Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 57




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Như thường lệ cứ ăn xong là lên giường, Tịnh Nhi uể oải mở điện thoại muốn gõ truyện up mạng, sau đó cô giật mình nhận ra mình đã là người của nhà xuất bản rồi, bản thảo không thể tùy tiện thích đăng lên đâu thì đăng lên đó được.
Một vài ngày nữa trợ lí sẽ tới sắp xếp cho cô, công việc của cô lúc này chỉ đơn giản là ngồi nhà và sáng tác mà thôi. Đẻ chữ đi! Đẻ cho tới khi không còn khả năng đẻ nữa!


Nhưng cứ bấm máy lên lại ảo não nhìn màn hình tắt phụt, Tịnh Nhi không tài nào tập trung được gì. Mấy ngày hôm nay Đại boss sống thế nào? Anh ta vẫn giữ nguyên lối sinh hoạt điều độ và thói quen sạch sẽ đấy sao? Tiểu Ngọc có còn ở cạnh anh ta hay không? Nhìn cô ta chủ động như vậy, thậm chí còn mất lí trí tới mức đánh nhau giành trai với cô.. Không khéo Đại Thần bị tấn công mạnh mẽ lắm rồi!
Nghe nói con gái chủ động cưa không giai nào không đổ. Hai người này đều đã mấy chục tuổi đầu, chắc sẽ thúc tiến nhanh vài giai đoạn, có lẽ qua mấy ngày không có con kì đà Tịnh Nhi này họ đã sớm lăn giường với nhau rồi!
Boss Thần cao lớn đẹp trai hẳn trên giường uy phong hiển hách lắm đây.. Vừa nghĩ đến cái này, não bộ Tịnh Nhi đã nhanh chóng vẽ ra hình ảnh một người đàn ông anh khí ngời ngời, nước da hơi nâu khỏe mạnh và cơ bụng cơ ngực săn chắc đẹp đẽ lạ kì. Nửa thân trên anh ta hoàn toàn trần trụi, còn nửa thân dưới.. A! Không được nghĩ nữa! Cô sẽ chảy máu mũi mất thôi!
Mà này.. Thời gian sống chung cũng không thấy bạn Thần tập tành gì, vậy sao người bạn ấy vẫn có múi đầy đủ ta? Haha, đừng hỏi tại sao Tịnh Nhi biết chuyện này, cô cam đoan bản thân không có nhìn lén Đại boss! Cô không phải biến thái!!!


Vừa vui vẻ được hai giây, hình ảnh tưởng tượng tươi đẹp đã bị xen thêm màu u ám. Vì Thần không điên mà thoát y một mình, bên cạnh anh ta còn một thân ảnh nữ giới xinh đẹp mềm mại, hai cánh tay như những con rắn nhỏ dịu dàng vắt qua cổ anh ta. Sau đó là một màn dạo đầu kịch tính, rồi hôn môi, rồi..


Không được!
Qúa tường tận rồi!
Cũng tại dạo này cô ham đọc H đấy! Đã bảo H 18+ rồi mà còn ngu ngốc lao đầu vào cơ. Bổ não lắm vào để bây giờ tưởng tượng vớ vẩn! Vi Tịnh Nhi! Mày đúng là con nhóc hư đốn!


"Vi tiểu thư, cô có trong đó không?" Tiếng gọi nho nhỏ cùng chuông cửa đồng loạt vang vọng. Tịnh Nhi nghe giọng đã biết đó là ai, cô nhanh chân xuống giường, đi tới mở cửa cho vị này.
Đây chính là người có nhiệm vụ liên lạc giữa cô và công ti. Cô gái này tầm mười tám đôi mươi, nhanh nhẹn mà vui vẻ, vừa nhìn đã làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Nhưng đừng trông mặt mà bắt hình dong, cô ấy là đệ ruột của Lý tổng, làm việc là cực kì nghiêm túc!
Không hiểu hôm nay đã muộn như vậy còn tới đây làm gì nữa? Lẽ nào công ti có chuyện gì đó gấp gáp?
"Xin chào! Tôi đem trợ lý tới cho cô!"


"Vâng, mời vào nhà.."


"Chị! Chị Ái Nhi!!"


"Ơ.. Cậu là.. Hải Ninh?"


"..."


*


Đại Thần suy nghĩ rất lâu, anh biết những điều Tiểu Ngọc nói là có lý, song cũng không nhịn được thắc mắc. Vì sao ở cạnh anh thì không thể phát triển chứ? Vì sao cô ấy nổi tiếng rồi lại muốn phủi sạch quan hệ với anh? Vì sao cô ấy nhất quyết đòi quên đi đoạn quá khứ này??..
Lẽ nào cô ấy thực sự tinh tường tới mức nhìn ra được bản chất của Lý tổng? Tên này vốn là bạn học của anh, từ thời chung lớp hắn đã lộ bản mặt của một con cáo già lọc lõi. Lý tổng trưởng thành sớm hơn tất cả, hắn luôn xem người khác là con cờ của mình mà tính toán thu lời.
Nếu bây giờ hắn biết cô và anh có mối quan hệ đặc biệt, nhất định sẽ ép cô nhờ anh bỏ vốn làm ra vài việc có lợi cho nhà xuất bản của hắn. Ví dụ như đầu tư phim ảnh hoặc tài trợ xuất bản.. gì gì đó. Bộ não thiên tài của người này luôn biết cách ép khô những kẻ ngu ngốc khác để thu về lợi tức lớn nhất cho mình.


Ái Nhi, ra là cô cũng có chút mắt nhìn người.


Nhưng lần này anh tự động chui đầu vào lưới có được hay không?
Đại Thần anh.. Không muốn mất liên lạc với cô ấy!!


"Thần, đây là tài liệu anh cần!" Cánh cửa phía ngoài bị gõ lộc cộc, giọng nói ngọt ngào làm bàn tay đang cầm điện thoại tính gọi đi của anh phải buông xuống.
Từ ngày Ái Nhi kia rời đi, mọi chuyện xung quanh anh- trừ việc kinh doanh ra, đều không còn suôn sẻ nữa. Đầu tiên là trợ lí xin phép nghỉ dài ngày làm mọi thứ vốn đang trong khuôn khổ bị đình trệ mất hai tiếng để tìm người thay thế. Tiếp đó là chuyện của Tiểu Ngọc, cô ấy là giáo sư trẻ nhất cả nước, tuổi trẻ tài cao có thể vào viện nghiên cứu cống hiến cho đất nước nhưng lại nhất định không chịu đi. Sau đó bố mẹ cô ấy còn ra sức gọi điện thúc giục Đại Thần nhận cô vào làm, thêm vài lời nói vào của bố mẹ anh.. Anh quả thực không còn biết từ chối thế nào nữa.


Đại Thần biết rất rõ tình cảm cô dành cho anh, như trái tim anh rất nhỏ, chỉ đủ chứa một người. Anh không có sự bao la bác ái, không có tình yêu rộng dài như người ta.. nên tâm trí chỉ có thể hướng mãi về một phương mà thôi. Tiểu Ngọc này vốn giữ vị thế em gái trong lòng anh, và anh thì không muốn trở thành kẻ loạn luân biến thái đâu!


Không thể hiểu nổi Tiểu Ngọc thích anh ở điểm nào, nếu biết anh nhất định sẽ thay đổi. Nói chung anh không muốn cô bị tổn thương, và càng không muốn phải thẳng thừng nói ra câu từ chối lạnh lẽo với cô ấy.
Đáng tiếc anh không muốn là chuyện của anh, tôi thích anh vẫn cứ là chuyện của tôi! Tiểu Ngọc phớt lờ mọi thứ mà nói muốn làm trợ lý cao cấp cho anh. Mặc dù không được ở chung phòng với anh giống Vi Ái Nhi kia, nhưng mỗi ngày đều được giáp mặt với anh như vậy đã tốt lắm rồi. Còn thi thoảng cùng nhau ăn trưa, cô cũng tìm lí do chiếm luôn căn phòng ngủ kia của Ái Nhi rồi. Tiểu Ngọc không tin ở gần như vậy cô lại không khiến cho Đại Thần lửa gần rơm lâu ngày cũng bén được.
Nhất định phải củi khô lửa bốc!
Nếu không cô sẽ hầm mấy thứ canh đại bổ.. Vì thói quen sạch sẽ nên anh ấy không ra ngoài tìm gái bao giờ, thế thì xem anh ấy có đủ khả năng kiềm chế trước rau sạch như cô hay không?


"Vào đi, để ở bàn là được rồi!" Đại Thần hạ điện thoại, mấy ngày hôm nay anh có chút mệt mỏi, lại thêm tâm sinh lí cơ thể có chút thay đổi không rõ ràng. Haizzz, già rồi, anh vẫn là nên cưa cẩm nhanh một chút rồi xúc tiến chuyện kia thôi.
Các cụ đã dạy: đàn ông quá ba mươi mà không làm nhất định sẽ bị hâm!


"Thần, nghỉ trưa rồi, anh muốn đi ăn không?" Tiểu Ngọc không để ở bàn uống nước mà đi sát đến nơi làm việc của anh. Hôm nay tâm trạng cô đặc biệt vui, haha, mấy con nhóc ở phòng trợ lí ngu ngốc như vậy mà đòi chỉnh cô? Còn không phải bị cô tính kế cho gần chết?
Được lắm!
Phòng trợ lí gái xinh té hết rồi, xung quanh Thần cũng không còn gái gú gì nữa hết! An toàn!
"Em đặt bàn rồi, chúng ta cùng tới nhé!"


"Trưa nay anh có hẹn với đối tác.." Đại Thần khéo léo từ chối "Em cứ tự nhiên trước đi!"


"Đối tác?" Tiểu Ngọc ngạc nhiên tiến tới, bàn tay nhỏ cũng để lên vai anh thân thiết "Là ai vậy? Cũng không thấy có trong lịch làm việc hôm bay của anh?"


"Đột xuất!" Anh lạnh giọng, cũng đưa tay cầm tay cô khỏi vai mình "Đây là chỗ làm việc, em nên nghiêm túc mới đúng!"


"Đã hết giờ, đây không còn là nơi làm việc nữa!" Tiểu Ngọc không cho là đúng, tinh nghịch nắm ngược lấy tay anh "Thần, em đi chung nha~"


"Không được, anh rất bận!"


"..."


Lấy lí do thoái thác nhanh chóng, cuối cùng Đại Thần cũng tiễn được con ruồi lớn. Trưa nay đúng như Tiểu Ngọc nói, anh chẳng có cuộc hẹn nào cả. Có điều việc anh cùng Tiểu Ngọc như hình với bóng, lại thêm trí tuệ và cách hành xử của cô ấy đã làm không ít người hiểu lầm rồi. Tập đoàn có có vị bóng gió hỏi thăm anh và Tiểu Ngọc, không hiểu đến khi nào hai người chính thức kết hôn?
Ai da ~ quá phức tạp!
Giá như chuyện yêu đương đơn giản như kinh doanh thì tốt rồi..


"Lý tổng, cậu rảnh không?" Đại Thầm nhấc máy nhanh chóng gọi đi, phía đầu dây bên kia vang vọng một giọng trả lời trung tính cực kì đáng ghét "Nếu rảnh chúng ta ra ngoài nói chuyện!"


"Ô, Đại boss hôm nay có chuyện tìm tôi?" Cậu ta ha hả chời, nhây nhưa muốn đấm "Không khéo lại bão, bà con mình ở miền Trung lại khổ!"


"Cậu giàu như vậy nếu thương người thì ủng hộ họ đi!" Anh nói thẳng, tên này vẫn đáng ghét như xưa, có lẽ cũng chỉ có Tiểu Ngọc mới xử lí được "Hỏi lại lần hai, rảnh hay không?"


"Rảnh! Rảnh!" Cậu ta vội vã, giọng nói ai ái bất mãn còn xì một tiếng đầy nũng nịu làm anh nổi da gà "Đúng là đáng ghét! Thế cậu tìm tôi có chuyện gì?"


"Một chút vấn đề làm ăn.." Anh ngập ngừng "Lý tổng, Vi Ái Nhi kia tôi muốn đầu tư!"