Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 5-5: Thế giới nhỏ của chúng ta (5)




Type: Di Di

Si Nhan không nhịn được cười, cắn anh một cái, “Không biết xấu hổ!”.

Ôn Hành Viễn cười khẽ, cúi xuống bên tai cô thì thầm, “Nếu như không phải là thấy em bị ốm, anh còn càng không biết xấu hổ hơn đấy”.

Nhéo một cái bên eo anh, Si Nhan gối đầu lên cánh tay Ôn Hành Viễn, khẽ giọng, “May mà anh đến, nếu không em sẽ cảm thấy bản thân như một đứa trẻ bị bỏ rơi”.

Ôn Hành Viễn đau lòng ôm chặt lấy cô, “Có phải là tối qua bị trúng gió ở bên ngoài không?”, mấy giờ cô rời khỏi quá bar, mấy giờ cô mới về đến nhà, lòng anh rõ ràng.

“Ở bên ngoài gió thổi lạnh, sau đó em lại ngủ trên sô pha, sáng tỉnh dậy bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người”, Si Nhan báo cáo tình hình đúng sự thật, cuối cùng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, hỏi bằng giọng điệu sợ hãi, “Có phải anh lại muốn tức giận rồi không?”.

“Anh không nên tức giận sao?”, Ôn Hành Viễn xụ mặt hỏi vặn lại, giận cô lớn thế này rồi còn không biết chăm sóc bản thân.

Si Nhan lại lý giải thành một tầng nghĩa khác. Cô giận dỗi thoát khỏi vòng ôm của anh, trở mình đưa lưng về phía anh. Sau đó, nghe thấy anh thở dài, cơ thể nóng bỏng dán vào lưng cô, “Em ngoan ngoãn uống thuốc, nếu nhanh khỏi anh sẽ không giận nữa”.

Si Nhan húc khuỷu tay vào anh.

Ôn Hành Viễn khẽ cười.

Trận cảm này của Si Nhan, ban đầu cô còn miễn cưỡng ngủ ngon giấc, đến nửa sau, cô bắt đầu không ngừng trở mình, ho ngày một dữ dỗi, khuôn mặt đỏ bừng.

Ôn Hành Viễn tỉnh dậy mặc quần áo, khẽ lắc cô, “Tiểu Nhan?”.

Si Nhan dụi mắt, đưa tay ra khỏi chăn giơ về phía anh, “Hành Viễn”.

Tay trái của anh nắm lấy tay cô, tay phải sờ lên trái cô, “Sao em lại nóng thế này? Dâỵ thôi, chúng ta đến bệnh viện”.

Người Si Nhan mềm nhũn, yếu ớt nói, “Em khó chịu”.

Ôn Hành Viễn rút tay ra đến phòng khách, lúc quay trở lại đã xốc chăn lên mặc áo cho cô, lại bọc áo khoác của mình bên ngoài người cô.

Cơ thể bỗng nhiên bay lên không, Si Nhan váng vất tựa vào lòng anh, “Anh muốn làm gì vậy?”.

Ôn Hành Viễn không khỏi phân trần, bước ra ngoài, “Đến bệnh viện”.

“Em không đi”, Si Nhan bắt lấy cánh tay anh, cổ họng đã khàn.

Ôn Hành Viễn cúi đầu hôn lên phần trán nóng rực của cô, “Ngoan nào”.

Sự lo lắng của anh không cần nói cũng rõ ràng, Si Nhan ngoan ngoãn ngậm miệng lại, để mặc anh ôm xuống tầng. Trong taxi, Si Nhan như con mèo nhỏ rúc vào lòng anh, hơi thở nam tính đặc trưng của anh xuyên qua làn vải mỏng phả vào cánh mũi cô, vây bọc lấy cô, thể hiện sự ấm áp tự đáy lòng. Si Nhan an tâm dựa vào người anh, hít hà mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh, mắt đã ướt rượt.

Đến bệnh viện, Ôn Hành Viễn chạy đôn chạy đáo đăng ký, khám bệnh, lấy thuốc, cuối cùng cũng vẫn là anh bế Si Nhan lên giường bệnh.

Si Nhan nằm trên giường, giọng yếu ớt an ủi anh, “Em không sao đâu, anh đừng lo lắng”.

Ôn Hành Viễn đưa tay ra vén lọn tóc xõa trên trán cô, “Nhắm mắt lại ngủ một lát đi, đợi truyền dịch xong anh sẽ gọi em dậy”.

Lúc này, ánh sáng êm dịu của ngọn đèn chiếu vào mắt anh, khiến ngũ quan vốn đã anh tuấn mê người càng thêm phần cao quý, anh tuấn, Si Nhan ngắm đến mê mẩn. Ôn Hành Viễn lại tưởng cô không được khỏe, càng lo lắng hơn, “Sao vậy? Có phải là rất khó chịu không?”.

Si Nhan cười lắc đầu, đưa bàn tay trong chăn ra nắm lấy tay anh, khẽ giọng nói, “Em chỉ cảm thấy có một người bạn trai tốt thế này, rất áp lực”.

Ôn Hành Viễn thoáng sững sờ, sau đó cong môi, “Cuối cùng đã phát hiện ra sức hấp dẫn của anh rồi chứ gì?”, thấy Si Nhan bĩu môi trách anh, anh nắm lấy tay cô, “Anh si tình lắm, đuổi cũng không chạy đâu. Đợi em ngủ dậy sẽ để em nhìn cho đã thì thôi, giờ thì ngoan ngoãn ngủ đi, nhé?”.

Bên môi là nụ cười mỉm, Si Nhan nghe lời nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Truyền nước xong từ lúc nào, cô hoàn toàn không hay biết. Giấc ngủ này cô ngủ vô cùng sâu, vô cùng yên bình. Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, còn cô đang nằm trên giường ở nhà.

Si Nhan ôm lấy chăn ngồi dậy, khẽ gọi, “Ôn Hành Viễn?”.

Ôn Hành Viễn đang ở phòng khách, nghe thấy tiếng cô gọi vội vàng cúp máy bước vào, “Em tỉnh rồi à?”, anh sờ lên trán cô, xác định cô đã giảm sốt, “Sao lại dậy thế? Em ngủ thêm một lát nữa đi”.

Si Nhan làm nũng, “Anh không có đây, em không ngủ được”.

“Anh có thể coi đây là một lời mời gọi hay không?”, Ôn Hành Viễn nhìn cô, dần nở nụ cười.

Lời nói này quá mờ ám khiến Si Nhan không khỏi nhớ lại cảnh thân mật của hai người ngày hôm qua, khuôn mặt đã giảm sốt lại bắt đầu đỏ lên, cô quay đầu thấp giọng nói, “Ai muốn mời gọi anh, hơn nửa giường bị anh độc chiếm hết cả”.

Ôn Hành Viễn ôm cô hôn nhẹ một cái, “Là giường của em nhỏ quá, đợi sau này đổi chiếc to hơn”.

Si Nhan đỏ mặt đẩy anh ra, “Anh nói linh tinh gì thế, một mình em ngủ là đủ rộng rồi”.

“Em nỡ lòng để anh ngủ ở sô pha à?”, Ôn Hành Viễn tựa sát vào mặt cô, thân mật kéo cô vào lòng, “Có đói không? Anh nấu cháo trắng với trứng vịt bắc thảo cùng thịt nạc đấy, em có muốn ăn không?”.

Người nào đó đang cảm thấy bụng đói cồn cào lập tức bày tỏ, “Có ạ”.

Dạ dày của Si Nhan cũng lớn, ăn hết ba bát cháo lớn, Ôn Hành Viễn lại chỉ ăn hai thìa, đã ngồi bên cạnh uống cà phê.

No bụng rồi, Si Nhan mới sực nhớ ra, “Mấy giờ rồi anh, em còn phải đi làm nữa”, dứt lời, người đã nhảy xuống ghế.

“Bình tĩnh ăn cháo của em đi, anh đã gọi điện thoại xin nghỉ giúp em rồi”, Ôn Hành Viễn ngẩng đầu trừng mắt với cô, “Anh không nuôi nổi em hả?”.

Si Nhan không chịu yếu thế trừng mắt lại, “Ai cần anh nuôi chứ?”.

“Thế em muốn để ai nuôi?”, Ôn Hành Viễn cũng nổi cơn càn quẩy, đặt tách cà phê trong tay xuống, nhìn cô chằm chằm.

Trừng mắt nhìn nhau một hồi, Si Nhan lườm anh, tỏ vẻ “dù sao cũng không cần anh nuôi”, sau đó cô lại cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Đến khi bụng no căng, anh vẫn không nói một lời, chỉ ngồi phía đối diện đọc báo, dáng vẻ tỏ rõ không muốn đếm xỉa tới cô.

Ngẫm nghĩ một lát, cô chủ động cất tiếng hỏi, “Ôn Hành Viễn?”.

“Nói đi”, tờ báo che khuôn mặt anh, Si Nhan không nhìn thấy nét mặt anh.

Cô nhịn cười, lại gọi một tiếng, “Ôn Hành Viễn”.

Đặt tờ báo xuống, Ôn Hành Viễn nheo mắt nhìn cô.

Si Nhan cười khì khì, “Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi”.

“Lại có sức sống rồi phải không?”, Ôn Hành Viễn thong dong đứng dậy, “Anh nhớ chúng ta còn đại sự chưa làm, đúng không nào?”, cố ý nhấn giọng ở chữ “đại sự”, trước khi cô chạy trốn anh bèn cúi người bế thốc cô lên.

“A! Mau bỏ em xuống, có chuyện gì từ từ nói”, Si Nhan vùng vẫy, hai tay chắn trước ngực anh.

“Làm xong rồi nói”, Ôn Hành Viễn đè thấp giọng xuống, đôi mắt như cười như không lộ vẻ nguy hiểm.

Đầu óc của Si Nhan bỗng chốc chao đảo, cô “chập điện” rồi.

Kịch liệt từ chối, có đôi phần dối lòng. Nhiệt liệt đáp trả, quá ư thẹn thùng.

Quả thực là khó xử.

Ôn Hành Viễn thấy hai tay cô túm chặt lấy áo sơ mi của anh, vùi mặt vào lòng anh không dám nhìn, anh cười vang, “Sợ rồi chứ gì? Sau này em còn dám cãi anh nữa hay không hả?”.

Hóa ra là trêu chọc cô? Hại cô bối rối như thế. Si Nhan dữ dằn vùng khỏi cái ôm của anh, từ trên giường bật dậy, giơ móng vuốt tìm nơi ra tay trên người anh, “Trận này, không đánh không được rồi”.

Mấy tình huống thế này, không phải sở trường của Ôn Hành Viễn. Cho nên, anh đưa cánh tay dài ra, túm lấy móng vuốt của con sói nhỏ nào đó, “Mưu sát chồng hả, không thể dịu dàng hơn chút hả?”.

Si Nhan không tự lượng sức cùng anh phân tranh cao thấp, “Chồng cái gì, anh còn chưa có giấy phép hành nghề đâu!”.

Ôn Hành Viễn phá lên cười, “Không có giấy phép hành nghề mà vẫn hành nghề là chuyện chẳng có gì lạ nhé!”.

Càng nói càng kỳ quái. Si Nhan thấy anh không buông lỏng tay, cô đảo mắt, nảy ra ý hay.

Một giây sau, cô nhăn mặt, “Ây da…”.

Ôn Hành Viễn quả nhiên mắc mưu, buông tay ra ôm cô vào lòng, “Sao vậy? Em đau ở đâu à?”.

“Không đau ở đâu hết”, Si Nhan cười hì hì, hai tay nhanh lẹ vươn tới nách anh, ra tay ngay yếu điểm trên người anh.

Ôn Hành Viễn cười, ôm cô lên, “Cô nàng tinh quái, ỷ vào việc anh thương em phải không, hử?”.

Hai chân Si Nhan co quắp vào eo anh, hai tay thân mật ôm lấy cổ anh, giống như con chuột túi cả người đu trên người anh, “Ôn Hành Viễn, em biết mình thích anh ở điểm nào rồi”.

Ôn Hành Viễn mặt mày tươi cười, bặm môi nhìn cô, háo hức chờ đợi đáp án của cô.

Nhìn nụ cười tựa gió xuân tháng Ba của anh, lòng Si Nhan trở nên ấm áp, khẽ vui mặt lên cổ anh, thấp giọng nói, “Em thích anh thương yêu em nhưng lại không nuông chiều em, không nuông chiều em nhưng lại cưng chiều em, cưng chiều em nhưng lại thích ức hiếp em, ức hiếp em nhưng lại có thể khiến cho em vui”.

Lại có cả bài vè bày tỏ tình yêu? Nếu như không phải là giọng điệu của Si Nhan hết sức nghiêm túc, Ôn Hành Viễn còn tưởng rằng cô cố ý trêu chọc anh.

Tổng Giám đốc Ôn phải suy ngẫm một hồi mới hiểu, “Đó là vì anh muốn nhìn thấy em cười. Không chỉ là vì nụ cười của em rất đẹp, còn bởi vì lúc em cười, chứng tỏ em vui vẻ và hạnh phúc”.

Trong lòng rõ ràng là cảm động, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, Si Nhan cố ý xuyên tạc ý của anh, “Anh gián tiếp nói dáng vẻ em không cười thì xấu xí phải không?”, dứt lời, cô còn dùng ngón tay chọc vào ngực anh, giọng điệu cố ý lộ ra vẻ bất mãn.

“Không phải anh nói rồi sao, anh thích người xấu, không xấu quyết không yêu”, Ôn Hành Viễn khẽ cắn vành tai của cô, “Nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem nào”.

“Gián tiếp nói dáng vẻ em không cười thì xấu xí.”

Ôn Hành Viễn đè cô ngã xuống giường, “Xem ra không làm chút gì đó, em sẽ không nghe lời. Có nói hay không? Hử?”.

“Câu nào hả, lời hay không nói hai lần…”, mọi sự bướng bỉnh, vào lúc bàn tay to lớn của Ôn Hành Viễn phủ lên ngực cô, đã bắt đầu tan rã, Si Nhan dịu giọng xin tha, “Được rồi, em nói em nói, em thích anh”.

Năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng thì anh đã đợi được một câu “thích anh” của cô, không uổng công anh thật tâm chờ mười năm.

Ôn Hành Viễn đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt cô, quyến luyến khẽ khàng vuốt ve, đôi mắt đem láy dần dần ánh lên vẻ ướt át, giọng nói khàn khàn, “Tiểu Nhạn, anh yêu em!”.

Đôi mắt ướt lệ trong thoán chốc của anh khiến Si Nhan bỗng dưng cảm nhận được mười năm chờ đợi cực khổ mà Ôn Hành Viễn đã trải qua khiến lòng cô dậy lên niềm đau. Bất giác, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống. Đưa tay lên vỗ về khuôn mặt anh, cô nghẹn ngào, “Em biết, em đều biết cả”.

Ôn Hành Viễn cúi người, vùi mặt vào tóc cô, ôm lấy cô.

Si Nhan ôm lấy anh, khẽ giọng nói, “Em quay về thành phố A được không?”.

Ôn Hành Viễn tỏ ra bất ngờ với quyết định của cô, anh bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, xác nhận cô không trêu đùa, “Em nói thật sao, về thành phố A?”.

Si Nhan đề nghị, “Hoặc là anh từ chức Tổng Giám đốc ở Ôn Thị, chúng ta sống ở thành cổ?”.

Ôn Hành Viễn ôm chặt cô, hệt như đứa trẻ ôm lấy con gấu bông mà mình yêu thích, cười nói, “Như vậy cũng được, nhưng em phải bao nuôi anh, một tháng cho anh năm mươi nghìn tệ tiền tiêu vặt, anh mới đồng ý”.

“Năm mươi nghìn tệ tiền tiêu vặt?”, Si Nhan đấm vào lưng anh, “Là bắt em bán thân phải không?”.

Ôn Hành Viễn bày mưu tính kế giúp cô, “Em lấy thân báo đáp, anh chuyển tài khoản ngân hàng thành tên em, bao nuôi anh đến một trăm tuổi không thành vấn đề, có cần cân nhắc thêm không?”, vừa nói tay anh đã không an phận tiến vào trong áo cô.

Si Nhan giữa tay anh lại, “Còn muốn bao nuôi đến một trăm tuổi nữa? Có gì mới mẻ hơn không? Không đúng, quả nhiên là ‘vô gian bất thương(*)’, lăn qua lộn lại, tài khoản ngân hàng vẫn là của anh phải vậy không?”.

(*)Không gian trá thì không thể kinh doanh.

Ôn Hành Viễn cười vang, đắc ý vênh vang, “Không có chút khôn ngoan và tâm cơ, liệu có thể gánh vác nổi một tiếng ‘Tổng Giám đốc Ôn’ của người khác không? Cô nàng ngốc nghếch, lại bị lừa rồi!”.

Người sáng lập ra Quảng cáo Cừu Duy là Cảnh Thu Minh, người phụ trách của công ty con Vân Nam là em trai song sinh của anh ta, Cảnh Đông Minh. Nếu không phải là Cảnh Đông Minh rất ưu ái Si Nhan, cũng đánh giá cao năng lực của cô thì Ôn Hành Viễn sẽ không dễ dàng giao toàn quyền quảng bá của Hoa Đô cho họ phụ trách, để họ kiếm tiền triệu mỗi năm. Cho dù Cừu Duy có thực lực, cho dù năng lực của Tạ Viễn Đằng quả thực rất mạnh, thì anh vẫn luôn có sự lựa chọn tốt hơn. Chỉ là, mối quan hệ tế nhị ấy không ai hay biết, bao gồm cả anh em nhà họ Thu..

Vốn dĩ là Si Nhan có thể thuyên chuyển công tác sau khi quay về thành phố A, nhưng khi cân nhắc đến chuyện phải ở cùng một tầng văn phòng với Tạ Viễn Đằng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cô quyết định xin thôi việc. Đương nhiên, không phải Si Nhan vẫn để tâm chuyện giữa Tạ Viễn Đằng và Hàn Nặc, chỉ là cô cảm thấy không cần thiết phải khiến nhau mất vui.

Mấy vấn đề khúc mắc dễ khiến người ta phải lúng túng thế này, có lúc không phải cứ qua đi rồi là có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ôn Hành Viễn không hề can thiệp vào sự lựa chọn của Si Nhan. Dù sao thì đối với anh mà nói, việc cô quày về thành phố A đã là tin mừng rồi.

Đến chiều, bệnh cảm của Si Nhan đã đỡ nhiều. Ôn Hành Viễn thấy sắc mặt cô tốt hơn, mới yên tâm phần nào. Anh nói cho cô biết Si Hạ vừa gọi điện đến, nhắc cô gọi qua đó báo cho anh trai yên tâm. Si Nhan mở máy, nhận được một tin nhắn mới, đọc xong cô vội vàng gọi điện thoại cho Si Hạ, cảm xúc có phần thay đổi.

Trong bữa tối, đối diện với sự đãng trí của cô, Ôn Hành Viễn cất giọng hỏi, “Em đang nghĩ gì vậy, hết cơm rồi kìa!”.

Si Nhan nhìn bát cơm sạch nhẵn, cười có vẻ miễn cưỡng, “Không có gì”.

Ôn Hành Viễn nhìn xoáy sâu vào cô, không hỏi đến cùng, “Ở nhà một ngày rồi, lát nữa em có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”.

Si Nhan không đồng ý, cũng không phản đối, chỉ là cô ăn mà chẳng cảm thấy có mùi vị gì. Sau đó, thừa lúc Ôn Hành Viễn đi nhận điện thoại, cô nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa. Trong lúc ngồi đợi anh ở phòng khách, cô liên tục nhìn đồng hồ.

Ôn Hành Viễn có vẻ không chú ý đến động tác nhỏ của cô, cầm áo khoác lên để cô mặc, ôm cô ra khỏi nhà, “Đi thôi, Từ Lương nói quán bar không có ai, chúng ta qua đó ngồi”.

Thấy Ôn Hành Viễn không có ý cầm chìa khóa xe, trước khi ra khỏi cửa, Si Nhan không nhịn được nói, “Mình đi xe nhé?”.

Từ nhà đến quán bar nếu đi xuyên qua ngõ sẽ gần hơn, lái xe ngược lại phải đi đường vòng. Ôn Hành Viễn lập tức hiểu ra cô muốn đi đâu.

Ánh mắt dừng trên người cô vài giây, Ôn Hành Viễn quay người cầm chìa khóa xe. Trên đường đi, Si Nhan mấy lần định nói gì đó rồi lại thôi. Vào lần thứ ba cô nhìn đồng hồ, Ôn Hành Viễn bèn quay vô lăng, lái xe trên đường cao tốc đến sân bay.

Si Nhan nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, lòng cô thấp thỏm không yên.

Ôn Hành Viễn nhìn về phía trước, giọng nói hơi lạnh lùng, “Chuyến bay cuối cùng là chín rưỡi, còn một tiếng đồng hồ nữa, vẫn kịp”.

Si Nhan cắn môi, “Em…”.

Song, lời nói của cô bị Ôn Hành Viễn cắt ngang, “Từ lúc xem tin nhắn, tâm trạng của em đã hốt hoảng, muốn đi tiễn phải không? Buổi sáng mới nói thích anh, giờ đã bày ra dáng vẻ không buông bỏ được, em hối hận vẫn còn kịp đấy”, anh nói ra một tràng dài, sau đó dừng xe, nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh tanh.

Anh trước giờ chưa từng nổi nóng, Si Nhan nhất thời không chịu đựng nổi, cô mở miệng, cuối cùng lại không nói gì.

Cơn giận của Ôn Hành Viễn càng tăng vọt, anh xoay vai cô lại, bốn mắt nhìn nhau, “Nhìn anh đi”.

Nghênh đón ánh mắt của anh, mắt Si Nhan như được bao bọc bởi một màn sương.

“Anh có thể không để tâm chuyện em nhắc đến cậu ta ở trước mặt anh, thậm chí có thể nhẫn nhịn vì hiện giờ em chưa thể quên được cậu ta, nhưng Tiểu Nhan, đừng cố tình che giấu bất cứ điều gì trước mặt anh, anh không chịu nổi chuyện em lừa dối anh.”

Si Nhan cảm thấy tủi thân, phản bác, “Em không có”.

Ánh mắt của Ôn Hành Viễn như điện, giọng điệu như băng, “Vậy em nói cho anh biết tại sao em cứ nhìn đồng hồ mãi? Nếu như có chuyện gì cần làm gấp, giờ anh sẽ đưa em qua đó”.

Si Nhan không biết phải phản bác thế nào, nước mắt tuôn rơi.

Ôn Hành Viễn trầm lặng trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn khởi động xe.

Một đường vội vã.

Mãi đến sân bay, hai người vẫn không ai lên tiếng.

Xe dừng, Ôn Hành Viễn đặt hai tay trên vô lăng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài đến thẫn thờ. Si Nhan chần chừ một lát, đẩy cửa xe ra.

Khi bóng hình cô khuất dạng, tay Ôn Hành Viễn đấm mạnh lên vô lăng.

Bên cửa kiểm tra, Hàn Nặc vẫn chờ đợi.

Đã đến lúc phải lên máy bay, Hàn Nặc cuối cùng không kìm nén được liền bấm số điện thoại của Si Nhan. Tiếng chuông vang lên phía sau, anh bỗng quay người, Si Nhan đang cầm điện thoại rảo bước đến.

Hàn Nặc chau mày, “Không phải là ốm à? Tại sao em lại đến đây?”.

Si Nhan ngoài mặt tươi cười, song không nén được cảm giác buồn bã, “Anh chẳng có người bạn nào ở đây, dù sao thì em cũng nên đến tiễn”, huống hồ lần nào đến thành cổ này, công việc của anh không hề thuận lợi.

Hàn Nặc gật đầu tỏ ý cảm ơn, “Buổi chiều gọi điện thoại đến công ty em, đồng nghiệp của em nói em xin nghỉ ốm, gọi điện thoại di động cho em thì máy lại tắt. Anh có hơi lo lắng nên mới nhắn tin cho em, em không sao chứ?”.

“Chỉ bị cảm thôi, đã gần khỏi rồi!” Vì sự nghi ngờ của Ôn Hành Viễn, Si Nhan không phân biệt được cô cảm thấy tủi thân nhiều hơn, hay buồn bã nhiều hơn, nhưng cô vẫn nói, “Anh ấy có đến, anh không cần lo lắng đâu”.

Hàn Nặc bất ngờ, “Vậy em còn ở đây làm gì? Nếu anh ở vị trí của cậu ta, anh cũng sẽ không vui, mau quay về đi”. Vừa dứt lời, anh đã quay người toan rời đi.

“Là anh ấy đưa em đến”, thấy Hàn Nặc dừng bước, bóng lưng cứng đờ, Si Nhan cố nén những giọt nước mắt đang trực rơi, “Hàn Nặc, đừng lo lắng cho em nữa, anh ấy đối xử với em rất tốt, thực sự rất tốt”.

“Anh biết”, Hàn Nặc lảng tránh nhìn sang hướng khác, giọng nói khàn khàn.

Anh ta yêu em như thế, để có được em lại càng không hề dễ dàng, sao có thể không trân trọng?

Buổi chiều, Hàn Nặc đã gọi điện cho cô, muốn khuyên cô, quay trở về thành phố A đi, đừng một mình ở lại nơi này. Khi nghe đồng nghiệp của Si Nhan nói cô xin nghỉ, lại không biết cô ở đâu, anh rất lo lắng nên mới nhắn tin, hy vọng cô có thể mở máy đọc được nó trước khi anh đi. Sao anh có thể yên tâm rời đi nếu không xác định được tình trạng của cô thế nào?

Si Nhan nhìn Hàn Nặc bước qua cửa kiểm tra, anh quay người vẫy tay về phía cô, cô mỉm cười vẫy tay lại, sau đó hai người họ cùng lúc quay người. Lần này, không ai ngoảnh đầu lại.

Sau khi máy bay cất cánh, Si Nhan ngồi trên bậc thang ở bãi đỗ xe, nhớ lại những lời cuối cùng mà Hàn Nặc nói, “Anh từng hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho em, nhưng giờ lại không thể đích thân mang đến cho em được. Ôn Hành Viễn có thể cho em điều mà anh mong muốn nhưng không làm được, hãy trân trọng nhé, hãy sớm quay về thành phố A đi”.

Cô từng đọc được một câu trong một cuốn sách: Có lẽ trên đời này tình yêu đẹp nhất chính là bạn thích anh ấy, anh ấy thích bạn, song hai người lại không thể ở bên nhau.

Si Nhan không kìm nổi lòng mà nghĩ, cô và Hàn Nặc, có thể lấy ký ức tươi đẹp nhất để hoài niệm quãng thời gian bốn năm yêu nhau, đã là kết cục tốt nhất.

Cuối cùng, đối với đoạn tình cảm ấy, có một kết cục mà cả hai bắt buộc phải buông bỏ.

Tạm biệt nhé, Hàn Nặc mà em từng yêu.

Khi gặp lại, chúng ta chỉ còn là bạn bè.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mãi đến khi đã quá chín rưỡi, Si Nhan vẫn chưa trở về, Ôn Hành Viễn xuống xe đi về phía nhà ga quốc nội, lại nhìn thấy Si Nhan đang tự ôm lấy mình, ngồi co ro trên bậc thang ở bãi đỗ xe.

“Tiểu Nhan?”, anh bước nhanh qua đó, “Em ngồi đây làm gì vậy? Không đuổi kịp sao?”.

Si Nhan nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, không lên tiếng, chỉ đứng dậy lướt qua anh. Ôn Hành Viễn kéo tay cô, bị cô dùng lực hất ra. Anh đè cơn giận xuống, lên tiếng, “Si Nhan!”.

Si Nhan không trả lời, cô đi thẳng về phía trước, sau đó bắt một chiếc taxi.

Ôn Hành Viễn siết chặt nắm tay đứng yên tại chỗ, một lát sau mới gọi điện cho cô, điện thoại đổ hai tiếng chuông thì cô bắt máy, “Có chuyện gì về nhà nói”.

Vậy là, hai người đều tự mình về nhà từ sân bay.

Lúc Ôn Hành Viễn trở về, căn phòng chìm trong bóng tối, Si Nhan không bật đèn, ôm gối ngồi trên sô pha. Ném chìa khóa sang một bên, anh trầm mặc ngồi xuống bên cạnh.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có hơi thở của hai người nhẹ nhàng vang lên. Si Nhan với lấy chiếc di động, nương theo ánh sáng của điện thoại, Ôn Hành Viễn nhìn thấy mắt cô đỏ hoe.

Mở tin nhắn mà Hàn Nặc gửi đến lúc chiều, Si Nhan đưa di động cho anh, “Không phải em muốn giấu anh, chỉ là chưa nghĩ ra nên nói thế nào mới không khiến anh giận”, dứt lời, cô quay người trở về phòng.

“Chỉ là anh muốn xem nơi anh ta sống cùng em rốt cuộc như thế nào. Sau khi đến rồi mới phát hiện ra, nơi đây thực sự rất đẹp. Anh ta đã đưa em đến đúng nơi. Chúng ta yêu nhau bốn năm, anh lại không biết địa điểm mà em thích nhất là nơi này. Anh ta hiểu em hơn anh.”

“Ngồi đối diện với Thời Khắc Dịu Dàng, nhìn bóng hình em bận rộn mà vui vẻ, anh không rõ bản thân cảm thấy đau lòng hay vui mừng nữa. Gặp nhau ở Cổ Vận Hương Đình, em mỉm cười chào hỏi anh, bình thản chúc anh lên đường bình an, khiến anh nhận ra một điều: Tình yêu của em, anh đã đánh mất. Hơn nữa, lại không thể tìm về. Thế nhưng, chỉ cần em hạnh phúc, không gì là anh không buông được cả.”

“Ôn Hành Viễn, người đàn ông có thể thay đổi vô thường, quỷ kế đa đoan trong giới bất động sản, nói thật lòng, anh không hề thích anh ta, nhưng lại không thể không phục anh ta. Đổi lại là anh, mười năm quả thực quá dài, anh nghĩ mình không đợi được. Nhan Nhan, đừng cố chấp nữa, cùng anh ta về thành phố A đi, một mình em ở bên ngoài, bị ốm không có ai ở bên, sẽ khiến mọi người lo lắng. Anh đi đây, hẹn gặp lại, với tư cách là một người bạn.”

Màn hình điện thoại tối sầm, Ôn Hành Viễn ngồi trên sô pha, tự trách sự mất bình tĩnh của bản thân. Ảo não túm tóc, anh đứng dậy đến gõ cửa phòng Si Nhan, “Tiểu Nhan?”, bên trong không có lấy một tiếng động, anh đưa tay đẩy cửa, cửa không khóa.

Ôn Hành Viễn ngồi bên giường, cúi người nói tiếng xin lỗi bên tai cô, “Bảo bối, anh xin lỗi”.

Si Nhan lặng thinh.

Ôn Hành Viễn buông tiếng thở dài khe khẽ, nằm xuống giường, ôm cô vào lòng khẽ vỗ về, mãi đến khi cô bật khóc rồi chìm vào giấc ngủ, anh mới thấp giọng nói, “Anh cũng muốn rộng lượng một chút, thế nhưng, Tiểu Nhan, tình yêu vốn dĩ là ích kỷ”.

Thế giới của tình yêu chỉ thích hợp cho hai người sinh sống, thêm một người sẽ trở nên chật chội. Trong thế giới nhỏ chỉ thuộc về chúng ta này, anh không muốn có ngờ vực, không muốn có cãi vã, càng không muốn cho người ngoài chen chân vào.

Ngày hôm sau, lúc Ôn Hành Viễn tỉnh dậy, Si Nhan đã đi làm, trên bàn có đặt một mảnh giấy nhỏ.

“Buổi trưa anh không cần qua đâu, em ăn cơm ở căng-tin.”

Cơn giận của cô vẫn chưa tiêu tan.

Ôn Hành Viễn ý thức được thái độ khi đó của mình đã khiến cô tổn thương, suy nghĩ một hồi, anh nhắn tin, “Em có mang theo thuốc không? Buổi trưa nhớ uống thuốc, bị ốm còn chưa khỏi đâu”.

Một hồi lâu sau, Si Nhan mới trả lời lại, “Em biết rồi”.

Anh muốn gọi điện cho cô, cứ bấm số rồi lại thôi, cảm thấy hiện tại hai người ở vào trạng thái không sao vui vẻ nổi, cô ở công ty cũng không tiện nói chuyện. Đối với Si Nhan, trước giờ anh không nỡ làm cô khó xử. Bỏ điện thoại xuống, anh bước vào nhà tắm, rồi xử lý công việc qua mail. Chỉ là, không có tin nhắn tình cảm của bạn gái, cơn bực dọc của Ôn Hành Viễn không thể diễn tả thành lời, anh không ngừng nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian dài lê thê.

Vất vả lắm mới chờ được đến mười hai giờ, Ôn Hành Viễn lại nhắn tin cho cô, “Dạ dày không tốt, phải dùng bữa đúng giờ, buổi tối anh đến đón em”.

So với sự kiệm lời như vàng vào buổi sáng của Si Nhan, lần này cô thậm chí còn không trả lời anh.