Mộ Thiên Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hơi gật đầu nói: “Có… em hơi đói, muốn xuống dưới kiếm gì ăn.”
Ánh mắt của Thượng Quan Mộc hơi tối lại, nhưng được anh che giấu rất nhanh, anh cười ôn hòa nhưng lại lạnh nhạt hỏi: “Sao không gọi anh?”
Đồng thời anh cũng giơ tay lên khẽ vuốt đầu của Mộ Thiên Thanh, ngón tay suôn dài lướt qua rồi quanh quẩn nắm lấy mấy lọn tóc, trong giọng nói của anh chứa đựng sự lo lắng: “Lần đầu em tới chỗ này, nãy không tìm được em… em có biết anh lo tới cỡ nào không?”
“Thượng Quan… em…” Mộ Thiên Thanh định giải thích, nhưng lại chột dạ không biết phải làm sao, cô không muốn lừa dối anh nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Thượng Quan Mộc cười nhạt, sau đó kéo Mộ Thiên Thanh vào lòng, cánh tay của anh hơi ôm chặt hơn nữa. Cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu cô, thản nhiên nói: “Thiên Thanh, em có biết không? Khi anh đứng ở trên đường… nhìn người ta đi qua đi lại, anh cứ vậy mà chờ em.. Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ chờ đợi như vậy, lúc đó anh rất băn khoăn và sợ hại, cứ vậy anh càng thêm bối rối… Tâm trạng rối bời quanh quẩn trong lòng anh, làm cho anh không còn cách nào tỉnh táo được nữa…”
Mộ Thiên Thanh im lặng nghe, cô bị Thượng Quan Mộc ôm chặt đến đau, nhưng mà một chữ cũng không nói ra được. Lời nói thản nhiên của anh giống như cây đao tò từng đao đâm vào lòng cô!
Anh đứng ở trước cửa khách sạn?
Vậy… vừa rồi nhất định anh đã thấy cô và Lãnh Tĩnh Hàn…
“Thượng Quan…”
“Hả?” Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng ngắt lời của cô, ánh mắt anh rơi vào một chỗ khác trong phòng, trong ánh mắt tràn đầy sự bình tĩnh giống như không có bất kì suy nghĩ gì cả. Nhưng sâu trong đáy mắt là có sự phức tạp, loại cảm xúc này làm cho người ta dần ngạt thở.
Khóe miệng Mộ Thiên Thanh hơi cong, cô cụp mắt nhưng không nói thêm gì nữa, hai người bọn họ cứ vậy mà đứng ôm nhau ở trước cửa phòng.
Cánh tay Thượng Quang Mộc ôm cô càng chặt hơn, môi anh dần dần hiện lên một nụ cười tự giễu, nguyên nhân là anh hèn hạ, anh bất lực và cũng không sai.
Thiên Thanh, xin lỗi em!
Cứ thấy em và hắn ta đứng cùng một chỗ là anh lại sợ… sợ cuối cùng em và anh sẽ xa càng thêm xa.
“Lúc mà em đồng ý bắt đầu đến với anh, anh đã tự nói với mình anh sẽ không để em đi, vì em là mạng sống của anh. Anh lặng lẽ bảo vệ em bao nhiêu năm qua, anh không cho phép em rời khỏi anh!” Giọng nói của Thượng Quan Mộc trầm xuống: “Thiên Thanh, đừng rời khỏi…”
Cô cảm nhận được trên người Thượng Quan Mộc có suy nghĩ khác, Mộ Thiên Thanh cảm thấy mũi mình cay xè, cuối cùng giọng khàn khàn nói: “Thượng Quan, em sẽ không rời khỏi anh.”
“Anh tin tưởng em!” Thượng Quan Mộc nhắm mắt lại, hai tay ôm cô càng hơn, giống như muốn nhập Mộ Thiên Thanh vào trong người anh, “Thiên Thanh… Thiên Thanh…”
Thượng Quan Mộc lẩm bẩm tên của cô, giọng nói khàn khàn nho nhỏ, lộ ra vẻ quyến rũ chỉ thuộc về đêm khuya, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể cảm nhận được người trong lòng mình có sức sống.
Đôi mắt của Mộ Thiên Thanh đã hủ một tầng hơi nước, cô kìm lòng không được mà ôm lấy eo và úp mặt vào ngực anh, cô có thể nghe rõ trái tim anh đang đập loạn lên.
Hành động của Mộ Thiên Thanh làm cho Thượng Quan Mộc cứng người lại, sau đó anh kéo cô lên chưa kịp đợi Mộ Thiên Than phản ứng thì anh đã điên cuồng hôn cô.
Anh giống như muốn phát tiết sự hỗn loạn của mình đồng thời muốn thăm dò thêm, đêm tất cả lo lắng đều muốn nói ra cho Mộ Thiên Thanh biết hết qua nụ hôn của anh.
Đêm càng ngày càng khuya, tất cả mọi người từ từ chìm vào trong mơ, ngay cả người sinh hoạt về đêm cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mộ Thiên Thanh ngủ mê mang trên giường, đôi mi thanh tú của cô hơi nhíu lại, trên mặt có dấu vết của nước mắt, tối nay là đêm yên ổn nhất từ lúc nhà cô xuống dốc tới nay… cứ như vậy mà yên ổn qua lại trong đám người, rất lặng lặng như đám mây hồng yên lặng lướt trên bầu trời đêm!
Nhưng mà… sự yên ổn này quá tuyệt vời, làm cho cô cảm thấy vĩnh viễn sẽ không có được!
Đêm này cũng làm cho lòng của cô cảm thấy sự bi thương sâu sắc chưa bao giờ có của Thượng Quan Mộc, cuộc sống tùy tiện như vậy, cười đùa vui vẻ ở đồn cảnh sát, cô làm sao dám phụ sự chờ đợi trong lặng lẽ của anh bao nhiêu năm qua. Hơn nữa cô lại là người nói muốn bắt đầu với anh!
Mộ giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, báo trước cho sự bi thương mãi không dứt được với cô, cuối cùng cô mơ đứng ở sân cảnh sát trong tay cầm một nhánh hoa thái dương, bên trong là một tấm thẻ… Lúc này cô mới biết được, mọi chuyện đều là sai lầm, một sai lầm trầm trọng, tất cả đều là vì sự quật cường và cố chấp làm cho cô bi thương mãi không dứt!
Thời gian sẽ không vì mình mà dừng lại, hỉ nộ ái ố cũng sẽ không, sáng sớm khi tia nắng đầu tiên phá tan bầu trời đêm chiếu lên làm sáng cả một vùng trời.
Hôm nay là ngày đầu tiên của buổi hội thảo về tâm lý học, toàn bộ cảnh sát tinh anh trên thế giới và các nhà tâm lý học, chuyên gia đều lần lượt tụ họp ở đại học Newyork.
Sáng sớm Mộ Thiên Thanh đã theo bên cạnh Thượng Quan Mộc, giờ phút này anh đang nói chuyện với bạn bè, đương nhiên mấy người này là cấp trên và cấp dưới, cô nhìn Thượng Quan Mộc nghiêm túc trò chuyện với mấy người nước ngoài, trong lòi nói có sự tự tin và cung kính, đường nét gương mặt lại càng lộ ra sự cương quyết khó nói thành lời!
Người chủ giảng là giáo sư Simth, ông là người hài hước lại giàu tính triết lý, mỗi người ở đầy đều nghe rất nghiêm túc. Mộ Thiên Thanh nhìn mấy người già ở trước mặt, đột nhiên suy nghĩ trở nên hốt hoảng, trong giây lát cô nhớ lại tối qua trong biệt thự… suy nghĩ lập tức hiện lên bóng dáng bễ nghễbễ nghễ khí thế của Lãnh Tĩnh Hàn và Đường Lam đi vào hội trường.
Trong lòng Mộ Thiên Thanh không khỏi ngạc nhiên, cô vội vàng cuối đầu bắt mình không được nghĩ về anh!
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Thượng Quan Mộc mặc dù đang nghiêm túc nghe, nhưng vẫn phát hiện Mộ Thiên Thanh không đúng, anh nhẹ giọng hỏi, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng.
Mộ Thiên Thanh mím môi lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Thượng Quan Mộc nhìn cô hơi lâu, trong đáy mắt có sự than thở nhẹ lướt qua.
Buổi nghiên cứu thảo luận duy trì hơn sáu tiếng, giữa trưa lúc nghỉ ngơi và ăn cơm mọi người hầu như đều ở lại trong phòng học vòng cung này, lúc này coi như là phần đầu đã xong, rất nhiều người còn chưa thỏa mãn mà trao đổi với nhau.
Sau khi Thượng Quan Mộc nói chuyện với vài người, lại bị giáo sư Smith gọi đi…
“Thượng Quan, có mấy học giả muốn trao đổi với cậu, cậu có hứng thú không?” Giáo sư Smith cười dò hỏi đồng thời không cẩn thận hơi liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.
Thượng Quan Mộc hơi nhíu mày, sau đó liếc nhìn Mô thiên thanh rồi nói: “Hôm nay tôi không tiếp đi được, sau khi buổi thảo luận kết thúc tôi sẽ đi với mọi người!”
“Vậy à…” Trên mặt giáo sư Smith lộ vẻ thất vọng.
“Thượng Quan!” Mộ Thiên Thanh kéo góc áo của anh, khi thấy ánh mắt của anh nhìn cô, cô mới liếc qua nhìn giáo sư Smith rồi nói: “Anh đi đi, em có chút khó chịu, muốn về ngủ một lát!”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, em đâu phải đứa trẻ!” Giọng điệu của mộ thiên thanh lộ ra sự hờn dỗi, “Em chờ anh về ăn tối!”
Thượng Quan Mộc nghe xong cảm thấy không thể từ chối giáo sư Smith được nữa, thật ra anh thấy tinh thần của mộ thiên thanh hôm nay không được tốt, đành thỏa hiệp, nói: “Để anh đưa em về!”
“Không cần đâu!” Mộ Thiên Thanh nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của giáo sư Smith mới đỏ mặt nói: “Em về một mình được rồi, đừng để họ chờ không tốt đâu!”
Ánh mắt Thượng Quan Mộc lộ vẻ do dự, trên gò má của cô hơi ửng hồng khiến cho lòng anh rộn rạo, không kìm lòng được anh hôn lên trán của cô, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà vị trí lại đúng ngay chỗ hôm qua Lãnh Tĩnh Hàn hôn.
“Ừ, vậy em cẩn thận một chút, sau khi anh xong việc rồi sẽ lập tức về khách sạn, tối nay sẽ dẫn em đi ngắm cảnh đẹp của Newyork.” Thượng Quan Mộc dịu dàng nói, giọng nói không hề có sự nghiêm túc và kiêu ngạo như lúc nãy mà lại lộ ra vẻ yêu thương và cưng chìu.
Mộ thiên thanh hơi mím môi rồi gật đầu, đợi sau khi anh nói chuyện với giáo sư Smith cô mới xoay người đi khỏi…
Khi Thượng Quan Mộc thấy bóng dáng của cô khuất mắt mới đi với giáo sư Smith, lúc đầu giáo sư Smith không biết mục đích Lãnh Tĩnh Hàn hẹn mọi người làm gì nhưng bây giờ ông bắt đầu biết tại sao rồi.
Thằng nhóc đó tính tình vụng về, thích một người cũng làm cách vụng về như vậy.
Khi Mộ Thiên Thanh về tới khách sạn thì thấy Lãnh Tĩnh Hàn đang dựa vào chiếc Bugatti Veyron phách lối, hai tay khoang lại, chân thon dài bắt chéo nhau. Trên tay anh đang cầm một điếu thuốc, vì đầu hơi cúi xuống nên vài sợi tóc đã che khuất ánh mắt ngang tàng phóng túng lợi hại giống như loài chim ưng.
Siêu xe nổi tiếng cộng thêm một chàng trai đẹp, anh không mặc đồ vest như mọi lần, lần này anh mặt một áo trong cộng thêm áo khoác ngắn tay và một chiếc quần kaki thường… Anh không cố ý bày vẽ nhưng lại để lộ ra sự ngông nghênh và lạnh lùng… Kiểu phối hợp như vậy không cần nghi ngờ cũng trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt.
Người đàn ông này dường như được trời ban cho sự vương giả, mặc kệ anh đứng ở đâu cũng có thể trở thành tâm điểm, đó là một loại vương giả làm người khác ngưỡng mộ…
Mộ thiên Thanh lặng lẽ đứng trên đường lớn nhìn anh, giây phút này ánh mặt trời chiếu xuống càng tôn thêm sự chói sáng trên người anh, làm cho xung quanh anh có thêm một tầng sáng mỏng.
Mặc dù trên đường phố có vô vàng tiếng động lớn, nhưng mọi người dường như bất động, toàn bộ thế giới chỉ còn người đang dựa vào chiếc xe kia, người đàn ông nhìn hơi u buồn và thâm trầm!
Có lẻ do ánh mắt của cô từ từ nóng bỏng lên mà cả cô cũng không hay, còn anh thì có cảm giác được ánh mắt của cô trong hàng vạn ánh mắt, chính là ánh mắt anh ngày đêm nhớ mong, Lãnh Tĩnh Hàn từ từ ngẩng đầu lên, không cần bất kỳ chỉ dẫn nào mà rơi thẳng lên người Mộ Thiên Thanh…
Lúc đó thế giới trong mắt hai người dường như trở nên đứng im, mọi người và vật đều không còn tồn tại, trong mắt hai người chỉ có nhau.
Mộ Thiên Thanh kinh ngạc nhìn, không nhúc nhích, cô và lãnh tĩnh hàn giống như hai người cùng trộn lẫn lại với nhau, lúc đó trong lòng cô lại dấy lên một sự lạnh nhạt xen lẫn đau khổ…
Cho tới giờ phút này cô dường như hiểu ra lời nói hôm qua của anh, anh nó: Ngày mai hắn ta không có thời gian quản cô!
Anh ta làm sao có thể biết trước được?
Bây giờ nghĩ lại… quan hệ của anh ta và Smith không bình thường, muốn giữ chân Thượng Quan có gì là khó.
Cô hơi nhếch môi cười tự giễu, mộ thiên thanh cảm thấy rất khó bi ai, mới vừa rồi còn nói cho Thượng Quan Mộc nghe cô sẽ chờ anh, cùng nhau ăn cơm mà giờ đây cô lại thấp hèn tới mức thích dáng vẽ Lãnh Tĩnh Hàn xuất hiện một cách bá đạo như vậy!
Rốt cuộc là sự cố chấp của cô có phải là là khi còn nhỏ đã có tình cảm với anh không? Cô không muốn biết, cũng không dám biết, cô sợ, sợ lòng của mình… Không phải vì lúc nhỏ mà lạ bây giờ, người đàn ông này vĩnh viễn cũng không thuộc về cô!
Mộ thiên thanh bối rối thu hồi tầm mắt, thậm chí cô còn hốt hoảng mà xoay người đi về phía đối diện khách sạn.
Đột nhiên cánh tay của cô bị người khác nắm lấy, Mộ Thiên Thanh tức giận xoay người lại muốn vung quyền… nhưng mà lại bị một bàn tay ấm áp tóm gọn, thậm chí cả quá trình xảy ra nhanh tới mức làm cho mọi người không kịp nhìn thấy.
“Đụng chút là động thủ, tật xấu không tốt đâu!” Giọng nói lạnh nhạt mang theo sự văn nhã truyền tới, Lãnh Tĩnh Hàn hơi híp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Sao thấy tôi lại lập tức chạy?”
Giọng nói nhẹ nhàng làm cho Mộ Thiên Thanh càng thêm hốt hoảng, cô rút tay về nhưng lại bị Lãnh Tĩnh Hàn kéo vào lòng bàn tay của anh, thuận thế kéo cô đi về phía xe hơi đang đậu.
Lúc này Mộ Thiên Thanh mới giật mình, cũng mặc kệ để cho anh lôi mình lên xe.
Rõ ràng là cô muốn chạy trốn, sao lại… lên xe của anh?
Cô cắn môi hỏi: “Anh định làm gì?”
“Không phải hôm qua tôi nói sẽ đưa cô tới một chỗ sao?” Lãnh Tĩnh Hàn ung dung nói đồng thời hơi liếc nhìn cô, sau đó mới lái xe rời khỏi, mắt ưng của anh không cẩn thận mà liếc nhìn phố xa đang gây tiếng động lớn qua kính chiếu hậu.
“Đi đâu?” Mộ thiên thanh cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy rầu rĩ vì hành vi xấu hổ của mình, giọng điệu không tránh khỏi mà có chút tức giận.
Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt liếc nhìn cô, cũng không có dự định sẽ trả lời, chỉ lái xe qua các con đường quen thuộc ở Newyork…
Mộ Thiên Thanh nhìn ra anh không có ý định nói ra cũng chẳng thèm hỏi lại, chỉ hất mặt nhìn cảnh vật ngoài của sổ, dần dần mí mắt của cô trở nên nặng nề, ý muốn chèo chống mấy lần từ từ biến mất, chậm rãi thiếp đi.
Hô hấp đều đều trong không gian thu hẹp, môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn cũng hơn cong lên mà chín anh cũng không biết, đường nét gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng giờ đây trở nên mềm mại đi.
Anh im lặng lái xe, ánh mắt nhìn qua kính chắn gió trước mặt, lúc xe ra khỏi nội thành hơi xa thì con ngươi dần dần trở nên sâu xa.
Trí nhớ có vài thứ cả đời người đều trân trọng, cho dù bất kỳ ai cũng không thể thay thế, nhưng mà… đôi khi nó lại là thanh kiếm sắc bén có thể đâm mình, liệu lúc đó mình có đau không?
Con ngươi Lãnh Tĩnh Hàn càng ngày càng sâu, khi xe đừng trước cổng nghĩa trang công cộng thì hai tay anh nắm lấy vô-lăng càng chặt hơn, bởi vì dùng quá sức nên gân xanh đều nổi lên, các đốt tay còn vang lên tiếng “răng rắc”…
Ánh mắt anh từ từ hiện lên vẻ hung ác và nham hiểm, trong đó có chút sợ hãi rồi lại xen lẫn cảm xúc mong đợi.