Sau đêm này Tần Kính ngủ thật sự sâu, khi tỉnh lại thì trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, trên cửa sổ lộ ra một chút tia sáng mông lung.
Y ôm chăn trừng mắt trong chốc lát, nhận ra y phục đã được thay đổi, trên người cũng không còn dính ướt khó chịu, thầm nghĩ người nọ lúc này chịu giúp y sửa soạn, thật không dễ dàng.
Xuống giường đi vài bước, hậu thân ước chừng đã được bôi dược, ẩm ướt mát lạnh, lúc hành động có chút căng đau nhưng cũng không quá đáng ngại. Tần Kính lục rương tìm ra áo choàng rồi tới bồn nước lạnh trên bàn rửa mặt xúc miệng, đẩy cửa phòng ra ngoài. Mùa đông phương nam hàn khí phả vào mặt buốt giá, chân trời xa xa trôi nổi vài đám mây xanh trắng, gần nơi này lại tụ nhiều mây dày dặc, trong chốc lát trời hẳn sẽ đổ một cơn mưa.
Y ngốc lăng đứng nhìn bầu trời nửa ngày, hàn khí thẩm thấu miên bào, khẽ rùng mình mới nghĩ tới đi đến phong bếp đun chút nước châm trà làm ấm người. Vừa chuyển đầu đã thấy từ bếp nổi lên làn khói, luồng khói trắng mỏng manh bay trong ánh nắng hệt như quỷ hồn yếu ớt, giãy dụa phiêu diêu mấy trượng rồi mới tràn đầy không cam lòng mà tan đi.
“Ngươi còn chưa đi?”
Tần Kính chậm rãi đến gần, đứng ở ngưỡng cửa nhìn Trầm Lương Sinh nấu cháo, cái mũi ngứa ngứa, hắt hơi một cái liền nhấc chân bước qua bậc cửa, đưa tay đóng cửa ngăn bớt vài phần lãnh khí bên ngoài.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Cánh cửa đóng kín, phòng bếp càng tối đi hai phần, chỉ có củi lửa đỏ rực ấm áp, khiến cho Tần Kính tiến gần, kéo qua băng ghế ngồi xuống, huơ tay sưởi ấm.
“Giờ Tị.” Trầm Lương Sinh thản nhiên đáp một câu, Tần Kính mới biết được không phải trời chưa sáng, chính là do thời tiết không tốt, âm trầm gay gắt khiến cho giờ này mà vẫn không thấy mặt trời.
“Năm nay mùa đông lạnh sớm như vậy.” Kề sát bếp lửa ấm một chút, cơn buồn ngủ lại nổi lên, Tần Kính ngáp một cái, cảm giác băng ghế dưới thân khó chịu, bên hông cũng bủn rủn vô lực, mắt thấy Trầm Lương Sinh đứng ở bên cạnh người, đơn giản nghiêng thân dựa vào trên đùi hắn, lại ngáp dài một cái, mí mắt nửa mở nửa khép, bày ra một bộ dáng ngủ không đủ.
Trầm Lương Sinh trầm mặc để y tựa vào cũng không tiếp tục chuyện phiếm, sau một lúc lâu Tần Kính lại cảm giác có bàn tay đặt xuống đầu mình, nhẹ nhàng vuốt qua sợi tóc xõa dài chưa buộc.
“Kỳ thật ngươi cũng không cần phải như thế,” Tần Kính ngửa đầu nhìn hắn, “Ta lại không trách ngươi cái gì.”
Trầm Lương Sinh nghiêng đầu, ánh mắt rũ xuống nhìn thẳng gương mặt y, giống như đang đợi y nói tiếp.
“Trầm hộ pháp hay là đã quên.” Tần Kính cười cười nhìn hắn, trong ánh lửa sáng rực vẫn là thần sắc chăm chú ôn nhu như cũ, “Ta thích ngươi.”
“Tần Kính,” Trầm Lương Sinh lúc này lại đáp lời, tay giúp y vén sợi tóc đến sau tai, thanh âm trầm trầm vang lên, “Ngươi đã nói gì, chính mình chớ quên.”
Lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu, Trầm Lương Sinh cúi xuống hôn lên môi Tần Kính, đầu lưỡi đẩy ra cánh hoa quấn lấy lưỡi đối phương, cũng không tiến sâu thêm chỉ là đầu lưỡi cùng đầu lưỡi nhẹ nhàng dây dưa. Trong cảnh tối lờ mờ yên tĩnh, dịu dàng hôn như vậy làm người ta cảm thấy được triền miên không ngừng.
Ngoài sân đột nhiên tiếng chim ưng cất lên phá vỡ cả gian phòng tĩnh mặc, Trầm Lương Sinh tức khắc dứt khỏi nụ hôn, đi ra gian ngoài hồi lâu không thấy quay lại. Tần Kính đoán được hẳn là hắn lúc trước thả ra khói nhử, đưa tới tín ưng truyền tin tức Hình giáo. Y đứng dậy trở về phòng, quả nhiên thấy Trầm Lương Sinh đứng ở cửa sổ thư án, mượn giấy bút nhà mình không biết viết cái gì, cạnh bàn dài là một con tiểu ưng, thấy Tần Kính tiến vào giống như thông hiểu mọi chuyện mà nghiêng đầu đánh giá y, con mắt đen lúng liếng thật linh động phấn khởi.
Tần Kính vì tránh hiềm nghi nên không đến gần Trầm Lương Sinh nhìn hắn viết thư, chỉ đi đến phòng tương thông với thư phòng, mở tủ ra lấy đệm chăn mới, đổi đi một mảnh hỗn độn trên giường.
“Ngươi nếu có việc liền đi đi.” Tần Kính vừa rải chăn đệm vừa nói, “Ta thấy lát nữa đại khái sẽ mưa, có cần đưa ô cho ngươi mang theo?”
“Không cần.” Trầm Lương Sinh đặt bút xuống, đem giấy tuyên cắt nhỏ, nhét vào tín đồng(hòm thư) buộc trên đùi tiểu ưng, đi ra ngoài sân đem ưng thả bay, khi trở về trong tay bưng theo chén cháo nóng hổi, thấy Tần Kính đã thoát y nằm trên giường, bọc trong chăn tựa ở đầu giường, đạm thanh nói, “Uống xong ngủ tiếp.”
“Không ngủ nữa,” Tần Kính tiếp nhận chén cháo vừa uống vừa nói, “Bên ngoài rất lạnh thứ cho không tiễn xa được, ngươi có rảnh…” Giương mắt nhìn thần tình trên mặt Trầm Lương Sinh, tất nhiên cũng nhìn không ra cái gì, “Có rảnh lại đến đây đi.”
“Đã truyền tin tức đi..” Trầm Lương Sinh nhưng cũng ngồi vào bên giường nhìn Tần Kính uống cháo, “Buổi tối ta sẽ đi.”
“Đường buổi tối cũng không dễ đi.”
“Đi quen liền không khác biệt gì.”
Tần Kính vốn là thuận miệng nói chuyện phiếm lại cảm thấy được trong lời đáp của đối phương có chuyện, nâng mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ lời này cũng không dễ đáp, dứt khoát múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng hắn, “Phải không?”
Trầm Lương Sinh vậy mà thật sự há miệng đem muỗng cháo uống vào, Tần Kính nhìn hắn môi mỏng khép mở, nhất thời nhịn không được vươn tới hôn một cái, chiếm xong tiện nghi còn muốn khoe mã, cười đến híp cả hai con mắt đích thực một vẻ nhìn đã biết là tiểu bại hoại.
Ngươi một miếng ta một miếng mà đem cháo uống xong, Trầm Lương Sinh tiếp nhận chén không đặt trên bàn, quay đầu lại thấy Tần Kính xê dịch vào phía trong, dành ra một chỗ trống vỗ vỗ đệm giường, mặt mày nén nén ý cười, dáng điệu tiểu nhân đắc chí:
“Không dám lên sao?”
Giường Tần Kính màn trướng quá mức rộng rãi, hai người nằm trên đó còn dư dả thoải mái. Đầu giường một loạt tủ kéo ngăn cách, bên trong để một vài cuốn sách, bình thường trước khi ngủ y hay đọc một chút giải sầu.
Tần Kính mở ngăn kéo tùy ý cầm mấy quyển ra, Trầm Lương Sinh bỏ giày leo lên giường, nghiêng dựa vào đầu giường, đem cả người lẫn chăn ôm vào trong ngực, hai người đều cầm sách tiện tay lật xem, thật khó có được không khí thanh thản mãn nguyện này.
Thoáng chốc bên ngoài quả nhiên trời đã trút xuống mưa lạnh, cũng không quá lớn, người bên trong tĩnh lặng mới có thể nghe được chút thanh âm sàn sạt vang nhỏ. Đầu giường đặt một ngọn đèn lưu ly là Tần Kính vì tiện cho ban đêm đọc sách cố ý hỏi sư phụ đòi, vách đèn được mài cực mỏng, từ đầu tới cuối tỏa ra quầng sáng vàng nhạt trong veo, lại ở chỗ chân đế tối màu chạm khắc những khóm hoa hải đường, hợp cùng ánh sáng trong đèn tạo nên vài phần xuân ý.
Gian ngoài gió rét mưa lạnh cũng không xâm nhập tới nơi này. Tần Kính bọc kín người trong chăn bông, trên người ấm áp vui vẻ, trong ngực ôm giai nhân… ách, là được giai nhân ôm vào trong ngực, nhàn rỗi lật từng trang “Tiền triều dã sử” cảm giác rất tự tại.
Trầm Lương Sinh cầm trong tay là cuốn “Kỳ môn trận pháp”, cũng không tính là sách tiêu khiển, chẳng biết tại sao bị Tần Kính đặt ở tại đầu giường. Lật qua trước vài tờ, Trầm Lương Sinh cũng dần dần nhìn thấu cách thức phá giải — sách này chắc hẳn Tần Kính ít khi đọc, chỗ trang giấy trống còn dư không ba thì năm dòng y tiện tay viết, lại không đứng đắn phê bình chú giải giữa những hàng chữ đều là suy tư rảnh rỗi nhàm chán.
“Mưa liên tiếp ba ngày, khi nào mới tạnh? Tiểu Dung lần trước nói muốn đi du hồ ngắm hoa sen, mưa nếu không ngừng nàng sợ là quên luôn mất.”
“Muốn mang tiểu cẩu A mao nhà bên về nuôi, sư phụ không cho, lão ngoan cố!”
“Nói với tiểu Dung, nàng bảo ta để nàng xin mẹ nuôi nhưng mẹ nàng cũng không cho phép.”
“Biết rõ gần ngày ấy không nên ra ngoài, nhưng vẫn nhịn không được. Phát bệnh khi tiểu Dung ở bên cạnh, nàng sợ tới mức muốn chết. An ủi nàng bệnh này của ta giống quỳ thủy(*) của nữ nhân, ngày đến thì sẽ đến, qua thì sẽ ổn thôi, kết quả bị nàng mắng cho một trận, thật sự là oan uổng.”
(*) Quỳ thủy: kinh nguyệt của nữ giới
“Sư phụ trách ta lần trước chạy loạn phạt cấm túc ta hai tháng, Phật tổ trên cao, cứu ta một mạng đi.”
“Chuồn êm ra ngoài tìm tiểu Dung, còn chưa có kịp ra khỏi cửa đã bị sư phụ tóm về, sửa thành cấm túc ba tháng, cái này xong rồi.”
“Ta nghĩ ta có thể là hơi thích tiểu Dung, ai, cái này mới là thật xong rồi, xong rồi.”
Trầm Lương Sinh lật lật từng trang, ước chừng qua thời gian hơn nửa nén nhang, Tần Kính nghiêng đầu cùng hắn nói chuyện, chăm chú nhìn đến chữ viết trên sách, sững sờ một chút như vừa mới nhớ ra còn có quyển sách như thế ở ngăn kéo, hơi lắc lắc đầu, thấp giọng cười nói:
“Mười năm trước gì đó, khiến Trầm hộ pháp chê cười rồi.”
“Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi?” Trầm Lương Sinh mắt không rời sách, lại lật qua một tờ, làm như thuận miệng hỏi.
“Mười bốn, mười lăm đi.”
“Sau đó thì như thế nào?”
Tần Kính không hiểu được ý của hắn, Trầm Lương Sinh liền đưa tay chỉ hai chữ tiểu Dung, nghiêng mắt nhìn y.
“Cũng không như thế nào, sau đó sư phụ mang ta đi, không còn gặp lại.”
“Thanh mai trúc mã, Tần đại phu không thể không luyến tiếc đi?”
“Haha, Trầm hộ pháp chính là ăn dấm chua sao?” Tần Kính cười liếc mắt nhìn hắn, “Tất nhiên là có nguyên do. Ta chỉ sợ sống không lâu, tội gì làm lỡ nữ nhi tốt nhà người ta.”
Trầm Lương Sinh nghe vậy buông sách trong tay nhìn sắc mặt Tần Kính, cũng không hiện chút bi thương, giống như nói đến không phải chuyện sinh tử của mình.
“Bởi vì bệnh kia của ngươi?”
“Không sai biệt lắm.”
“Không có thuốc nào chữa được sao?”
“Trước kia không có, hiện tại có thể thử một lần,” Tần Kính cũng buông sách, từ trong lòng ngực đối phương nửa ngồi xuống, nhìn hắn nói, “Tìm ngươi muốn cỏ hoài mộng kia, chính là dùng để làm thuốc.”
“Ừ.” Trầm Lương Sinh thần sắc lạnh nhạt, thái độ đàm luận thật giống như chẳng liên quan gì đến sinh tử của người.
“Trầm hộ pháp, ngươi như vậy chính là làm cho người ta thương tâm mà,” Tần Kính ghé sát vào hắn, vui đùa nói, “Hay là nói ngươi hận tại hạ không thể chết nhanh lên một chút, tiện cho ngươi sớm được tái giá?”
“Tần đại phu,” Trầm Lương Sinh đem y ấn về trong lồng ngực, tay trái luồn vào khe hở của chăn, vói vào vỗ nhẹ mông y, “Chớ để sẹo mới lành đã quên đau.”
Tần Kính nhớ tới tối hôm qua chịu đựng thật là khổ, sắc mặt cứng đờ không dám mở miệng trêu chọc nữa, thành thành thật thật cầm lấy sách tiếp tục lật xem.
Người khác thành thật nhưng tay Trầm Lương Sinh cũng không thành thật như vậy, không chịu rút về mà vẫn giữ ở trong chăn, cách lớp vải khẽ vuốt đùi Tần Kính, lặp lại chuyển qua bên hông cách tiết y chậm rãi ấn nhu.
Tần Kính lúc đầu chưa cảm thấy gì, thắt lưng được xoa nắn hết sức thoải mái, liền thả lỏng mặc hắn động thủ, cho đến khi tay của đối phương đẩy ra tiết y, lòng bàn tay dán lên da thịt trần trụi, du di qua lại giữa thắt lưng và bụng, mới cảm thấy được có điểm không ổn vội vàng buông sách, đè lại tay Trầm Lương Sinh, nhăn mày khổ sở nói:
“Trầm hộ pháp, kỳ thật ta đây vết sẹo còn chưa có lành, đau cũng còn đau a.”
“Đừng nhúc nhích,” Trầm Lương Sinh cúi đầu kề sát bên tai y, nhẹ giọng nói, “Chỉ kiểm tra không làm gì khác.”
“… …” Rõ ràng việc có thể làm không thể làm đều sớm đã làm mấy vòng, lời này cũng không tính quá phận, Tần Kính không hiểu sao lại đột nhiên đỏ mặt, vệt đỏ lan tràn tận tai, thoáng cái mặt đã như hoa đào.
Lời nói mở đường, Trầm Lương Sinh động tác dưới tay dần dần càng làm càn, lại ngại y phục vướng bận, thẳng thắn ở trong chăn một tay đem Tần Kính lột sạch sẽ, đem tiết y tiết khố rút ra ngoài chăn, ném qua một bên.
Chỉ cảm thấy y phục trên người mình bị hắn chậm rãi cởi bỏ, động tác ném ra rơi vào trong mắt có chút ý vị dâm mỹ vô danh, trên mặt lại đỏ thêm một phần, thầm nghĩ người này nhìn qua nghiêm trang lại kèm theo mười phần cấm dục, sao liền như thế mà…
Như thế? như thế nào, ngay cả Tần đại phu miệng lưỡi trơn tru cũng tìm không ra từ để nói hắn.
“Bộ dạng bình thường nhưng làn da lại thật tốt.”
Tay Trầm Lương Sinh ở trên thân thể trơn mịn của Tần Kính chậm rãi dao động, từng chút từng chút lướt qua nhũ đầu, thắt lưng, bụng, cánh mông, đùi… Cách chăn bông rất nặng Tần Kính nhìn không ra động tác của hắn, thân thể lại có thể tinh tường cảm thấy bàn tay kia di chuyển đến đâu, cảm giác được lực đạo khi nặng khi nhẹ qua lại vuốt ve, ngứa ngáy như có như không, đêm trước hạ thân mới vừa bị hành qua lại không chịu thua kém mà từ từ nổi lên phản ứng, hô hấp kìm lòng không đặng, càng ngày càng gấp rút.
“Ngay cả chỗ này, cũng là bóng loáng mềm mịn, hệt như xử nữ.”
Trầm Lương Sinh đem y cao thấp sờ soạng một phen, tất nhiên là biết y động tình, lòng bàn tay chậm rãi trượt tới chỗ ngẩng đầu kia, năm ngón tay khép lại chậm rãi bộ lộng không đợi một lát liền vuốt cho toàn bộ cứng rắn, mặc dù không bằng vật thô dài của mình nhưng cũng không nhỏ, hành thân thẳng thắn chạm vào nhẵn nhụi phi thường giống như da thịt trẻ mới sinh, ngón tay đụng đến lổ nhỏ đỉnh đầu đã dính chút ẩm ướt.
“ … Ngươi chớ nói bừa.”
Tần Kính vốn là phản bác câu “Hệt như xử nữ” kia, lại bị Trầm Lương Sinh cố ý xuyên tạc, dán tại bên tai y thủ thỉ: “Tần đại phu không tin? Vậy liền tự mình sờ sờ thử xem.”
Lời còn chưa dứt Tần Kính phát giác tay trái lộ ngoài chăn của mình bị tay trái của đối phương cầm lấy cùng chui vào trong chăn, cái tay kia ấn giữ tay của mình, nửa ép buộc nửa dụ dỗ mà làm cho y tự vuốt ve lồng ngực, cọ sát qua lại nhũ đầu chính mình, rồi trượt xuống dưới, hai tay nắm lại cùng nhau bao lấy vật đang gượng cứng kia, từ từ bộ lộng một lát, tay của đối phương bất chợt rời đi sờ soạng âm nang phía dưới bao trong lòng bàn tay nhẹ nhàng nhu động.
Tần Kính bị hắn trêu đùa muốn ngừng mà không được, động tác trong tay không muốn dừng lại, hai khỏa âm nang lại bị hắn vân vê chạm nhẹ, nhất thời sung sướng vô cùng, ước chừng một chén trà nhỏ liền tiết ra, mới vừa đổi qua chăn đệm giờ lại lây dính vài cỗ dơ bẩn.
Bên này sắc mặt Tần Kính ửng hồng, hơi thở hỗn loạn, bên kia Trầm Lương Sinh vẫn sắc mặt nguyên thủy bình thản, đổi tay nhu nắn qua lại nhũ đầu hai bên ngực Tần Kính, tựa như hai viên nhỏ nhỏ cứng cứng kia là đồ chơi gì đó của hắn.
“Ta nói ngươi cùng người lên giường, có phải hay không không thể thoát y?”
Tần Kính điều hòa hô hấp, ngồi thẳng thân né cái tay giảo hoạt của Trầm Lương Sinh, quay đầu nhìn hắn, trong miệng hỏi một câu rồi lại không đợi trả lời đột ngột cúi đầu, dùng răng nanh cắn nút thắt trên áo đối phương, xé mở ra.
“Tự tay đem ngươi cởi trần như nhộng, chuyện này ta cũng tưởng tượng lâu rồi.”
Mở miệng không quên nói lời bỉ ổi, ánh mắt nhưng vẫn khóa lại mắt đối phương, Tần Kính một bên miệng chiếm tiện nghi một bên tay cởi bỏ ngoại bào Trầm Lương Sinh, định bụng nếu thấy tình thế không ổn thì chạy nhanh, trong lòng thở dài đây là điểm xấu của việc lực không bằng người — dù sao đánh bại được áp bức này, mới có khả năng mạo phạm giai nhân a.
Trầm Lương Sinh không giống thường nhân lo sợ cái lạnh, vào đông cũng chỉ mặc một tầng đan y (áo mỏng), bỏ đi ngoại bào liền chỉ còn một tầng lý y (áo lót). Tay Tần Kính dừng ở nút buộc lý y, mắt thấy hắn cũng không dị nghị liền yên tâm cởi bỏ, mắt thấy mảng ngực lớn xích lỏa tinh thực, trong lòng không khỏi dao động.
Đợi cho cởi ra tiết khố liền thấy cái vật hai lần đem chính mình lăn qua lăn lại muốn chết muốn sống kia từ trong quần mạnh mẽ nảy ra, dưới ánh lửa đèn lưu ly quy đầu hồng nhuận trướng to đã mang cho hai phần thủy sắc, lộ vẻ đã cứng ngạnh hồi lâu.
“Còn tưởng rằng ngươi có thể nhẫn…” Tần Kính duỗi ngón tay gảy gảy nhẹ vật thô lớn kia mỉm cười nói đùa, “Mới vừa rồi cách chăn không cảm giác được, sợ là cứng rắn đã lâu rồi đi?”
Trầm Lương Sinh chỉ bất động thanh sắc nhìn y, cũng không tiếp lời, Tần Kính lưu manh còn muốn được một tấc lại tiến một thước, ghé lỗ tai hắn thì thầm trêu chọc:
“Không phải nghe nói ngươi học môn công phu tối thị kia đòi hỏi định tính cao ư? Sao giờ nhẫn không được vậy?”
“Tần Kính, ngươi rảnh nói chuyện không bằng dùng cái miệng nhiều lời của ngươi làm việc khác đi.”
Xét về ngôn ngữ tranh luận, Trầm Lương Sinh chưa bao giờ để cho Tần Kính chiếm được tí tiện nghi gì, lập tức một câu liền đem y á khẩu không trả lời được, sắc mặt y đỏ như phơi nắng, im miệng một lát rồi lại cắn cắn môi dưới hỏi:
“Thật sự muốn?”
Trầm Lương Sinh không đáp, động tác dưới tay lại thực rõ ràng, đè giữ đầu Tần Kính hướng thẳng xuống nơi đó.
Tần Kính tùy ý hắn đem mình chậm rãi ấn hướng cái vật thô lớn kia, sắp đến gần liền nhắm mắt lại, há miệng ngậm vào, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngậm một chút, quy đầu cư nhiên đã đến gốc lưỡi rồi.
Tần Kính chỉ ngậm mà không động, Trầm Lương Sinh cũng không thúc giục y, đợi đối phương thích ứng một lát liền ấn đầu y, dẫn dắt y cao thấp phun ra nuốt vào.
Vật kia thật sự không phải lớn bình thường, làm cho hai má Tần Kính đau nhức cũng không dễ dàng liếm, chỉ có thể miễn cưỡng động đầu lưỡi, một bên cố sức phun ra nuốt vào một bên dùng đầu lưỡi quét theo thân, ngậm sơ sơ rồi liếm quy đầu. Đầu lưỡi ở giữa lổ nhỏ dây dưa đùa nghịch, trong miệng nếm đến chút hương vị dục dịch tanh mặn nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ hòa cùng nước miếng nuốt xuống, mở to mắt nhìn thần tình đối phương.
Ngọn đèn chiếu xuống chân mày khẽ nhíu của Trầm Lương Sinh, mắt nhắm hờ, mũi cao môi mỏng vốn là tướng mạo kẻ bạc tình, hiện tại lại khó được mang đến hai phân động tình làm cho trái tim Tần Kính đập nhanh dữ dội, rõ ràng là dùng miệng lưỡi hầu hạ vật của nam nhân lại quản không được phía dưới của mình có chút rục rịch.
Ngậm mút lặp lại sau một lúc lâu, Tần Kính chỉ cảm thấy hai má thật sự đau nhức khó nhịn, cự vật trong miệng thì chẳng có một tia ý tứ muốn tiết, đành phải rút khỏi miệng, ngồi dậy tiến đến bên tai Trầm Lương Sinh nói:
“Trầm hộ pháp trông cậy vào ta giúp ngươi ngậm tiết ra là chắc chắn không thể…” Dừng một chút thanh âm lại thấp hai phân nhẹ nhàng hỏi, “Tự ngươi lấy tay làm được không? Ta cũng luôn muốn nhìn ngươi ở trước mặt ta tự mình làm…”
Trầm Lương Sinh nghe vậy mở mắt ra, trong ánh mắt hiếm khi mang đến thần sắc cười như không cười, đạm thanh trả lời:
“Đã muốn nhìn liền nhìn cho kỹ.”
Nói xong Trầm Lương Sinh thật sự đưa tay cầm cự vật của mình, dưới cái nhìn nhìn chăm chú của đối phương không nhanh không chậm xoa nắn qua lại. Mắt thấy Tần Kính thân trần truồng, nửa quỳ trước người mình, hạ thân y không ngờ chậm rãi ngẩng đầu, sau một lúc lâu dường như cũng không nhịn được nữa, tiến gần một chút, liền đem vật đã ngẩng đầu lên tới trong tay mình, nhỏ giọng nói:
“Cũng giúp ta cùng nhau sờ sờ.”
Trầm Lương Sinh dùng tay còn trống kéo y lại ôm vào trong ngực, hai người trong ngực cùng kề sát, phía dưới hai căn vật cũng để ở một chỗ, lặp lại ma xát, quy đầu lần lượt cọ cọ lẫn nhau đều là một mảnh ẩm ướt.
“Ưm…” Tần Kính ôm Trầm Lương Sinh thấp giọng rên rỉ trong miệng tất cả đều là lời tâm tình phóng đãng, “Ngươi chỗ ấy… A… như thế… thật thoải mái…”
“Hửm?” Trầm Lương Sinh chớp mi, thò tay sờ soạng hậu thân Tần Kính, mượn dược bôi trơn vói vào một ngón tay, “Không phải đâm vào làm cho ngươi càng thoải mái hơn?”
“Ngươi đừng…” Tần Kính bị hắn hù, lấy lại tinh thần, “Lần sau, lần sau, bàn bạc kỹ hơn…”
“Lúc đầu quyến rũ ta không nghĩ tới chính mình chịu không được, hiện tại mới cố ra vẻ thông minh, Tần Kính, ngươi tính tình lo trước không lo sau, xứng đáng ăn khổ.”
Trầm Lương Sinh nói xong một câu, thấy Tần Kính cũng không cãi lại chỉ giương mắt cười nhìn hắn, nhìn hồi lâu mới nói:
“Khó được nghe ngươi một câu nhiều chữ như vậy.” Dừng một chút lại nói thêm, “Ta thích ngươi.”
Trầm Lương Sinh cùng y nhìn nhau, rốt cục vẫn trầm mặc không nói, chỉ nhanh hơn động tác dưới tay, tay trái cầm dương v*t hai người cùng vuốt ve, tay phải một ngón tay ở hậu thân Tần Kính chậm rãi đâm vào, thỉnh thoảng cào cào nơi nào đó, không bao lâu liền làm cho y bắn ra. Hẳn là miệt mài quá độ, bắn cũng bắn không ra bao nhiêu, người đã nhuyễn xuống ghé vào trong lòng ngực đối phương không ngừng thở dốc.
“So với lúc mới gặp ngươi gầy đi.” Trầm Lương Sinh dưới thân vẫn giương cung bạt kiếm cũng không gấp gáp phát tiết, đưa tay xoa lưng Tần Kính, nhẹ nhàng sờ xương bả vai gầy nhô ra của y.
“Ừ, không chừng cũng sắp quy tiên lên trời rồi, đến lúc đó có muốn mang ngươi một đoạn?”
“Tần Kính,” Trầm Lương Sinh lại lấy một câu không liên quan gì hỏi lại, “Ngươi mở miệng là một câu thích, lần này không sợ làm lỡ người khác?”
“Này phải hỏi ngươi a?” Tần Kính lại vẫn như cũ không đứng đắn, khẽ cười nói, “Ta chết ngươi là khó tái giá hay là khó tái thú? Đều không khó nha, ta sợ cái gì?”
Trầm Lương Sinh chưa tiếp lời này, chỉ đem Tần Kính đè nặng xuống, phân phó nói:
“Lại ngậm một chút.”
Tần Kính theo lời thành thật ngậm lấy, Trầm Lương Sinh lại không lưu cho y đường sống, ấn đầu của y trầm mãnh trừu tống, mắt thấy nước miếng đối phương giàn giụa, từ từ thở ra thì nhiều nhập vào thì ít, nghẹn ứa khiến mắt y thoáng chốc phiếm lệ, mới thả lỏng tinh quan, dương tinh nóng đục toàn bộ bắn vào trong miệng y, dương v*t lại vẫn không rút ra, ép y nuốt xuống hơn phân nửa.
“Khụ, khụ, khụ,…” Phản ứng của Tần Kính thật không giống như là nan kham muốn ói, chính là bị sặc dữ dội, lại mở miệng nói bằng thanh âm khàn khàn.
“Trầm Lương Sinh, ngươi yên tâm…” Tần Kính ngẩng đầu nhìn hắn, một tay ấn ngực còn chưa thuận khí, một tay chậm rãi lau đi bạch trọc vương trên khóe miệng, cúi đầu khàn khàn nói, “Ta và ngươi, đến chết không ngừng.”
Hoàn