Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 24: Chỉ trách mình không bảo vệ được em




Đàm Thanh đi tới với nụ cười lạnh lẽo dán trên mặt: “Sao thế, mới hai năm mà thôi mà đã không nhận ra tôi rồi à?”

Đầu ngón tay Ôn Lê co lên, cô nắm chặt tay buộc bản thân phải bình tĩnh lại: “Sắp thi rồi, chúng ta đi trước thôi.”

“Gấp gáp như vậy làm gì?” Đàm Thanh hạ giọng, ánh mắt dưới gọng kính bạc kia vô cùng bình tĩnh.

“Bạn trai à?”

Ánh mắt của Đàm Thanh chậm rãi nhìn sang Hạ Si Lễ.

Gần như trong nháy mắt, Ôn Lê tiến lên một bước đứng chắn ở trước mặt Hạ Si Lễ.

“Anh ấy là bạn của tôi.” 

Cô đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mình, lần đầu tiên chủ động nắm lấy cổ tay Hạ Si Lễ:

“Mình đi thôi.”

Đàm Thanh nhìn chằm chằm vào đôi tay hai người kia, vẻ mặt dần dần trở nên u ám, khóe miệng cậu ta từ từ nhếch lên, Đàm Thanh cúi đầu nên không ai có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu ta lúc này là gì.

Đi được nửa đường thì Ôn Lê mới chợt nhận ra điều gì đó, cô vội vàng buông tay ngước mắt lên nhìn thì mới phát hiện hình như Hạ Si Lễ không vui cho lắm.

Vừa rồi trông anh vẫn lười biếng như mọi ngày nhưng lúc này vẻ mặt anh lại bình tĩnh lạ thường, sắc mặt anh lạnh lùng dường như đang ẩn nhẫn kìm nén một ngọn lửa giận nào đó.

Ôn Lê tưởng rằng anh ghét người khác chủ động chạm vào mình nên vội vàng giải thích: “Em không cố ý.”

Hạ Si Lễ bật cười tự giễu.

Anh nhớ Trần Thụ Trạch từng nói rằng Ôn Lê đã yêu thầm một người trong suốt hai năm, Đàm Thanh cũng vừa mới nhắc tới việc bọn họ đã không gặp nhau hai năm, đây có thể chỉ là một suy đoán vớ vẩn của riêng anh nhưng cũng đủ nhấn chìm anh trong một mớ hỗn độn khó chịu.

Gói sữa đậu phộng trên tay Hạ Si Lễ dường như đã không còn ấm nữa, anh nắm chặt gói sữa nhưng thấy trong lòng giá buốt. 

“Em cũng thu hút ong bướm nhiều quá đó.” 

Hạ Si Lễ híp mắt nhìn cô, “Vừa xuất hiện một anh chàng trúc mã, giờ lại thêm một người nữa? Ai đây? Đối tượng yêu thầm?”

Ôn Lê sửng sốt một lát, hồi lâu sau cô mới hiểu được ý của anh thì lúng túng nói: “Không phải đâu…”

Yết hầu của Hạ Si Lễ chậm rãi trượt lên xuống, Ôn Lê nghe giọng anh bình tĩnh nói: “Tập trung làm bài kiểm tra trước đã.”

Ôn Lê cẩn thận quan sát tâm trạng anh, có vẻ như đã tốt hơn ban nãy một chút nhưng lòng Ôn Lê vẫn lo lắng bất an, đối với cô sự xuất hiện của Đàm Thanh giống như một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào để làm tổn thương Ôn Lê và những người mà cô yêu quý.



Kỳ thi kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc, các giáo viên cùng nhau chấm bài thi. Sau khi tham dự lễ bế mạc tại trường trung học Minh Dương thì học sinh các trường tham gia trại đông cùng nhau về trường.

Thứ Ba, kết quả kỳ thi chung kết cuộc thi Olympic toán học được công bố, Ôn Lê đi xuống lầu xem bảng vàng đang được dán trên bảng thông báo.

Hạ Si Lễ đứng đầu toàn tỉnh.

Ôn Lê hạng 3.

Lý Dịch Từ hạng 10.

Vương An hạng 58.



Nhất Trung Nam Đàn năm nay có tổng cộng 5 học sinh giành được quyền tuyển thẳng vào đại học, thầy hiệu trưởng vui mừng tới nỗi đã tập trung toàn bộ học sinh đến sân thể dục để tổ chức lễ khen thưởng ngay buổi trưa hôm đó.

Thầy chủ nhiệm mặt mày rạng rỡ, gặp ai cũng đều tự hào khoe rằng: “Đứng thứ ba toàn tỉnh là Ôn Lê của lớp tôi đó”

“Lão Cẩu ơi là lão Cẩu, sáng giờ anh nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi đó, tôi nghe muốn ù tai rồi đây.”

“Anh ấy và lão Hà giống hệt nhau. Lão Cẩu thì khoe Ôn Lê, lão Hà thì khoe Hạ Si Lễ lớp lão ấy. Aida, sao lớp chúng ta không có tài năng xuất chúng nào hết nhỉ?”

“Không thèm nói với cậu nữa, lễ khen thưởng sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi trao cúp cho Ôn Lê lớp tôi thôi.”

“…”

Biểu ngữ chúc mừng màu đỏ được treo khắp nơi trong trường, những năm đó Internet chưa phát triển nên trường Nhất Trung Nam Đàn cũng không có trang web riêng, chỉ có thể dán thêm biểu ngữ thông báo trước cổng trường.

Ai ai trong lớp cũng đều nhìn về Ôn Lê với ánh mắt ngưỡng mộ: “Ôn Lê, cậu định vào Đại học Kinh Bắc hay Thanh Hoa?”

Ôn Lê đã nhận được cuộc gọi từ hai trường đại học trọng điểm này, lựa chọn vẫn đang nằm trong tay cô, bất kể là Ôn Lê chọn trường nào thì cô cũng sẽ nhận được thông báo trước khi nhập học.

“Mình vẫn chưa suy nghĩ xong.” Ôn Lê ngập ngừng nói.

Cô cũng không biết là Hạ Si Lễ sẽ chọn báo danh vào trường nào.

Ôn Lê muốn học cùng trường đại học với anh.

“Dù là trường nào thì cũng đều là trường đại học danh tiếng.” 

Có người nói: “Ôn Lê mới lớp 11 thôi đã được tuyển thẳng vào đại học, vậy thì năm sau cậu ấy có thể chơi bời thoả thích rồi, nào có giống chúng ta từ giờ cho tới năm sau đều phải ra sức cày.”

Ôn Lê cười: “Mình vẫn còn phải đi làm thêm, nếu không thì sẽ không trả nổi học phí đâu.”

Các bạn cùng lớp lúc này mới nhớ tới hoàn cảnh gia đình Ôn Lê không tốt, nghe nói ba mẹ cô đã qua đời, ở nhà vẫn đang còn một bà nội già yếu bệnh tật, trong tình cảnh vậy mà Ôn Lê vẫn giành được cơ hội tiến cử đi học khiến bọn họ nhịn không được thở dài..

“Danh sách đề cử còn phải kiểm duyệt gắt gao vài lần nữa mà.” 

Mạnh Chân đột nhiên đi tới nói một câu không đầu không đuôi: “Ai mà biết được đến cuối cùng có gì xảy ra không chứ.”

“Có phải cậu suốt ngày chỉ biết ghi thù để bụng không vậy Mạnh Chân? Còn chưa nói trước đó là cậu và Trang Kiều Nguyên bắt nạt Ôn Lê kia kìa, người ta làm gì các cậu đâu chứ? Làm ơn đem cái miệng xui xẻo của cậu tránh xa Ôn Lê một chút.”

Mạnh Chân vẫn giữ nụ cười trịch thượng kia: “Vậy thì cứ chúc cậu ta thượng lộ bình an trước đã.”

Ôn Lê bình tĩnh đáp lời: “Cám ơn lời chúc của cậu, tôi sẽ làm được.”

Buổi chiều, toàn thể giáo viên và học sinh trường Nhất Trung tập hợp tại sân thể dục xếp hàng ngay ngắn theo thứ tự.

Ôn Lê đứng ở hậu trường, những học sinh nằm trong danh sách đề cử của lớp 12-8 lần lượt đi tới, duy nhất chỉ có Hạ Si Lễ là không thấy bóng dáng đâu.

Ôn Lê mím môi nhớ lại lúc Hạ Si Lễ hỏi cô về Đàm Thanh trên đường trở về Nam Đàn sau lễ bế mạc trại đông.

Xe buýt chạy với tốc độ cao băng băng tiến về phía trước, ngũ quan thâm thuý của thiếu niên như thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng mờ ảo trong đường hầm, Ôn Lê chỉ nhớ rằng lúc đó ánh mắt anh tối tăm như bờ vực sâu không thấy đáy, ánh mắt ấy chỉ kiên trì nhìn về phía cô.

“Cậu ta có quan hệ gì với em?”

Ôn Lê biết Hạ Si Lễ đang hỏi về Đàm Thanh.

Lòng bàn tay cô nhớp nháp mồ hôi lạnh, cô không dám nói cho anh biết bởi vì cô sợ một khi Hạ Si Lễ biết chuyện xảy ra giữa nhà họ Ôn và Đàm Thanh năm đó, cô sợ rằng Đàm Thanh sẽ tìm cách làm tổn thương Hạ Si Lễ, càng sợ rằng Hạ Si Lễ sẽ vì cô mà đương đầu với sóng gió.

Ôn Lê đã làm phiền anh đủ nhiều rồi.

Mấy vết thương trên người Hạ Si Lễ còn chưa kịp khép miệng, Ôn Lê không muốn lại kéo anh vào một vũng bùn nhơ nhớp khác.

Vì vậy, Ôn Lê quyết định giữ im lặng với Hạ Si Lễ.

Hạ Si Lễ chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, cười như không cười gật đầu: “Được lắm.”

Suốt quãng đường còn lại Hạ Si Lễ không nói nửa lời, trước khi xuống xe anh còn híp mắt nhìn Ôn Lê, khoé môi khẽ nhếch lên, trong giọng nói âm trầm khàn khàn chất chứa một ngọn lửa giận đang chực chờ bùng cháy: “Ôn Lê, em không có trái tim sao?”

Dứt lời, Hạ Si Lễ xuống xe trước.

Cho đến tận hôm nay Hạ Si Lễ cũng chưa nói với Ôn Lê một lời nào.

Chiều hôm đó, Hạ Si Lễ không tham dự lễ khen thưởng, bằng khen, cúp và học bổng đều được người khác thay anh nhận.



Một ngày không có áp lực học hành thi cử, cũng không phải học phụ đạo ba tiếng ở nhà Hạ Si Lễ, Ôn Lê về nhà sớm đột nhiên có chút mất phương hướng không biết phải làm gì.

Tần Tú Anh bưng sữa tươi đã được hâm nóng tới: “Bà nội biết Lê Lê thích đồ ngọt nên có cho thêm đường vào đó. Con thi xong rồi thì cho bản thân nghỉ ngơi một chút đi.”

Ôn Lê đón ly sữa từ tay bà nội, hơi nóng của sữa khiến mắt cô có chút cay cay. Ở nhà Hạ Si Lễ, anh cũng làm điều tương tự, mỗi tối đều hâm nóng một ly sữa cho cô.

“Lê Lê à, con đã quyết định sẽ báo danh vào trường nào chưa?”

Ôn Lê cố đè nén tâm trạng của mình, bình tĩnh lắc đầu: “Dạ vẫn chưa ạ.”

Ôn Lê nhờ Sầm Khê hỏi thăm mới biết được Lý Dịch Từ đã được tuyển thẳng vào Đại học Phúc Đán, Vương An được tuyển thẳng vào Đại học Trung Nam, còn lại thì không ai biết Hạ Si Lễ sẽ chọn báo danh Kinh Đại hay Thanh Đại.

“Không sao, con cứ từ từ suy nghĩ thật kỹ.” Tần Tú Anh ngồi bên cạnh cô.

“Còn phải nghĩ xem sau này con muốn theo đuổi chuyên ngành gì nữa.”

Ôn Lê cụp mi xuống chậm rãi nói: “Phóng viên ạ.”

Tần Tú Anh nhìn cô thở dài, đau khổ nói: “Lê Lê nhà chúng ta số quá khổ rồi, ngày sau của con nhất định sẽ tươi sáng.”

Trước khi đi ngủ, Ôn Lê nằm trên giường xem lại lịch sử trò chuyện giữa cô và Hạ Si Lễ.

Cô nhìn chằm chằm hơn nửa tiếng, dùng đầu ngón tay gõ gõ rồi lại xóa trong hộp trò chuyện, chợt trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn đa phương tiện, Ôn Lê nhanh chóng xoá đi tin nhắn hỏi Hạ Si Lễ muốn báo danh trường nào rồi nhấp vào tin nhắn kì lạ kia.

MMS được gửi đến từ Nguyệt Thành.

Ảnh chụp trong tin nhắn là ảnh chụp Ôn Lê.

Đó là một ngày mưa, cô không mang theo ô, mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly dài đứng dưới trạm xe buýt trú mưa, cả người cô người ướt sũng, dấu vết nội y in hằn lên quần áo bên ngoài.

Góc chụp từ bên dưới làm nổi bật những giọt mưa trong suốt đang chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn của thiếu nữ. Hình ảnh được chụp từ một góc độ vô cùng phức tạp, như thể người chụp đang cố tình chỉ chụp nửa thân dưới của Ôn Lê.

Một vài tin nhắn kèm theo:

【Chúc mừng người đứng thứ ba toàn tỉnh, định vào Kinh Đại hay Thanh Đại đây? 】

【Ôn Lê à, không có tôi nhìn cô sống tốt quá nhỉ? 】

【Nhưng không có cô, tôi ở Nguyệt Thành này cảm thấy cô đơn biết bao. 】

【Chưa gì mà cô đã vội bỏ quên tôi rồi sao? Anh ta là Hạ Si Lễ phải không? Người đứng đầu toàn tỉnh? Cô được đấy, ba mẹ cô giết ba tôi, cô không ngoan ngoãn sám hối chuộc tội mà còn dám dây dưa với gã đàn ông khác? Ôn Lê à, rốt cuộc cô muốn tôi phải làm gì đây? 】

Tay Ôn Lê nắm chặt điện thoại tới mức trắng bệch, cô bấm gọi vào số điện thoại vừa gửi tin nhắn tới, lạnh lùng nói: “Đàm Thanh, anh bị điên à?”

“Là ba anh giết ba mẹ tôi!”

Hai mắt Ôn Lê đỏ bừng, nội tâm cô gào thét muốn hét lớn lên cho cả thế giới này biết, nhưng vì bà nội còn ở bên cạnh nên Ôn Lê chỉ có thể kìm nén hạ giọng: “Là ba anh giết ba mẹ tôi! Anh còn có mẹ bên cạnh! Còn tôi thì sao?”

“Anh có biết tôi và bà nội tôi vì anh ăn không nói có đã phải trải qua những gì không? Anh đã hủy hoại cả gia đình tôi. Chính anh là người nợ nhà họ Ôn chúng tôi, chứ không phải là chúng tôi nợ anh!”

“Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục lén lút chụp ảnh tôi, dám làm tổn thương đến những người xung quanh tôi thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”

Lồng ngực Ôn Lê phập phồng, toàn thân cô không ngừng run rẩy, bụng dưới bắt đầu đau nhức. Tiếng cười khàn khàn của Đàm Thanh phát ra từ điện thoai, Ôn Lê không hiểu tại sao anh ta còn có thể cười được, một giây tiếp theo, tiếng thở dốc đứt quãng kỳ lạ của nam sinh kia truyền đến bên tai Ôn Lê.

Mí mắt Ôn Lê giật giật: “Anh đang làm gì vậy?”

Đàm Thanh khịt mũi: “Cô nghĩ tôi đang làm gì?”

Ôn Lê không phải là con nít, nghe giọng nói của anh ta thì cô có thể lờ mờ đoán ra anh ta đang làm gì. Đột nhiên cô cảm thấy nôn nao trong bụng, cảm giác buồn nôn ập tới: “Nếu anh lại quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Đàm Thanh tựa hồ nghe được cái gì đó buồn cười, anh ta đáp lời bằng giọng điệu giễu cợt: “Báo đi! Cô báo đi xem bọn cảnh sát sẽ tin ai?”

Chỉ có Ôn Lê mới biết rõ dưới chiếc mặt nạ tốt bụng nhã nhặn kia Đàm Thanh là một người như thế nào. Cô cúp điện thoại và chặn số Đàm Thanh ngay lập tức.

Đêm đó Ôn Lê lại bắt đầu gặp ác mộng, sáng sớm tỉnh lại cô phát hiện gối của mình đã ướt đẫm nước mắt.

Ôn Lê vẫn đến trường, lên lớp như thường lệ, cô xin phép thầy chủ nhiệm sau này nghỉ các buổi tự học sáng và tối. Mấy ngày nay sau khi biết mình đã được cử đi học thì Ôn Lê đã nhận thêm hai công việc bán thời gian, vừa làm phục vụ ở một quán trà sữa vừa đi giao sữa buổi sáng.

Sau giờ nghỉ trưa, Ôn Lê mơ hồ cảm thấy biểu cảm của đám học sinh cùng lớp có gì đó là lạ. Thậm chí còn có người chỉ trỏ xì xào bàn tán trước mặt cô.

Ôn Lê mím môi vô thức nhìn điện thoại, không có tin tức gì cả.

Khoảnh khắc cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt đắc ý của Mạnh Chân. Mạnh Chân nhìn Ôn Lê cười khiêu khích, dùng giọng điệu trịch thượng nói với cô: “Kẻ sát nhân.”

Nhìn thấy Ôn Lê chăm chỉ cúi đầu ôn bài, đám người xung quanh bàn tán ngày một lớn tiếng hơn. Sầm Khê ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, nhìn cả lớp: “Đủ rồi! Mấy người có biết rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao đâu mà dám bịa đặt đồn đại trên Tieba vậy?”

“Đồn cái gì mà đồn? Tụi này chỉ tò mò chút thôi mà.”

“Đúng vậy, nói ba mẹ Ôn Lê là kẻ sát nhân, Ôn Lê không giận thì thôi mắc gì cậu tức giận như vậy hả Sầm Khê?”

“Không biết việc tư cách tuyển thẳng vào đại học của Ôn Lê có bị huỷ không nữa?”

Sầm Khê nhìn Ôn Lê, nắm tay trấn cô: “Lê Lê, cậu đừng lên Tieba nha, đám người trên đó chỉ đang tò mò mà thôi.”

Ôn Lê bấm vào Tieba thì thấy trên trang nhất có một bài viết đang chiếm hết mọi sự chú ý, lượt bình luận đã nhảy vọt lên con số hàng trăm.

【#Truy nã Ôn Lê. Ba mẹ của Ôn Lê là dùng ma túy và gây ra cái chết của giáo sư Đàm, kéo giáo sư Đàm chết cùng trong vụ nổ ở nhà máy.】

Giây tiếp theo, bài viết này đã bị xóa, nhưng cứ xoá bài này thì lại có một bài khác xuất hiện.

Chưa đến giờ tan học mà Ôn Lê đã bị lão Cẩu gọi tới văn phòng.

“Ôn Lê, ở trên Tieba đang xảy ra chuyện gì vậy?” lão Cẩu hỏi.

“Em quyết định sẽ nộp đơn vào trường đại học nào chưa? Khi nào thì thông báo tuyển sinh sẽ được gửi đến cho em?”

Khi chuyện này xảy ra, lão Cẩu lo lắng sẽ có người báo cáo khiến cho cơ hội được tuyển thẳng của Ôn Lê bị rút lại.

Ôn Lê hoàn toàn mù mịt, cô không biết ai đã đăng bài này lên diễn đàn, Mạnh Chân, Trang Kiều Nguyên hay Đàm Thanh?

“Thầy ơi, cho dù thầy không tin thì ba mẹ em rất yêu công việc của mình, họ có lý tưởng của một cảnh sát nhân dân. Họ không có lý do gì để dùng ma tuý, cả đời họ đều hy sinh bản thân để cứu người và cống hiến cho tổ quốc.”

Ánh mắt Ôn Lê run rẩy, cô nói: “Là ba mẹ em muốn cứu người đó nhưng chính người đó đã kích nổ vật liệu dễ cháy và hại chết ba mẹ em.”

Từng câu từng chữ cô nói ra như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cô. Cơn ác mộng hai năm trước chậm chậm hiện ra như một cuốn phim quay chậm như muốn xé nát cô ra từng mảnh.

Lão Cẩu biết về cái chết của cha mẹ Ôn Lê và ông cũng biết về vụ nổ nhà máy ở Nam Đàn vào tháng 12 hai năm trước đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Ông cũng từng đọc được báo chí đưa tin rằng vợ chồng cảnh sát nọ có một cô con gái chỉ mới bước vào tuổi dậy thì. Trong nhà chỉ còn lại hai bà cháu, hai người họ ngày nào cũng bị đám phóng viên vây quanh như thú săn mồi, người qua đường cũng tranh thủ ném trứng vào họ.

Thế nhưng lão Cẩu vạn lần cũng không ngờ rằng con gái của vợ chồng cảnh sát nọ lại chính là Ôn Lê.

Cổ họng lão Cẩu nghẹn ngào: “Đứa nhỏ tội nghiệp này, thầy luôn tin em mà.”

“Trường chúng ta sẽ điều tra xem ai đã đăng bài viết bôi nhọ kia. Ôn Lê, em đừng bị những tin đồn này làm ảnh hưởng. Điều quan trọng nhất là phải tìm ra nguồn gốc của bài đăng này càng sớm càng tốt để tránh bài viết này bị phát tán quá rộng.

Ôn Lê chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người tin lời của mình.

Cô cúi đầu, đè nén cảm xúc chua xót nơi đáy mắt, cô điều chỉnh tâm trạng rồi ngẩng đầu lên gật đầu với lão Cẩu: “Cảm ơn thầy.”

Trong giờ ăn, gần như toàn bộ học sinh trong trường đều đang nhìn chằm chằm vào Ôn Lê. Ôn Lê nói nhỏ với Sầm Khê: “Khê Khê, mấy ngày này cậu không cần đi với mình đâu.”

Sầm Khê thản nhiên nói: “Cậu đừng để ý đến bọn họ, là tự mình muốn ăn tối với cậu, họ muốn nhìn cứ để họ nhìn, họ còn nhìn nghĩa là chút ta còn đẹp.”

Một tầng ấm áp dâng lên Ôn Lê trong lòng Ôn Lê: “Khê Khê, cảm ơn cậu đã tin tưởng mình.”

“Chúng ta là bạn bè mà.”



Ăn tối xong thì Ôn Lê về sớm một chút nhưng cô vừa bước ra khỏi cổng trường thì đám phóng viên đang ngồi xổm ở hai bên cổng trường đã cầm máy ảnh lao về phía cô.

Đám phóng viên vừa nhìn thấy Ôn Lê thì bắt đầu điên cuồng lia camera vào mặt cô.

“Đã hai năm trôi qua kể từ khi Ôn Thành, Triệu Lâm Tình và giáo sư Đàm Yến Thạch qua đời, cô có suy nghĩ gì về việc cha mẹ mình gây ra cái chết của giáo sư Đàm Yến Thạch không?”

“Tôi nghe nói kỳ thi này cô đạt hạng thứ ba toàn tỉnh và giành được quyền tuyển thẳng vào đại học. Cô có biết gì về việc con trai giáo sư Đàm Yến Thạch đạt được hạng hai toàn tỉnh không?”

“Tại sao cha mẹ cô giết hại giáo sư Đàm Yến Thạch mà cô còn có thể tiếp tục sống tốt như vậy? Cô không cảm thấy xấu hổ sao?”



Ôn Lê bị hàng chục phóng viên vây quanh, máy quay phim, máy ảnh và micro dán nhãn các đầu báo lớn ở Nam Đàn như Nam Đàn Thời Báo, Nam Đàn Tin Tức…xuất hiện dày đặc trước mặt Ôn Lê, màn đêm đen tối của hai năm trước như quay về muốn chửng Ôn Lê.

Ôn Lê gồng mình nắm chặt tay hồi lâu để buộc bản thân phải bình tĩnh, cô đứng thẳng lưng nói rõ ràng rành mạch từ câu từng chữ:

“Ba mẹ tôi là sĩ quan Ôn Thành và sĩ quan Triệu Lâm Tình, chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì tổn hại đến ai, họ là những cảnh sát nhân dân có lý tưởng của riêng mình, họ đã cống hiến cả đời này cho nhân dân và tổ quốc. Họ cũng đã dùng chính mạng sống của mình để cứu những người không nên cứu. Cho dù các người có ép tôi bao nhiêu lần đi nữa thì câu trả lời của tôi cũng chỉ có một – ba mẹ tôi là những anh hùng thật sự và họ không xứng đáng phải chịu đựng những lời bịa đặt từ các người.”

Ôn Lê vừa dứt lời dường như đám phóng viên bị lời nói sắc bén của cô kích thích, có người hét lên gay gắt: “Giáo sư Đàm Yến Thạch đã có những đóng góp vô cùng quan trọng cho sự phát triển của Nam Đàn này, vậy mà cô lại dám nói những lời vũ nhục ông ấy như vậy trước ống kính à?”

“Trước khi chúng tôi đến đây cũng đã phỏng vấn con trai của giáo sư Đàm Yến Thạch, cậu ấy đã tha thứ cho cô, người ta thậm chí còn phối hợp quay một video gửi lời chúc mừng cô giành được quyền tuyển thẳng vào đại học. Còn cô thì sao?”

“Rõ ràng cha mẹ vô liêm sỉ thì cũng chỉ có thể đẻ ra một đứa con không biết xấu hổ.”

Ôn Lê đờ đẫn nhìn tên phóng viên trước mặt đang nhe răng trợn mắt như một ác ma, hắn ta như thể đang vì công lý chính mà đường đường chính chính đẩy cô một cách thô bạo trước bao người, ánh mắt hắn sáng lên vì cuối cùng cũng có thể tìm được một đề tài gây chú ý cho bài viết của hắn.

Bả vai Ôn Lê đột nhiên bị ai đó dùng sức đẩy thêm một cái, sức lực của một người trưởng thành khiến Ôn Lê hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Trong khoảnh khắc cô sắp ngã xuống thì có một vòng tay ôm lấy eo cô, rồi dần ôm trọn cả người cô.

Một cái ôm quen thuộc.

Vẻ mặt Hạ Si Lễ ủ rũ, anh ôm Ôn Lê vào ngực, dùng lực chụp lấy chiếc máy ảnh trước mặt rồi ném xuống đất.

“Bang ——!”

Chiếc máy ảnh vỡ tan tành.

Đám phóng viên đang có mặt ai nấy đều sửng sốt: “Bạn học sinh này đang làm gì vậy?”

“Sao cậu lại đập vỡ máy ảnh của tôi? Mau gọi giáo viên của cậu tới đây, dạy dỗ học sinh kiểu gì vậy?”

Hạ Si Lễ cúi đầu liếc nhìn Ôn Lê vẫn còn đang run rẩy trong lòng anh, đáy mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, khóe miệng anh nhếch lên, đột nhiên anh giơ chân đá vào tên phóng viên trước mặt.

Tên phóng viên ôm ngực ngã xuống đất, hắn rên rỉ đau đớn giữa tiếng la hét của những người xung quanh. Đám người bị khí thế hung hãn bức người của Hạ Si Lễ dọa nên buộc phải giải tán.

Đôi mày sắc bén kiêu ngạo của Hạ Si Lễ khẽ nhướng lên, anh nâng cằm lạnh lùng nói: “Lúc nãy anh đẩy cô ấy, tôi chỉ trả lại thôi.”

“Còn về việc dạy dỗ học sinh như thế nào à?” 

Hạ Si Lễ nhướng mày, thản nhiên cười: “Về hỏi lại cha mẹ các người xem đã dạy dỗ giáo dục các người cái kiểu gì mà lại có thể tạo ra một đám muỗi hút máu người như vậy?”

“Là một phóng viên, theo đuổi sự thật là trách nhiệm của các người…”

Hạ Si Lễ dùng ánh mắt sắc như dao nhìn đám phóng viên đang rúm ró: “Nhưng còn các người thì sao? Các người có đang thật sự tìm kiếm sự thật chưa? Hay đám phóng viên các người đang bất chấp tất cả, vì đánh đổi lấy danh tiếng mà tùy tiện đổi trắng thay đen? Các người tự vấn lại lương tâm mình đi, có xứng đáng làm một phóng viên không?”

Hạ Si Lễ nói xong liền dắt Ôn Lê rời khỏi nơi này.



Ôn Lê không nhớ cô đã được Hạ Si Lễ ôm vào lòng ra sao và anh đã đưa cô về nhà thế nào.

Suốt cả quãng đường đi, ngực Ôn Lê như bị vô số tảng đá nặng đè lên khiến cô khó thở.

“Em nên làm gì đây? Bọn họ chụp được ảnh anh rồi.” 

Hốc mắt của Ôn Lê đỏ lên, cô bối rối.

“Em phải làm gì đây?”

Ôn Lê đã lẩm bẩm câu hỏi này không biết bao nhiêu lần.

“Không sao, anh không sợ.” 

Bất kể cô nói gì, Hạ Si Lễ đều kiên nhẫn đáp lại: “Đừng lo lắng.”

Ôn Lê vẫn luôn cảm thấy bản thân là người mạnh mẽ lý trí nên cho dù tình huống hai năm trước có xảy ra lần nữa thì cô vẫn có thể kiên trì nhẫn nhịn.

Vậy mà một khi Hạ Si Lễ nhúng tay vào thì đầu óc Ôn Lê hoảng loạn cực độ, cảm xúc sợ hãi dâng lên chằng chịt đan xen như một tấm mạng nhện trong lòng cô.

“Sao anh lại tới đây?”

Hạ Si Lễ ôm Ôn Lê vào lòng, anh cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy thì càng ôm cô chặt hơn, cổ họng khô khốc đến mức giọng nói cũng đã khàn khàn: “Đừng sợ, anh sẽ đưa em về nhà.”

Giọng nói trầm thấp, dịu dàng dỗ dành của anh lọt vào tai Ôn Lê, cô đột nhiên ngã quỵ xuống, nước mắt trong suốt còn vương lại trên mi, cô sốt ruột lo lắng nắm cổ tay Hạ Si Lễ: “Anh không biết đâu, chỉ cần một lời nói tùy tiện của bọn họ cũng có thể đẩy anh rơi vào địa ngục. Anh đang có một tương lai tươi sáng, tiền đồ rộng mở, đừng để vì em mà mất đi cơ hội được tuyển thẳng vào đại học.”

Ôn Lê vừa nói vừa run rẩy, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là nỗi sợ hãi trong lòng cô càng tăng thêm.

Đột nhiên có một luồng hơi ấm chạm vào trán Ôn Lê, cô bị Hạ Si Lễ ôm vào lòng, yết hầu của anh lăn tròn, môi anh áp vào má Ôn Lê, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi của cô.

Hạ Si Lễ nói: “Sẽ không có gì xảy ra đâu.”

Từng tấc da thịt bị nước mắt của cô chạm qua đều khiến anh có cảm giác như bị hàng vạn mũi dao lăng trì. 

Hạ Si Lễ nâng niu ôm khuôn mặt cô trong lòng bàn tay như một bảo vật quý giá, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mặt cô, khàn giọng nói: “Anh chỉ trách mình không bảo vệ được em.”