Chính Xuân Phong

Chương 22




Hồi trước Mạnh Hòa Bình chưa từng thấy y bị hắn sáp liền cao triều, mà lúc này tiểu huyệt lại đột nhiên quấn chặt, nếu không động chỉ sợ mình cũng chống đỡ không lâu. Vì thế hắn không đợi Nguyễn Chính Đông từ trong cao triều bình phục , liền cầm lấy hai chân y, động eo, dương cụ ra vào trong tiểu huyệt.

Nguyễn Chính Đông cố sức, toàn bộ sức nặng cơ hồ đều đặt ở trên người Mạnh Hòa Bình, tiểu huyệt dưới tác dụng trọng lực đem dương cụ ngậm vào sâu tới mức chưa từng có,  khoái cảm cũng mãnh liệt trước nay chưa từng có. Lưng bị Mạnh Hòa Bình đâm trên dưới ma sát vách tường, một chút  đau đớn ngược lại khiến cho y càng hưng phấn.

“Hòa Bình, nhìn không ra, anh  . . . . Lực tay không tồi . . . . .” Nguyễn Chính Đông bị đâm thở dốc, lại vẫn không quên trêu đùa Mạnh Hòa Bình.

“Vì ôm em.” Mạnh Hòa Bình nói, “Thích không?”

Tiểu huyệt bị nhục bổng quấy biến thành long trời lỡ đất, chất lỏng chảy ròng, dương cụ ngăn đều ngăn không được, mỗi lần rút ra khi đều có cổ d*m thủy chảy ra, Nguyễn Chính Đông từ từ nhắm hai mắt cảm thụ khoái cảm kịch liệt cuồng dã trong tiểu huyệt ,  “Thích. . . . . đâm thật sâu, rất. . . . . . Rất kích thích. . . . . .”

Vừa bắn tinh thân thể so với bình thường mẫn cảm gấp bội, Nguyễn Chính Đông rất nhanh bị đâm thất thần, hai mắt tan rã nhìn phía trước, ngón tay theo bản năng gảy sưng đầu v*, tính khí phía trước dần dần có tinh thần, hậu huyệt khoái cảm từng lớp ập đến, tràng vách  run rẩy không ngừng.

“Hòa. . . . . . Hòa Bình, anh thật sự là càng ngày càng biết như thế nào làm chết em, nơi ngứa nhất bên trong đều bị anh đâm thật thoải mái. . . . . .” Một bàn tay Nguyễn Chính Đông ôm lấy cổ Mạnh Hòa Bình, tay kia thì sờ nơi tính khí hai người kết hợp, miệng huyệt co dãn quấn chặt nhục bổng đưa ra đưa vào, mỗi một nếp uốn đều bị căng ra, dòng nước dâm mỹ dính đầy tay. Ngón tay ướt sũng đưa đến trước mặt Mạnh Hòa Bình , “Nếm thử nước anh ép ra.”

Mạnh Hòa Bình chả cho là bẩn, há mồm liền đem ngón tay Nguyễn Chính Đông ngậm vào. Nguyễn Chính Đông thấy trên môi hắn mang theo ánh nước, trong lòng từng trận rung động, lập tức dán lên môi của hắn, “Em cũng nếm thử.” Giữa răng môi trao đổi lấy hơi thở lẫn nhau, y cuốn lấy đầu lưỡi nóng bỏng của Mạnh Hòa Bình mút lấy nước bọt trong miệng hắn, hôn đến không thở nổi mới thôi.

Nguyễn Chính Đông cơ hồ phân biệt không được chính mình thích hôn môi hắn hơn hay là làm tình, bởi vì mặc dù là chạm môi đơn giản đều làm mình lâm vào cao triều  cực hạn khoái cảm, vậy cũng là hạnh phúc.

Mạnh Hòa Bình cảm giác được trong cơ thể Nguyễn Chính Đông càng ngày càng nóng, càng ngày càng gấp, biết y lại tới cao triều, liền tăng nhanh tốc độ xâm chiếm của hạ thân,  nhanh hơn mãnh liệt hơn làm tiểu huyệt bắt đầu co rút. Cả người hắn căng chặt, trên trán đổ mồ hôi, thở dốc nặng hơn, hạ thân vừa rồi đã phát tiết một lần, lúc này phá lệ kéo dài , hắn cứ ra vào mỵ thịt mềm mại, ngay cả miệng huyệt đều hơi hơi sưng lên.

Mười ngón tay của Nguyễn Chính Đông theo bản năng cào lưng hắn, bị làm thần chí không rõ, không biết mình kêu gì, “To quá, thật trướng . . . . . Quá sâu, Hòa Bình, em chịu không nổi . . . . . . Mau, mau giết em. . . . .”

Động tác Mạnh Hòa Bình càng thêm mãnh liệt, thật sự đem y làm chết, tiếng thịt va chạm vang dội tình sắc làm cho trên mặt người khác nóng lên,Nguyễn Chính Đông cảm thấy tuyến tiền liệt đều bị đỉnh lên chết lặng, cả người khoái cảm tụ tập trên thân, co rút  bắn ra.

Nguyễn Chính Đông bắn liền hai lần, có chút mỏi mệt, nhưng nhục bổng còn trong cơ thể vẫn đang cứng ngắc , thở gấp cười nói, “Tinh thần ghê, xem ra sau này hẳn là nên chơi nhiều hơn.”

“Anh rút ra trước.”

“Đừng, ” Nguyễn Chính Đông nắm chặt lấy đầu Mạnh Hòa Bình, hôn lên môi hắn, “Không bắn không cho rút ra.”

“Vậy  . . . . .” Mạnh Hòa Bình đổ mồ hôi, Nguyễn Chính Đông đã muốn bắn hai lần, hắn không muốn làm người yêu quá mệt mỏi.

“Đổi lại tư thế, lưng em hơi đau.”

“Ngồi trên người anh.”

“Không, đè nặng anh mất.”

Mạnh Hòa Bình ôm y đặt y lên trên quần áo hai người,  tư thế ra vào che ở trên người y, hôn hôn mặt y,  “Có mệt hay không?”

Nguyễn Chính Đông còn thở từng ngụm từng ngụm, nhưng ánh mắt vẫn hơi sáng, “Hiếm khi ở trong này làm một trận, dù sao cũng phải chơi đủ.”

Mạnh Hòa Bình yêu thương vỗ về thân thể y,”Như thế nào mới tính đủ.”

Nguyễn Chính Đông đem một chân nhấc cao, đặt tại đầu vai Mạnh Hòa Bình, đáp, “Làm đến khi em bắn không được mới thôi.”

Lúc này toàn thân Nguyễn Chính Đông mồ hôi đầm đìa, trong ngực kịch liệt phập phồng, đầu v* sưng đỏ không chịu nổi, phân thân bắn qua hai lần có vẻ mềm nhũn, tiểu huyệt ướt đẫm còn ngậm một dương cụ thô to đến dữ tợn, bộ dạng này quả thực làm Mạnh Hòa Bình lâm vào thần hồn điên đảo. Người yêu đem thân thể toàn bộ giao cho mình,bộ dáng thản nhiên cầu hoan mị hoặc như thế, Mạnh Hòa Bình thầm nghĩ làm cho y hưởng thụ tình ái càng thêm sung sướng, dưới thân mình kêu khóc bắn giọt tinh dịch cuối cùng.

Hắn nắm chặt lấy hai chân Nguyễn Chính Đông, tính khí đêm nay phá lệ phấn khởi, tiểu huyệt sưng đỏ tựa hồ vẫn còn chưa thỏa mãn, khát khao siết chặt tràng vách . Mạnh Hòa Bình biết rõ giao hoan hơi thô bạo sẽ làm y càng hưng phấn cũng có khoái cảm, mỗi một lần ra vào đều vừa sâu vừa mạnh. Tiểu huyệt đã bị dương cụ đảo trơn trợt một mảnh, ra vào thông thuận, có mấy lần tính khí thậm chí đâm vào quá nhanh mà trượt ra ngoài, Mạnh Hòa Bình thở gấp nhắm ngay miệng huyệt ướt át vào lần nữa.

“Hòa Bình, em lại bị anh làm cương . . . . anh hôm nay thật mãnh liệt, Hòa Bình, em muốn anh từ ngày mai trở đi, mỗi ngày đều ở đây chơi em. . . . . Mỗi ngày đều phải như hôm nay . . . . . A a. . . . . .”

Nguyễn Chính Đông bị đâm rốt cuộc nói không ra lời, hạ thân tính khí trướng trướng , Mạnh Hòa Bình một trận hung mãnh kịch liệt cắm vào, trên đỉnh lại tiết ra vài giọt bạch trọc.

Mạnh Hòa Bình thấy y lại vào cao triều, dương cụ hơi dùng sức cắm vào để, quy đầu đâm vào tuyến tiền liệt nghiền nát, tiểu huyệt càng co chặt, Mạnh Hòa Bình bị kẹp chặt da đầu run lên, cỗ lớn tinh dịch nóng bỏng đều tưới vào sâu trong tiểu huyệt. Nguyễn Chính Đông bị bỏng đến không thể giãy dụa, tựa hồ muốn chạy trốn khỏi thân Mạnh Hòa Bình, lại bị đối phương chặt chẽ đè lại không thể động đậy, dương cụ sâu khảm ở trong tiểu huyệt không ngừng co rút bắn tinh.

Nguyễn Chính Đông phí công phản kháng , trong tiếng thét chói tai mang theo tuyệt vọng nức nở, bỗng nhiên toàn thân căng thẳng, đột nhiên phân thân bắn ra một cỗ chất lỏng trong suốt. Mạnh Hòa Bình chỉ cảm thấy trong bụng có một trận ấm áp ẩm ướt dính vào khác xa tinh dịch , cúi đầu vừa thấy, đúng là Nguyễn Chính Đông bị mình làm đến không khống chế, từ phân thân bắn ra nước tiểu màu vàng nhạt, làm ướt hạ thể hai người.

Nguyễn Chính Đông chưa bao giờ ở trong tình sự cảm thấy thẹn thất thố như thế, nhất thời khó có thể tiếp nhận, “Mẹ nó, em cho tới bây giờ còn chưa. . . . . .”

Mạnh Hòa Bình cẩn thận rút ra tính khí mềm nhũn sau khi bắn tinh ra khỏi tiểu huyệt hồng hào , cúi xuống ôm lấy người yêu vừa thẹn vừa giận, ôn nhu hôn đối phương cảm thấy khoái cảm mà tràn ra nước mắt.

Mạnh Hòa Bình muốn an ủi đối phương, lại ngốc không biết như thế nào dỗ y vui,  đành phải từng lần một hôn y, bên tai y nói,”Đông tử, anh yêu em.”

Đây là lần đầu tiên hắn trịnh trọng nói những lời này, thổ lộ không hề mới mẻ, cũng là kiểu lời thề của Mạnh Hòa Bình , hắn hứa một đời một kiếp.

Mà Nguyễn Chính Đông, lần đầu tiên đỏ mặt.

Y đẩy Mạnh Hòa Bình một phen, “Quần áo không thể mặc .”

Mạnh Hòa Bình hiểu ý đứng dậy, “Phía sau cốp có đồ, anh đi lấy.”

Cũng may xe đậu không xa, hắn khoác áo mang tới quần áo sạch sẽ, mặc vào trước cho Nguyễn Chính Đông , sau đó thay quần áo bẩn trên người mình.

Khi hắn đứng ở trước mặt Nguyễn Chính Đông , cúi đầu cài nút, bị Nguyễn Chính Đông đẩy đến một bên,  “Khoan đã.”

“Làm sao vậy?”

Nguyễn Chính Đông ý bảo hắn xoay người, “Xem, mặt trời mọc .” Y đứng ở bên cạnh Mạnh Hòa Bình , nhìn đường chân trời lộ ra ánh bình minh đỏ tươi đẹp đẽ phương xa , trên mặt rốt cục nở nụ cười, “Chào buổi sáng, anh đẹp trai.”

Mạnh Hòa Bình nghiêng người, sửa sang lại cổ áo của y, khẽ hôn lên trán y, “Chào buổi sáng.”

Hoàn