Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 40: Sông cạn đá mòn




Ôn Lê từ từ mở mắt, trước mắt cô là trần nhà màu trắng, mũi cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc còn đầu thì đau như thể sắp vỡ làm đôi.

“Sao rồi Ôn Lê, cậu ổn không?” giọng nói lo lắng của Sầm Khê vang lên, cô nắm lấy bàn tay lạnh của Ôn Lê.

Thời Diên và Lý Dịch Từ đứng bên cạnh, mắt Ôn Lê vẫn còn hơi mờ nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm của họ. Cô muốn ngồi dậy nhưng vừa động một chút thì đầu và cổ đau như bị dao chém.

Dao…

Ôn Lê nhớ lại Đàm Thanh đè cô xuống, Hạ Si Lễ đã lao tới đánh gục hắn ta, con dao đâm vào tay trái Hạ Si Lễ, máu từ tay anh chảy dài…

Hình ảnh cuối cùng là khi Đàm Thanh cầm dao, nụ cười tái nhợt quỷ dị hiện lên trước mặt họ rồi anh ta tự sát.

Con hẻm nhỏ vấy đầy máu, như mấy đóa hoa diêm dúa nở đầy dưới địa ngục.

Trái tim Ôn Lê bỗng thắt lại, cô vội vàng đứng dậy từ giường bệnh, vì đứng dậy quá nhanh nên cô choáng váng chóng mặt, ngay khi cô sắp ngã thì Sầm Khê đã đón lấy cô, đau lòng nói: “Lê Lê, cậu vẫn còn bị thương, phải nằm xuống nghỉ ngơi.”

“A Xa đâu?” mắt Ôn Lê đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ tràn ra, “Hạ Si Lễ đâu? Anh ấy đang ở đâu?”

Thời Diên và Lý Dịch Từ không nói gì, mọi người ai cũng đều im lặng.

Bên ngoài phòng bệnh có tiếng người bàn tán vang lên:

“Thật không? Có người chết à?”

“Hiện trường đầy máu, lúc đưa được người đến bệnh viện thì đã chết rồi, nghe nói nghi phạm còn là học sinh, lại còn vừa mới thi đại học xong.”

“Chắc là có vấn đề về tâm lý, không lẽ vì thi không tốt mà muốn giết người à?”

“Ai mà biết lúc đó hắn nghĩ gì.”

“Kẻ giết người đâu?”

“Hả? Bị bắt rồi à?”

“Đừng nghe nữa Lê Lê, đều là giả thôi.” Sầm Khê ôm Ôn Lê, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô nghẹn ngào nói, “Lê Lê, cậu đừng tin những gì người ta nói.”

Ôn Lê đẩy Sầm Khê ra, chân trần bước xuống giường, dù đầu cô đau như búa bổ, chân cô mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất nhưng cô vẫn bò dậy lao vào đám người đang bàn tán: “Không phải như vậy, anh ấy không giết người, các người không được nói bậy!”

Người phụ nữ trung niên bị Ôn Lê làm cho giật mình, cô gái trước mắt tóc rối bời, trên trán còn băng bó, mắt cô đỏ rực, sức mạnh khi cô nắm lấy bà ta khiến bà ta lảo đảo, nhìn chẳng khác nào một kẻ điên.

“Cô bị điên à!” Người phụ nữ trung niên đẩy Ôn Lê ra, “Giết người thì phải bị tử hình thôi, bộ tôi nói gì sai sao? Bây giờ học sinh suy nghĩ lệch lạc vậy à? Đúng là điên hết rồi, buông ra!”

Ôn Lê cắn chặt răng run rẩy, cô khàn giọng hét lên: “Anh ấy không phải là kẻ giết người! Tôi đã nói là không phải mà!”

“Coi kìa coi kìa, con nhỏ này nó điên rồi, mau kêu người lại đây đi.” Người phụ nữ trung niên đẩy Ôn Lê ra, cô lại liều mạng bám lấy, “Mọi người mau đến đây xem đi—”

Lý Dịch Từ và Thời Diên kéo Ôn Lê về, đưa cô trở lại phòng bệnh, lúc này hai người mới nhận ra cánh tay Ôn Lê gầy yếu đáng thương.

Cô ngã xuống giường bệnh, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khóc, hàng mi của cô run rẩy, cô nhỏ giọng nói: “Các anh có tin anh ấy không? Hạ Si Lễ thật sự không có làm hại ai hết…anh ấy thật sự không có làm hại ai hết mà…”

Trong mắt mọi người, Ôn Lê luôn là cô gái ngoan hiền lễ phép nhưng cô chưa bao giờ yếu đuối. Phải chịu cảnh mồ côi từ nhỏ, trên vai còn có bà nội đang ốm nặng, vì để chữa bệnh cho bà nội mà phải đi làm thêm cực khổ, còn bị báo chí, bị người đời vu khống, bị cô lập, bị bạo lực, bị bóng tối áp bức, nhưng cô vẫn thẳng lưng tiến về phía trước mà không hề than khóc, kiên cường chống chọi với mọi giông bão của cuộc đời.

Nhưng giờ đây nhìn Ôn Lê như một con búp bê vải rách nát, trong mắt là sự tuyệt vọng như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là cô sẽ tan nát thành trăm mảnh.

Sầm Khê không kìm được nước mắt, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc để giọng điệu nghe bình tĩnh hơn: “Lê Lê, cậu ngủ một giấc đi, đừng nghĩ nhiều nữa, sức khỏe của cậu quan trọng hơn.”

“Cậu còn như vậy nữa thì thân thể yếu ớt này của cậu sẽ không chịu nổi đâu. Lát nữa mình sẽ mang chút đồ ăn nhẹ cho cậu, cậu không thể gầy hơn được nữa.” Sầm Khê nói, “Lê Lê, nếu Hạ Si Lễ nhìn thấy cậu như vậy, anh ấy sẽ đau lòng lắm.”

Một hồi lâu sau Ôn Lê từ từ ngẩng đầu, cô mở miệng nhưng lại nghẹn ngào không nói được gì. Cô cúi đầu, môi mím chặt thành một đường thẳng, giọng nói khàn khàn từ từ vang lên: “Sầm Khê, mình vẫn nhớ lời cuối cùng mà Hạ Si Lễ nói với mình, mình vẫn nhớ mãi…”

Giọng nói của Hạ Si Lễ như vang vọng bên tai cô:

“Đừng sợ, ngủ một giấc dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, anh sẽ không sao đâu.”

Ôn Lê chôn mặt vào đầu gối, nước mắt tuôn trào: “Mình đã ngủ dậy rồi nhưng sao mọi thứ chẳng có gì tốt lên cả? Không có Hạ Si Lễ ở đây thì làm sao mọi thứ có thể tốt lên được, làm sao có thể…”

Kỳ thi đại học kết thúc, đề thi bay khắp bầu trời của Nhất Trung Nam Đàn, trên mặt đất còn phủ lớp giấy dày, ai ai cũng đều nở nụ cười rạng rỡ, mọi người cùng nhau hò reo, nhảy nhót, ăn mừng vì đã được tự do.

Chỉ có Hạ Si Lễ.

Anh bị chôn vùi dưới những mảnh ánh sáng vỡ vụn chói mắt.

Chiều hôm đó, Sầm Khê đến bệnh viện như thường lệ, mở cửa phòng bệnh thì thấy giường bệnh đã trống không.

Còn Ôn Lê thì đã biến mất.

__

Trong đồn cảnh sát, mọi người qua lại hối hả.

Phóng viên vác theo trang bị đầy đủ đứng ở cửa, còn người dân Nam Đàn kéo biểu ngữ màu đỏ để biểu tình, miệng hô hào đòi phải đưa tội phạm ra trước pháp luật.

Ôn Lê vừa chạy tới thì đã phải chứng kiến cảnh tượng này.

Cảnh này giống hệt như khi Ôn Thành, Triệu Lâm Tinh bị Đàm Yến Thạch hại chết, nhà họ Đàm đổ hết mọi tội lỗi lên nhà họ Ôn. Tất cả những ác mộng, bạo lực mà Ôn Lê từng trải qua, giờ đây đang rớt xuống trên người Hạ Si Lễ, nặng nề hơn gấp bội.

Nhưng Hạ Si Lễ vô tội, vì muốn bảo vệ cô nên anh mới phải chịu đựng tất cả những chuyện này.

Ôn Lê vẫn mặc trên người bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, cô chạy vào đồn cảnh sát với khuôn mặt tái nhợt. Hai vị cảnh sát nam và nữ đã từng ghi nhận trình báo của cô thấy cô liền nói: “Em tỉnh rồi sao? Bọn chị còn định đi tìm em để tìm hiểu tình hình.”

Sau khi Ôn Lê bị Hạ Si Lễ làm cho bất tỉnh, anh ấy đã gọi điện cho Thời Diên đến dẫn cô rời khỏi con hẻm bẩn thỉu đầy máu đó.

Mặc dù Hạ Si Lễ trình báo với cảnh sát rằng chỉ có anh và Đàm Thanh có mặt tại hiện trường, nhưng Thời Diên ôm Ôn Lê bê bết máu chạy ra khỏi con hẻm đã bị không ít người qua đường nhìn thấy.

Ôn Lê lặng lẽ nghe từng lời của cảnh sát, cô như người bị bệnh nặng, cả người choáng váng mệt mỏi, ngã khuỵu xuống đất.

Đã là lúc nào rồi mà Hạ Si Lễ vẫn bảo vệ cô, không muốn bất kỳ lời đồn đại nào làm ô uế cô.

Anh biết rõ, với một thị trấn nhỏ bé như Nam Đàn mà nói, nếu người ta biết cô bị Đàm Thanh dâm ô, cô sẽ phải đối mặt với những lời đồn ác ý đến cỡ nào nữa.

Ôn Lê đột nhiên đứng dậy nói với cảnh sát: “Hạ Si Lễ vô tội, anh ấy không giết người, là Đàm Thanh tự sát. Kẻ khốn nạn như hắn có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì muốn chúng tôi sống không bằng chết thôi! Là hắn ta tự sát, cầu xin mọi người hãy thả Hạ Si Lễ ra, anh ấy sắp phải vào đại học, còn tiền đồ tương lai đang chờ ở phía trước, không thể vì Đàm Thanh mà hủy hoại cuộc đời của một người vô tội như vậy.”

Cô khóc nức nở, nắm chặt tay của cảnh sát, cố gắng nói rõ từng lời: “Anh ấy vô tội, là Đàm Thanh tự sát.”

“Làm gì có ai muốn tự sát chứ? Cô và kẻ giết người có quan hệ gì vậy? Còn muốn nói giúp cho hắn thoát tội à?” Người qua đường nhìn cô, “Cậu cảnh sát, không thể nghe lời cô ta được, giết người phải đền tội, thả hắn ra lỡ hắn chạy mất thì sao? Hắn chạy mất thì người dân Nam Đàn chúng tôi làm sao sống được, mỗi ngày cứ phải sống trong sợ hãi không biết khi nào hắn lại ra tay à?”

“Hiện tại vẫn đang điều tra, mọi người đừng tung tin đồn bậy bạ, hãy về nhà đi.”

Đợi cho đám người biểu tình rời đi thì Ôn Lê cũng đã dần bình tĩnh lại nhưng đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe: “Người giết người là tôi, Hạ Si Lễ đang gánh tội thay tôi, bây giờ tôi đến đây là để đầu thú, hãy thả Hạ Si Lễ ra và bắt tôi đi.”

“Cô biết mình đang nói gì không?” Cảnh sát nói, “Chuyện này không phải muốn nói gì là nói đâu.”

Ôn Lê ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Tôi đang nói thật mà, trước đây Đàm Thanh quấy rối tôi, chụp lén tôi, ném xác chuột chết, mèo chết ở nhà tôi. Còn Đàm Yến Thạch đã giết chết ba mẹ tôi, cả nhà họ Đàm đều gán hết mọi tội lỗi lên nhà tôi, khiến cho tôi và bà nội sống khổ sở biết bao năm nay. Tôi đã sớm hận cái gia đình đó đến thấu xương, mọi người có thể kiểm tra camera mà, có video tôi đi mua dao đấy. Còn hôm 8 tháng 6 là do hắn kéo tôi vào con hẻm để quấy rối, nên nhân tiện tôi giết hắn luôn.”

“Tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến Hạ Si Lễ, lúc đó anh ta vừa thi xong, đến tìm tôi vì muốn ngăn cản tôi, tay anh ta là cũng do tôi vô tình chém trúng, cho đến khi tôi đâm con dao vào tim Đàm Thanh thì Hạ Si Lễ mới đánh tôi bất tỉnh.” Ôn Lê cười nói, “Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Hạ Si Lễ, anh ta chỉ là một nạn nhân thôi, anh ta thích tôi nên mới muốn gánh tội thay tôi, người giết người là tôi, hãy bắt tôi đi chứ.”

Lời của cô khiến mọi người ở đó im lặng.

“Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, không phải trò đùa của các cô cậu, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng những gì cần được làm rõ, cô phải tin tưởng chúng tôi.”

“Tin tưởng?” giọng Ôn Lê vỡ vụn, cô cười, một nụ cười châm biếm, “Tin tưởng thì có ích gì chứ? Liệu Hạ Si Lễ có thể ra khỏi đây mà vẫn giữ được sự trong sạch không?”

Cô lặng lẽ nhìn họ một lúc lâu rồi quay người rời đi, để lại một bóng lưng gầy yếu mong manh.

Bộ đồ bệnh nhân trên người cô như chiếc áo choàng quá khổ, bị gió thổi lung lay như muốn rơi ra.

Những người ở đồn cảnh sát nhìn nhau, không khỏi thở dài.

Ngay khi Hạ Si Lễ bị bắt, dù là một nghi phạm nhưng anh vẫn tỏ ra lạc quan, anh ung dung nói: “Nếu có một cô gái đến đồn cảnh sát nói rằng cô ấy đến tự thú, xin đừng tin cô ấy, vì cô ấy đang nói dối.”

Rốt cuộc là loại tình yêu như thế nào, mới có thể khiến con người ta cam tâm tình nguyện ngồi tù thay người khác.

Có lẽ phải là thứ tình yêu có thể khiến sông cạn đá mòn…

__

Vụ việc của Hạ Si Lễ gây ra tiếng vang lớn, cả Nam Đàn ai ai cũng đều dõi theo.

Không thể thăm gặp nghi phạm cho dù Ôn Lê đã chạy tới lui vài lần nhưng vẫn không thể gặp Hạ Si Lễ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô không dám đánh cược nữa. Ôn Lê trốn khỏi bệnh viện lần nữa, cầm thẻ ngân hàng ngồi tàu hỏa đến Kinh Bắc.

Đến ga Kinh Bắc, Cận Tư Tự và Lăng Tô Nhiễm đã đến trước chờ cô. Ôn Lê vừa lên xe thì những lời trách móc chỉ trích đã chuẩn bị từ trước dường như không thể nào nói ra nữa, lửa giận trong lòng họ cũng giảm đi phân nữa.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Ôn Lê kể lại mọi chuyện cho họ, Cận Tư Tự nhìn cô: “Vậy cô đến Kinh Bắc làm gì?”

“Tôi muốn tìm nhà họ Hạ.”

Cận Tư Tự nở nụ cười mỉa mai: “Nhà họ Hạ? Bọn họ còn đang ước gì cậu ấy chết đi kìa.”

Tay Ôn Lê trắng bệch, cơ thể và đầu cô vẫn còn choáng váng vì bị Đàm Thanh đập vào tường: “Nhưng dù sao Hạ Si Lễ cũng là con họ, làm sao họ có thể bỏ rơi anh ấy.”

“Cái loại gia đình của bọn tôi ấy à…” Cận Tư Tự nhàn nhạt nói, “đâu phải chỉ có một đứa con, chết đứa này thì vẫn còn đứa khác.”

Cả người Ôn Lê đứng hình tại chỗ, cô cắn môi: “Tôi vẫn muốn thử, chỉ cần còn một tia hy vọng thì tôi cũng muốn cứu anh ấy, vì anh ấy vô tội.”

“Cô cũng biết cậu ấy là vô tội à?”

Sau một hồi, Cận Tư Tự không nhịn được nữa mới lên tiếng, “Cô biết những gì Hạ Si Lễ đã phải trải qua trước đây không? Là cô nên cứu cậu ấy, hay là nói đúng hơn cậu ấy vốn dĩ không nên đặt chân đến Nam Đàn, không nên gặp cô, không nên có tình cảm với cô. Không có cô thì con đường tương lai của cậu ấy nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.”

“Thôi đi, đừng nói nữa.” Lăng Tô Nhiễm nhìn Ôn Lê cúi đầu, cả người như sắp không chống đỡ nổi nữa, cô đẩy tay Cận Tư Tự, “Đừng nói nữa.”

Hạ Si Lễ như vậy, không chỉ có họ đau khổ, mà Ôn Lê còn đau khổ hơn họ nhiều.

Ôn Lê gọi xe đến biệt thự nhà họ Hạ.

Cô ngồi trên xe mơ màng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trước mắt là vẻ phồn hoa rực rỡ của Kinh Bắc. Đó là tương lai của cô và Hạ Si Lễ nhưng bây giờ tương lai của họ u tối đến mức cô không thể nhìn rõ được nữa.

Ôn Lê mệt mỏi rũ đầu, trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ còn những lời của Cận Tư Tự nói ban nãy.

Hạ Si Lễ từ đầu đã là một sự tồn tại không được mọi người yêu thích.

Cận Tư Tự đã khiến Ôn Lê hiểu rõ về gia thế của Hạ Si Lễ, cũng đã khiến cô nhận ra khoảng cách giữa cô và anh còn xa hơn cả dải ngân hà.