân đá liên tục vào người Nam Trạch Lễ.

- Xin lỗi…

- Xin lỗi có tác dụng gì, cậu cảm thấy vui lắm sao? Thật là ấu trĩ!

- Ừ, lần sau không dám nữa! – Nam Trạch Lễ cố nhịn đau, để mặc cho cô đánh mình. Cậu chưa bao giờ hiền lành như thế. Khổng Tử nói rất đúng, chỉ có con gái và tiểu nhân là khó chiều.

- Cậu thở dài cái gì? – Cô lau nước mắt, lại chui cơ thể mệt mỏi của mình vào trong chăn.

- Không có gì, tôi chỉ cảm thấy Khổng Tử rất lợi hại, câu nói từ mấy nghìn năm trước mà bây giờ vẫn còn có tác dụng, không hề lỗi thời chút nào. – Cậu lắc lắc đầu, làm ra vẻ đang suy tư, lập tức lại bị Bộ Tinh Bảo cốc một cái thật mạnh vào đầu.

- Nhóc con, còn dám so sánh tôi với tiểu nhân! – Cô nghiến răng nghiến lợi mắng cậu. Khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan hiền bất ngờ của cậu, cô bỗng dưng bật cười.

- Cười cái gì?

- Bởi vì cậu buồn cười.

- Tôi buồn cười?

- Đúng thế, đúng là rất buồn cười, không cho cười sao? Đúng thật là!

- Xì, không nói thì thôi, tôi đi ngủ đây. Trưa mai chuẩn bị xuống núi. – Cậu quay người định đi, nhưng lại bị Bộ Tinh Bảo giữ chặt lại.

- Nam Trạch Lễ, chờ tôi ngủ rồi hãy đi nhé! – Cô đỏ mặt nhờ vả.

- Được thôi! Vậy thì mau nhắm mắt vào. Nói thật lòng, tôi cũng buồn ngủ lắm, hôm nay bị cô chơi cho thê thảm thật. – Cậu nhớ lại cái dạ dày vô dụng của mình là lại nổi giận. Thực ra đĩa thức ăn đó ngon hơn trong tưởng tượng của cậu, chỉ có điều mùi vị hơi khó ngửi, nhưng chắc chắn đó là đồ giảm cân rất hiệu quả, vì sau khi Bộ Tinh Bảo ép cậu phải nuốt mấy miếng đó vào bụng, cậu bị Tào Tháo đuổi mấy lần.

- Nam Trạch Lễ, kể chuyện cho tôi nghe đi! – Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, hai tay gối lên đầu.

- Kể cái gì? Kể chuyện Công chúa ngốc và Hoàng tử cưỡi ngựa đen nhé? Ngày xưa có một… - Giọng nói dễ chịu của cậu chậm rãi vang lên, Bộ Tinh Bảo nhanh chóng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trên mặt vẫn còn đọng lại một nụ cười ngọt ngào.

- Ngủ ngon, tôi cũng phải đi ngủ rồi! – Cậu đứng lên đi ra khỏi phòng, lúc ra tới cửa, còn quay lại nói ngủ ngon với nàng công chúa đang say ngủ.

Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào căn phòng buổi sáng hôm sau, Bộ Tinh Bảo từ từ mở mắt. Cô ngủ thật ngon! Giấc mơ ngọt ngào đó, giấc mơ có chàng hoàng tử đánh thức công chúa bằng một nụ hôn, đôi môi chàng mềm mại như một cánh hoa hồng, cả ánh mắt dịu dàng như dòng suối của chàng đều khiến cô tỉnh dậy trong tiếc nuối. Nhưng nàng công chúa ngủ trên hạt đậu hôm nay đã bị ông mặt trời gọi dậy rồi.

Bộ Tinh Bảo bước ra cửa, nhìn thấy Nam Trạch Lễ đang sửa xe đạp. Trông cậu vô cùng nghiêm túc, ngay cả những giọt mồ hôi đang chảy trên trán cũng không buồn lau đi.

- Chào buổi sáng! – Bộ Tinh Bảo đứng trước mặt cậu, mắc chiếc váy công chúa mà cậu đã chuẩn bị cho cô.

- “Công chúa ngủ trên hạt đậu” ngủ thế nào? - Nam Trạch Lễ ngẩng đầu lên mỉm cười.

- Ừm, hình như bên dưới lớp đệm thứ 12 có một hạt đậu nhỏ làm cả đêm qua ta không ngủ được! – Cô chớp đôi mắt lớn, giả bộ nghiêm túc nói, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt bất giác khiến Nam Trạch Lễ như hóa đá.

- Đói chưa? Trong tủ lạnh có hoa quả, cô ăn trước đi! – Cậu lại tiếp tục với cái xe đạp của mình.

- Nam Trạch Lễ, trông nó rất chắc chắn, sao vẫn còn phải sửa?

- Tôi chỉ muốn cải thiện thêm chút tính năng cho nó thôi. Cô có biết không? Thần và Tân mỗi người đều có một cái xe đạp, ba người chúng tôi quen nhau vì xe đạp đấy, được Hâm Hoạch gọi là “Ba tay thiện xạ”. Có điều Hâm Hoạch tới bây giờ vẫn đang tìm tay thiện xạ thứ tư. Ha ha.

Những lúc nhắc tới Dương Hâm Hoạch, Nam Trạch Lễ đều vô cùng vui vẻ, trong đáy mắt cậu có một tia nhìn đặc biệt. Bộ Tinh Bảo thấy hơi buồn, nhưng cô vẫn cố mỉm cười, dù sao thì bây giờ họ cũng đang ở bên nhau.

Lúc mới đầu, cô chỉ cố gắng dùng sức mạnh của mình giúp cậu tránh xa đám bạn hư hỏng, quay trở lại là một con ngoan trò giỏi của gia đình. Nhưng hình như cô đã quên nhiệm vụ này từ rất lâu rồi. Điều tệ hại nhất là cô bắt đầu ghen với cô nhóc Dương Hâm Hoạch, chỉ cần Nam Trạch Lễ nhắc tới tên cô ấy là trong lòng cô thấy khó chịu, hơn nữa còn rất khó chịu.

Nam Trạch Lễ vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn chiếc xe đạp mà mình vừa cải tạo xong, bây giờ tốc độ của nó đã nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Nhưng quay đầu lại thấy Bộ Tinh Bảo đang đứng thẫn thờ, khuôn mặt chìm trong ánh nắng của cô trông thật là xinh đẹp, những ánh nắng sau lưng dường như âm thầm chắp thêm cho cô một đôi cánh vô hình.

- Này, cô đang nghĩ gì thế? Lúc nào cũng ngẩn ngơ như thế về già sẽ bị mắc chứng trì độn đấy!

- Hả? Cái gì mà chứng trì độn? – Bộ Tinh Bảo chớp mắt, vỡ lẽ ra đấm lên người cậu mấy cái, vừa cười vừa mắng. – Cậu mới bị trì độn thì có! Hôm qua cậu đi lúc nào vậy?

- Tôi có đi đâu, lẽ nào cô không cảm giác thấy gì sao? Tối qua chúng ta ngủ chung với nhau mà, hơn nữa lúc ngủ cô lại còn hay nói mơ, lại còn nghiến răng, còn đạp tôi từ trên giường xuống. – Nam Trạch Lễ cười châm chọc.

- Muốn chết hả, bốc phét thì cũng phải biết điểm dừng chứ. Đúng rồi, bức tranh sơn dầu của cậu là do cậu tự vẽ hả? – Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên nhìn bức tranh có tỷ lệ đúng bằng người thật treo trên tường. Có đánh chết cô cũng không dám tin là Nam Trạch Lễ vẽ được thứ này.

- Cái này hả, không phải tôi vẽ đâu, là Hâm Hoạch vẽ cho tôi. Cô ấy vẽ suốt cả một mùa hè, tới hôm tới trường báo cáo, cô ấy gầy một cách đáng thương, làm tôi suýt thì không nhận ra. Cô nhỏ này miệng thì nói cứng, còn bảo là vẽ để luyện tay. – Nam Trạch Lễ tự hào nói.

Lại là Dương Hâm Hoạch, lại là Dương Hâm Hoạch! Sắc mặt Bộ Tinh Bảo càng lúc càng sạm lại, trong dạ dày có cái gì đó chua chua cuộn lên khiến cả người cô như sắp không thở được.

Cơn gió đêm chậm rãi lướt đôi cánh của mình trên mặt đất, dưới ánh đèn đường sáng chói, hai người sóng đôi bên nhau. Bỗng dưng Nam Trạch Lễ nói:

- Bộ Tinh Bảo, tuần sau là sinh nhật tôi, cô tới chứ?

- Tuần sau hả? Vậy tôi phải chuẩn bị quà gì đây? – Cô vui vẻ mong ngóng tới ngày đó, khi họ xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ lễ phục, sẽ có bao nhiêu người ngưỡng mộ họ. Chắc chắn là phải đẹp lắm.

- Đúng thế, 14 tháng 10, Hâm Hoạch cũng tới, sinh nhật của hai chúng tôi cũng gần nhau. Tới lúc đó tôi sẽ chính thức giới thiệu cho hai người quen nhau.

- Ồ! – Nụ cười trên mặt cô đông cứng lại. Nhân vật chính trong bức tranh đó không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong câu nói của Nam Trạch Lễ.

- Đúng rồi, Thần với Tân cũng tới, hơn nữa còn có rất nhiều bạn của tôi!

- Để tôi suy nghĩ đã! – Bộ Tinh Bảo quay lưng về phía cậu, có vẻ không được tự nhiên lắm.

- Được rồi! Chúng tôi sẽ tới quán bar mà lần trước Tân đưa cô tới tìm tôi, nếu cô tới thì tôi sẽ tới đón cô. – Cậu cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt không che giấu nổi một sự thất vọng, trái tim thấp thỏm không thể nào quay trở lại đúng chỗ của nó.

- Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại báo trước. Cậu về đi, cảm ơn tòa lâu đài của cậu, cảm ơn cậu đã cho tôi làm “Công chúa ngủ trên hạt đậu”, ngủ ngon! – Bộ Tinh Bảo vẫy tay chào Nam Trạch Lễ rồi quay người đi vào ngõ.

- Ngủ ngon! – Tâm trạng Nam Trạch Lễ vẫn vô cùng phức tạp. Bộ Tinh Bảo đâu phải là gì của cậu, cô ấy chỉ là một thuyết khách mà Nam Nguyên Huy đưa tới thôi. Nghĩ tới đây, trái tim cậu bỗng dưng như rơi xuống một cái vực sâu không đáy. Đúng thế, trong mắt cô ấy, cậu chỉ là một học sinh hư không biết nghe lời, đánh nhau, trốn học, bắt nạt bạn bè, cãi lại thầy cô giáo. Một người như vậy làm sao có thể so sánh được với một Vũ Đô Thần là Hội trưởng hội học sinh, là một chàng hoàng tử đẹp trai, hoàn hảo luôn được mọi học sinh nữ trong trường ngưỡng mộ?

Nên chuẩn bị quà gì cho Nam Trạch Lễ đây?

Bộ Tinh Bảo đi đi lại lại trong phòng, cô đã nghĩ suốt ba ngày rồi, nhưng vẫn không nghĩ ra món quà gì hợp lý. Rốt cuộc thì cô nên làm thế nào? Cô bực mình vỗ mạnh vào đầu, đúng thật là, sao tặng quà cho người ta mà lại khó như vậy!

- Doãn Tú, sinh nhật bạn trai cậu, cậu tặng cái gì? – Bộ Tinh Bảo gọi điện thoại cho cô bạn Trương Doãn Tú.

- Đương nhiên là một nụ hôn rồi, lãng mạn lắm. – Trương Doãn Tú ngượng ngùng trả lời.

- Cậu bị thần kinh hả, tớ với hắn có phải quan hệ đó đâu, sao có thể tặng một nụ hôn được! Cậu nghĩ giúp tớ xem. – Bộ Tinh Bảo bắt đầu thấy hối hận, Trương Doãn Tú chắc chắn sẽ không tha cho cô, chắc chắn cô ấy sẽ hỏi “hắn” là ai cho tới cùng.

Quả không nằm ngoài dự liệu, Trương Doãn Tú lập tức trở nên lắm chuyện:

- “Hắn” là ai thế? Là Vũ Đô Thần hả? Không thể nào, sinh nhật cậu ấy không phải dịp này… Lẽ nào… không phải là Nam Trạch Lễ chứ? Trời ơi! – Trương Doãn Tú bỗng hét lên.

- Doãn Tú, cậu đừng hỏi nữa, mau nói với tớ tặng cái gì đi! – Bộ Tinh Bảo bắt đầu toát mồ hôi. Cô không rõ trong mắt cô bạn thân của mình, Nam Trạch Lễ là người như thế nào.

- Ồ, sô cô la, bánh ngọt hay cái gì đại loại thế đều được. Nghe nói ở gần đây mới mở một quán sô cô la, chuyên dạy người ta cách làm sô cô la đủ loại, hay là cậu tặng cái đó đi! Chỉ có điều giá hơi cao một chút! – Trương Doãn Tú nghiêm túc nói.

- Vậy thì làm bánh ngọt đi! Tớ biết làm bánh ga tô, được rồi, tặng cái này vậy, cảm ơn nhé! Tớ đi chuẩn bị đây, lúc khác gặp cậu! – Bộ Tinh Bảo vui vẻ như một chú chuột nhỏ. Cô cúp điện thoại, không buồn để ý tới tiếng gọi của Trương Doãn Tú vang lên trong đó.

- Tang tang tang…

Bộ Tinh Bảo buộc gọn mái tóc dài lên, mặc chiếc váy trắng tinh kiểu công chúa, xách hộp bánh ga-tô mà cô đã chuẩn bị rất công phu ra khỏi nhà. Haiz, thời tiết hôm nay không đẹp lắm, nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của cô.

- Không biết Nam Trạch Lễ có chê cái bánh của mình không đẹp không nhỉ? – Cô lẩm bẩm, vừa đi vừa hỏi bản thân. – Chắc là không đâu, mặc dù hơi xấu một chút nhưng đó là tấm lòng của mình mà!

- Nếu cậu ta không thích ăn bánh ngọt thì làm sao? – Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của Bộ Tinh Bảo thoáng chau lại, nhưng cô đã nghĩ suốt ba ngày, chuẩn bị mất hai ngày, cuối cùng mất cả một đêm mới làm xong cái bánh, sáng nay tỉnh dậy, hai mắt cô đã thâm quầng.

- Không đâu, không đâu, nói không chừng cậu ấy rất thích, mà cứ cho là không thích thì cũng sẽ nể mặt mình vất vả làm bánh mà nói là thích. A! Mình ngốc quá, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu Nam Trạch Lễ chê thì mình úp cái bánh lên đầu cậu ta. Ha ha! – Nụ cười của Bộ Tinh Bảo càng trở nên ngọt ngào hơn, Nam Trạch Lễ chuyển nhà đúng là tiện thật, mất có năm phút cô đã tới nhà cậu.

- Kính coong… Kính coong…

Cô ấn chuông, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy ai ra mở cửa.

- Cái gì vậy, chẳng nhẽ tổ chức ở nhà kia sao? – Lúc này Bộ Tinh Bảo đã hoàn toàn quên hết những lời mà Nam Trạch Lễ nói mấy ngày hôm trước, cũng không nhớ ra rằng suốt một tuần lễ nay, cô không thấy Nam Trạch Lễ xuất hiện trước mặt mình.

- Tí tách… tí tách…

Thời gian trôi nhanh như bay, trời tối dần, tối tới mức giơ năm ngón tay ra không nhìn thấy gì. Trong đêm tối không sao không trăng, ngay cả người đi đường cũng thưa thớt. Bộ Tinh Bảo ngồi trên chiếc ghế đá đặt trước cửa nhà Nam Trạch Lễ, đôi mắt thi thoảng lại nhìn ra đường lớn, nhưng lần nào cũng chỉ khiến cô thất vọng, cậu vẫn chưa trở về, thực sự là chưa trở về.

Trong quán rượu huyên náo chật cứng mọi người đang chờ đợi nhân vật chính xuất hiện, tấm biển CLOSE treo ngay ngoài cửa, Nam Trạch Lễ ung dung bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen, cậu thong thả mở cửa xe, Dương Hâm Hoạch nhảy từ trên xe xuống.

Dương Hâm Hoạch mặc một chiếc váy quây màu xanh lam, trên đó in hình những chú bươm bướm màu trắng, mái tóc dài màu hạt dẻ được cặp gọn bằng một chiếc cặp hình bươm bướm cũng có màu xanh lam.

- Anh Trạch Lễ, anh chắc chắn là hôm nay vị “Hội trưởng Hội lưỡi dài” sẽ không ton hót với ai đấy chứ? – Đôi mắt lớn của Dương Hâm Hoạch đảo xung quanh.

- Hâm Hoạch, em đừng có nghi ngờ cậu út của em được không, cậu ấy không phải loại người đó. – Nam Trạch Lễ an ủi Dương Hâm Hoạch, đáy mắt cậu thoáng một tia buồn. Bộ Tinh Bảo không gọi điện thoại cho cậu, cũng không nói là có tới hay không. Mấy ngày nay cô ấy lại còn chơi trò “mất tích”, cậu không nhìn thấy cô đứng chờ cậu dưới gốc cây táo. Có lẽ cô đang chờ cậu ở bên trong, muốn dành cho cậu một niềm vui bất ngờ. Nghĩ tới đây, khuôn mặt Nam Trạch Lễ xuất hiện một nụ cười tươi rói.

- Anh Trạch Lễ, anh đang nghĩ gì thế? Chúng ta vào chứ? – Dương Hâm Hoạch ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, sớm không mưa muộn không mưa, sao cứ phải mưa vào lúc này cơ chứ?

- Ừ, đúng đấy, mọi người chắc sốt ruột lắm rồi. – Nam Trạch Lễ đưa tay ra đẩy cánh cửa kính to lớn nặng nề, Dương Hâm Hoạch bám lấy tay cậu, cùng cậu sánh vai bước vào. Cảnh cửa được mở ra, bên trong tối om, không có bất cứ động tĩnh gì. Chiếc cặp màu xanh lam trên đầu Dương Hâm Hoạch tỏa sáng lấp lánh trong bóng đêm.

- Anh Trạch Lễ, có phải mình vào nhầm cửa rồi không? – Cô hỏi nhỏ, cảm giác bất an trong lòng lớn dần lên.

Một tiếng “tách” rất lớn vang lên, đèn trong căn phòng được bật sáng, những sợi ruy băng đủ màu sắc từ trên rơi xuống, trùm lên hai người, ngay sau đó họ nhìn thấy rất nhiều những gương mặt vui vẻ. Một người trước mặt nhân lúc họ không chú ý, bèn lắc mạnh cái chai trong tay, cuối cùng ấn nhẹ một cái, có cái gì đó từ trong phụt ra, mang theo mùi hương rất kỳ lạ. Dương Hâm Hoạch không mở nổi mắt, vội trốn ra sau lưng Nam Trạch Lễ. Nam Trạch Lễ nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra, che lên đầu của hai người, tách đám đông đi vào.

- A! Đại ca lợi hại quá, tiểu đệ vô cùng khâm phục! Ở một nơi như thế này mà vẫn ung dung bước qua.

Nam Trạch Lễ ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào salon. Bộ Tinh Bảo không tới, cậu quét mắt khắp căn phòng, mọi gương mặt quen thuộc đều xuất hiện ở đây, duy chỉ có cô là không. Cô cố ý sao?

- Lễ, tâm trạng không tốt hả? – Vũ Đô Thần ngoạm một miếng bánh ngọt rồi hỏi, mặt cậu bị ai đó quệt bánh kem lên, trông vô cùng ngớ ngẩn. Cậu không hiểu, hôm nay sinh nhật Nam Trạch Lễ chứ đâu phải của cậu, vậy mà đám con gái kia không chịu buông tha cho cậu.

- Không có gì. – Cậu đáp, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Dương Hâm Hoạch đang cắt bánh ngọt, sau đó khóe miệng cậu khẽ nhếch lên. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô, cậu đều cảm thấy rất vui vẻ. Dáng vẻ hoạt bát của cô không ngừng len vào giữa mọi người, lúc đó…

Chết rồi, nụ cười tươi rói của Dương Hâm Hoạch đông cứng lại trên môi, không biết kẻ nào thất đức như vậy, ném vỏ chuối lên sàn nhà, khiến cô bị trượt chân, cả đĩa sa lát ngon lành cô đang cầm trên tay cũng sắp đổ úp xuống sàn. Cô có thể tưởng tượng được âm thanh khủng khiếp phát ra khi cơ thể mình tiếp xúc với sàn nhà, cô vội vàng đưa tay lên bịt mắt, một giây, hai giây, ba giây…

Chuyện gì thế này? Không có chuyện xảy ra như trong tưởng tượng sao?

- Em không sao chứ? – Giọng nói nhẹ nhàng của Mẫn Huyền Tân vang lên sau lưng Dương Hâm Hoạch.

Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu, thận trọng đứng thẳng người lên.

- Phù, may quá, đĩa sa lát của em vẫn còn nguyên vẹn! Cô bé dâu tây ngọt ngào tới đây! – Cô chu môi, ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Huyền Tân mỉm cười. – Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cứu đĩa sa lát hoa quả của em.

Đôi mắt lớn sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo trẻ con, hai hàng lông mày dày, đôi môi nhỏ chu lại…

Mẫn Huyền Tân không dám tin vào sự thực trước mắt mình, cậu cảm thấy như mình đang nhìn thấy một nhân vật nữ chính trong các cuốn truyện tranh, mặc dù cậu không hề xa lạ gì với nàng công chúa trước mặt, hơn nữa còn thường xuyên nghe hai người bạn thân kể chuyện về cô, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với cô trong một khoảng cách gần như vậy, quả thực là cô đẹp một cách hoàn hảo.

- Này, anh chàng đẹp trai, anh không sao chứ? Em chắc cũng không nặng thế đâu. Cộng cả cân nặng của em với sức hút của trái đất với lực ngã thì cũng hơn 50kg thôi chứ mấy, bởi vậy chắc không nghiêm trọng lắm nhỉ? Nhưng sao sắc mặt anh kỳ quái vậy? – Dương Hâm Hoạch lo lắng hỏi, còn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trán cậu thử xem có sốt không. – Lạ nhỉ, sao lại có vẻ mặt như thế?

Dương Hâm Hoạch đứng thẳng lên, định tới gần Mẫn Huyền Tân thêm một chút, nhưng cô quên mất cái vỏ chuối vẫn còn nằm trên đất. Chân cô trượt đi, hét lên, đĩa sa lát cầm trong tay văng đi.

Cả đĩa sa lát hoa quả bắn vào mặt Mẫn Huyền Tân đang đứng gần cô nhất.

Tất cả mọi người đều bị tiếng hét của Dương Hâm Hoạch thu hút, ánh mắt họ nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Mẫn Huyền Tân dính đầy tương sa lát, còn Dương Hâm Hoạch không dám nhìn cậu, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

- Ha ha… - Nam Trạch Lễ là người đầu tiên phát ra tiếng cười.

- Ha ha…

- Hi hi…

Nam Trạch Lễ phá vỡ sự im lặng tại đó, tất cả mọi người đều bật cười. Mẫn Huyền Tân vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ như một khúc gỗ, cậu không thể tưởng tượng được rằng Dương Hâm Hoạch lại có hành động như thế.

Khi Dương Hâm Hoạch quay lại và đứng trước mọi người, cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Cô bước đi chầm chậm, lúc đi qua Mẫn Huyền Tân, bỗng dưng há hốc miệng ra:

- Anh không sao chứ? Sao lại bị như vậy? – Vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô khiến Mẫn Huyền Tân dở khóc dở cười.

- Anh không sao, xin phép một chút. – Cậu quay người bỏ đi nhưng không thấy có vẻ gì là tức giận.

Lúc đó, Dương Hâm Hoạch lại nhớ ra một việc rất quan trọng, cô quay về phía Nam Trạch Lễ, hỏi:

- Anh Trạch Lễ, anh có nhìn thấy đĩa sa lát hoa quả của em ban nãy không? Trong đó có dâu tây, đào, cà rốt, còn có dưa hấu và táo nữa. – Vừa nhớ tới nó cô đã chảy nước miếng. “Bẹp”, chân cô dẵm phải cái gì đó, hình như là một cái đĩa.

- Hâm Hoạch, có phải cháu nên xin lỗi Tân một tiếng không? Cháu cho quần áo của cậu ấy ăn hết một đĩa sa lát rồi. – Vũ Đô Thần nhẹ nhàng xoa đầu Dương Hâm Hoạch, giọng nói như của người lớn đang dạy dỗ trẻ con.

- Cậu út, cậu nói câu này cũ rích quá, với lại cháu có cố ý ném đĩa sa lát vào con mọt sách đó đâu. – Dương Hâm Hoạch chép miệng, lúc đó Mẫn Huyền Tân từ nhà vệ sinh đi ra. Tóc cậu ướt sũng, không biết đã kiếm được ở đâu một chiếc áo sơ mi trắng, mặc lên người.

- Đúng vậy, là lỗi của con mọt sách tôi, được chưa? – Mẫn Huyền Tân buồn bã nói, quay người sang ngồi cạnh Nam Trạch Lễ. Anh chàng này hôm nay tâm trạng không tốt, mười mấy chai bia bên cạnh có phải là cậu ta uống hết không nhỉ?

- Hi hi! Xin lỗi! – Dương Hâm Hoạch mỉm cười ngốc ngếch, sau đó ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh. – Anh Trạch Lễ, quà của em đâu? Cả cậu út nữa, quà của cháu đâu? Hình như hôm nay chưa ai tặng quà cháu cả!

- Ở đây này, cho em! – Nam Trạch Lễ chỉ vào người mình, sau đó móc một cái hộp nhỏ trong túi áo ra.

- Là cái này sao? – Dương Hâm Hoạch vui vẻ mở hộp, trong đó là một cái nhẫn kim cương vô cùng đẹp. Cô nghi ngờ nhìn Nam Trạch Lễ, phát hiện ra cậu chỉ ngồi uống rượu, có vẻ như đã say rồi. – Anh Trạch Lễ, cái này là nhẫn, chắc không phải là tặng em chứ?

Dương Hâm Hoạch cất nhẫn vào trong hộp rồi lại nhét vào túi áo của Nam Trạch Lễ, đầu ngón tay cô chạm phải một cái hộp khác, một cái hộp trong suốt màu xanh lam.

- Ừm, cái này mới là cho em, đúng không? – Trong chiếc hộp là một sợi dây đeo tay tết bằng hạt pha lê rất tinh xảo.

Dương Hâm Hoạch nhẹ nhàng đeo lên tay mình:

- Đẹp quá, cảm ơn anh Trạch Lễ! – Cô vui vẻ nhìn Vũ Đô Thần. – Cậu út, cậu tặng cháu quà gì?

Vũ Đô Thần cười cười một lúc lâu rồi mới khó nhọc mở ba lô lấy ra một con lợn nhỏ làm bằng gốm.

- Cái này hả? Cậu út… thế quà tặng anh Trạch Lễ đâu? – Dương Hâm Hoạch thất vọng nhìn ông cậu keo kiệt của mình.

Sau đó lại là một con lợn làm bằng gốm, chỉ có điều con lợn này lớn hơn con lợn lúc nãy một chút. Dương Hâm Hoạch hoàn toàn tuyệt vọng với ông cậu của mình.

- Thế này là tốt lắm rồi, cậu ta tặng quà cho anh và em chứng tỏ cậu ta rất coi trọng anh em mình. – Nam Trạch Lễ nhét con lợn vào túi áo, rồi bỗng dưng người trượt đi, nằm bẹp xuống salon, mấy cái chai để trên bàn bị đổ hết.

- Anh Trạch Lễ, đây là quà mà em tặng cho anh! – Dương Hâm Hoạch tặng Nam Trạch Lễ một đôi cá heo bằng thủy tinh, cô đưa món quà ra trước mặt cậu, cười. – Anh Trạch Lễ, con cá heo cái này để tặng cho vợ anh, còn con cá heo đực là tặng cho anh! – Cô vừa nói vừa nhét quà của mình vào túi áo Nam Trạch Lễ. Nhìn cậu có vẻ không còn tỉnh táo, bỗng dưng cô thấy sống mũi mình cay cay, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của Bộ Tinh Bảo, lẽ nào…

Gió đêm rất lạnh, nhất là đêm cuối mùa thu.

Bộ Tinh Bảo ôm chiếc bánh ngọt trong tay, người run rẩy vì lạnh. Cô không ngừng suy nghĩ, khi Nam Trạch Lễ cười, khi Nam Trạch Lễ đạp xe đạp vì cứu cô mà lao thẳng vào đám côn đô, khi Nam Trạch Lễ cau mày mắng cô, khi Nam Trạch Lễ đau đớn mà không kêu một tiếng nào…

Trong đầu cô chất đầy hình ảnh của Nam Trạch Lễ, lẽ nào cô thích cậu rồi sao? Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, mỗi lần nghĩ tới câu hỏi này, trái tim cô lại đập nhanh hơn.

- Không đâu, chắc là không phải đâu, chỉ vì cậu ấy cứu mình, lại giúp mình thực hiện ước mơ được làm “nàng công chúa ngủ trên hạt đậu” nên mới cảm kích cậu ấy, mới làm bánh tặng cậu ấy. – Cô kiên quyết tự nói với bản thân, nhưng lại có một âm thanh khác nhảy ra phản bác lại. Đúng vậy, gần đây cô rất ít khi nhớ tới Vũ Đô Thần, người con trai khiên cô rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bộ Tinh Bảo ôm chặt lấy thân thể mình, cô thực sự rất lạnh. Điện thoại cô hết pin nên đã tự động tắt máy, bây giờ chắc đã hơn 12 giờ rồi, người đi đường lại càng ít hơn, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của những chiếc lá trong cơn gió thu. Ánh đèn của căn nhà trước mặt lúc này đã tắt, cô run rẩy đi đi lại lại dưới đèn đường, chiếc váy ngắn tới đầu gối bị gió thổi bay, cả người cô càng run lên vì lạnh.

- Nam Trạch Lễ, cậu là đồ xấu xa, chẳng phải nói hôm nay là sinh nhật cậu sao? Sao vẫn còn chưa về, chẳng nhẽ lại tổ chức cùng bọn nhóc chết tiệt đó sao? – Cô lẩm bẩm, trong lòng buồn bã.

- Nào, chúng ta uống tiếp! Tân, uống tiếp, mang bia tới đây. Hâm Hoạch, ra đây uống cùng anh Trạch Lễ nào… - Giọng nói lè nhè của Nam Trạch Lễ từ đằng xa vọng lại, cậu lảo đảo dựa vào một cô gái.

- Trạch Lễ, em là Quang Tử, không phải Dương Hâm Hoạch. – Quang Tử đẩy mạnh tay cậu ra, cô cũng ngà ngà say, nhưng còn khá hơn là Nam Trạch Lễ, vẫn còn nhận ra được đường về nhà.

- Quang Tử? Dương Hâm Hoạch còn tặng anh quà sinh nhật nữa! – Nam Trạch Lễ lại lè nhè nói, sờ tay lên người tìm kiếm cái gì đó, khi chạm phải sợi dây có con cá heo trên cổ, cậu mỉm cười ngớ ngẩn. – Cô nhóc đó cũng có lương tâm lắm, biết anh thích cá heo. Ha ha… Hâm Hoạch, uống nào, chúng ta uống tiếp…

Bộ Tinh Bảo đứng nguyên ở chỗ cũ, trừng trừng nhìn hai bóng người đang càng lúc càng tới gần, càng lúc càng rõ ràng, nước mắt lăn ra. Sao cô lại vì người này mà đứng chờ ở đây lâu như vậy?

- Ai thế, người kia là ai thế? – Nam Trạch Lễ liếc nhìn cái bóng trắng dưới ngọn đèn đường, đó là Bộ Tinh Bảo sao? Nam Trạch Lễ ra sức chớp mắt, cô đang nổi giận, cái miệng cô chu lên sắp đụng cả vào mũi rồi. Nam Trạch Lễ đẩy Quang Tử ra, lảo đảo bước lại, sau đó đưa tay lên vuốt má Bộ Tinh Bảo, cô nghiêng người đi, Nam Trạch Lễ bèn ngã phịch xuống đất.

Bộ Tinh Bảo cầm cái bánh ném lên đầu cậu, nụ cười trên mặt Nam Trạch Lễ vẫn không hề thay đổi.

Đây có phải là quán rượu không?



Xung quanh chật cứng người, trên mặt mọi người đều là những nụ cười rạng rỡ, còn mình thì đang đứng ở giữa, cầm chiếc hộp màu vàng sáng lấp lánh tiến về phía nàng công chúa Bộ Tinh Bảo, quỳ một gối xuống.



Cậu cười nói:



- Bộ Tinh Bảo, chúng ta kết hôn nhé?



Cô mỉm cười gật đầu, đưa những ngón tay thon dài để cậu lồng “tình yêu” của mình vào ngón tay cô.



Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay…

- Được, được, ha ha! Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người…

Nụ cười trên khuôn mặt Nam Trạch Lễ hạnh phúc hơn bao giờ hết, cậu vẫn đang chìm trong một giấc mơ đẹp. Giờ trên mặt cậu dính đầy bánh kem, không còn phân biệt được đâu là mắt, đâu là miệng. Bộ Tinh Bảo giận dữ đá mạnh vào chân cậu, rồi quay người bỏ đi.

- Uống, uống… hôm nay bổn thái tử vui lắm… - Cậu lẩm bẩm, rồi lại lăn một vòng trên đất, bánh kem dính hết vào người.

- Trạch Lễ, chị Bảo đi rồi kìa! – Quang Tử nhìn Bộ Tinh Bảo bỏ đi, bèn gọi lớn. – Ha ha, chúng ta có thể tự về nhà, tự về nhà… - Còn chưa nói xong, cô cũng ngã xuống.

Sáng hôm sau, bầu trời vẫn nặng nề, u ám, một tia chớp rạch ngang bầu trời. Ngay sau đó, Nam Trạch Lễ bị cơn mưa lớn đánh thức dậy, cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, chùi sạch những thứ dính trên mặt mình.

- Kem? Chuyện gì vậy?

Tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại nằm ngoài ngủ suốt cả đêm?

Nam Trạch Lễ cau mày nhìn cái bánh kem lăn lóc dưới đất, quả dâu tây bị nước mưa xối trôi sang một bên, trong đám kem là một chiếc thiệp nhỏ màu hồng phấn, trên đó có vẽ một cái mặt cười và mấy chữ “Sinh nhật vui vẻ”.

Nam Trạch Lễ vội vàng nhặt tấm thiệp lên, những nét chữ mềm mại của Bộ Tinh Bảo đập vào mắt cậu.

Trạch Lễ:

Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định làm chiếc bánh kem này tặng cậu. Mặc dù tôi biết nó rất xấu, mùi vị hình như cũng không ngon lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là cậu sẽ không chê đâu.

Sinh nhật vui vẻ!

Bộ Tinh Bảo

Đây chỉ là một tấm thiệp rất bình thường, nhưng điểm khác biệt là trên tấm thiệp có hình bức tranh sơn dầu treo trong ngôi biệt thự trên núi. Mặc dù các nét vẽ của Bộ Tinh Bảo không thực sự xuất sắc, nhưng có thể nhận ra cô đã rất chăm chút tới tấm thiệp này. Mưa vẫn rơi xối xả, thấm ướt mái tóc và cơ thể cậu, những giọt mưa lạnh lẽo theo quần áo cậu, chảy ròng ròng xuống đất. Nam Trạch Lễ đưa tay lên quệt nước mưa trên mặt, cậu không biết đây là nước mưa hay nước mắt, chỉ cảm thấy rất buồn, rất khó chịu.

Hình ảnh một người giận dữ bỏ đi trong đêm qua xuất hiện trong đầu cậu. Không phải Bộ Tinh Bảo không chịu tới dự sinh nhật cậu, mà cô đã ở đây chờ cậu suốt một đêm, nhưng cậu lại… Nam Trạch Lễ tức giận đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, thật là đáng chết, sao mình lại quên gọi điện thoại báo cho cô biết thời gian và địa điểm cụ thể cơ chứ?

Cái bánh kem trên mặt đất bị mưa làm cho nhão nhoét, không còn ra hình dạng gì, cậu cúi người nhặt chiếc hộp lên, nước mắt và nước mưa đua nhau rơi xuống.

- Bộ Tinh Bảo, xin lỗi, xin lỗi! – Cậu đau đớn nói cho chính mình nghe, không làm thế nào để nhặt chiếc bánh kem dưới đất lên được, cứ vào tới tay là nó lại trôi tuột đi. Nam Trạch Lễ bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, chạy như bay vào màn mưa.