Trong núi phân không rõ thời gian, nháy mắt đã qua một tháng, thương thế của Trầm Lương Sinh đã lành không sai biệt lắm, hắn liền khởi hành hồi giáo phục mệnh. Trước khi đi tháo xuống lệnh bài của Đại hộ pháp bên hông, lệnh bài phân hai nửa âm dương, hắn đem âm lệnh giao cho Tần Kính, xem như bằng chứng ngày sau đàm điều kiện.
Tần Kính chính mình sinh ra một chút ý niệm không nên có trong đầu, hành động lúc này lại trái thường ngày, đem toàn bộ cợt nhả, tùy tiện đều thu thập không còn một mảnh, tiếp nhận lệnh bài nghiêm mặt cung kính nói.
“Trầm hộ pháp, từ biệt không tiễn, sau này có cơ hội gặp lại.”
Trầm Lương Sinh đi rồi, dược lư trên núi một lần nữa chỉ còn lại một mình Tần Kính, rồi lại tựa như nơi nơi chốn chốn đều lưu lại bóng dáng người đi.
Những lúc một mình ăn cơm, liền nhớ tới mỗi khi cùng Trầm Lương Sinh ngồi cùng bàn dùng bữa, đều đã nhịn không được phân tâm mà lưu ý tay hắn.
Làn da Trầm Lương Sinh thiên trắng, ngón tay thon dài đốt xương cũng không quá lộ, bàn tay nhìn không ra các nốt chai của người hàng năm cầm kiếm, nhưng mà vẫn khiến cho người ta liếc mắt một cái liền có thể biết được đây là đôi tay của một người luyện võ. Có thể nhận ra trong đó ẩn chứa lực đạo mà chỉ cần tay không dụng một chút lực liền vặn gãy đầu người. Ngẫu nhiên hai lần quá mức nhập thần, khi đối phương chấp đũa gắp rau, ánh mắt không tự giác liền nhìn theo món ăn kia, một bàn tay chuyển đến bên môi hắn, nhìn cặp môi mỏng khẽ hé mở, tỉ mỉ chậm rãi nhai nuốt, rồi lại cảm thấy được hắn căn bản không thèm bận tâm đưa vào trong miệng là thịt cá trân tu hay chỉ là đậu hủ rau xanh, phân không ra trong đó có gì khác biệt.
Đại để chuyện ăn cơm với hắn cũng chỉ là “ăn” mà thôi.
“Có việc gì sao?” Có lần ánh mắt Tần Kính lưu lại quá mức đổi lấy Trầm Lương Sinh hỏi một câu. Trong đó mặc dù đều không chứa ý vui vẻ nhưng cũng đủ khiến Tần Kính hoàn hồn.
“Không có gì, món ăn đạm bạc, chiêu đãi không chu đáo rồi.”
Tần Kính trên mặt cười đến lễ phép nhã nhặn, trong đầu lại nghĩ không biết nếu cùng hắn miệng lưỡi giao triền sẽ là tư vị gì?
“Không sao.”
Lời đáp lại không có bất kì cảm xúc gì. Tần Kính mỉm cười thầm nghĩ, người này đại khái thường không biểu hiện ra biểu tình người thường nên có.
Lại có khi châm một bình trà ngon, tựa bên cửa sổ đọc sách, dường như vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh người nọ ở trong sân tập kiếm.
Lẽ ra Tần Kính nên kiêng dè, không phải tất cả kiếm giả (người luyện kiếm) đều nguyện ý đem kiếm pháp của mình bày ra trước mắt người ngoài. Nhưng Trầm Lương Sinh dường như cũng không thèm để ý Tần Kính quan sát, từng chiêu từng thức lúc nhanh nhẹn lúc chậm rãi, dù chưa động chân khí sát niệm nhưng vẫn thể hiện kiếm ý tinh túy thâm sâu.
Trên giang hồ, Hình giáo dấy lên tinh phong huyết vũ đã bị trừ khử hai trăm năm trước, lâu đến mức sắp thành truyền thuyết. Chính là hai trăm năm qua đi, Hình giáo chưa chấn hưng lại binh tiễn, nhưng vẫn có thể khiến những người nổi danh trên giang hồ cảm thấy bất an, có thể thấy được tràng họa chiến tranh từ lâu kia thảm liệt như thế nào.
Trầm Lương Sinh ước chừng chỉ luyện chiêu tiêu khiển, không thấy ma giáo hộ pháp năng lực nghịch thiên trong truyền thuyết lấy một người mà diệt sạch hơn mười môn phái, chỉ có kiếm ý phiêu phiêu phong lưu gợi tình.
Tần Kính ngắm nhìn một lát liền đem tâm tư trở lại trên trang sách, thầm than một tiếng tạo hóa thật tuyệt vời, đáng tiếc muôn vàn tuyệt vời cũng chỉ là một thanh thần binh lợi khí trấn giáo mà thôi. Đồn đãi vị trí Đại hộ pháp Hình giáo đều đã đạt tới cảnh giới vô ngã, vứt bỏ hết dục vọng tầm thường của người đời, riêng chuyện nghe giáo chủ hiệu lệnh giết một ngàn —- thì sẽ không giết tám trăm mà trở về, xem ra đúng là sự thật.
Trầm Lương Sinh lưu lại hộ pháp âm lệnh, Tần Kính vốn cũng cho rằng thắt lưng phù hợp mang theo nhưng lệnh bài này không biết là tạo ra từ vật liệu gì, không phải đá chẳng phải sắt, lạnh như hàn băng, cách hai tầng y sam vẫn có thể cảm thấy hàn khí bên hông.
Sau đó có đêm thời tiết nóng khó nhịn, Tần Kính đơn giản đem lệnh bài kia nhét vào dưới gối trúc, thân người nghiêng qua hai gò má dán vào gối đầu như có như không cảm giác mát lạnh ngầm truyền tới, thật ra lại có chút dễ ngủ.
Kết quả hứa là không nên đem vật tùy thân gì đó của người ta đặt ở trên giường, khi màn đêm buông xuống, Tần Kính lại mang theo tiến vào mộng đẹp.
Nửa đêm tỉnh lại mồ hôi đã thấm ướt tiết y (áo lót) trên người, vật giữa hai chân thế nhưng lại cứng lên, cả người khô nóng.
Y nhịn không được sờ soạng dưới gối, đụng đến mặt lệnh bài kia xúc cảm lạnh như băng, tương phản hoàn toàn nhiệt ý quanh thân càng thêm cảm thấy khó nhịn.
Tần Kính nhắm chặt hai mắt nắm lấy lệnh bài chậm rãi xoay tay, lệnh bài dán tại chỗ xương quai xanh, buốt lạnh khiến y kích động. Gian phòng chìm trong bóng đêm, trên mặt y mạc danh kỳ diệu hiện lên ý cười.
Ngón tay lại đẩy lệnh bài xuống phía dưới, cách lớp tiết y dừng tại trước ngực hơi hơi chếch về vị trí bên phải. Nhũ đầu bên phải bị khí lạnh kích thích, chưa vuốt ve lại từng chút một cứng lên.
Âm lệnh ngay mặt khắc hình một con diên duy <Sơn hải kinh> quái vật đầu người mình rắn, xưng bá thiên hạ. Tần Kính mỉm cười thầm nghĩ, Trầm hộ pháp nếu như ngươi biết được vật tùy thân của ngươi bị ta dùng để làm việc này, không biết là còn có thể duy trì vẻ mặt bất hỉ bất nộ, vô động vô trung kia nữa không?
Lệnh bài vuông vắn chỉnh tề, bốn góc đã từng mài qua giống như mũi đao. Tần Kính cách một tầng tiết y, dùng một góc lệnh bài như có như không gảy gảy chơi đùa nhũ đầu đang căng cứng, khí lực mạnh một chút liền giống bị mũi đao nhẹ đâm, nhưng chích vào chỗ mẫn cảm đau cũng đau đến vui thích.
Khố hạ sớm trướng khó chịu theo khoái ý nơi nhũ đầu bị trêu đùa, dương v*t ở trong tiết khố dựng lên rất cao rồi lại bị đũng quần giam giữ, nơi lỗ nhỏ rỉ ra chút ít dâm dịch, thấm lên lớp vải mỏng manh trên đỉnh đầu khiến cho hơi hơi hiện ra ẩm ướt.
Ngón tay mang âm lệnh trượt tới khố hạ, mặt có hoa văn được mài nhẵn bóng dán sát hạ bộ, đầu ngón tay khẽ dùng sức, lệnh bài kề sát càng chặt hơn, làm đường nét hoa văn khắc nổi trên đó cách đũng quần cọ xát cả hai âm nang dưới bộ vị đang cương cứng, mang đến xúc cảm không sao nói hết.
Lệnh bài lại hướng về phía trước, lướt qua âm nang từ gốc dương v*t bắt đầu chậm rãi cọ xát đi lên. Cách lớp tiết khố chút khoái hoạt kia tựa hồ không đủ thế nên càng ngứa ngáy khó chịu, đỉnh dương v*t không thể kiềm chế phun ra càng nhiều dục dịch, lớp vải mỏng nơi đỉnh quy đầu càng trở nên ẩm ướt hơn. Tần Kính giật giật thân mình đem tiết khố kéo xuống, chà xát quy đầu đã thoát khỏi lớp vải bó buộc, dán tại nơi cách hạ phúc hai tấc.
Đêm hè nhiều mây chợt nổi lên gió nhẹ, gió thổi mây tan, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gian phòng, cảnh tượng trên giường liền thêm rõ ràng. Tần Kính dùng hình khắc trên lệnh bài cách quần lặp lại ma xát dương cụ của mình, như là đã thích tư vị gãi không đúng chỗ như vậy. Âm lệnh lạnh lẽo, dương v*t nóng như lửa, khí lạnh xuyên thấu qua vải dệt quấn lên nhục căn cực nóng, ảo giác giống như ngón tay người nọ, trắng như hoa mộc lan lại thon dài hữu lực. Y khép mắt tưởng tượng đôi tay băng lãnh vô tình, ngập trời sát nghiệt kia chặt chẽ nắm lấy nhục căn của mình mà cao thấp vuốt ve, trong miệng nhịn không được nhẹ nhàng rên rĩ một tiếng.
Tiếng ngâm nga giữa đêm tĩnh nghe tới phá lệ chói tai, Tần Kính mở mắt ra, tay trái chống đỡ giường nâng lên nửa thân, nhìn thấy mông lung dưới ánh trăng hạ thân chính mình tiết khố đã hơi trút bỏ, thắt lưng và mông không tự giác hợp theo động tác tay phải cao thấp đĩnh đưa, quy đầu lộ ra đã là ẩm ướt rối tinh rối mù, thậm chí trên bụng đã muốn tích một ít niêm dịch lênh láng, ánh trăng chiếu xuống màu sắc dâm mỹ tràn ngập.
Như vậy động tình… Tần Kính đột nhiên cười khẽ một tiếng. Kỳ thật y tuy rằng tự xưng là kẻ vô cùng háo sắc nhưng bởi vì từ nhỏ tâm khí khác người, cho nên căn bản chỉ là lời nói đầu môi mà thôi, kì thực dục vọng vô cùng đạm bạc trừ bỏ thích đánh bạc có thể coi là tu thân dưỡng tính.
Với Trầm Lương Sinh lại bất đồng. Tần Kính nhếch miệng thầm nghĩ, khoảnh khắc y sáng tỏ thân phận của hắn, hắn và mình đơn giản chính là bất đồng.
Nhưng phần “bất đồng” này cùng chính mình dự đoán lúc ban đầu đích thực “bất đồng” rồi lại bất đồng, nói năng thành vòng luẩn quẩn như vậy thực hệt như chuyện cười.
Trong đầu miên man suy nghĩ động tác trong tay lại chưa từng dừng lại. Bởi vì người kia mà động tình như vậy, điều này làm cho Tần Kính cơ hồ sinh ra một cảm giác tự ngược sảng khoái.
Y yên lặng nhìn chính mình dùng một khối lệnh bài tự dâm, thậm chí chưa từng lấy tay đụng vào chỉ là cách quần dùng lệnh bài tùy thân của người nọ trằn trọc ma xát liền như thế không kiềm nén được.
Y trơ mắt nhìn nghiệt căn của mình cứng rắn như sắt, quy đầu hồng nhuận chướng đầy, lỗ nhỏ trên đỉnh giống như không khống chế được tiết ra dâm dịch trong suốt, đột nhiên đưa tay dùng một góc lệnh bài gảy lỗ nhỏ, một tia đau đớn cùng với khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng lên đầu, dương cụ run rẩy mấy cái rốt cuộc liền như thế tiết ra.
Tần Kính nằm xuống thở hổn hển một lát, đem lệnh bài giơ trước mắt đón lấy ánh trăng soi rọi.
Mới vừa có dương tinh bắn tới trên lệnh bài, bạch trọc thuận theo hoa văn đồ án trợt xuống, đọng lại chỗ diên duy thân người đầu rắn thô dài kia.
Tần Kính trong lòng lẩm nhẩm đọc từng câu từng chữ điển cố của <Sơn hải kinh>: diên duy, mình người đầu rắn, tử y chu quan (áo tím đầu đỏ), xưng bá thiên hạ…
…Ha.