Đường Lam đứng bên cạnh đài phun nước nhìn Lãnh Tĩnh Hàn từng bước bỏ đi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Dường như chỉ có đau đớn này mới có thể nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo lại.
Cô đứng ở đó thật lâu cũng không thèm cử động, thậm chí lúc Lãnh Tĩnh Hàn rời đi cô còn có hy vọng xa vời là anh có thể dừng bước.
Nhưng mà anh lại không dừng lại!
Thậm chí một chút do dự anh cũng không có!
Anh cứ như vậy mà biến mất khỏi tầm mắt của cô, bỏ mặc cô ở đây một mình không thèm quan tâm.
Chính anh đồng ý tới đây với cô. Nhưng chỉ tới thôi, sau đó vì Mộ Thiên Thanh mà anh bỏ đi không chút do dự! Đúng là độc ác!
“Lãnh Tĩnh Hàn!” Giọng của Đường Lam chứ đựng sự tức giận xen lẫn bi thương, đôi mắt hạnh dịu dàng giờ đang dần được bao phủ bởi làn hơi nước, trên gương mặt cô hiện lên một sự yếu ớt không nên có, nhưng nó lại phát ra từ tận sâu trong tim.
Gió nhẹ thỏi qua, cô giơ tay vén vài sợi tóc ngay thái dương, đồng thời cũng siết chặt tay đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi Lãnh Tĩnh Hàn rời đi. Đến khi có người lại nhắc nhở cô công viên sắp đóng cửa thì lúc này cô mới nhón chân cất bước cao ngạo rời đi.
Gió đem thổi vi vu, đêm vào mùa thu có chút lạnh.
Một mình Lãnh Tĩnh Hàn chầm chậm đi dạo trên đường phố Newyork phồn hoa. Anh không có ngồi xe, mà bảo tài xế đưa Đường Lam về khách sạn.
Anh tự nhận mình là người không ga lăng, nhưng dù sao thì Đường Lam cũng là cấp dưới của anh, chỉ cần không chạm tới giới hạn là được, anh vẫn có nguyên tắc của mình.
Đám người đi sát bên cạnh anh nhốn nha nhốn nháo đùa vui, hai tay Lãnh Tĩnh Hàn đút vào túi quần, mắt ưng lạnh lùng không hề có cảm xúc. Người xung quanh nếu không chú ý tới thì anh càng không thèm để ý tới họ.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh rung lên. Lãnh Tĩnh Hàn không dừng lại, bước chân không nhanh không chậm vững vàng đi về phía trước, nhưng cũng lấy điện thoại ra bắt máy. Đôi môi mỏng hé mở: “Quét dọn xong rồi à?”
“Aaaaa, anh hai, nhất định là anh cố ý!” Trong điện thoại truyền tới giọng giận dữ của Hình Thiên, cứ nghĩ tới chuyện cả cái dã trường này đều do một mình anh quét dọn thì nét mặt lập tức trở nên khổ sở.
“Đúng vậy!” Lãnh Tĩnh Hàn trả lời lại, lạnh lùng nói: “Cậu ở bên cạnh tôi, lúc nào cũng cần để cho đầu óc tĩnh táo lại!”
“…” Hình Thiên im lặng, anh hiểu ý anh hai nói là sự việc buổi sáng anh đẩy cửa đi vào, nhưng mà miệng vẫn nói: “Em trong sạch mà!”
Giọng của Hình Thiên từ từ nhỏ lại, trong lời nói có chút tự trách. Anh và anh hai không hợp để bại lộ trước mặt Đường Lam. Cô ta quá thông minh, tâm kế lại sâu, khó đảm đảm cô ta sẽ không nghĩ gì.
“A Thiên, tôi không muốn người bên cạnh mình lại xảy ra chuyện!” Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, anh không lạnh lùng như trước, giây phút này đây sâu trong mắt anh có sự đau khổ không tan đi được. Có lẽ hôm nay lúc rời khỏi chỗ của Smith hoặc có lẽ bắt đầu từ chỗ anh bước lên… đã có một số việc anh không thể trốn tránh được nữa.
“Anh hai, em sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì!” Lời của Hình Thiên tuy lạnh nhạt và tùy ý nhưng mà lại rất kiên định. Anh sẽ chú ý anh toàn của mình, sẽ không để mình xảy ra chuyện gì, chỉ khi anh không có chuyện mới có thể luôn theo cạnh anh hai.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, đôi mắt hơi nhếch lên sau đó hạ xuống rồi quăng qua một câu: “Cậu về trước đi.”, anh nghe Hình Thiên hỏi: “Anh hai đang ở đâu.” Nhưng không trả lời mà cúp điện thoại.
Mộ Thiên Thah thấy Lãnh Tĩnh Hàn đứng gần mình, đầu tiên là sửng sốt sau đó hơi bối rối. Sau đó thì cô buông cái ly đồ ăn đang ăn vỡ ra, muốn rời khỏi cửa hàng giá rẻ.
Mới đi vài bước đã bị Lãnh Tĩnh Hàn cản lại, cô đi về phía bên trái anh cũng nhích qua trái, cô đi bên phải anh cũng nhích qua phải. Cô tức giận vung nấm đấm lên anh lại dễ dàng tránh khỏi, đá anh một cước anh lại cười lạnh nghiêng người né tránh. Nhân lúc này cô muốn bỏ đi thì anh lại cản trước mặt cô.
Mộ Thiên Thanh từng mắt nhìn dáng vẻ như tượng điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn. Cô tức giận cắn răng nói: “Xin lỗi, ‘tiên sinh’ đã chặn đường đi của tôi rồi!”
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh với anh mắt sắc bén, nghe xong cách xưng hô của cô thì trên mặt anh iện lên vẻ lo âu.
Mộ Thiên Thanh thấy Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, muốn vòng qua người anh rời khỏi, nhưng lần này anh lại trực tiếp nắm chặt lấy cánh tay của cô. Cô tức giận xoay người lại, cánh tay cong xuống, khủy tay trực tiếp đấm vào người Lãnh Tĩnh Hàn.
Môi mỏng của anh hơi mím lại, bàn tay còn lại bao trùm lấy khủy tay của Mộ Thiên Thanh, sau đó mới lạnh lùng nói: “Sao ở đây ăn uống? Thượng Quan Mộc đâu?”
“Không cần anh quan tâm!” Mộ Thiên Thanh tức giận nói, sau đó dùng sức kéo tay mình về. Cô tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, lúc này trong cửa hàng có nhiều ánh mắt nhìn về phía họ, thấy vậy cô mím môi bước đi ra khỏi cửa hàng.
Lần này Lãnh Tĩnh Hàn không ngăn lại nữa, nhưng cũng đi theo ra ngoài…
Mộ Thiên Thanh lúc đầu đi nhanh cuối cùng dứt khoát chạy luôn, cô còn hăng hái hơn cả Lãnh Tĩnh Hàn, cô không tin cô đánh không lại hắn!
Nói sao thì cô cũng là tuyển thủ chạy cự li ngắn ở trường và cục cảnh sát, cô không tin Lãnh Tĩnh Hàn có kiên nhẫn tới mức ở nước Mỹ này tốn thời gian với cô.
Mộ Thiên Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, bước chân càng lúc càng nhanh lúc cảm thấy mệt mỏi cô mới quay đầu lại nhìn không thấy Lãnh Tĩnh Hàn đâu. Lúc này cô đã đứng ven đường đắc ý.
“Thể lực không tồi!”
Lúc đang đắc ý một giọng nói trầm lặng vang lên, cả người Mộ Thiên Thanh cứng đờ, cô từ từ quay đầu lại nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn đang ngồi trên chiếc xe đạp, một chận để xuống đất, ánh mắt cười nhạo nhìn cô.
Mộ Thiên Thanh quên cả thở, như người mất hồn mà nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, sau khi thấy chiếc xe đạp cô mới tức giận nói: “Anh ít chơi hèn một chút có được không?”
“Được!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói, “Tôi dẫn cô tới một chỗ!”
“Không đi!” Mộ Thiên Thanh lập tức từ chối.
Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn không biến: “Sau khi rời khỏi thành phố A, tôi sống ở đây cho tới khi trở về tiếp nhận Thiên Lân.”
Suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn làm hoảng loạn, cô hơi giật mình, ậm ừ muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng mới nói: “Khuya lắm rồi, tôi phải đi về. Nếu Thượng Quan Mộc không tìm được tôi sẽ rất lo lắng!”
“Trễ thế này mà hắn ta còn tới phòng tìm cô?” Lời nói nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh, so với gió thu còn lạnh hơn nhiều.
Mộ Thiên Thanh nhíu mày, khó hiểu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó mới ngạc nhiên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Nghe cô hỏi như vậy sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn càng lạnh thêm vài phần, sâu trong đáy mắt dần dần hiện lên một ngọn lửa giận mà anh cũng không hề biết. Đột nhiên anh kéo tay của Mộ Thiên Thanh, sau đó nghiêng người ấn cô xuống ghế sau của xe đạp, lúc Mộ Thiên Thanh muốn trốn tránh thì anh lại lấy hai tay của cô vòng qua hông của mình, lạnh lùng nói: “Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn khuya!”
“Lãnh Tĩnh Hàn, anh thả tôi ra!” Mộ Thiên Thanh tức giận muốn kéo tay trở lại, nhưng mà Lãnh Tĩnh Hàn lại cố chấp giữ chặt tay của cô rồi ấn chặt lên bụng anh. “Anh đói là chuyện của anh, người muốn đi ăn khuya với anh còn nhiều mà. Nhưng trong đó không có tôi… anh buông ra… Anh có thể đi tìm vợ chưa cưới của anh…” Cô lạnh nhạt nói.
“Tôi không có vợ chưa cưới!” Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ mở, khuôn mặt điển trai hơi nghiêng đầu lại nhìn dáng vẻ tức giận của Mộ Thiên Thanh, trong mắt ưng đột nhiên hiện lên ý cười.
Mộ Thiên Thanh cố gắng rút tay lại, không phát hiện ra suy nghĩ của Lãnh Tĩnh Hàn. Cô phát hiện giờ mình không còn sức giãy dụa nữa, lúc ngồi lên xe đạp cô đã mệt rã rời. Cô thở hổn hển, căm tức nhìn Lãnh Tĩnh Hàn: “Anh có vợ chưa cưới hay không liên quan gì tới tôi, vấn đề là tôi đã có bạn trai, cho nên làm phiền anh tả tôi ra, tôi không muốn bạn trai mình phải đi tìm, cám ơn!”
Trong đáy mắt của Lãnh Tĩnh Hàn có ý cười nhưng lại biến mất trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén của anh bắn ra hai tia sáng nhìn Mộ Thiên Thanh nhưng không nói gì mà tay dùng thêm sức nắm lấy tay của cô.
Mộ Thiên Thanh cắn môi ánh mắt quật cường nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, ánh mắt của anh giống như lưỡi dao xẹt qua da thịt của cô. Trong lòng cô cảm thấy sợ hãi đồng thời lại có sự ưu thương còn có cảm xúc ngột ngạt làm cô không thở nổi.
Bọn họ cứ vậy mà giằng co ven đường, ai đi qua cũng đều liếc mắt nhìn họ. Lãnh Tĩnh Hàn không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm, Mộ Thiên Thanh cũng không quen, cô nhẫn nhịn cuối cùng thỏa hiệp nhưng không tình nguyện: “Không phải anh nói đói sao? Xem ra chúng ta nó rồi.”
Nói xong Mộ Thiên Thanh quay mặt đi chỗ khác, nhưng cũng không giãy dụa nữa.
Lãnh Tĩnh Hàn hơi sựng lại, lạnh nhạt nhìn người trước mặt sau đó chân đặt lên bàn đạp, lúc anh buông tay khỏi tay cô, cô cũng quên thu lại.
Lãnh Tĩnh Hàn đạp không nhanh, thậm chí có chút thong thả, anh mặt ba lớp áo vest mà lại đạp xe đạp có chút kì, Mộ Thiên Thanh lén nhìn anh, thầm suy nghĩ tại sao anh lại xuất hiện gần khác sạn họ ở?
Mộ Thiên Thanh mím môi, tim như bị cái gì đó làm cho cô xúc động, cô hốt hoảng thu lại tầm mắt cảu mình, tay không tự chủ mà ôm Lãnh Tĩnh Hàn chặt hơn.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn xuống thấy bàn tay vì cầm súng mà không còn mềm mại, môi mỏng lại hiện nhếch thành một đường cong, nụ cười này đến cả anh cũng không hay biết.
Gió đêm thổi như vậy nhưng cũng không ngăn cản được sự sinh hoạt nhiệt tình về đêm, Lãnh Tĩnh Hàn cứ vậy mà chở Mộ Thiên Thanh đi qua nhiều con đường, sau một lát yên lặng hai người đều ăn ý không chọc phá nhau. Có lẽ… có việc có mục đích, nhưng lại có việc không phát triễn theo suy nghĩ ban đầu, nhưng mà giờ phút này bọn họ có cùng một suy nghĩ, thời gian hãy trôi chậm hơn!
Mộ Thiên Thanh dựa vào lưng của Lãnh Tĩnh Hàn, cô hoàn toàn quên mất hành động đang làm của mình, ánh mắt chỉ rơi vào những áng mây hồng đang tản dần ra.
Trong lúc bọn họ thong thả đi kiếm đồ ăn khuya, thì có một bóng dáng cao to đang đi qua đi lại gần khách sạn, anh ta nhíu mày trong lòng vô cùng lo lắng về một cô gái…