Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 51




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tịnh Nhi thề có Chúa cô ác cảm với cô gái vừa tới là do tên cô ta trùng với tên đệm của con khốn Vi Ngọc Nhi!
Đúng, chính xác là như vậy!
Hoàn toàn không phải tại Đại boss nghe giọng cũng biết cô ta là ai.
Hoàn toàn không phải tại Đại boss nghe giọng cô ta đã cười tựa hoa nở, một nụ cười chờ mong thật lòng cực độ.
Hoàn toàn không phải do cô ta xinh đẹp động nhân..
Hoàn toàn..


CMN! Được!
Cô đây chính là ghen tị được chưa?


Xem, người này đến chỗ này họp lớp cùng Đại Thần thì hẳn là họ học cùng nhau trước đây đi. Nếu học cùng thì sao? Chính là cô gái này sẽ bằng hoặc chỉ kém Đại boss một tuổi đến vài tháng là cùng!
Đại Thần đã sắp ba mươi, cô gái này cũng sắp ba mươi.. Vậy mà tại sao? Tại sao?? Tại sao cô ta lại trẻ như vậy??
Trẻ hơn cả cô, hơn cả trợ lí, hơn cả Lưu Ngân Hà!!
Siêu trẻ!


Phương Tây thường ví người con gái đẹp với mặt trời rực rỡ và diễm lệ, Phương Đông ngược lại, ưa chuộng cái đẹp êm dịu và thanh khiết nên đem người con gái so với mặt trăng. Nếu trong truyện này Lưu Ngân Hà là mặt trời chói lóa, thì cô gái vừa đến - Tiểu Ngọc chính là mặt trăng ngọt ngào và thanh cao.
Khuôn mặt xinh đẹp hơi tròn trịa, cặp mắt to sáng rõ như đêm rằm tháng giêng. Mũi nhỏ hồng hồng và đôi môi đỏ mọng đến mức chạm vào sẽ vỡ tan.
Trái ngược với những người phụ nữ trong phòng ăn vận theo phong cách đĩnh đạc, chững chạc, Tiểu Ngọc đưa thiên hướng của mình về gần với sự trẻ trung. Cô mặc một bộ váy len và đi giày thể thao khỏe khoắn, lại khoác thêm một chiếc túi xách hàng hiệu tung tăng chạy đến chỗ Đại Thần. Nhất thời ba người lại được làm tiêu điểm, làm trung tâm chú ý của rất nhiều người.


"Thần, anh tới sớm quá!" Tiểu Ngọc tự nhiên ôm lấy cánh tay Đại boss, ngọt ngào và khéo léo đẩy cô sang một bên "Tới cũng không qua đón em, đáng ghét!"


"Muốn cho em bất ngờ!" Đại Thần mặt lạnh vui vẻ nói! Ôi má, cho em bất ngờ là ý gì??
Boss nhà mình cũng có lúc nói mấy câu này với người phụ nữ không phải nữ chính sao?? Nôôôô, cô không tinnn!
Có điều.. từ lúc anh ta phớt lờ Thanh Thúy thì Đại Thần đã chẳng còn là nam chính trong tiểu thuyết của cô nữa rồi.
"Sao, hai bác năm nay có trở về không?"


"Họ đã định cư luôn ở ngoài đó!" Tiểu Ngọc có chút bất mãn, bĩu môi kéo tay Đại Thần tiến vào "Hôm nay qua chỗ em đi, anh lái xe về muộn không tốt!"


"Anh đã thuê phòng rồi, đến trước là để lấy chìa khóa cho cô ấy!" Đại Thần kéo Tịnh Nhi lại gần, nhất thời ba người tạo thành thế tam giác bất hủ: Chị A kéo anh B, anh B kéo chị C "Ái Nhi, làm quen một chút!"


"Hi, cô gái hai bác nói đây sao?" Tiểu Ngọc lúc này mới nhìn đến cô, nụ cười vẫn tươi nhưng không còn hào hứng giống khi nãy nữa.
Không vui?
Xí, đừng tưởng mình cô không vui, tôi cũng đang VÔ CÙNG KHÔNG VUI nhé! Còn dám giả bộ như giờ mới nhìn đến tôi? Cô cũng không phải bị cận nặng đi, tôi đây cũng chưa tàng hình đâu!!
Còn nữa, tay boss là để tùy tiện khoác à? Mau cút!!


"Chào chị, em là Tịnh.. À, Ái Nhi!" Tịnh Nhi trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười. Ánh mắt vô thức dán chặt lên cánh tay của Đại Thần đang bị Tiểu Ngọc ôm trọn trong ngực. Bực ghê, giới thiệu tên cũng bị boss lườm nữa..


"Chào Ái Nhi, tôi là Như Ngọc!" Cô ta cao ngạo nói rõ tên của mình. Hiểu rồi, đúng là sính ngoại hơi quá nhé, tên thân mật cũng là bắt chước Tung Của mà gọi nữa.. "Nghe nói cô là trợ lí của Thần? Lần này theo anh ấy đến đây là tiện đường đi công tác sao?"


"Dạ.." Trợ lí? Công tác?.. Đại Thần nói với mọi người cô là trợ lí của anh sao? Theo anh tới đây chỉ là để cùng đi làm việc??
Ừ cũng đúng.. Cô ăn lương của anh, làm việc cho anh anh muốn đưa chức danh nào chẳng xong. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút trống trải và hụt hẫng lạ lùng.


"Đừng làm khó cô ấy!" Đại Thần thấy cô có dấu hiệu á khẩu liền ngăn cản, đúng lúc này một đám áo vest quần âu lịch duyệt vô cùng cũng tới cuốn Đại Thần đi.
Nhất thời chỉ còn lại cô và Tiểu Ngọc đứng trừng nhau như thể kẻ thù truyền kiếp. Cuối cùng vì nhớ đến di ngôn của boss, Tiểu Ngọc lạnh giọng: "Đi, chúng ta tới ăn một chút!"


Hai người nhanh chóng ngồi vào một bàn lớn đầy phụ nữ, tất nhiên Tiểu Ngọc chán ghét cô ra mặt kia không thèm giới thiệu cô với những người ngồi cạnh. Vậy là thành ra Tịnh Nhi giống như bình hoa ngồi yên tĩnh ăn uống, vừa nghe người ta trò chuyện vừa hóng hớt xem chương trình ca nhạc trên sân khấu. Trong lúc vô thức đột nhiên thấy một hình dáng vô cùng quen thuộc.. Một cô gái mặc bộ đồng phục phục vụ, tay bưng vài li rượu đỏ rực nghiêm túc làm việc.
Cô gái ấy đẹp dịu dàng và thanh cao giống như đóa Bồ Công Anh, chỉ cần thấy một lần sẽ không bao giờ quên..
Vâng! Và cô thì không chỉ thấy người này có một lần đâu, hôm nào tới khách sạn Bảo Bối cô chằng gặp cô nàng ở bộ phận tiếp tân chứ? Đích xác là Thanh Thúy! Đích xác là nữ chính rồi!


Mùng 3 tết vẫn còn cố gắng đi làm thêm, lại còn chạy tới tận chỗ xa tít mù khơi này mà làm nữa.. Quả nhiên là sức hút của nam nữ chính vẫn còn! Kiểu này bạn Thần không thể gay rồi, nhưng cô cũng không thích bạn ấy với nữ chính nữa đâu..


"Phục vụ, xin hãy qua bên này!" Tiểu Ngọc đưa tay vẫn, cả bàn vốn đang rôm rả cũng yên lặng lại ngay. Điều này chứng tỏ cái gì? Chính là vai vế của cô gái Tiểu Ngọc này ở trên bàn ăn. Xem, cô ta ăn nói tùy ý, mặc đồ cũng không phải quá đặc biệt, khí chất thì mang theo sự ngây thơ nhiều hơn vương giả.. Thế nhưng lại không có một phân người dám lộ ra bất kính.
Chắc hẳn gia thế của cô ta kinh khủng lắm đây..


"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?" Thanh Thúy nhanh chóng bước tới, tiêu chuẩn cúi người, có vẻ cô ấy không để ý lắm nên không nhận ra cô đang ngồi ngay bên này.


"Tôi muốn cái đó!" Tiểu Ngọc chỉ vào ly nước nhiều màu trên khay, sau đó thuần thục lấy nó ra "Cảm ơn, cô đi được rồi!"


"Hân hạnh được phục vụ!"


"Này, cho cô!" Tiểu Ngọc để ly nước trước mặt cô, nụ cười trên môi thật sâu, ý vị thâm trường "Đồ uống ngon nhất khách sạn đấy!"


"Cảm ơn chị!" Tịnh Nhi lưu luyến nhìn bóng dáng nữ chính khuất sau đám người, trong lòng thầm đánh giá. Này là do phục vụ mang tới, không có khả năng bị cô ta đụng chạm qua đi.. Nhưng sao tự dưng lại cho cô? Tự dưng tốt với cô như vậy? Tự dưng cười với cô kiểu đó?..
Câu trả lời chính là: không đáng tin! Tốt nhất nên học theo các cụ, không ăn đồ ăn thức uống không có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng, dạo này thực phẩm bẩn nhiều lắm..


"Uống đi!" Thế nhưng Tiểu Ngọc lại không cho phép cô từ chối, chống tay xuống cằm thúc giục. Mọi người trên bàn ăn lúc này mới để ý tới cô, thấy Tiểu Ngọc quan tâm cô như vậy cũng hùa vào ép cô uống.
Tịnh Nhi vốn là kẻ gan to như gan hổ, ý chí quyết tâm tràn đầy thế nên là.. bị người ta giục đến câu thứ ba liền đưa cốc lên miệng!
Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy nữa đi!
Uống một ngụm vậy, cùng lắm là bị độc chết, từ nay truyện này sẽ biến thành trinh thám, kinh dị..


Ai ngờ đúng như PR của Tiểu Ngọc, thứ nước này vô cùng dễ uống! Không, phải nói là ngon cực kì mới đúng nha!! Tịnh Nhi sung sướng bất chấp tất cả uống đến ba ly liền mới thấy Đại Thần quay trở lại. Anh ta cầm trên tay ly rượu vang sóng sánh, thấy một loạt ly rỗng trước mặt cô thì nhíu mày liếc Tiểu Ngọc một cái. Tiểu Ngọc này rất biết ý, giả bộ vô tội kéo Tịnh Nhi đứng dậy dời bàn.
Không phải bỗng dưng boss lại không vừa ý như vậy, vì loại nước uống này có chứa cồn, không những thế còn là rượu nặng nữa. Loại rượu này pha cùng với nước trái cây nên hoàn toàn không có mùi, uống vào vô cùng ngon miệng. Tác dụng của rượu cũng không một phát ăn ngay mà ngấm từ từ, người tửu lượng kém như Ái Nhi này chỉ một ly là đủ say đứ đừ rồi. Đây còn uống những ba ly!
Ba người đến cạnh sân khấu ngồi xuống, vẻ mặt của Đại Thần lúc này có chút dọa người nên cũng không ai dám tới gần làm phiền ba người. Anh ta đưa tay vẫy một phục vụ nữ, người này nhanh chóng chạy đến sau đó nhanh chóng chạy đi, vẻ mặt xuân phong phơi phới.
Khiếp, chẳng lẽ được trai đẹp sai bảo lại sung sướng đến thế? Tịnh Nhi bĩu môi không để tâm, đầu có chút choáng váng nên vô thức dựa vào nơi mềm mại nào đó. Ừm mềm thật, cô muốn ngủ!


"Đừng đẩy cô ấy ra!" Đại Thần ngăn lại cánh tay của Tiểu Ngọc, khẽ quở "Do em mà cô ấy như vậy, đừng có trốn tránh trách nhiệm!"


"Đâu phải lỗi của em?" Tiểu Ngọc phụng phịu muốn đá bay con nhỏ đang dựa trên vai mình ra, cuối cùng lại không dám. Cô bĩu môi trút giận lên cốc nước trên tay, gõ nó xuống mặt bàn thật mạnh. Con nhỏ này còn chưa chịu tỉnh? Đáng ghét!


"Anh còn không hiểu em sao?" Đại Thần mỉm cười, tao nhã đưa cốc trà trên bàn lên miệng "Đừng quên chúng ta cùng nhau lớn lên đấy!"


Cùng nhau lớn lên.. Ý đại để chính là thanh mai trúc mã!!
Nếu Tịnh Nhi còn chưa bị gục vì hơi men nhất định cô sẽ phỉ nhổ chi tiết này đến cùng. CMN, boss đến bạn nam còn không có vậy mà lại xuất hiện thanh mai trúc mã là nữ? Trí tưởng tượng của cô năm 13 tuổi QUÁ BÁ ĐẠO! Đến cả vấn đề phi lô gíc vậy mà cũng nghĩ ra!


"Thần, mặc kệ cô ta đi, tối nay chúng ta chơi tới bến, thế nào?" Tiểu Ngọc vươn tay bắt lấy tay anh, đôi mắt có chút sáng rực và tình cảm không hề che giấu "Dù sao cũng lâu lắm em mới có dịp trở về.."


"Được rồi!" Đại Thần gật đầu, cũng tránh thoát tay Tiểu Ngọc thay cho câu trả lời về một vấn đề tế nhị "Đưa cô ấy về phòng xong anh sẽ quay lại."


Vừa lúc nữ phục vụ khi nãy cũng chạy tới, trên tay cầm một thẻ phòng sáng chói, hớn hở dâng lên cho boss Đại. Anh ta đón lấy, lịch sự nói cảm ơn sau đó đứng dậy lay người Tịnh Nhi. Lay như vậy cũng chỉ là đông tác cho có, vì anh biết người này rượu say ngủ chưa đã nhất định không tỉnh dậy đâu! Vậy là dưới đôi mắt sửng sốt của bao người Đại Thần vươn tay bế Tịnh Nhi dậy, đường hoàng sải bước!


Bởi vì boss cao mét chín nên chân vô cùng dài.
Bởi vì boss để ý dáng đi nên trông anh lúc này giống hệt siêu mẫu.
Bởi vì boss đẹp trai nên vô thức ai cũng ngoái lại nhìn..


Thế nhưng một cô phục vụ nhỏ đứng gần đó lại không đơ vì vẻ đẹp của boss mà sốc vì tại sao boss của cô lại xuất hiện ở đây?? Thanh Thúy vốn đang bê trên tay một khay đồ uống rất lớn, nhìn thấy anh lập tức hốt hoảng. Bảo Bối không cho phép nhân viên làm thêm ở ngoài, cô cũng không còn cách nào khác.. Đây là do cô đang trong kì nghỉ phép tiện đường xin làm. Nhà cô mới phá sản, mẹ cô lại ốm đau, còn em trai cô nữa.. Tiền, thứ gì cũng cần đến tiền nên là..
Không!
Thanh Thúy không thể mất công việc ở Bảo Bối được!
Cô không thể để boss nhìn thấy cô, mặc dù có thể boss còn chẳng nhận ra cô là ai nhưng tốt nhất là tránh mặt đi nơi khác!
Thanh Thúy động chân muốn né tránh, nhưng chỗ này bỗng dưng đông người đưa đẩy, cô đi bên nào cũng bị người ta ép. Sợ vỡ đồ trên tay nên Thanh Thúy không dám manh động, đành xuôi theo dòng nước. Ai ngờ xuôi thế nào lại vấp ngay đến trước mặt boss, đến cả khay đồ vốn được nâng niu trên tay cô cũng sắp rơi xuống rồi!
Đúng lúc Thanh Thúy nghĩ mình nhất định hôn đất, boss Thần sẽ thấy mặt và đuổi việc cô, còn khách sạn ở đây sẽ bắt cô đền bù toàn bộ thiệt hại từ ly tách bị vỡ.. Thì bên eo cô đột ngột được người giữ lấy, lực đạo vừa đủ để cô lấy lại thăng bằng. Thanh Thúy ngạc nhiên nhìn lên, chỉ thấy một khuôn mặt điển trai cao ngạo vô cùng quen thuộc. Vâng, còn ai khác ngoài Đại boss của chúng ta?


Trong lúc cô vẫn còn sững sờ, anh lại không đi theo tuyến đường nam nữ chính gặp nhau tóe lửa mà lạnh nhạt buông một câu: "Đứng thẳng lên, cô ngã vào người bạn gái tôi rồi!"