Chính Xuân Phong

Chương 9




Mạnh Hòa Bình cúi đầu chuyên chú nhìn Nguyễn Chính Đông, khẽ nói , “Đối với em thì không nỡ.”

Trong lòng Nguyễn Chính Đông tràn đầy cảm động , cảm giác đau đớn từ hạ thân tựa hồ  có hơi giảm bớt, tính khí thô cứng nhồi sâu trong tiểu huyệt mơ hồ ngứa ngáy, y chưa từng khát vọng người đàn ông này như hiện giờ, vô luận là thân thể hay nội tâm.

Y lần nữa hôn Mạnh Hòa Bình, dùng hành động tỏ rõ hết thảy những gì y muốn nói .

Hai tay Mạnh Hòa Bình túm chặt lấy hông của y, dương cụ xâm nhập vào huyệt động bắt đầu thong thả rút ra đưa vào, vật to và dài ma sát qua lại vách động chặt khít được chất bôi trơn làm ẩm ướt . Khoái cảm mãnh liệt ở hạ thân chưa bao giờ có bốc lên não hắn, bản năng giống đực đang thúc giục hắn vứt bỏ tất cả kiềm chế, dùng sức lực thô bạo nhất giữ lấy khối thân thể mê người dưới thân .

Nhưng hắn vẫn không thể không để ý cảm thụ của Đông tử, từ cái nhíu mày của Nguyễn Chính Đông có thể thấy được y vẫn khó chịu, mà tiếng rên rỉ từ trong miệng y bật ra cũng tuyệt không phải bởi vì khoái cảm khó có thể thừa nhận.

“Đông tử.” Động tác ở hạ thân Mạnh Hòa Bình chậm dần, một bàn tay đặt lên tính khí của Nguyễn Chính Đông.

“Hòa Bình, ” Nguyễn Chính Đông ngăn trở động tác của hắn, vươn tay ôm lấy cổ của hắn, hai chân thon dài cũng lập tức bò lên hông của hắn, “Em nói anh phải cắm vào em cho tới khi bắn ra, không cho phép phạm quy.”

Mạnh Hòa Bình cảm giác chốt tự chủ trong đầu mình rốt cục báo hỏng, hắn rốt cuộc không thể duy trì ôn nhu săn sóc nhất quán của mình,  tính khí ở trong tiểu huyệt trì trệ không tiến rốt cuộc cắm sâu vào, lại rút ra không lưu tình chút nào, chỉ còn lại quy đầu đặt tại miệng huyệt, lại hung hăng đâm tới chỗ sâu nhất của tiểu huyệt. Vô luận là lực đạo hay tốc độ đều khiến cho Nguyễn Chính Đông cơ hồ không thở nổi, hai tay chỉ có thể vòng lấy lưng Mạnh Hòa Bình thở hổn hển, móng tay cắt ngắn ở trên lưng cào lên từng đường vệt nhỏ.

Tiểu huyệt dần dần bị dương cụ làm cho ẩm ướt ra vào càng thêm thông thuận, Nguyễn Chính Đông cảm thấy hạ thân trướng đau giảm bớt không ít, thay vào đó là khoái cảm sâu trong tiểu huyệt càng ngày càng mãnh liệt  .

Hai chân của y càng kẹp chặt thắt lưng Mạnh Hòa Bình, dùng mệnh lệnh thở gấp nói, “Đâm vào tuyến tiền liệt cho em.”

Tính khí to và dài dò xét từ các góc độ khác nhau đâm vào sâu trong tiểu huyệt, mỗi cái đều cực sâu, Mạnh Hòa Bình hôn mắt của y thấp giọng hỏi một câu ‘là nơi này sao’, thẳng đến khi Nguyễn Chính Đông a một tiếng kêu ra, cả người run rẩy, tiểu huyệt co rút lại hút lấy dương cụ thô cứng. Mạnh Hòa Bình biết đây chính là chỗ mẫn cảm nhất của y, vì thế động eo dùng sức đâm vào, mỗi một lần quy đầu đều chuẩn xác mà mãnh liệt đâm đến điểm đó, làm Nguyễn Chính Đông miệng mở rộng kêu cũng kêu không ra, lúc này hắn mới trì hoãn cúi đầu hôn cằm của y, “Thoải mái sao?”

Nguyễn Chính Đông chưa từ trong khoái cảm kịch liệt vừa rồi phục hồi tinh thần lại, “Biết rõ còn cố hỏi.”

“Cảm giác gì.”

“Hòa Bình, em hiện tại hoàn toàn không có biện pháp nghĩ gì cả, ý niệm duy nhất trong đầu chính là muốn bị anh làm chết trên giường, anh muốn nói chuyện phiếm, thứ cho em không thể phụng bồi.”

Mạnh Hòa Bình bị Nguyễn Chính Đông dùng thanh âm khàn khàn nói ra lời kích thích lại lần nữa không khống chế được, hai tay hắn tách ra cái mông tròn của Nguyễn Chính Đông ngạo nghễ ưỡn lên, đem dương cụ đâm vào càng sâu, mỗi một cái đều là nhập vào toàn bộ, mỗi một cái đều mang theo khát khao tận cùng của hắn, túi tinh theo tính khí mãnh liệt ra vào đánh mông bành bạch rung động, tiểu huyệt lần đầu trải qua tình sự bị thứ to lớn của nam nhân hung hăng làm, ẩm ướt không còn hình dáng, tiếng chất lỏng dâm mị dinh dính càng ngày càng vang, ngay cả miệng huyệt bị lông mu hạ thân nam nhân cọ xát đến đỏ ửng.

“Hòa Bình, Hòa Bình. . . . . .” Nguyễn Chính Đông bị cắm vào trước mắt biến thành màu đen, phân thân mới vừa rồi đã muốn bắn qua chẳng biết lúc nào lại một lần nữa ngẩng đầu nhếch lên cao cao , quy đầu ma sát bụng Mạnh Hòa Bình, hạ thân trước sau đồng thời khoái cảm mãnh liệt không thể thừa nhận, chỉ biết không ngừng kêu tên người mang đến cho y cực hạn khoái cảm .

Không thanh âm nào càng thêm câu hồn nhiếp phách bằng tiếng gọi của người yêu, Mạnh Hòa Bình không thể kiềm chế ôm lấy Nguyễn Chính Đông, hôn bờ môi y chạm đến mỗi một tấc da thịt, đem tính khí chôn sâu tiến vào nơi sâu nhất,  làm cho người hắn yêu sâu đậm trong lòng kêu đau bắn ra, tinh dịch bạch trọc thấm ướt bụng hai người. Mà hắn cũng lập tức ở trong huyệt động co rút đạt được cao triều, đem tinh dịch nóng bỏng tưới vào sâu trong tiểu huyệt.

Mạnh Hòa Bình cẩn thận đem tính khí từ trong cơ thể Nguyễn Chính Đông rời khỏi, bạch dịch nồng đậm hòa với chất bôi trơn từ miệng huyệt nhất thời không khép kín trào ra, từ khe mông chậm rãi chảy xuống.

“Em không được.” Nguyễn Chính Đông xụi lơ ở trên giường hữu khí vô lực nói, ” Sức bật của tiểu xử nam quả nhiên không thể khinh thường .”

“Đông tử, em. . . . .” Tay Mạnh Hòa Bình đi lấy khăn chà lau thân thể hai người hơi khựng lại, vành tai hơi chuyển hồng.

“Anh dám nói không phải?”

Động tác Mạnh Hòa Bình mềm nhẹ lau đi tinh dịch trên bụng y, lập tức cúi đầu hôn lên trán y một cái, “Lần đầu tiên cho em, không phải bây giờ sao.”

Khóe miệng Nguyễn Chính Đông khẽ nhếch, có vẻ tâm tình tốt lắm, tay y như trêu chọc nâng cằm Mạnh Hòa Bình. “Phía sau của em cũng là lần đầu, anh chưa ăn mệt.”

“Anh biết.” Mạnh Hòa Bình mỉm cười.

“Anh biết, ” Nguyễn Chính Đông mất tự nhiên hừ một tiếng, không được tự nhiên nhỏ giọng nói thầm, “Anh thì biết cái gì.”

“Trên người có thoải mái hay không ?” Mạnh Hòa Bình lại hỏi.

Từ trong cao triều khôi phục lại , hạ thân không thể tránh bắt đầu đau nhức,  nhưng  lúc này không khí tốt như vậy, y không muốn nói.

Bên cạnh Mạnh Hòa Bình giống như là chợt nhớ tới cái gì , trên mặt hiện ra vẻ mặt ảo não,  “Đông tử, chúng ta hình như đã quên một chuyện.”

“Cái gì?”

“Bao cao su.”

“Mạnh Hòa Bình, nếu vừa rồi đang làm mà anh nói với em lời sát phong cảnh như vậy, em nhất định cắn chết anh.”

“Nhưng  . . . . .”

“Đừng nói thêm gì nữa.”

Mạnh Hòa Bình biết điều không dây dưa vấn đề này nữa, nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi tắm đi.”

Nguyễn Chính Đông lười biếng nói, “Anh đi trước đi, em tạm thời còn không muốn động.” Dừng một chút lại nói, “Anh đem bồn tắm mang lên giường, em tắm liền.”

Mạnh Hòa Bình bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu hôn hôn trán y, “thắt lưng nhức không?”

“Ổn, chỉ là trong mông trướng quá, cảm giác như thứ kia của anh còn cắm ở bên trong .”

“Anh  . . . .” Mạnh Hòa Bình như ngượng ngùng, nhẹ nhàng vỗ về tóc của y do dự một trận, dùng ngữ khí thương lượng nói, “Anh đi mua thuốc xoa tiêu viêm, được không?”

Nguyễn Chính Đông rất nhanh trả lời, “Không cần. Thân thể của em tốt như vậy, dùng thuốc làm chi.”

Mạnh Hòa Bình đang muốn khuyên bảo thêm, chỉ nghe Nguyễn Chính Đông nói tiếp, “Em xem như hiểu .”

“Cái gì?” Mạnh Hòa Bình hỏi.

Khóe miệng Nguyễn Chính Đông khẽ nhếch, lộ ra bộ dáng bất cần đời thường thấy, “Vì sao bọn họ đều nói một khi bị làm, sẽ thấy không muốn làm người nữa.” Y nhíu mày nhìn Mạnh Hòa Bình một cái, mắt chứa ý cười, “Còn anh, hôm nay thích không?”

Vệt hồng bên vành tai Mạnh Hòa Bình thẳng hiện đến trên mặt, Nguyễn Chính Đông chính là thích xem bộ dạng thuần lương này của hắn, không khỏi cười ra tiếng, tay khoát lên cánh tay Mạnh Hòa Bình, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói, “Tốt lắm tiểu xử nam, nếm em rồi, đời này cũng đừng nghĩ tới ai nữa.”

“Hầu hạ Nguyễn đại thiếu gia còn lo lắng không xong, làm sao còn có tâm tư dư thừa đi quản ai khác.” Mạnh Hòa Bình cũng đồng dạng dùng giọng trêu tức đáp lại y, trong ánh mắt cũng là chân thành trước sau như một, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn, có thể trông thấy trái tim hắn.

“Thiếu gia ta cho ngươi một cơ hội biểu hiện, giúp ta đi tắm.” Nguyễn Chính Đông được Mạnh Hòa Bình nâng xuống, tựa vào hắn nói, “Tuy rằng thật sự là một đầu ngón tay cũng không muốn động, nhưng cả người dinh dính , không tắm rửa một lần thật sự không chịu được.”

Mạnh Hòa Bình ôm hông y, “Nếu không anh đem bồn tắm chuyển lên giường cho em?”

Nguyễn Chính Đông cười nghiêng đầu cho Mạnh Hòa Bình một cái hôn, “Không có lựa chọn khác sao?”

Mạnh Hòa Bình chặn eo ôm lấy y, “Xóa một đáp án sai, cũng chỉ có nó.”