Mộ Thiên Thanh tỉnh lại bởi không khí chèn ép trong xe, cô từ từ mở mắt ra đập vào mắt mình là một khung cảnh xanh tươi, trong thoáng chốc vẫn có thể cảm nhận được vẻ nặng về và trang nghiêm…
“Đây là đâu vậy?” Mộ Thiên Thanh nhíu mày hỏi Lãnh Tĩnh Hàn, vừa dứt lời cũng đúng lúc nhìn thấy tay anh bị thương do nắm chặt vô-lăng, cô càng nhíu chặt mày hơn, ánh mắt dời lên nhìn mặt Lãnh Tĩnh Hàn.
Trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh không có gợn sóng, dường như chỉ cần anh không muốn thì người khác cũng vĩnh viễn không nhìn thấy anh đang nghĩ gì, nhưng mà trong đôi mắt sâu thâm thúy kia lại chứa đựng sự bi thương và nóng bỏng, đó là hai suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác anh giống như đang bài xích cảm xúc đó.
“Nghĩa trang!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói, sau đó liếc nhìn Mộ Thiên Thanh rồi xuống xe.
Chân mày của mộ thiên thanh nhíu chặt hơn, cô khó hiểu tại sao anh lại dẫn cô tới nghĩa trang. Cô cởi dây thắt an toàn rồi xuống xe, đứng trước của xe nhìn vào nơi đang được ánh nắng chiều chiếu xuống trông yên bình mà lại nặng nề… Cuối cùng, tầm mắt của cô rơi vào hai tay của anh đang đút vào túi quần, dáng vẻ cao ngạo thế kia nhưng lại lộ ra sự cô đơn.
Mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn trân trân về phía trước, anh biết Mộ Thiên Thanh đang nhìn mình, qua một lúc lâu anh mới đi vào bên trong…
Mộ Thiên Thanh không nói gì mà đi lẳng lặng đi theo anh vào nghĩa trang, người trong nghĩa trang nhìn thấy anh cũng khá ngạc nhiên, nhưng anh lại chỉ gật đầu với họ sau đó quay lại nhìn Mộ Thiên Thanh, hai người cùng nhau đi vào trong nghĩa trang.
Gió nhè nhẹ ùa tới, gió trời mùa thu còn mang theo cả hương vị vắng lặng, chỗ này tuy xanh bát ngát cộng thêm ánh nắng chiều nhưng lại làm cho người khác có cảm giác bi thương không thể tả.
Bước chân của Lãnh Tĩnh Hàn không nhanh mà không chậm nhưng lại mang theo vẻ nặng nề, anh đi thẳng tới một bia mộ thì dừng lại.
Mộ Thiên Thanh nhìn vào bia mộ… Tiêu Thần, là mộ người đàn ông hơn nữa còn rất trẻ.
Ánh mặt trời dìu dịu chiếu lên tạo thành sự quyến rũ mờ ảo mông lung, người đàn ông này có nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời chứ không giống với lãnh tĩnh hàn, trên người anh ta có một cảm giác rất thân thiện và thu hút người khác, nhưng không khó để nhận ra sự sắc bén trong đôi mắt luôn mang ý cười kia, người này… nếu còn sống, rất có thể cũng sẽ là một lãnh đạo vượt trội hơn người khác.
Mộ Thiên Thanh suy nghĩ không biết người này có ý nghĩa thế nào với Lãnh Tĩnh Hàn, cô cũng không biết tại sao anh lại dẫn cô tới đây để thăm mộ người này, nhưng mà mộ thiên thanh cảm thấy người này có cảm giác rất gần gũi, hình như cô và anh đã gặp ở đâu rồi!
“Cậu ấy là anh em quan trọng nhất của tôi!” Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên, Mộ Thiên Thanh quay đầu lại nhìn, anh nói tiếp: “Vì tôi… mà cậu ấy mới nằm ở đây, vì vậy mới không làm bạn với tôi nữa. Có lẽ là vĩnh viễn!”
Mộ Thiên Thanh nhíu mày nhưng không cắt ngang suy nghĩ của Lãnh Tĩnh Hàn, thậm chí còn chưa hiểu hai chữ “vĩnh viễn” của anh có nghĩa thế nào.
Đôi mắt đen như mực của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn chằm chằm vào ảnh Tiêu Thần, anh vẫn bình tĩnh như mặt biển nhưng trong mắt lại sự dâng đầy nỗi phức tạp cuồn cuộn. Anh không nói thêm lời nào nữa, hai tay đút vào túi quần đứng yên không cử động.
Trên người anh càng lúc càng nhuộm đầy nỗi bi thương, Mộ Thiên Thanh không ngờ một người lạnh lùng vậy mà lại để lộ ra nổi đau khổ lớn đến vậy, anh như vậy làm cô cho cô cảm thấy tim mình như bị kim đâm.
Mộ Thiên Thanh không nói gì mà lại ôm lấy eo của Lãnh Tĩnh Hàn theo bản năng, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh cũng không nói bất kì câu an ủi nào. Cô không biết phải nói gì, thậm chí cô còn có cảm giác lúc này không cần phải nói gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi!
Cả người Lãnh Tĩnh Hàn cứng ngắc, ánh mắt của anh liếc nhìn Mộ Thiên Thanh thấy đôi mắt của cô đang rũ xuống, miệng nhẹ nhàng cong lên… Đôi mắt ưng đen như mực hơi xúc động.
“Có bạn trai rồi còn ôm người ngoài như tôi sao?” Khóe môi Lãnh Tĩnh Hàn hiện lên ý cười nhẹ khó thấy, nhẹ nhàng hỏi.
Mộ thiên thanh sửng sốt, sau đó buông Lãnh Tĩnh Hàn ra. Cô hơi tức giận nhìn chằm chằm anh nói: “Biết tôi đã có bạn trai vậy sao còn kéo tôi tới đây với anh?”
Khóe môi Lãnh Tĩnh Hàn cong lên, nhìn có vẻ hơi trêu chọc cô.
Nhìn anh như vậy lửa giận của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng lớn, người này giờ đây làm gì còn cảm xúc đau khổ như vừa rồi?
Vừa nghĩ cô vừa cắn răng đánh một quyền vào ngực Lãnh Tĩnh Hàn…
“Ui…” Một tiếng nhẹ nhàng vang lên cùng lúc quyền của Mộ Thiên Thanh đấm vào ngực anh, Mộ Thiên Thanh kinh ngạc trợn trừng hai mắt nhìn vào chỗ mình vừa đấm, quên luôn việc thu tay lại. Cô không ngờ Lãnh Tĩnh Hàn cứ như vậy mà chịu cú đấm của mình, dựa theo kinh nghiệm mọi lần thì võ nghệ của anh ta rất lợi hại, nhưng lần này sao lại chịu trận?
“Sao… anh lại không né?”
Quyền này của Mộ Thiên Thanh không nhẹ, Lãnh Tĩnh Hàn thấy cô hoảng hốt rút tay về thì lấy tay nắm chặt tay cô đồng thời dùng sức kéo Mộ Thiên Thanh sát vào ngực mình.
“Buông tôi ra!” Mộ Thiên Thanh buồn bực gầm nhẹ, muốn thóa nhưng lại bị Lãnh Tĩnh Hàn ôm chặt. Cô làm sao cũng không thoát được, cuối cùng đành thỏa hiệp để mặc anh ôm lấy mình.
Lãnh Tĩnh Hàn thấy cô không nhúc nhích mới từ từ buông lỏng, vừa rồi anh không né là vì lâu lắm rồi không có cảm nhận mùi vị đau đớn…
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh lướt qua cây thông ở phía trước, dần dần mắt ưng hơi nheo lại trong đáy mắt có tia sáng lóe lên.
Trong phòng họp nhỏ ở đại học Newyork.
Có mấy học giả chuyên tâm lý học đang tán gẫu với nhau, ở đây đều là người thuộc lĩnh vực tâm lý học, giữa chừng lại có thêm Thượng Quan Mộc tham gia mọi người đúng là hơi không phục, nhưng mà anh lại có thành tích trong tâm lý học tội phạm cộng thêm lại được giáo sư Smith mời nên cách nghĩ của mọi người đều suy nghĩ khác hơn nhiều.
Nhưng sau khi nói chuyện phiếm xong thì phần lớn mọi người đều có cách nhìn mới về người trẻ tuổi này, đúng là anh còn có khoảng cách rất xa nếu muốn vượt lên đỉnh, nhưng chỉ cần anh muốn thì không khó để đạt được nó.
“Cùng ăn tối với mọi người nhé!” Giáo sư Smith mở lời mời, “Mấy vị học giả muốn được tiếp tục nói chuyện với cậu!”
Thượng Quan Mộc nghe xong thì âm thầm nhíu mày, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì vẻ ôn hòa của một quý ông, anh cười nhạt nói: “E là không được rồi, vừa rồi tôi đã hứa dẫn bạn gái đi ăn tối!”
Smith hơi rũ mắt xuống, quay đầu lại nhìn mấy vị học giả, hiển nhiên họ đang đợi hai người bọn họ, “Mấy người này sau này có thể giúp ích cho cậu, cơ hội ngàn năm có một…. Với lại, Mộ tiểu thư sẽ hiểu mà không trách cậu đâu!”
Thượng Quan Mộc hiểu lời Smith nói, nhưng mà lúc anh tán gẫu với mấy người này thì có tâm trạng bất an, anh lập tức nghĩ tới Thiên Thanh mặc dù họ mới tách ra chỉ có hai tiếng.
Nhìn thấy Thượng Quan Mộc đang do dự, Smith mở miệng nói: “Thượng Quan Mộc, mục đích lần này cậu tới đây không phải là vị họ sao?”
Thượng Quan Mộc cười nhạt, che giấu nổi sự buồn bả của mình, sau đó nói: “Tôi đi gọi điện thoại, xin lỗi không tiếp họ được!”
Smith gật đầu đã biết quyết định của Thượng Quan Mộc.
Anh ra khỏi phòng họp nhỏ đứng ở hành lang, nhìn học sinh đi tới đi lui trong sân trường. Sau đó gọi cho Mộ Thiên Thanh.
“Thượng Quan?” Trong điện thoại truyền tới giọng điệu dịu dàng của Mộ Thiên Thanh, hình như cô hơi căng thẳng.
Thượng Quan Mộc không muốn truy lùng giọng điệu đó là thế nào, chỉ yêu chiều nói: “Còn đang ngủ à?”
Phía bên kia im lặng một lát rồi trả lời: “Em đã dậy được một lúc rồi…”
“Em…” Thượng Quan Mộc vừa định nói nhưng lại chuyển đề tài: “Smith muốn mời anh dùng cơm với mấy vị học giả, chắc là không ăn tối với em được rồi!”
“Không sao đâu!” Mộ Thiên Thanh buột miệng nói, xong rồi lại cảm thấy lời của mình quá vội vàng lập tức giải thích: “Em có thể đi ăn một mình mà…. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh.”
Thượng Quan Mộc nghe xong thì hơi nhíu mày, lời nói dè dặt của cô làm anh hơi tức giận, đúng là lúc đầu anh công tư bất phân, nhưng mà ai chẳng vậy nếu mình là người đầu tiên bước ra xa thì người mình yêu càng lúc càng xa.
Anh đã từng lập nên ranh giới giữa công và tư, nếu Thiên Thanh nói vậy anh cảm thấy rất bình thường, nhưng hôm nay anh công tư bất phân. Anh hy vọng Thiên Thanh sẽ ích kỷ một tí, lúc anh bận rộn cô sẽ tức giận vì anh không ở cùng cô!
“Em… không nghĩ tới chuyện anh sẽ đi chơi với em sao?”
Mộ Thiên Thanh lén liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn còn đứng trước mộ, thu lại tầm mắt cô mím môi nói: “Em theo giúp anh, vì vậy em không muốn anh vì em mà trễ nãi công việc chính!”
Lời của cô làm cho tâm trạng đang tức giận của Thượng Quan Mộc dịu xuống, anh mỉm cười nói: “Anh sẽ mau trở về!”
“Ừ!” Mộ Thiên Thanh trả lời sau đó cúp điện thoại.
Cô vừa muốn xoay người thì đột nhiên cảm giác được hình như có ai đó đang đứng sau cái cây, cô cảnh giác nhìn đột nhiên gió thổi tới làm cành cây đung đưa.
Mộ Thiên Thanh nghi ngờ đi về phía cái cây, dựa vào cảm giác nghề nghiệp trời cho cô cảm giác thứ mình vừa nhìn thoáng qua là không sai.
Nhưng nghĩ lại chỗ này là nghĩa trang, có người cũng là chuyện bình thường, vì vậy không suy nghĩ nhiều mà xoay người lại đi về phía Lãnh TĨnh Hàn.
“Đi thôi!” Lãnh Tĩnh Hàn thấy cô nhận điện thoại xong mới lạnh lùng nói, đối với hành động lén lút của cô anh không cảm thấy nghi ngờ gì.
Tối qua anh đã nói ông già kia giúp anh chặn Thượng Quan Mộc lại, nhưng không có bảo chặn hắn ta gọi điện thoại. Ông già kia đúng là giữ lời.
“Về khách sạn à?” Giờ ngồi trên xe Mộ Thiên Thanh mới tỉnh táo hỏi, lúc đi cô đang ngủ không biết đường này đi về chỗ nào.
“Đi ăn cơm!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói, giọng điệu mang theo phần lạnh lùng như ngày xưa.
Mộ Thiên thanh hậm hực đáp lại, suốt quãng đường đi cảm giác có gì đó không đúng, cô quay đầu hỏi Lãnh Tĩnh Hàn đang nghiêm túc lái xe: “Hôm nay Thượng Quan Mộc bận rộn nhiều vậy… có phải là anh giở trò sau lưng không?”