Khi tầm nhìn bị che khuất thì các giác quan khác sẽ được phóng đại vô hạn.
Khi Ôn Lê ngã về phía trước, eo cô bị một đôi tay rắn chắc nhẹ nhàng nắm lấy, sức nóng mãnh liệt từ lòng bàn tay kia thiêu đốt khiến cô cứng đờ tại chỗ không có cách nào cử động.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi cam quýt quen thuộc trên người anh hòa lẫn cùng với sữa tắm, Ôn Lê thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào trán cô.
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Ôn Lê?”
Ôn Lê chợt nhớ ra cả người mình đang ướt sũng vì nước mưa, cô lo anh cũng sẽ bị cảm lạnh nên vội vàng đứng dậy: “Anh không sao chứ?”
Lúc đi quá vội nên Ôn Lê cầm theo một cái đen pin sắp hết điện ở cửa hàng, lúc này cái đèn pin chỉ có thể miễn cưỡng chiếu ra một luồng sáng yếu ớt.
Qua ánh sáng, Hạ Si Lễ nhìn thấy Ôn Lê.
Toàn thân cô ướt đẫm nước mưa, mái tóc dài ướt mưa dính vào trán và cổ, quần áo sũng nước dính chặt vào người cô. Sắc mặt cô tái nhợt vì lạnh, cả người đang vô thức run rẩy.
Ngay lúc Ôn Lê đang định lên tiếng nói chuyện thì ánh mắt Hạ Si Lễ chợt tối sầm, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, còn em, cả người ướt sũng như vậy là sao đây?”
Một bàn tay thô ráp ấm nóng lướt qua trước mắt cô, nhiệt độ từ đầu ngón tay nóng như thiêu như đốt đột nhiên bao phủ sau gáy cô, lông mi Ôn Lê khẽ run khi nhìn Hạ Si Lễ nhẹ vén mái tóc ướt ra khỏi cổ cô.
Không đợi Ôn Lê kịp phản ứng thì cổ tay đã bị Hạ Si Lễ giữ lại, Ôn Lê ngơ ngác nhìn xuống mười ngón tay đan thật chặt vào nhau.
Gò má Ôn Lê có chút nóng lên, bối rối được hai giây thì cô nhớ ra anh sợ bóng tối, liền thấp giọng trấn an: “Hạ Si Lễ, đừng sợ…”
“Em đừng nói nữa.” Hạ Si Lễ trầm giọng nói rồi dắt cô vào phòng ngủ: “Em ngồi đây thay quần áo đi.”
Ôn Lê nắm chặt một góc áo ướt át: “Em sẽ làm ướt giường anh mất…”
Vai cô chùng xuống, cô bị Hạ Si Lễ ấn ngồi xuống giường, bên tai cô truyền đến tiếng cười khẽ của anh: “Có gì to tát đâu.”
Hạ Si Lễ lấy từ trong tủ ra một cái áo hoodie và một cái quần thể dục, lại lấy thêm một cái khăn mới từ ngăn kéo bên dưới.
Anh đưa cho cô, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đang cúp điện nên không có nước nóng, em đừng tắm, cứ lau người trước đi.”
Ôn Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Mặc cho không gian xung quanh đang tối đen như hũ nút thì Ôn Lê vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng từ Hạ Si Lễ.
Hai má Ôn Lê nóng bừng, cô lí nhí nói: “Anh ở đây thì sao em thay đồ được?”
Cổ họng Hạ Si Lễ ngứa ngáy, anh trầm mặc không nói gì, quay người đi ra phòng khách, trong bóng tối anh mò mẫm châm một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu.
Ôn Lê mở cửa đi ra, mơ hồ nhìn thấy trên ghế sofa có một đốm lửa nhỏ, trong không khí thoang thoảng mùi khói nhàn nhạt.
“Hạ Si Lễ.” Trước mắt cô là một màng đen mù mịt, hàng lông mi cô run rẩy khi đang mò mẫm trong bóng đêm, “Anh đang ở đâu?”
“Tách—”
Tiếng bánh mài của bật lửa cọ vào đầu ngón tay, Hạ Si Lễ bật lửa một cái, trong phòng khách xuất hiện một nguồn sáng nhỏ.
Quần áo của anh quá rộng, áo hoodie thì dài đến đùi cô, cái quần quá dài đang phủ loà xoà lên mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, cạp quần buông lỏng lẻo, Ôn Lê chỉ có thể dùng một tay giữ lấy.
Hạ Si Lễ cau mày nhìn bàn chân trần nhỏ nhắn trắng nõn như ngó sen của Ôn Lê đang bước đi trên sàn đá cẩm thạch, anh cúi người lấy một đôi dép đặt trước mặt cô.
“Tôi vừa mua, em mang vào đi.”
Ôn Lê nhìn đôi dép màu hồng có hình hai con thỏ, cô mím môi cẩn thận nhấc ống quần lên mang dép vào, bên trong dép có lót lông mềm mại mang vào rất thoải mái.
Vừa đi đến ghế sofa thì ánh mắt Hạ Si Lễ lại rơi vào ống quần đang bị kéo lê trên sàn nhà, anh nhìn cô bằng ánh mắt đen láy trong veo, bình tĩnh nói: “Vén áo lên một chút.”
Ôn Lê vì tin tưởng anh nên vô thức nghe lời vén mép áo hoodie lên cao một chút, cạp quần đang buông lỏng lẻo quanh chiếc eo thon nõn nà trắng sữa, eo cô nhỏ xíu, nhỏ tới mức chỉ cần một vòng tay đã có thể ôm trọn lấy.
Ôn Lê chợt chú ý tới hơi thở có chút gấp gáp của Hạ Si Lễ cô nhíu mày liếc nhìn thì mới phát hiện ra dường như có gì đó không đúng lắm, cô hốt hoảng định kéo áo xuống thì—
Hạ Si Lễ cắn điếu thuốc trong miệng tiến lên một bước, một thân ảnh cao lớn che mặt cô, khi anh cúi người xuống hơi thở ấm áp như có như không vuốt ve má cô.
Dưới ánh nến, cô nhìn cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh nâng cạp quần cô lên, lực tay anh hơi mạnh khiến Ôn Lê loạng choạng mất thăng bằng ngã nhào vào người anh, chóp mũi cô vô tình cọ vào dái tai anh.
Cả người Hạ Si Lễ cứng đờ trong giây lát.
Cô nghiêng đầu nghe được trái tim của mình đang gào thét đinh tai nhức óc, má và tai đã đỏ bừng, ánh mắt cô không thể nào dời khỏi thân ảnh cao lớn trước mặt.
Đường nét gương mặt anh cứng rắn sắc sảo nhưng giờ phút này lại có thêm một chút dịu dàng, anh rũ mắt im lặng kéo cạp quần của cô lên một chút rồi lấy hai sợi dây giày buộc cố định lại, sau đó anh ngồi xổm xuống, cẩn thận xắn gấu quần lên cao hơn mắt cá chân cho cô.
Động tác của anh quá đỗi tự nhiên nhưng lại có sức công kích quá mạnh, hơi thở của Ôn Lê như ngưng trệ, cô yếu ớt nói: “Cám…cám ơn.”
Hạ Si Lễ dập thuốc lá, giọng khàn khàn đáp: “Không có gì.”
Anh quay lại phòng ngủ lấy khăn tắm, vừa định lau tóc cho cô thì Ôn Lê đỏ mặt tự cầm lấy khăn: “Em tự làm.”
Hạ Si Lễ im lặng nhìn cô không nói gì chỉ lười biếng ngồi ở bên cạnh cô, ung dung thoải mái dựa vào ghế.
Bóng tối tĩnh mịch bao trùm lấy hai con người, không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng lau tóc thật nhỏ.
Không khí ái muội dần sinh sôi nảy nở trong đêm tối, Ôn Lê vừa lo lắng sợ hãi lại vừa có chút mong đợi, mớ cảm xúc bòng bong đan xen vào nhau, kết thành nhịp tim cuồng loạn như trống trận trong lồng ngực cô.
“Sao hôm nay em lại đến tìm tôi?”
Giọng nói trầm khàn của anh khẽ vang lên trong đêm tối.
Ôn Lê theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt Hạ Si Lễ không trắng bệch như đêm đó ở núi Thanh Dã nữa, trên trán anh cũng không có quá nhiều mồ hôi lạnh, nhìn anh hôm nay có chút nhàn nhã lười biếng.
“Em đang ở cửa hàng làm thêm thì cúp điện nên lo là anh sẽ không ổn.” Cô nói đến đây thì im bặt.
Thời khắc toàn thành phố chìm dần vào đêm tối, Hạ Si Lễ quả thật đã nhớ lại những ngày còn nhỏ, khi anh bị nhốt trong căn phòng tối tăm và chật hẹp, cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo như muốn ăn mòn con người anh, giống như cả người bị dìm xuống đáy đại dương sâu thẳm tăm tối, cảm giác ngột ngạt nghẹt thở dâng tràn khắp cơ thể anh.
Nhưng khi Hạ Si Lễ nghe thấy Ôn Lê gõ cửa và gọi tên mình, cảm giác sợ hãi trong anh dường như tan biến ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra, toàn thân cô như phát ra một loại ánh sáng có thể soi rọi màn đêm trong anh, sưởi ấm linh hồn anh.
Giờ đây mọi tâm tư của anh đều đang ở trên người cô, khiến anh có thể hoàn toàn quên đi nỗi sợ bóng tối của mình.
Hạ Si Lễ ngồi ở chỗ đó ngắm nhìn người con gái trước mắt, khoé môi cong cong ý cười vui vẻ: “Lo lắng cho tôi vậy sao?”
Hai má Ôn Lê đỏ bừng, cô chỉ im lặng nhìn anh hồi lâu, cuối cùng mới gom hết can đảm gật đầu.
Quả táo Adam nam tính của anh nhịn không được cuộn tròn lên xuống liên tục, anh khàn giọng nói: “Lần sau đừng như vậy nữa.”
Ôn Lê sửng sốt một giây, cô lúng túng nắm chặt tay, trái tim nặng nề như bị ai đó treo vào một tảng đá rồi thả xuống biển.
Hạ Si Lễ đứng dậy nhỏ giọng nói: “Dầm mưa sẽ bị cảm, hơn nữa trời tối như vậy, em là con gái yếu ớt, gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
Ôn Lê thất thần nhìn theo bóng dáng anh, phải mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn lại, cả người dường như bị lời nói của anh hòa tan thành một biển lửa nóng rực.
Điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, Ôn Lê liếc nhìn thì thấy là Thời Diên đang gọi cho Hạ Si Lễ.
“Hạ Si Lễ, Thời Diên gọi cho anh kìa.”
Giọng anh vang lên từ trong bếp: “Đừng để ý đến cậu ta.”
Ôn Lê sợ Thời Diên gọi anh vì có chuyện quan trọng nên cầm điện thoại di động đi vào bếp, ở trong bếp Hạ Si Lễ đang bận rộn vừa nấu nước vừa thái gừng.
Cô do dự một lát mới đi qua, Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn cô, dáng người anh rất cao nên Ôn Lê phải nhón chân lên mới có thể vươn tay áp điện thoại vào tai anh, giây tiếp theo anh lại làm như thở dài, đưa tay cầm điện thoại, nhỏ giọng nói với Thời Diên: “Nói.”
Thời Diên nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, lại thấy cành cây bị gió bão lắc mạnh dữ dội lo lắng nói: “Toàn bộ Nam Đàn bị mất điện, cậu không sao chứ anh Hạ?”
Hạ Si Lễ một tay đút túi, liếc nhìn Ôn Lê đang ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh, cô mặc áo hoodie rộng thùng thình của anh, ngay cả ánh nến cũng không sáng bằng làn da ngọc ngà của cô.
Ánh mắt anh chợt tối sầm đi trong giây lát, anh khó khăn đè nén cảm xúc trong lòng nhìn đi nơi khác, khàn giọng đáp: “Không sao.”
“Mẹ nó, nghe giọng cậu vậy mà còn mạnh miệng nói không sao à? Nghe giọng cậu bất ổn chết đi được, cậu chờ đó tôi qua nhà cậu ngay bây giờ.” Thời Diên hoảng loạn cầm theo một cái đèn pin.
Hạ Si Lễ bật cười nói: “Có cậu mới bất ổn thôi, ông đây không sao cả.”
Bên cạnh có động tĩnh, anh nheo mắt nhìn thấy nước đã sôi, lại thấy Ôn Lê đang định mở nắp nồi thì nhẹ giọng nói: “Để yên đó, lùi lại.”
Ôn Lê sửng sốt, ngay sau đó nhìn thấy Hạ Si Lễ đi tới kéo cô qua một bên an toàn, anh mở nắp nồi ra, hơi nước bốc lên mờ ảo, anh bỏ gừng cắt nhỏ và táo đỏ vào nồi, lại cho thêm vào một ít đường phèn.
Thời Diên sửng sốt một chút, sau khi định thần lại liền mắng khẽ: “Mẹ nó, nhà cậu có người à? Ai vậy? Đừng có nói là em gái Ôn Lê của chúng ta nha?”
Thấy Hạ Si Lễ im lìm không nói tiếng nào thì tam quan trong lòng Thời Diên chợt vỡ vụn: “Đỉnh lắm, cậu còn dám kêu người ta qua nhà cậu? Cái đồ chết tiệt nhà cậu nói cậu sẽ đợi người ta mà, còn nói cái gì mà người ta mới vị thành niên, cậu đúng là đồ chó, Hạ đầu chó!”
Hạ Si Lễ nghe bên kia điên cuồng mắng chửi bèn tặc lưỡi một cái rồi cúp điện thoại.
Ôn Lê ngẩng đầu, không nhịn được hỏi: “Thời Diên cũng lo lắng anh sợ bóng tối nên gọi điện hả?”
Hạ Si Lễ nhìn cô nhàn nhạt đáp lời: “Không, cậu ta hỏi tôi làm bài tập xong chưa?”
Ôn Lê ngạc nhiên: “Đã cúp điện mà Thời Diên còn muốn làm bài tập sao?”
Hạ Si Lễ bình tĩnh nói: “Ai biết được cậu ta.”
Anh rót nước gừng táo đỏ đường phèn vào chén rồi đưa cho Ôn Lê: “Uống lúc còn nóng.”
Ôn Lê bưng chén, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, cô thổi thổi một chút rồi chậm rãi nhấm nháp từng ngụm nhỏ, vị ngọt của táo đỏ cùng đường phèn vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, cơ thể cũng theo đó ấm dần lên.
Nhìn đồng hố thấy đã hơn 10 giờ tối, Ôn Lê đứng dậy nói: “Em phải về nhà đây.”
Hạ Si Lễ dựa vào sofa, dáng vẻ thoải mái lười biếng, hai tay buông thõng tự nhiên giữa hai chân, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là một mảng mù mịt không nhìn ra cảm xúc gì. Nhìn cô một hồi lâu anh mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mưa bão dữ dội ngoài cửa sổ không có dấu hiệu dừng lại, anh nói: “Trời vẫn đang mưa.”
Ôn Lê cũng nhìn thấy, không những thế ô của cô đã bị gió thổi bay mất nhưng cô vẫn hỏi: “Trong nhà có dư ô không?”
Hạ Si Lễ cúi người, cầm chiếc bật lửa trên bàn lên nghịch nghịch, chậm rãi đáp: “Không.”
“Áo mưa thì sao?”
Anh nhướng mi, khóe môi giật giật: “Em nghĩ xem tôi có thể mặc thứ đồ đó không?”
“…”
Hạ Si Lễ đứng dậy nhìn cô nhẹ giọng nói: “Ở lại nhà tôi một đêm.”
Đây không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định, không mang ý thương lượng.
Nói xong anh đi vào phòng ngủ thay ga trải giường bị cô làm ướt lúc nãy thành ga trải giường mới. Dọn dẹp xong xuôi Hạ Si Lễ mới quay đầu lại thì thấy cô gái nhỏ kia đang đứng ôm khung cửa, muốn bước vào lại không dám.
Anh khẽ nhướng mày, quai hàm cắn chặt hiện lên một đường sắc nét, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Làm sao, muốn tôi bế em vào phải không?”
Lông mi Ôn Lê run rẩy, cô chậm rãi đi tới, cẩn thận trèo lên giường đắp chăn kín mít, trong nháy mắt toàn thân cô đều bị mùi hương quen thuộc trên người Hạ Si Lễ bao trùm.
Mặt cô đỏ bừng, cô cố hết sức vùi mình thật sâu vào trong chăn, lắng nghe trái tim đang đập thình thịch. Chăn của Ôn Lê đột nhiên bị xốc lên, cô mở mắt nhìn thấy Hạ Si Lễ đang nhìn cô thật sâu, anh đắc ý nhướng mày hỏi: “Không sợ ngộp thở à?”
Ôn Lê nhìn thấy ý cười trêu ghẹo trong mắt anh, cô giật lại góc chăn trong tay anh rồi lại tiếp tục che đi hơn nửa gương mặt đã đỏ bừng của mình, bên dưới lớp chăn cô rầu rĩ đáp: “Không sợ.”
Anh nheo mắt nhìn cô, ánh mắt thong thả ngả ngớn, không nhịn được buông lời chọc ghẹo cô: “Gan lớn nhỉ, còn dám ngủ lại nhà đàn ông nữa chứ.”
Ôn Lê bị anh nhìn chằm chằm toàn thân nóng bừng, cô vừa muốn nói gì đó thì Hạ Si Lễ đã đứng dậy rời đi.
Cô nắm chặt một góc chăn, không biết đã qua bao đã lâu nhưng giọng nói trầm khàn của anh dường như vẫn vang vọng bên tai cô: “Ngủ đi.”
Trong bóng tối, Hạ Si Lễ đi vào phòng dành cho khách bên cạnh, anh nằm trên giường một tay vắt lên trán, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của Ôn Lê.
Vòng eo nhỏ xíu trắng như sứ kia cứ quanh quẩn trong đầu anh, anh còn phát hiện gần xương sườn cô có một nốt ruồi màu nâu nhạt nữa.
Anh cáu kỉnh đứng dậy, nhìn thấy sự trỗi dậy ở một vùng hoang vu nào đó thì nhỏ giọng chửi thề một câu rồi bước thẳng vào phòng tắm, giờ phút này chỉ có dòng nước lạnh giá mới có thể làm nguội bớt cái nóng như thiêu như đốt trên người anh.
—
Sáng hôm sau, khi Ôn Lê tỉnh lại là đã gần 9 giờ.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, đi một vòng thì phát hiện Hạ Si Lễ không có ở nhà, khi khoé mắt cô chạm phải cảnh tượng ngoài ban công thì trong lòng Ôn Lê thầm hét lên một tiếng, mặt đỏ tưởng chừng như sắp nổ tung.
Bộ quần áo cô mặc tối qua và áo khoác của anh đang được treo ngay ngắn trên giá phơi quần áo, còn có một mảnh ren trắng tinh khôi được treo ngay bên cạnh, đặc biệt nổi bật giữa hàng quần áo tung bay trong gió.
Cô xấu hổ muốn chết đi, sao anh lại giặt quần áo cho cô chứ…
Ôn Lê hoảng loạn lục tung nhà Hạ Si Lễ lên để tìm mấy cái túi nilong bỏ quần áo ướt vào, cô gấp tới mức quên luôn cả bộ quần áo rộng thùng thình trên người, chỉ biết ôm đống đồ trên tay bỏ chạy về nhà.
Ôn Lê về đến nhà đúng lúc bà nội đang đi dạo ở công viên gần đó, cô nhanh chóng đem mớ quần áo ướt lên sân thượng phơi rồi đi tắm rửa thay quần áo, đến tận khi cô tắm xong rồi mà mặt vẫn đỏ bừng nóng ran.
Đến giữa trưa, Ôn Lê mở điện thoại ra thì phát hiện Hạ Si Lễ đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
【L: Chạy trốn à? 】
【L: Tôi phải giặt quần áo nên thuận tay giặt giúp em luôn. 】
Tâm tình trong lòng Ôn Lê vừa mới chỉ bình tĩnh lại đôi chút, vậy mà vừa nhìn thấy 2 tin nhắn kia thì hai má Ôn Lê lại nóng lên, cô nhịn không được bèn nhắn tin trả lời anh:【 Sao anh lại giặt hết?!? Đâu phải cái gì cũng giặt được…】
Ôn Lê đã tự giặt quần áo từ khi còn nhỏ, ngay cả đồ lót cũng vậy.
Hạ Si Lễ như đang chơi điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn của cô thì trả lời rất nhanh:【Tôi không biết có nhiều đồ nhỏ kẹp bên trong như vậy.】
Ôn Lê tắt điện thoại, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, rầu rĩ nằm dài ra bàn.
Tối hôm đó, đáng lý Ôn Lê phải đến nhà Hạ Si Lễ để dạy kèm như thường lệ nhưng cuối cùng cô lại quyết định trốn ở nhà.
Thứ Hai phải đi học lại, Ôn Lê cũng cố gắng tránh mặt Hạ Si Lễ.
【L: Không học phụ đạo? 】
【L: Giận hả? 】
【L: Không thèm để ý tới tôi? 】
【L: OK, tôi sai rồi, lần sau cho dù quần áo em bốc mùi tôi cũng sẽ không động đến nữa, được không? 】
【L: Đã qua hai ngày rồi mà em vẫn còn xấu hổ à?】
Ôn Lê cố gắng hết sức làm lơ Hạ Si Lễ trong hai ngày qua, cho đến buổi trưa nay thì lại bất ngờ đụng mặt cả nhóm ở căng tin.
Thời Diên đang đi phía sau Hạ Si Lễ nói chuyện với Lý Dịch Từ, còn Hạ Si Lễ thì ung dung thong thả đi ở trước cúi đầu xem điện thoại.
Vừa lúc Sầm Khê định gọi bọn họ thì đã bị Ôn Lê nhanh chóng bịt miệng lại, nhân lúc 3 người kia không để ý thì cô đã lén kéo Sầm Khê đi đường vòng.
Lúc lấy cơm Sầm Khê mới hỏi: “Lê Lê, sao lúc nãy cậu lại bịt miệng mình?”
Mãi đến khi Hạ Si Lễ rời khỏi căng tin thì Ôn Lê mới thở phào nhẹ nhõm buông được tảng đá trong lòng: “Mình không nhớ nữa….”
Sầm Khê cũng không để ý lắm, dù sao thì Lý Dịch Từ và mấy người kia cũng đang chuẩn bị rời đi sau khi ăn xong.
Lúc quay lại lớp, hai cô gái đi ngang qua đám nữ sinh đang bàn tán về Hạ Si Lễ.
“Hạ Si Lễ đang chơi bóng rổ đó, cậu có muốn đi xem không?”
“Gần đây hình như bọn họ cứ rảnh rỗi là lại ra sân tập bóng rổ. Nghe nói Tần Khuê bên Chức Cao muốn đấu với họ một trận phải không?”
“Đúng đó, có vẻ đã phát sinh chuyện lớn gì đó, hình như là vì một nữ sinh thì phải.”
“Kệ đi, ai quan tâm đâu? Cuối cùng cũng tới giờ nghỉ trưa, bọn mình cứ đi ngắm Hạ Si Lễ để thư giãn một lát đã.”
Ôn Lê cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện Hạ Si Lễ lại gửi cho cô một tin nhắn.
【L: Đừng trốn nữa, nhìn thấy em từ xa rồi.】
“…”
Cô kiểm tra thời gian thì thấy đó là lúc cô thấy anh ở căng tin, hóa ra anh đang cúi đầu nhìn điện thoại để gửi tin nhắn cho cô.
“Lê Lê.” Sầm Khê nói: “Bọn mình cũng đi xem bọn họ luyện tập đi. Tuần sau là phải đấu với Tần Khuê rồi, xem bọn họ luyện tập ra sao rồi.”
Ôn Lê da mặt mỏng, cho đến bây giờ vẫn còn chút xấu hổ nhưng nhìn Hạ Si Lễ lại giống như đã quên hết chuyện hôm đó.
Cô thở hắt ra một hơi: “Ừm, đi thôi.”
Hai cô gái xoay người đi tới sân thể dục. Vừa đi đến nơi thì Ôn Lê đã nhìn thấy Hạ Si Lễ đang ném một cú vào rổ, các nữ sinh xung quanh đang không ngừng gào thét chói tai.
Sầm Khê nhìn thấy gì đó liền hưng phấn nắm lấy cánh tay của Ôn Lê: “Má ơi, hình như nữ sinh kia muốn đưa nước cho Hạ Si Lễ phải không?”
Ôn Lê sửng sốt, hoang mang nhìn theo hướng Sầm Khê chỉ thì thấy có một nữ sinh đang bước ra từ đám đông, cầm bình nước đi thẳng đến trước mặt Hạ Si Lễ.
Thiếu niên anh tuấn đang lười nhác đứng một chỗ, Thời Diên hào hứng ồn ào khoác vai anh: “Anh Hạ à, có đàn em muốn đưa nước cho cậu kia, mau nhận tấm lòng của người ta đi.”
Tương phản với sự hào hứng trên mặt Thời Diên, biểu cảm trên mặt anh hờ hững lạnh lùng, anh nhướng mắt thì thấy Ôn Lê đang đi tới cách đó không xa, khoé môi anh nhẹ cong lên thành một nụ cười.
Trong nháy mắt anh quay lại đối mặt với nữ sinh kia, cảm xúc trên mặt lạnh như băng, cả người để lộ vẻ cà lơ phất phơ không đứng đắn nhưng ánh mắt lại ngay thẳng sạch sẽ:
“Thật xin lỗi, tôi chỉ nhận nước của bạn gái đưa thôi.”