Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 2: Biết cách viết chưa?




Mấy ngày sau, bài kiểm tra chất lượng đầu năm đến gần, Ôn Lê lại vùi đầu vào ôn tập, thỉnh thoảng khi nghỉ trưa cô cũng cố ý ghé qua căn tin một chút nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối kết thúc vang lên, Ôn Lê thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà. 

Ôn Lê vừa định đứng dậy thì Sầm Khê đã lay lay cánh tay cô nói:

“Trời ạ, Lý Dịch Từ nói có người đập vỡ đèn pha xe máy của Hạ Si Lễ!”

“Nếu muốn sửa thì cũng phải tốn hết mấy vạn tệ lận đó…cũng không biết là ai làm nữa.”

Ôn Lê không khỏi cau mày: “Bãi giữ xe trường mình không có camera.”

Sầm Khê: “Nhất định là cái tên Tống Trì làm rồi chứ không ai khác. Đối đầu trực diện với Hạ Si Lễ không lại nên giở trò sau lưng, thật cạn lời mà.”

“Thôi kệ đi, nhà Hạ Si Lễ cũng đâu có thiếu tiền mà cần chúng ta phải suy nghĩ cho cậu ấy.”

Ôn Lê lơ đãng “Ừ” một tiếng.

Sầm Khê cầm cặp sách lên, trước khi đi còn lấy cái gương nhỏ ra, tỉ mỉ chỉnh lại tóc tai:

“Lê Lê, mình đi trước nhé. Lý Dịch Từ đang đợi mình ở dưới lầu.”

Lý Dịch Từ là thanh mai trúc mã của Sầm Khê, hơn các cô một tuổi, học lớp 12-8cùng lớp với Hạ Si Lễ.

Ôn Lê: “Ừm, cậu đi đường cẩn thận đó.”

Sầm Khê: “Cậu cũng vậy.”

Khi lớp chỉ còn lại ba bốn người, Ôn Lê mới cẩn thận lấy chai hồng trà được giấu trong hộc bàn cả ngày ra.

Phòng học im lặng khiến cho cô vô thức liếc nhìn xung quanh, khi chắc chắn không có ai chú ý cô mới cất chai nước vào cặp, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Về đến nhà, Ôn Lê nhìn thấy bà nội đang thu dọn bìa cứng và chai nhựa thì vội vàng nói: “Bà nội, lát nữa con sẽ dọn dẹp, bà nội vào nghỉ ngơi đi ạ.”

“Bà nội ở nhà cũng không có việc gì làm, chỉ muốn làm chút việc vặt để rèn luyện thân thể thôi.”

Tần Tú Anh lại hỏi: “Lê Lê, sao hôm nay về trễ vậy con?”

Ôn Lê tùy ý để cặp sách trên sofa, dùng dây thừng cột một chồng bìa cứng rất cao rồi đem ra ban công, chai nhựa thì dùng chân dẫm bẹp xong ném vào sọt, động tác của cô vô cùng nhuần nhuyễn.

“Con muốn mua một ít tài liệu nhưng phải đi mấy cửa hàng mới mua được.”

Tần Tú Anh đặt tô cháo lên bàn: “Con mau ăn đi cho nóng.”

Ôn Lê bưng tô cháo lên uống mấy ngụm xong thì lại xuống nhà bếp dọn dẹp, lấy một ly nước ấm đưa cho Tần Tú Anh: “Bà nội, bà nội đừng quên uống thuốc.”

“Bà nội biết mà.”, Tần Tú Anh cười trêu chọc cô gái nhỏ:

“Con mới có bao nhiêu tuổi đâu mà nói nhiều như bà cụ non vậy. Sắp 11h30 rồi, mau tắm rửa nghỉ ngơi ngày mai còn đi học sớm.”

Ôn Lê ngoan ngoãn đáp lại, sau khi tắm rửa xong, cô trở lại phòng ngủ, lấy chai hồng trà cất trong cặp ra, do dự một lúc mới cất vào ngăn bàn.

Cô không nhịn được lại lôi ra uống thêm một ngụm.

Ôn Lê lấy ra mớ đồ linh tinh mới mua như bóng đèn nhỏ, dây thép, bảng điện…bày đầy ở trên bàn.

Cô uốn dây thép thành một cái khung rồi lại dán các bảng điện lại với nhau, phần khó là phải nối mạch điện cho 22 bóng đèn nhỏ, vừa làm cô vừa lật tới lật lui cuốn sách vật lý, làm được một nửa rồi mà vẫn không đâu vào đâu, cô gái nhỏ buồn rầu gãi đầu.

Đồng hồ chỉ hai giờ rưỡi sáng, cuối cùng thì Ôn Lê cũng làm xong “đèn ô tô” theo hướng dẫn, cô nhấn công tắc, “Tách”, cả phòng ngủ sáng như ban ngày.

Cũng không biết Hạ Si Lễ có thích món quà này không, vì suy cho cùng thì cũng không đáng giá là bao.

Ôn Lê cố gắng đè xuống tâm tình thấp thỏm trong lòng mình, lấy ra tấm thiệp nhỏ mới mua, nghiêm túc viết:

Sinh nhật vui vẻ nhé, Hạ Si Lễ.

Chúc anh ngày ngày bình an.

Nghe nói đèn xe của anh bị vỡ, hy vọng cái đèn này có thể dùng tạm được vài ngày.

Một hồi sau, cô lại lấy ra một tấm thiệp mới, nắn nót viết lại 3 dòng kia.

Ôn Lê nằm ở trên giường, tưởng tượng đến cảnh món quà này được trao đến tay Hạ Si Lễ mà trong lòng đều tràn ngập ngọt ngào.

Hôm sau, Ôn Lê ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi nửa tiếng, cô đến bãi đậu xe của trường, đến chỗ xe máy của Hạ Si Lễ thì liền treo quà lên ghi đông xe rồi chạy đi vì sợ có người phát hiện.

Cô vừa quay người bước được vài bước thì từ phía sau đột nhiên có một giọng nói vang lên:

“Bạn học, cái này là của cậu sao?”

Ôn Lê theo bản năng quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Si Lễ thì đầu óc cô trống rỗng.

Anh đứng đó, ngón tay móc vào đèn cái đèn xe lúc lắc qua lại, đôi mắt anh đen láy nhìn cô.

Hai tay Ôn Lê nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, trái tim thiếu nữ của cô đang đập loạn nhịp trong lòng ngực, hai má nóng bừng bừng.

Lòng bàn tay Ôn Lê giờ đây đã đầy mồ hôi, cô gái nhỏ cố gắng hết sức để che giấu giọng nói đang run rẩy:

“Không phải…mình để…“

Hạ Si Lễ cười cười, cũng không biết là có tin lời cô nói hay không.

Trước khi cô quay người rời đi, Hạ Si Lễ lại hỏi cô: “Bạn học, bạn có biết gần đây có chỗ sửa đèn xe không?”

Trong lòng Ôn Lê trầm xuống: “Trên đường Thương Mậu có mấy tiệm đó, cậu đến đó xem thử xem.”

Hạ Si Lễ uể oải nói: “Cám ơn.”

Mãi đến khi bóng dáng anh chạy xe môtô biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Lê mới mới miễn cưỡng quay người đi vào.

Cả ngày hôm nay, ngoài bài giảng thì trong đầu Ôn Lê chỉ toàn suy nghĩ xem Hạ Si Lễ sẽ làm gì với món quà của cô.

Thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy ảo não, khó chịu trong lòng một chút. Phải chi lúc đó cô lấy hết can đảm để đưa trực tiếp cho anh thì tốt biết bao.

Tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, Sầm Khê khoác tay Ôn Lê đi xuống lầu: “Cuối tuần ra ngoài chơi với mình không?”

Ôn Lê lắc đầu: “Mình phải đi làm thêm.”

Sầm Khê: “Thỉnh thoảng cậu cũng nên thư giãn một chút chứ.”

Ôn Lê: “Tối về nhà ôn bài cũng là một loại thư giãn mà.”

Sầm Khê giơ ngón tay cái lên: “Lê Lê quá đỉnh.”

Khóe miệng Ôn Lê khẽ cong.

Đi ngang qua bãi giữ xe của trường, tầm mắt Ôn Lê vô thức tìm kiếm trong từng dãy xe đạp của đám học sinh ngoại trú, học sinh đang tan học cũng đang đẩy xe thành từng đám đông. Giữa biển người, Ôn Lê vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng của Hạ Si Lễ và xe máy của anh không có ở nơi này.

Lòng Ôn Lê chợt thấy trống rỗng, cô cố gắng ép bản thân không nghĩ tới nữa.

Đi tới cổng trường, Sầm Khê nhìn về một hướng đột nhiên kích động:

“Má ơi, không hổ là hoa khôi bên Chức Cao[1] nha, Trang Kiều Nguyên cứ như yêu tinh quấn lấy Hạ Si Lễ không tha.”

Ba chữ Hạ Si Lễ lập tức đưa Ôn Lê trở lại hiện thực, cô sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu lên.

Thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen như buổi sáng, uể oải ngồi trên xe máy, một chân chống xuống đất, miệng ngậm điếu thuốc, ánh đèn đường mờ ảo nhấp nháy bao phủ người anh.

Trang Kiều Nguyên thân hình nóng bỏng, ăn mặc hở hang, cả người dán sát vào Hạ Si Lễ, giọng nũng nịu:

“Em trốn học để ra ngoài tìm anh đó, anh đưa người ta về nhà được không?”

Giữa các ngón tay đẹp đẽ của Hạ Si Lễ là điếu thuốc còn đang cháy dở, cơ thể anh ngả về phía sau, yết hầu cuộn lên xuống vô cùng gợi cảm, môi anh nở nụ cười nhàn nhạt: 

“Không được.”

“Tại sao chứ?”

Trang Kiều Nguyên giận dỗi giậm chân, giọng lại càng nũng nịu hơn: 

“Người ta muốn ngồi sau xe anh mà.”

Hạ Si Lễ thản nhiên liếc nhìn cô ta, ý cười tan dần: “Ai cũng có thể tuỳ tiện ngồi vào xe tôi sao?”

Thời Diên ở kế bên thở dài: 

“Người đẹp ơi, đừng nói là cô muốn ngồi sau xe cậu ta, tôi cũng muốn đây nè.

Chỉ trách anh Hạ chúng ta quý xe hơn bạn, quen nhau lâu như vậy mà tôi còn chưa có được cái vinh dự này nữa là!”

“Người đẹp vẫn không tin tôi à? Hôm qua đèn xe cậu ta không biết bị ai làm vỡ mà hôm nay đã sửa rồi kia kìa.

Đúng là yêu xe như yêu vợ vậy đó.”

Hạ Si Lễ nhướng mày, cười như không cười: “Sao, có ý kiến gì không?”

Thời Diên ngả ngớn: “Nào dám, nào dám.”

Trang Kiều Nguyên dậm chân giận dữ rời đi, khoé mắt cô nàng lúc này đã đỏ hoe.

Ôn Lê cố gắng đè nén cảm xúc đang lên xuống như tàu lượn siêu tốc của mình, cô thu hồi tầm mắt và im lặng bước về phía trước. 

Đột nhiên Sầm Khê hét lên: “Lý Dịch Từ!”

Ôn Lê chưa kịp phản ứng thì đã bị Sầm Khê kéo đi.

Khoảng cách giữa Ôn Lê và Hạ Si Lễ bị kéo gần lại, mỗi lần bước thêm một bước thì trái tim thiếu nữ lại co rút thêm một chút. Lòng Ôn Lê hỗn loạn, cô nghe rõ được nhịp tim của chính mình, giờ phút này cô căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.

Lý Dịch Từ vừa đẩy xe đạp vừa vẫy tay với Sầm Khê.

Thời Diên nháy mắt: “Hai người đẹp này là ai đây, không giới thiệu một chút đi chứ?”

Mặt Lý Dịch Từ đen thui liếc Thời Diên một cái, cậu ta liền biết điều làm một động tác kéo khoá miệng.

Sầm Khê thân thiện lên tiếng trước: “Tụi em học dưới các anh một lớp, em là Sầm Khê lớp 11-3.”

“Ồ không cần Lý Dịch Từ giới thiệu nữa đâu nhỉ.”

Giọng điệu Thời Diên kỳ quái, tay đẩy đẩy Lý Dịch Từ mấy cái, đợi đến khi bị đánh vào gáy một cái thì người này mới chịu nghiêm túc lại: 

“Cứ gọi anh Thời Diên là được, anh học cùng lớp với Lý Dịch Từ và Hạ Si Lễ.”

Ôn Lê chợt cảm nhận được một ánh mắt nào đó đang rơi trên người mình, cô ngẩng đầu thì bắt gặp Hạ Si Lễ đang nghiêng đầu nhìn cô.

Tim cô như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại, nhẹ giọng nói: “Ôn Lê.”

Hạ Si Lễ dập điếu thuốc đang cháy dở, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Ôn Lê một hồi lâu rồi mới uể oải nói: “Hạ Si Lễ.”

Ôn Lê gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Em biết.”

Hạ Si Lễ nhếch khoé môi, nhướng mày đầy hứng thú: “Em biết tôi sao?”

Giọng nói của chàng trai trầm ấm, theo cơn gió nhẹ truyền vào tai cô. Ôn Lê cảm nhận được hai má mình nóng bừng, cô nắm chặt quai cặp, mím môi không biết phải trả lời thế nào.

“Ai mà không biết cậu hả? Cả cái trường này nữ sinh nào cũng biết tới cậu đó được chưa?”

Thời Diên nở nụ cười trêu chọc.

“Nữ sinh quanh tôi ai ai cũng đều bàn tán về cậu ta hết!”

“Nói đến đây mới nhớ, hình như Hạ Si Lễ lại đang được một em gái theo đuổi. 

Biết đèn xe của anh Hạ bị hỏng nên cô bé đó liền ghép các bóng đèn nhỏ để lắp thành một cái đèn thay thế. 

Tiếc là trên tấm thiệp lại không để tên nên không biết là ai, giống nàng tiên ốc quá nhỉ.”

“Mà tôi kiểm tra rồi, bóng đèn đó có tổng cộng 22 bóng đèn nhỏ, chữ chúc bình an trên thiệp cũng có 22 nét. 

Nàng tiên ốc này cũng đỉnh quá đi chứ, mẹ nó vừa giỏi văn vừa giỏi lý.”

“Chỉ tiếc là lão Hạ đây lại không có hứng thú, món quà thú vị như vậy lại ném sang tôi.”

Thời Diên lại tò mò nhìn Hạ Si Lễ hỏi: 

“Anh Hạ không sợ em gái nhỏ biết được sẽ đau lòng à?”

Hạ Si Lễ bật cười, liếc Thời Diên một cái, ánh mắt anh sắc lẹm.

“Không nhận quà mà đã buồn vậy, nếu tôi mà muốn có bạn gái thì chắc phải buồn đến chết mất.”

“Mẹ kiếp, cậu vô tâm thật nha!”

Thời Diên vừa cười vừa mắng Hạ Si Lễ.

Hạ Si Lễ cười tinh nghịch: “Ồ”

Ôn Lê cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn hai cái bóng của cô và anh đang chồng lên nhau. 

Tâm trạng của cô chuyển biến từ hồi hộp khi bắt đầu nhắc đến món quà kia, trái tim thiếu nữ khấp khởi mong chờ rồi lại chuyển sang mất mát, buồn bã.

Nhưng cũng trong thoáng chốc lòng cô vui vẻ trở lại bởi vì như vậy có nghĩa là anh cũng chưa từng nhận quà của ai khác.

Buổi tối, Ôn Lê tắm rửa xong trở về phòng ngủ, cô mở radio lên, radio đang phát chương trình 《Radio Tình Ca》cô thường hay nghe vào lúc 11h tối thứ Năm.

Chương trình vừa bắt đầu thì từ radio đã truyền đến giọng của người dẫn chương trình: 

“Chào buổi tối, tôi là A Triết. Gần đây có rất nhiều thư được các thính giả gửi về cho chương trình, đều là những tâm tư tình cảm trong mùa hạ chí. 

Hôm nay chút ta sẽ cùng đón chào thính giả may mắn Tiểu Bối đến từ Vân Thành nhé.”

“Xin chào anh A Triết, em là Tiểu Bối. Em đã trúng tiếng sét ái tình với một chàng trai, cậu ấy là bạn học cùng trường với em. Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, tính cách vui vẻ, nói chung

đối với em cậu ấy rất hoàn mỹ. 

Em thích thầm cậu ấy nên không ai biết cả nhưng yêu thầm thật sự rất đau khổ.

Anh A Triết, anh nghĩ em nên làm gì đây?”

Ôn Lê chợt cảm thấy đồng cảm với cô bạn kia, cô nằm dài trên bàn học, lòng đau nhói.

“Tiểu Bối thân mến, nếu em thực sự thích cậu ấy thì có thể chủ động thử xem. Biết đâu em sẽ đạt được bước tiến mới thì sao?

Bài hát 《Trốn lên mặt trăng》[2]

dành tặng cho em và dành cho cả những người vẫn còn đang yêu thầm.

Chúc cho các bạn sẽ gặp được những điều tốt đẹp nhất, được cùng người mình thích chạy trốn lên mặt trăng nhé.”

Bài hát của Mayday vang lên từ radio, ca từ bay bổng khắp phòng: 

“Anh là một tên trộm tàn nhẫn 

Trái tim và hơi thở em đều bị anh cướp đi

Anh là hung thủ đã bắt cóc linh hồn em…”



Khi bài nhạc kết thúc, Ôn Lê phát hiện ra trong vở bài tập của cô đã viết đầy 3 chữ “Hạ Si Lễ”.

Anh giống như một tên trộm vậy, dễ dàng đánh cắp trái tim cô.

Sau khi ngẩn ngơ nửa giây, cô ngồi thẳng dậy, xé trang giấy ra vo tròn rồi ném vào thùng rác. Ôn Lê hoảng hốt như thể bí mật cô cất kỹ trong tim đã bị phát hiện.

Một lúc sau, Ôn Lê lại lấy cục giấy ra khỏi thùng rác, dùng một cuốn sách ép phẳng rồi cất vào ngăn kéo.

Cô lắc đầu, tắt radio rồi bắt đầu làm bài tập. Cô tập trung giải đề toán, lúc giải xong thì một tiếng rưỡi đã trôi qua, Ôn Lê mở điện thoại xem giờ thì phát hiện cán bộ môn tiếng Anh Mạnh Chân gửi tin nhắn QQ cho cô: 

【Mạnh Chân: Lê Lê ơi, sáng mai đến lượt mình phải kiểm tra tác phong ở cổng trường nhưng mình có việc đột xuất mất, cậu giúp mình một hôm nhé.】

【Mạnh Chân: Giúp mình nhé, mình sẽ mang bữa sáng cho cậu. 】

Ôn Lê tắt điện thoại di động, đọc lại những từ tiếng Anh đã học hôm nay, trong đầu nghĩ đến lời của người dẫn chương trình A Triết lúc nãy.

Nếu bạn thực sự thích cậu ấy, bạn có thể chủ động thử xem?

Xung quanh Hạ Si Lễ có vô số nữ sinh, cô làm sao có cơ hội chứ?

Ôn Lê thở dài, cuối cùng đồng ý yêu cầu của Mạnh Chân: 

【Được rồi, không cần mang bữa sáng cho mình đâu.】

Vậy thì hãy thử và cho bản thân một cơ hội để được gặp anh ấy nhiều hơn xem sao.



Hôm sau, Ôn Lê đặc biệt sửa soạn hơn mọi ngày, tóc đuôi ngựa buộc cao, nhìn gọn gàng xinh xắn.

Khi cô đến cổng trường, lớp trưởng Trần Thượng đưa cô nón sao đỏ và cuốn sổ trực, ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay cậu lại trực?”

Trần Thượng lúng túng sờ lên lông mày: “Không, ý mình là, không phải lượt cậu trực là tuần sau sao?”

Ôn Lê nói ngắn gọn với Trần Thương về việc Mạnh Chân nhờ cô trực giùm hôm nay rồi đội nón sao đỏ lên và đứng qua một bên.

Đến giờ, học sinh đến trường ngày một đông, ánh mắt cô đảo qua đám đông, hồi hộp chờ đợi.

Mãi đến 7 giờ 25 cô vẫn không thấy được người mình đang đợi, lúc Ôn Lê đóng bút định quay người trở lại lớp học, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi tên Hạ Si Lễ.

Ôn Lê nhìn sang, liền thấy người mà cô hồi hộp chờ suốt nửa tiếng đang chậm rãi bước tới.

Hạ Si Lễ mặc áo phông trắng, quần đùi đen dài đến đầu gối, dáng người rắn chắc khỏe mạnh, tay trái lười biếng vén lại mái tóc tung bay trong gió, trên cổ anh là chiếc tai nghe thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Nhà trường quy định không được sử dụng điện thoại di động, tai nghe và các thiết bị khác điện tử khác. 

Hạ Si Lễ không biết rằng mình đã vi phạm nội quy của trường, trên người anh phảng phất hơi thở của sự tự do.

Lông mi Ôn Lê run lên, cô đột nhiên nghĩ ra một cách, cô thuận tay ném rớt cây bút rồi cúi xuống nhặt, chủ yếu để giả vờ không thấy Hạ Si Lễ đang đeo tai nghe.

Không ngờ lúc cô định nhặt bút lên thì Hạ Si Lễ đã nhặt được rồi.

Đầu ngón tay của hai người chạm nhau ở giữa không trung, đốt ngón tay anh cứng rắn, mang theo hơi ấm.

Tim Ôn Lê như bị giật điện, lỡ một nhịp, toàn thân cô nóng bừng.

“Bạn học này.” Lớp trưởng Trần Thượng đi tới

“Cậu đã vi phạm nội quy trường học.”

Mí mắt Hạ Si Lễ rũ xuống, dáng vẻ mệt mỏi giống như ngủ không ngon giấc, trên sợi tóc trước trán vẫn còn vài giọt nước, chảy dài xuống vầng trán cao của anh.

Anh nghiêng đầu mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng còn có chút khàn khàn: “Tôi vi phạm nội quy gì của trường vậy?”

Ôn Lê vội vàng dời mắt đi nơi khác, không dám nhìn lại.

Trần Thượng nói: “Nội quy trường không cho phép học sinh đeo tai nghe.”

“Ôn Lê, viết tên của cậu ta vào sổ đi.” 

Trần Thượng nói xong thì mới phát hiện bạn cùng lớp của mình có gì đó sai sai nên bước qua gọi cô. 

Bị gọi tên Ôn Lê mới ngẩng đầu, trợn to đôi mắt nhìn Hạ Si Lễ chằm chằm.

Anh vẫn im lặng đứng đó, đôi mắt anh đen láy sáng ngời, bộ dáng rất ngoan ngoãn nghe lời.

Hạ Si Lễ nhìn cô hồi lâu, đột nhiên bật cười: “Tôi tên gì?”

Đầu ngón tay cầm bút của Ôn Lê trắng bệch: “Hạ Si Lễ.”

“Ừ.” Anh hất cằm chỉ vào cuốn sổ ghi chép, “Vậy thì viết vào đi.”

Thấy cô không nhúc nhích, Hạ Si Lễ lại tặc lưỡi, liếc mắt hỏi cô: “Không biết viết sao?”

Mặt Ôn Lê trở nên nóng bừng, cô không ngờ anh lại chủ động để bị ghi tên.

Rõ ràng cô đã cố ý thả anh đi rồi mà!

Hạ Si Lễ nhướng mày, cầm lấy cây bút trong tay cô, cúi người đến gần cô để ghi tên.

Cảm nhận được động tác của anh, lông mi Ôn Lê run run, cô còn không dám cử động chứ đừng nói đến việc nhìn anh, bởi vì khoảng cách giữa hai người đang gần tới mức cô chỉ cần ngẩng lên một chút đã có thể chạm được cằm của anh.

Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương cam quýt thoang thoảng của anh bao quanh chóp mũi cô, Ôn Lê cố gắng kìm nén nhịp tim mình, cầm cuốn sổ trong tay, chăm chú nhìn anh viết gì vào sổ, có lẽ đây là khoảnh khắc mà đời này Ôn Lê khó lòng quên được.

Khi đầu bút lướt qua cuốn sổ, ánh mắt Ôn Lê dần dần dịch chuyển xuống dưới.

Trên ngón áp út của Hạ Si Lễ có một vết bớt hình trái tim màu hồng, vừa xinh đẹp lại vừa ngổ nghịch. Trên cánh tay anh có hai vết sẹo đã cũ, vừa nhìn đã khiến cô thấy sợ.

Chữ viết của Hạ Si Lễ dường như đã được luyện tập trước đó, nét chữ anh cứng cáp, chữ “Lễ” còn có một nét móc ra ngoài rất tùy ý, nét chữ dường như cũng đi đôi với tính cách con người anh, kiêu ngạo và ngang ngược.

“Hạ trong chữ chúc mừng, Si là hy vọng thêm một bộ Ấp, Lễ trong lễ vật.”

Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn cô, một bên mày nhướng lên để lộ ra dáng vẻ tinh nghịch khiến cho Ôn Lê không cách nào rời mắt.

“Biết cách viết chưa?”