Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 61: Duyên trời định




Tháng 10, thời tiết Kinh Bắc vẫn oi bức.

Ăn sáng xong, Hạ Si Lễ và Ôn Lê lái xe về Nam Đàn, khi đến Nam Đàn thì trời đã chập tối. Mấy người Thời Diên, Lý Dịch Từ, Sầm Khê lại tụ họp với nhau.

“Tám năm không gặp rồi đó anh hai, người gì đâu mà tàn nhẫn, nói đi là đi, không để lại một lời nào.” Thời Diên cố nhịn, suýt nữa thì khóc.

Lý Dịch Từ liếc cậu ta: “Đừng buồn, khó khăn lắm mới tụ họp được một lần.”

Sầm Khê: “Đúng vậy, chúng ta còn chuyến đi núi Thanh Dã, còn có hẹn đi biển nữa, nói gì thì nói, bây giờ giao thông phát triển như vậy, Kinh Bắc và Nam Đàn cũng đâu có xa nhau lắm.”

Hạ Si Lễ nhướng mắt, cười hờ hững: “Muốn gặp lúc nào thì gặp thôi.”

“Cũng đúng.”

Thời Diên nhào lại ôm chầm lấy Hạ Si Lễ, bất ngờ là không ôm được vai anh nữa, cậu ta nhìn tới nhìn lui so chiều cao của hai người: “Mẹ nó, ông anh của tôi lại dậy thì lần nữa hay sao vậy? Mấy năm không gặp, đẹp trai thì không nói đi, sao còn cao lên nữa vậy?!!?”

“Đừng nói là yêu vô ai cũng vậy nha.” Thời Diên nháy mắt với Ôn Lê bên cạnh.

Hạ Si Lễ liếc xéo, duỗi chân đá cậu ta một cái: “Tôi thấy cậu muốn ăn đòn rồi phải không?”

Thời Diên vừa né vừa kêu ầm lên.

Mọi thứ như trở về mùa hè oi bức ở Nam Đàn tám năm trước.

“Cậu và Ôn Lê định khi nào tổ chức đám cưới vậy?” Một lúc sau, Thời Diên lại hỏi.

Lý Dịch Từ: “Đúng vậy, hai người cũng đã đăng ký kết hôn rồi còn gì, định bao giờ tổ chức đám cưới hả?”

Sầm Khê khoác tay Ôn Lê: “Mình muốn làm phù dâu, thời khắc hạnh phúc nhất của Lê Lê sao có thể thiếu mình được.”

Trước đó bọn họ chưa từng nói về chuyện kết hôn nên Ôn Lê vô thức nhìn về phía Hạ Si Lễ. Vậy mà người đàn ông chỉ lười biếng nói: “Tạm thời vẫn chưa xác định.”

Ôn Lê nghe xong, đột nhiên nhớ đến chiếc nhẫn đôi năm đó Hạ Si Lễ tặng cô, anh nói là để đổi lấy nhẫn cưới sau này.

Vậy mà đến giờ cô vẫn chưa tìm thấy.

“Nghĩ gì mà mất hồn vậy?” Sầm Khê véo cánh tay cô.

Ôn Lê bị Sầm Khê kéo về thực tại, buồn bã lắc đầu: “Không có gì.”

Ăn tối xong, Ôn Lê đưa Hạ Si Lễ về nhà, nhưng vì nhà cô đã lâu không có ai ở nên bây giờ phủ đầy bụi. Hạ Si Lễ nhìn bụi li ti bay lơ lửng trong không trung thì mở điện thoại đặt phòng khách sạn gần đó, xong lại hẹn nhân viên vệ sinh ngày mai đến nhà dọn dẹp.

Sắp xếp đâu vào đó xong thì anh bước đến bên cạnh cô: “Tối nay ở khách sạn đi, anh đặt rồi.”

Ôn Lê vốn định ở tạm trong nhà một đêm, giờ không có cách nào đành phải đồng ý.

Đến khách sạn, Hạ Si Lễ đặt hai chiếc vali nhỏ của hai người sang một bên, nghiêng đầu nhìn Ôn Lê ngoan ngoãn đi theo sau mình, anh nhướng mày: “Đứng đó làm gì, muốn anh tắm cùng em phải không?”

Tuy là đã làm hết mọi chuyện với anh ngoại trừ bước cuối cùng, nhưng mỗi lần như vậy Ôn Lê đều xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, huống hồ là dưới ánh đèn sáng choang trong phòng tắm.

Nghe anh nói vậy thì mặt Ôn Lê đỏ bừng, cô cầm lấy đồ ngủ chạy đi: “Em đi tắm đây.”

Trong phòng chỉ còn lại tiếng cười khẽ của người đàn ông.



Ngày hôm sau, hai người đến siêu thị mua đồ dùng cần thiết cho việc tảo mộ.

Lên xe, Ôn Lê mở điện thoại, bật bản đồ dẫn đường đến nghĩa trang Nam Đàn, vừa đặt vào khe cắm điện thoại thì Hạ Si Lễ liếc cô: “Không cần dẫn đường, anh biết ở đâu.”

Ôn Lê ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết.”

Hạ Si Lễ một tay chống lên bệ cửa sổ, tay phải xoay vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ ràng, đường nét khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo.

Vài giây sau, anh nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vài tia trêu chọc: “Dù sao anh cũng đã ở Nam Đàn một năm lận, chứ nào có giống người nào đó, ở đây mười tám năm mà đến đập chứa nước Nam Đàn ở đâu cũng không biết.”

Ôn Lê biết Hạ Si Lễ đang nói đến sinh nhật mười tám tuổi của cô năm đó, anh đã đưa cô đến đập chứa nước lớn nhất ở Nam Đàn.

Cô khẽ chậc một tiếng, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Em cố tình lừa anh thôi, sao em có thể không biết đập chứa nước ở đâu được.”

Khóe miệng Hạ Si Lễ cong lên cười.

Đến nghĩa trang Nam Đàn, Ôn Lê vừa xuống xe thì tay cô đột nhiên được một bàn tay ấm áp phủ lên. Ôn Lê rũ mắt nhìn tay mình bị người đàn ông nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Hạ Si Lễ nắm chặt tay cô: “Đi thôi.”

“Dạ.”

Từ bên ngoài đi vào cách bia mộ của Ôn Thành và Triệu Lâm Tình không xa. Về sau khi Tần Tú Anh qua đời, Ôn Lê cũng đã bỏ tiền ra để an táng bà nội ở đây.

Ôn Lê dùng tay lau sạch bia mộ, bày hoa quả và bánh ngọt mang theo trước bia mộ. Cô đứng ngắm nhìn họ một hồi lâu, cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng.

Ôn Lê cười nói: “Ba, mẹ, bà nội, đừng lo cho con, con sống rất tốt.”

“Con rất nhớ mọi người.”

Hạ Si Lễ mím môi, ôm lấy eo cô như muốn an ủi, người đàn ông rũ bỏ vẻ hờ hững thường ngày, nghiêm túc nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cho Ôn Lê.”

Ôn Lê ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt kiên định vững vàng của anh.

Hạ Si Lễ để lại không gian cho cô rồi một mình đi ra ngoài. Có lẽ do lần này có Hạ Si Lễ ở bên nên tâm trạng cô không quá nặng nề như mấy năm trước nữa.

Cô cười nhìn người đàn ông đi xa, rồi quay lại nhìn bia mộ: “Người đi cùng con là Hạ Si Lễ, là người con thích từ rất lâu rồi, tụi con cũng đã kết hôn rồi, anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với con nên con đang rất hạnh phúc.” 

“Ba, mẹ, bà nội, mọi người có thể yên tâm rồi.”

_

Hạ Si Lễ đi đến giữa đường thì dừng lại.

Trần Thụ Trạch nhìn thấy anh thì cũng không bất ngờ: “Đến rồi à?”

Hạ Si Lễ một tay đút túi, dáng vẻ lười biếng khi nhìn thấy Trần Thụ Trạch dần trở nên u ám, anh nuốt nước bọt: “Ừ.”

Anh vô thức lấy thuốc lá trong túi ra nhưng lại đột nhiên nhớ ra từ sau khi đăng ký kết hôn với Ôn Lê thì anh đã bỏ thuốc.

Vì Ôn Lê nên cả hai người đàn ông cũng không có gì để nói, khi lướt qua nhau, Hạ Si Lễ đột nhiên lên tiếng: “Những năm qua, cảm ơn cậu.”

Trần Thụ Trạch nhìn anh, Hạ Si Lễ im lặng một lúc, trên mặt nở nụ cười hờ hững, thoải mái nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc A Lê.”

Trong những ngày anh không thể ở bên cô, thì ít ra A Lê của anh cũng có người bầu bạn.

Trần Thụ Trạch sững sờ, một lúc lâu sau cậu ta định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. 

Đi đến chỗ bia mộ, Ôn Lê đứng dậy định chuẩn bị quay về thì đụng phải Trần Thụ Trạch đang đi tới, nhìn cậu ta vẫn cao ráo và tuấn tú như nhiều năm trước.

Ôn Lê cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Trần Thụ Trạch nhìn cô: “Đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp, người câu chôn sâu nơi đáy lòng cho đến tận bây giờ.

Hai người đứng trên sườn dốc, đối mặt với nhau, đứng một lúc thì Ôn Lê chủ động nói: “Mình phải đi rồi, Hạ Si Lễ còn đang đợi mình.”

“Ôn Lê.”

Trần Thụ Trạch gọi cô lại, tuy không cam lòng nhưng cậu vẫn nói với cô: “Vào cái đêm bà nội mất, Hạ Si Lễ đã đến bệnh viện.”

Ôn Lê sững sờ tại chỗ.

“Lúc đó mình không muốn hai người ở bên nhau, mình biết cậu muốn mắng mình lắm, thật lòng xin lỗi cậu rất nhiều.”

“Ôn Lê, lúc đó mình còn trẻ người non dạ, chúng ta đều còn quá nhỏ, mình ghen tị với Hạ Si Lễ, cũng từng cảm thấy may mắn vì hai người chia tay.” Trần Thụ Trạch tự giễu nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Mình tưởng mình có thể thừa nước đục thả câu, nhưng sau này mình mới phát hiện ra, cho dù hai người có chia tay đi chăng nữa thì mình cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.”

Ôn Lê nhớ lại cái đêm Tần Tú Anh mất, cô mơ thấy Hạ Si Lễ chạy về phía cô, ôm chặt cô vào lòng. Giờ đây cô mới biết thì ra đó không phải là giấc mơ của cô, mà là Hạ Si Lễ đã thật sự đến bên cô.

Trần Thụ Trạch: “Mỗi năm vào những ngày này, Hạ Si Lễ cũng sẽ chạy đến nghĩa trang Nam Đàn.”

Mà mỗi năm, Trần Thụ Trạch đều sẽ nhìn thấy Hạ Si Lễ ở đây. Mỗi lần đến, Hạ Si Lễ đều sẽ đứng nhìn từ xa, đợi Ôn Lê rời đi thì anh mới quay người. Ôn Lê chưa bao giờ biết Hạ Si Lễ đã đến bởi anh chẳng cho cô bất kỳ cơ hội nào để nhìn thấy anh cả.

Ôn Lê đột nhiên hiểu ra tại sao Hạ Si Lễ căn bản không cần dẫn đường.

Bởi vì anh đã đến đây không chỉ một lần.

Trần Thụ Trạch nói xong thì cả người như trút được gánh nặng, cậu ta cười nói với cô: “Ôn Lê, chúc mừng cậu đã được toại nguyện, gả cho người mà cậu yêu.”

“Sau này, cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Quên tất cả những chuyện không may đã xảy ra ở Nam Đàn này đi nhé.”

Ôn Lê nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mười tám năm trước, bên khóe môi vẫn nở nụ cười: “Những chuyện không may này mới là khởi đầu may mắn để mình gặp được Hạ Si Lễ.”

Cô sẽ không quên.

Bởi vì tất cả những chuyện không may của cô, là khởi đầu cho Hạ Si Lễ đến cứu rỗi cô.

Sau khi tạm biệt Trần Thụ Trạch Ôn Lê đi ra bên ngoài, cô nhìn thấy Hạ Si Lễ đang hờ hững dựa vào chiếc Hummer, dáng người anh rất cao nên khi đứng cạnh chiếc xe địa hình to lớn trông rất hợp với khí chất của anh.

Thấy cô đi tới thì Hạ Si Lễ cau mày, anh dùng khớp ngón tay trỏ nâng cằm cô lên lắc lắc: “Được lắm, nói chuyện với người ta vui vẻ quá nhỉ?”

Ôn Lê chớp mắt: “Anh ghen à?”

Hạ Si Lễ liếc cô nhàn nhạt nói: “Có phải bây giờ mới ghen đâu, anh sớm ghen từ lâu rồi.”

“Nghĩ đến chuyện cậu ta quen biết em từ nhỏ…” Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Là anh thấy không vui rồi…”

So với không vui thì anh càng muốn thay thế cậu ta, anh muốn sớm bước vào cuộc sống của cô, trở thành một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời cô.

Ôn Lê ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, khẽ dỗ dành anh: “Quen biết nhau từ nhỏ thì có ích gì chứ, em và Trần Thụ Trạch nếu có thể ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi.”

“Số phận để chúng ta gặp nhau, yêu nhau ở Nam Đàn mà.”

Hạ Si Lễ lại trở về dáng vẻ hờ hững như cũ, anh ta nhướng mày, trên gương mặt kiêu ngạo mang theo vài tia trêu chọc: “Điều này chỉ có thể chứng minh một điều.”

Ôn Lê tò mò nhìn anh: “Chứng minh cái gì?”

Khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo của Hạ Si Lễ thoáng qua một chút lưu manh: “Chúng ta là một đôi trời định.”

Người đàn ông nhướng mày, ngông cuồng tùy ý nói: “Là duyên trời định nên không ai có thể chia cắt.”

Trong lòng Ôn Lê mềm nhũn, khóe môi cô cong lên: “Anh ấu trĩ quá đi!”

Khóe miệng Hạ Si Lễ nhếch lên, anh nở một nụ cười xấu xa, lòng bàn tay to lớn ấn vào thắt lưng cô, cúi người hôn cô thật sâu.