Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 14: Cưỡng hôn




Giờ đây khoảng cách giữa anh và cô rất gần, giọng nói anh trầm thấp mang theo vài phần lười biếng khiến cho Ôn Lê có cảm giác như bên cạnh cô có một chiếc loa siêu trầm.

Trái tim Ôn Lê run rẩy.

Hạ Si Lễ vẫn dụi dụi vào người Ôn Lê, cô không dám cử động quá nhiều, cô rũ mắt, qua khoé mắt cô nhìn thấy hàng mi dài cong cong của anh, làn da anh mịn màng, lông mày đậm, còn có chiếc mũi cao thẳng tất cả tạo nên đường nét gương mặt cuốn hút.

“Đẹp trai không?”

Hạ Si Lễ đột nhiên mở mắt, khoé miệng cười xấu xa.

Ôn Lê nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên lúc này cô nhớ lại những lời Lăng Tô Nhiễm đã nói với cô——

“Mũi cao và thẳng thì chắc là rất khoẻ và lâu…”

Mặt cô chợt đỏ bừng, cô muốn đẩy anh ra nhưng nhớ đến tình trạng hiện tại của anh nên đành phải bỏ cuộc.

“Không đẹp.” Cô mím môi thì thầm: “Nhìn cũng bình thường thôi.”

Hạ Si Lễ nhìn hai má cô ửng hồng, tai cô cũng hồng một mảng, cũng không biết là do dị ứng hay là do nguyên nhân gì khác, anh nhìn một lúc thì cười nhẹ: “Tôi như vậy mà em chỉ chấm điểm bình thường thôi à?”

“Người thích tôi phải xếp hàng dài từ Kinh Bắc đến Nam Đàn đó. Mà muốn xếp hàng thì cũng phải được tôi đồng ý mới có thể xếp hàng đó. Ôn Lê, em hiểu tôi nói gì không?”

Nghe anh nói mà lòng Ôn Lê chợt thấy hoảng loạn, tim cô đập điên cuồng, cô vô thức phản bác: “Em không thích anh.”

Ôn Lê quay đầu nhìn chỗ khác, cổ bỗng nhiên bị một bàn tay rắn chắn tóm lấy, anh dùng lực ép cô quay lại nhìn vào mắt anh.

Mắt Ôn Lê đột nhiên chạm phải gương mặt sắc bén của anh, khoảng cách giữa hai người chỉ có một tấc, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn thẳng vào cô, trong nháy mắt Ôn Lê tưởng chừng mình đã rơi vào vòng xoáy bất tận của riêng mình anh.

Ôn Lê bị ánh mắt của anh làm cho đông cứng tại chỗ, cô trợn mắt, lông mi run rẩy, trái tim đập mạnh hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Hạ Si Lễ cong khoé môi, giọng điệu xấu xa lưu manh vô cùng: “Nào, nhìn gần hơn đi.”

Sau gáy cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, Ôn Lê không ngờ ngay cả khi bị bệnh thì anh vẫn có thể mạnh mẽ như vậy.

“Tôi vậy mà cũng không lọt được vào mắt em.” Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn kiêu ngạo: “Ôn Lê, em cũng kén chọn quá rồi đó.”

Ôn Lê bị ép nhìn thẳng về phía Hạ Si Lễ, mặt cô đỏ bừng rũ mi chậm rãi gật đầu: “Tìm bạn trai đương nhiên phải chú ý một chút, lỡ đâu tìm được người xấu thì khổ…”

Hạ Si Lễ  nhướng mày chế nhạo: “Em đang gián tiếp nói tôi là người xấu à?”

Giây tiếp theo anh rầu rĩ khẽ cười một tiếng, sắc mặt anh rất bình tĩnh, Ôn Lê mơ hồ không hiểu anh cười cái gì.

Cô ngẩng đầu lên, trước mắt cô bàn tay to lớn của chàng trai cong lên, anh duỗi ngón áp út gõ nhẹ lên trán cô.

Lực đạo vừa phải, Ôn Lê không đau nhưng khi tay anh chạm vào da cô lại khiến cho trái tim ngứa ngáy nhảy múa.

Anh đứng dậy bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Không còn cảm nhận được hơi thở của ai kia xung quanh mình khiến Ôn Lê cảm thấy có chút mất mát.

Cô theo sát phía sau Hạ Si Lễ và thấy sắc mặt anh tốt lên đôi chút thì trong lòng mới thấy nhẹ nhõm vài phần.

Sau khi uống thuốc và tiêm thuốc hạ sốt thì cũng đã 7 giờ sáng.

Đi được nửa đường, Hạ Si Lễ lại đổi nước lạnh trong bình thành nước nóng rồi đưa cho cho Ôn Lê, sau khi chườm đến ba bốn bình nước nóng thì cơn đau ở bụng dưới mới dần dần biến mất.

Bình minh vừa lên thì những người còn lại trên núi cũng đều đã xuống núi, chuyến leo núi Thanh Dã vậy mà đã kết thúc chỉ sau một ngày.

“May mà cậu không sao, làm mình sợ quá đi.” Sầm Khê ôm Ôn Lê, “Thân thể của cậu thật sự rất yếu, phải chú ý chăm sóc bản thân.”

Ôn Lê áy náy nói: “Thật xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng. Vì em mà thác nước chưa xem, sao cũng chưa kịp ngắm nữa…”

Thời Diên xua tay: “Có gì đâu, lần sau chúng ta cùng nhau xem là được.”

“Vậy chúng ta hẹn nhau đi du lịch mừng tốt nghiệp nha? Sau khi bọn anh thi xong đại học, đợi em và Sầm Khê được nghỉ hè thì chúng ta lại đi.”

Ôn Lê: “Được.”

Cô nói thêm: “Vậy trưa nay em mời mọi người ăn cơm nha.”

Nghe vậy, Hạ Si Lễ liếc cô một cái rồi nói: “Mình đồng da sắt nhỉ, thấy em khoẻ ghê đó.”

Ôn Lê nghe được giọng điệu châm chọc của anh, xấu hổ lỗ tai đỏ bừng.

Lăng Tô Nhiễm mỉm cười: “Hôm nay em và A Xa đều đang không khỏe. Cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi. Hay là ngày mai chúng ta hẹn nhau ăn cơm một bữa trước khi Cận Tư Tự và tôi trở về Kinh Bắc đi?”

“Về sớm vậy sao?”

“Bọn tôi phải xin nghỉ phép đó. Đợt lễ này Kinh Bắc chỉ cho nghỉ có 2 ngày thôi.”, Cận Tư Tự nói.

“Đây chính là sự khác biệt giữa Kinh Bắc và thị trấn nhỏ sao? 

“”Aida, quay về cũng đúng, tự nhiên nhớ ra còn mười mấy đề luyện tập chưa làm.”

“…”

Nhắc tới mớ bài tập được giao trong đợt lễ này khiến cho vai của đám trẻ rũ xuống, tâm trạng bỗng chốc không còn vui vẻ nữa.



Về đến nhà, Tần Tú Anh nhìn thấy mặt Ôn Lê đỏ bừng, bà vội bỏ dở việc đang làm chạy tới hỏi Ôn Lê chuyện gì đã xảy ra.

Ôn Lê kể lại gắn gọn việc cô bị dị ứng với độ ẩm trên núi, Tần Tú Anh thở phào nhẹ nhõm khi biết không có gì nghiêm trọng.

Ôn Lê về phòng, khi nhìn vào gương thì cô sững sờ trong giây lát, cô xấu hổ đưa hai tay ôm mặt.

Tại sao lúc đó Hạ Si Lễ lại nhìn cô với vẻ mặt vô cảm như vậy, vì trên mặt cô đang nổi đầy mẩn đỏ sao?

Rửa mặt xong, Ôn Lê càng nghĩ càng xấu hổ, lăn lộn trên giường mấy vòng rồi mới chịu thiếp đi.

Sáng hôm sau, Ôn Lê vẫn thức dậy đi làm thêm như thường lệ. Sau một đêm nghỉ ngơi thì vết mẩn ngứa đã đỡ hơn rất nhiều nhưng cơ thể thì vẫn còn yếu ớt thấy rõ.

Cô đeo khẩu trang, đeo túi đi xuống lầu, khi nắng mai buổi sớm chiếu vào mắt, Ôn Lê nhìn thấy thân ảnh quen đang đứng trước kho than.

Hạ Si Lễ khoác một cái áo khoác bóng chày màu nâu, anh đứng dựa vào tường yên tĩnh, cúi đầu nhìn điện thoại di động, khuôn mặt lạnh lùng, quai hàm căng chặt, cũng không biết anh đang nghĩ gì. 

Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt lên, ánh mắt anh sâu thẳm thẳng thắn nhìn Ôn Lê.

Ôn Lê ôm ba lô, cặp sách nặng trĩu nhưng trong lòng cô thì thấy khoan khoái nhẹ nhàng.

Hạ Si Lễ sải bước đi tới, một tay cầm lấy balo của cô: “Không trốn tôi nữa à?”

Ôn Lê hai má nóng bừng, nhỏ giọng nói: “Em không trốn.”

Hạ Si Lễ nhẹ giọng “a” một tiếng: “Ừm, không trốn.”

Anh lấy từ trong túi áo khoác bóng chày ra một chai sữa chua vị dứa đưa cho cô.

Sữa chua hôm nay khác mọi hôm một chút, vẫn còn rất ấm.

Đầu ngón Ôn Lê tay khẽ run lên, trong mắt có chút cay cay.

Cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, đưa cho anh một quả trứng trong tay: “Mới luộc.”

Hạ Si Lễ nhướng mày, trong mắt toàn là ý cười ngả ngớn: “Đặc biệt làm cho tôi?”

Ôn Lê khẽ giật mình, cô tránh ánh mắt của anh: “Không phải, em tự luộc để ăn sáng.”

Hôm nay cô không xuống lầu sớm, cũng không xuống muộn, cô âm thầm muốn thử vận may một chút ai ngờ Hạ Si Lễ lại thật sự đến đón cô.

“Được.” ánh mắt Hạ Si Lễ nhìn cô đầy ẩn ý, anh bóc trứng ra cho vào miệng, “Công chúa nói sao thì nghe vậy.”

Hạ Si Lễ chỉ thoải mái nói vài câu mà gương mặt nhỏ của Ôn Lê dưới lớp khẩu trang kia đã đỏ bừng.

Quả nhiên Hạ Si Lễ rất giỏi trong việc trêu ghẹo các cô gái. Nghĩ đến bên người anh luôn có ong bướm vây quanh, khó trách được anh sẽ thỉnh thoảng buông lời đôi lời trêu ghẹo.

Khi đang đi bộ đến chỗ làm thêm thì điện thoại di động của Ôn Lê vang lên tiếng thông báo của QQ.

Cô vô thức nhìn sang một bên thì thấy Hạ Si Lễ vừa cất điện thoại di động vào túi, anh thản nhiên nhìn cô, cong khoé môi cười cười: “Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi đâu có điện thoại di động.” 

“…”

Ôn Lê liếm khóe môi, trong lòng dâng lên một dự cảm. Cô bấm mở QQ, trên màn hình là ảnh đại diện màu đen với tên người dùng có một chữ “L” quen thuộc.

Tin nhắn kết bạn: 【Chấp nhận kết bạn hay không?】

Tin nhắn do Hạ Si Lễ gửi, giọng điệu vẫn kiêu ngạo không khác gì thường ngày.

Tim Ôn Lê đập thình thịch, ánh mắt nhìn về phía anh, Hạ Si Lễ đối mắt cùng cô, ngón tay gõ gõ vào vào điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên, giống như đang uy hiếp cô.

Anh nhìn cô một lúc lại cúi đầu mỉm cười, đầu ngón tay gõ gõ vài chữ trên màn hình.

Cùng lúc đó, âm báo QQ lại vang lên.

Ôn Lê liếc nhìn anh, ánh mắt của người này khiến cô đỏ mặt, chú nai nhỏ trong lòng cứ nhảy nhót không ngừng.

Tin nhắn kết bạn: 【Không chấp nhận là tôi cưỡng hôn em đó, tin không?】

Ôn Lê rõ ràng nhìn thấy sự thích thú trong mắt Hạ Si Lễ, cô lắp bắp nói: “Anh…anh là cái đồ lưu manh!”

Hạ Si Lễ đang nghịch điện thoại, anh chợt khựng lại hai giây rồi thực sự sải bước về phía Ôn Lê, anh bước về phía cô với khí thế bức người.

Gương mặt anh lạnh lùng, sự kiêu ngạo hoang dã như đã thấm sâu vào tận trong xương tuỷ anh.

Ôn Lê sợ đến mức vội vàng bấm chấp nhận rồi bỏ chạy trối chết.

Cô chạy thẳng một đường tới chỗ làm thêm, tim vẫn đang còn đập thình thịch đinh tai nhức óc.

Màn hình điện thoại sáng lên.

Hình đại diện màu đen của Hạ Si Lễ đã được đổi thành bóng lưng lạnh lùng của một thiếu niên.

【L: Nhát gan vậy?】

Mặt Ôn Lê nóng lên:【 Anh quản được em chắc?! 】

Chưa đầy một giây sau bên kia đã đáp lời:【Yo, còn hung dữ nữa, sợ quá đi ~ 】

Ôn Lê: “…”

Hạ Si Lễ, cái người này quá xấu xa!