Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 80




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý tổng không phải tuýp người ngồi một chỗ chờ đợi người khác giải thích cho mình. Vậy là chẳng cần nhìn Thanh Thúy nửa giây, cũng không buồn quan tâm bạn Nhi vừa được Đại boss gửi gắm. Anh ta lập tức đứng dậy, một đường chạy thẳng!


Nhất thời bàn ăn lớn lãng mạn chỉ còn có hai người con gái xinh đẹp, tao nhã đang yên tĩnh dùng bữa.


Nói là yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh ấy chỉ là trên bề mặt mà thôi, trong lòng mỗi người suy nghĩ cái gì, dậy sóng ra sao chỉ có chính bản thân họ mới biết.
Ví như Tịnh Nhi nhà chúng ta đây, mặc dù bề ngoài ngơ như cây cơ, nhưng pháo hoa đang nổ đến mức rực rỡ trong lòng chứ chẳng đùa. Vì sao ấy à? Tất nhiên vì đang tưởng tượng một câu chuyện vô cùng cẩu huyết trong lòng rồi!


Câu chuyện ấy có nội dung đại khái thế này: bạn Thần và bạn Lý tổng có gian tình đã lâu, dây dưa không dứt. Hai người vì rào cản xã hội nên không dám công khai đến với nhau, trước mặt người khác cũng chỉ đành đóng vai một đôi oan gia. Chính vì thế mà lần nào cô gặp bọn họ cũng bắt gặp hình ảnh hai người họ đấu võ mồm để tăng tình cảm.
Tiểu Ngọc vốn cùng học với hai bạn ấy, trong lòng âm thâm mến mộ Đại Thần đại danh đỉnh đỉnh. Âm thầm mơ mộng bản thân là nữ chính ngôn lù, ngờ đâu đời éo le nên chỉ được làm nữ phụ đam mẽo.
Chuyện mình là gay không thể để lộ nên boss Thần quyết định dùng một vài con cờ để làm bình phong cho Lý tổng. Nhưng Tiểu Ngọc lại thông minh hơn anh ta rất nhiều nên nhanh chóng phát hiện chuyện có kẽ hở. Cô điều tra và cuối cùng cũng phát hiện gian tình giữa Đại Thần và Lý tổng, Tiểu Ngọc vừa đau đớn vừa khổ sở quyết định chạy trốn hiện thực!
Cô rời khỏi Đại Thần, cũng tránh xa những nơi ồn ào, náo nhiệt.. Hòng mong có một ngày Đại Thần sẽ rời khỏi chuyện tình tội lỗi kia mà nhớ đến mình. Lại tiếc nữa, đời không như mơ, Đại boss và Lý tổng cứ quanh quẩn với chuyện tình oan gia, chẳng ai để ý đến cô cả. Cho đến tận hôm nay, khi vô tình gặp lại..


Đại Thần đuổi theo Tiểu Ngọc hẳn là do sợ hãi cô tiết lộ chuyện của mình với Lý tổng đi. Còn anh chàng Lý tổng này cấp tốc đuổi theo như thế.. Hẳn là vì lo sợ Đại Thần sẽ bị tiểu tam cướp mất!


Ahahah!!
Quá não tàn!
Quá cẩu huyết!


"Chị có vẻ không mấy khó chịu nhỉ?" Thanh Thúy nghiêng đầu, đôi mắt to tròn không vướng chút tạp niệm. Nhưng không hiểu sao Tịnh Nhi lại thoáng cảm nhận được một nỗi buồn rất sâu ẩn trong giọng nói thanh lãnh ấy. Buồn đến mức thê lương.


"Vì sao?" Không tình nguyện giam hãm bản thân vào sự buồn bã này, Tịnh Nhi nhíu mày, muốn rời khỏi đây.
Nói thật nơi này cực kì gần chung cư của cô, chìa khóa sơ cua cô vẫn gửi bên văn phòng bảo vệ. Chẳng cần đến sự hộ tống của lão Lý tổng kia, cô vẫn có thể tự mình đi về!


"Người đàn ông của mình chạy theo một cô gái.." Thanh Thúy mỉm cười, nói nhẹ bẫng "..Điều ấy chẳng lẽ lại không khó chịu?"


"..."


"Hay chị thật sự giống như lời đồn đại ngoài kia.." Cô nàng tiếp tục, giọng điệu vẫn giống như bàn luận về vấn đề đơn giản chẳng liên quan đến ai "..Phóng khoáng đến mức chẳng buồn để tâm?"


"Tôi không quan tâm ngoài kia người ta đồn đại thứ gì!" Tịnh Nhi xua tay ngăn lại, Thanh Thúy à, bạn nữ chính à.. Vốn nam thần Đại boss tự dưng hóa gay đã đủ làm cô đau đầu, nhức óc rồi! Bạn không cần đổ dầu vào lửa bằng cách thay đổi tính cách thanh khiết của mình đâu!
Nữ chính Thanh Thúy - con đẻ nhà cô, con gái rượu nhà cô.. Không thể biến đen được!
"Nghĩ nhiều thật đau đầu quá mà! Tôi phải về đây, cô cứ ở đây đợi Lý tổng quay lại đón nhé!"


"Khoan đã!" Tịnh Nhi chưa kịp bước đã bị Thanh Thúy ngăn lại, cô có vẻ hơi bất ngờ trước cách phản ứng này của Tịnh Nhi. Thêm cái kiểu rời đi dứt khoát như vậy.. Nói thật, với vẻ ngoài và cách hành xử của cô, chưa có ai đối xử như vậy với cô đâu! "Chị Nhi, em tới nhà chị ngồi một lúc được không?"


"Hả?"


"Dù sao cũng phải một lúc nữa Lý tổng mới quay lại, em ngồi đây đợi anh ta chẳng tiện chút nào!"


"..."


*


Vậy là với skill mắt nai cha cha cha, Thanh Thúy đã thành công có mặt tại nhà Tịnh Nhi, làm khách trong căn hộ chung cư trên tầng 12 đã mấy ngày không có ai ở.
Mấy ngày không có người ở, cũng không có ai tới quét dọn, không ai thông khí, không ai.. Nó sẽ kinh dị tới mức nào?
Tịnh Nhi vừa cầm trên tay được chìa khóa phòng, bấm thang máy lên đến cửa đã lập tức không nhận ra được nơi này chính là nhà cô dùng tiền của chính mình mua được. Bởi vì.. Nó hoàn toàn bị ngập rồi!
Không phải ngập nước.. Cũng không phải nhà bên cạnh bất lịch sự, thấy cô không ở nhà thừa cơ đổ rác.. Chính xác là nơi này ngập trong hoa, quà và thư từ các kiểu!


"Cô Nhi này, mấy ngày nay cô không ở nhà nên chúng tôi không dám tùy tiện mở cửa nhận đồ giúp cô.." Lao công quét dọn có chút bối rối giải thích nguồn gốc của núi đồ kia "..Nhưng nhân viên bưu điện thúc giục nhiều quá nên đành phải để phía ngoài này."


"Vâng, cảm ơn bác!" Tịnh Nhi nửa xúc động, nửa tự hào nhìn quà Fan gửi đến cho mình. Lạ thật, bình thường không phải đồ đều gửi tới chỗ của nhà xuất bản, sau đó trợ lí sẽ đem đến cho mình hay sao? Tự dưng mới có mấy hôm cô không ở nhà đã thành chuyển trực tiếp là thế nào?
Có khi địa chỉ của cô đã bị lộ ra rồi ấy chứ..
Nhưng như vậy..
Ừm..


Giữ một loạt những suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, Tịnh Nhi gật đầu lịch sự với bác lao công. Sau đó gạt hết đồ ra, lấy một lối đi để vào nhà.


"À cô Nhi này.." Cô lao công vẫn giữ nguyên nụ cười bối rối "Hi vọng cô xem xong dọn dẹp luôn chỗ hành lang này giúp chúng tôi.. Chiều nay còn có đoàn thanh kiểm tra.."


"Dạ.."


Căn nhà mấy ngày không thông khí có mùi hơi ẩm và phòng kín thoang thoảng. Tịnh Nhi có chút xấu hổ nhìn qua Thanh Thúy, rồi nhanh chóng chạy tới mở toàn bộ cửa sổ, cửa ban công ra. Trong nhà cũng không khác gì so với ngoài hành lang, nơi đâu cũng la liệt những hoa, quà và thư từ chưa được trả lời hết.
Cũng may mấy hôm trước nhà đã được dọn dẹp sơ lược rồi đấy, nếu không hôm nay có khách đột xuất nhất định sẽ xấu hổ chết!


"Chị Nhi được hâm mộ thật đấy!" Thanh Thúy không hề nhăn mặt khi bước vào phòng, cô cũng đã từng trải qua những ngày tháng khó khăn, phải ở trong những căn nhà ổ chuột bẩn thỉu. Nơi này so với chỗ ở hiện tại của ba mẹ con cô.. Vẫn tốt lắm!


"Haha, cũng đâu có gì.. " Tịnh Nhi vẫn luôn tay lau qua mặt bàn, rồi chạy ào vào bếp tìm đồ uống "Cô uống gì?"


"Chị Nhi xưng hô thật xa cách!" Thanh Thúy cũng theo chân cô vào bếp, đôi giày cao gót đã bị vứt trên kệ để giày phía ngoài "Cứ gọi em là Thúy!"


"Ahaha.." Lại một lần cười gượng, bạn Thúy à, nếu bạn biết thực ra bạn hơn mình những mấy tuổi, thì bạn sẽ không nói câu kia thoải mái thế nữa đâu! "Vậy.. Thúy uống gì?"


"Chị Nhi dễ thương thật!" Thanh Thúy mỉm cười, đón lấy đồ lau dọn từ tay Tịnh Nhi "Vừa ăn xong nên em cũng không muốn uống gì hết. Em giúp chị dọn dẹp một chút!"


"Thôi.. Chiều cô còn có việc, cứ nghỉ ngơi đi!" Tịnh Nhi mặc dù không biết dọn dẹp nhưng mà nhờ một người mới quen giúp mình dọn dẹp thì chẳng hay ho gì "Cái này ít thôi mà, tôi dọn một chút là xong!"


"Chị không cần ngại.." Thanh Thúy xắn tay áo, đã tiến đến nơi để đầy hoa và quà chuẩn bị động tay "..Mấy chuyện này em làm quen rồi!"


Hai người ôm một đống hoa đã héo rũ nhét vào những túi thật to, sau đó bỏ tất cả thư từ vào một cái hộp khác, đống quà to nhỏ và gấu bông cũng được sắp xếp thật chỉnh tề. Nhất thời toàn bộ không gian trong phòng biến chuyển, đượm hương vị của một cô gái mới lớn điệu đà có tình yêu vô hạn với gấu bông!
Vì đã nhờ vả người ta dọn dẹp giúp mình nên công việc vứt rác hiển nhiên Tịnh Nhi không đrẻ Thanh Thúy làm giúp mình. Cô ôm hai túi hoa khô to đùng, lôi nó về thùng rác ở cuối hành lang. Không hiểu sao khi đi tới đây, hình ảnh con mèo chết đầy dòi bọ lại hiển hiện trong tâm trí, dọa cô rùng mình một cái. Tự mắng mình thần hồn nát thần tính, Tịnh Nhi vứt vội hai bọc rác lớn sau đó chạy một mạch về phòng.


Thanh Thúy đứng tựa vào bàn, trên tay mân mê mấy phong bì đựng thư chưa được mở. Ánh mắt cô ấy có mơ màng, cũng càng nhiều hơn đó chính là kì vọng.. Thoáng thấy Tịnh Nhi trở lại, Thanh Thúy đã vươn tay kẹp một lá thư khá bắt mắt lên chìa cho cô xem: "Chị coi này, fan của chị cũng thật sáng tạo!"


Đó là một bì thư màu đỏ, phía trên ngoài ba con tem bưu điện thì hoàn toàn không có tên tuổi người gửi. Quan sát kĩ lại thì hình như đến cả tên người nhận cũng không có nốt!
Vậy làm cách nào mà lá thư này đến được đây? Có mặt trong hộp đựng thư đầy chặt của cô thế này?
Chẳng lẽ người gửi đến tận nhà Tịnh Nhi với mong muốn trao tận tay nó cho cô?


Nhưng nếu đúng là yêu thích cuồng nhiệt như vậy thì việc sử dụng màu đỏ tươi này có hơi.. không thích hợp!
Đỏ đến ma mị..
Thật sự làm người ta có ảo giác đó là do máu nhuộm thành..


"Mở ra xem đi!" Không hiểu động lực nào thôi thúc, Tịnh Nhi tự dưng bật ra một câu.


Thanh Thúy nhún vai không ý kiến, cô thấy Tịnh Nhi không có ý tự mở nên cũng đành đưa tay xé bì thư. Phía bên trong là một tờ giấy viết thư màu trắng, tạo cảm giác đối lập hoàn toàn với sắc đỏ bên ngoài. Trên mặt giấy trắng tinh in vỏn vẹn hai chữ: "CHẾT ĐI!"