"Anh Thiên, anh đúng là liều... Anh không sợ bọn họ thật sự đi lên hay sao?"
Hình Thiên nhìn về địa phương Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh biến mất, cười cười, nói: "Bọn họ sẽ không đi lên..."
Anh khẳng định là bởi vì anh biết... Người phụ nữ trong tin tức tối hôm qua với đại ca chính là Mộ Thiên Thanh, hôm nay lại ồn ào lớn như vậy, nghe nói có đại ca ở đây, làm sao còn có thể đi lên xem xét được nữa?
Hình Thiên lạnh lùng nhếch khóe miệng, vuốt điện thoại, ánh mắt chứa đựng thâm ý liếc nhìn về xa xăm, xoay người quay trở lại du thuyền.
Trên du thuyền, Lão Quỷ ăn mấy thứ linh tinh, uống rượu ngon, vô cùng thích ý.
"Ngược lại ông ta có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh nhỉ." Hình Thiên đứng ở bên trong khoang thuyền, nhìn Tiểu Lục và Lão Quỷ đang chuyện trò vui vẻ qua camera theo dõi, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp theo quay đầu nhìn Tiểu Tứ, hỏi: "Hàng cũng đã giao xong rồi sao?"
"Bên kia đã đến vùng biển quốc tế rồi..." Tiểu Tứ rút một điếu thuốc ra, đốt lên, hít một hơi thật dài, trong đôi mắt hiện lên vẻ sùng bài, cảm thán mà nói: "Anh Thiên... Tại sao mọi tính toán của đại ca đều chính xác như vậy?"
Hình Thiên hơi nhíu lông mày, chậm rãi lắc đầu một cái, chuyện tối hôm nay quá kì lạ, đại ca để mặc cho chuyện phát triển, mà người chỉ điểm cho Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh rốt cuộc là ai?
*
Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh ngồi trên xe, trong lòng Mộ Thiên Thanh rất nặng nề ngột ngạt, dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm qua của cô, tin nhắn tối hôm nay tuyệt đối có thể tin tưởng được.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiên Thanh không khỏi quay đầu lại xem xét nhưng đã không nhìn thấy được bến tàu nữa.
"Không có lệnh kiểm soát, cho dù có hoài nghi cũng vô ích." Thượng Quan Mộc nhàn nhạt nói xong, "Đợi đến khi có lệnh kiểm soát, coi như thật sự có cái gì đó..."
Dừng một chút, Thượng Quan Mộc cười nhạt nhìn Mộ Thiên Thanh, chậm rãi nói: "Muốn câu được lớn cá... Thứ chúng ta cần có nhất phải là kiên nhẫn."
Giọng nói dịu dàng lộ ra nhu hòa làm cho lòng người cảm thấy yên tâm, anh vươn tay ra chọt nhẹ lên cái mũi của Mộ Thiên Thanh, cưng chìu nói: "Có một số việc sốt ruột... Ngược lại sẽ bứt dây động rừng."
Mộ Thiên Thanh hơi cứng ngắc, yên lặng gật đầu một cái, đột nhiên Thượng Quan Mộc hành động mập mờ như thế làm cho lòng của cô hơi hoảng hốt, thiếu đi phần bi thương lúc ở trường học, giờ phút này... Cô chợt hiểu mình có chút không thích ứng được.
"Cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về..." Thượng Quan Mộc phát hiện ra sự lúng túng trong đáy mắt Mộ Thiên Thanh, thế nhưng anh lại không muốn thừa nhận, anh sẽ cho cô cơ hội từ từ thích ứng việc anh đang tồn tại trong sinh mệnh của cô.
Thượng Quan Mộc kiên trì xuống đưa Mộ Thiên Thanh đến dưới lầu, nhìn cô gái có chút không tự nhiên trước mặt, Thượng Quan Mộc lơ đãng nói, "Nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ gì cả..."
Mộ Thiên Thanh gật đầu một cái, hiện tại coi như cô có làm gì cũng vô ích, tổ kỷ luật không có cho cô câu trả lời chắc chắn trước, cô chỉ có thể chờ đợi kết quả...
Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng hôn lên trán Mộ Thiên Thanh, dịu dàng nói: "Lên đi."
"Thượng Quan..." Mộ Thiên Thanh muốn nói điều gì đó, lại phát hiện không biết nên nói gì, "Cám ơn..."
Thượng Quan Mộc cười một tiếng nhu hòa, cưng chìu nói: "Đứa ngốc... Mau lên đi."
Mộ Thiên Thanh gật đầu một cái, yên lặng rời đi, sau khi về đến nhà, phát hiện Thẩm Duyệt Nhiên không có ở trong nhà, chỉ để lại một tờ giấy nhắn nói sẽ về trễ, bảo cô không cần chờ đợi.
Mộ Thiên Thanh tắm rửa xong, nằm ở trên giường, nhìn ánh đèn hơi yếu ở trên trần nhà, tâm tình của cô không khỏi nặng nề...
Một tiếng vang nhỏ phá vỡ không gian an tĩnh, Mộ Thiên Thanh lấy di động mở tin nhắn ra, là Thượng Quan Mộc nhắn tới, "Có em ở bên cạnh, mỗi ngày đều sẽ tươi đẹp. Ngủ ngon."
Chỉ một tin nhắn ngắn ngủn nhưng đột nhiên lại khiến lỗ mũi Mộ Thiên Thanh đau xót, trong nháy mắt nước mắt trong suốt tràn ngập hốc mắt... Đúng, cô nên tỉnh táo lại, mặt trời nhỏ của cô đã không còn là của cô nữa, cuộc đời của cô nên hướng về phía trước, mà không phải là ngoái đầu nhìn lại.
Mắt Mộ Thiên Thanh ngấn nước, nhưng khóe miệng dần dần nâng lên thành nụ cười, ngón tay vuốt ve qua lại màn hình , chỉ một câu "Ngủ ngon” nhưng lại thể hiện được tất cả thoải mái trong lòng cô.
Ngày hôm sau, sương mù đã bị ánh mặt trời chói mắt xua tan, thời điểm ánh mặt trời lóe sáng ở phía Đông, một ngày mới đã bắt đầu...
Gió thổi nhẹ, trong không khí tràn ngập hơi ẩm ướt bởi vì trận mưa lớn ngày hôm qua, hôm nay dưới ánh mặt trời dần dần bốc hơi, giống như tất cả không vui đều tan hết .
Mộ Thiên Thanh lười biếng lật người, nhíu mắt lại rồi mới từ từ mở ra nhưng lại bị ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, cô nhắm mắt lại theo phản xạ, chờ đến sau khi thích ứng được thì mới từ từ mở ra lần nữa...
Mộ Thiên Thanh dụi dụi con mắt hơi sưng lên, cầm lấy điện thoại di động ở bên cạnh lên nhìn...
"Đã hơn mười giờ rồi?" Mộ Thiên Thanh kinh ngạc xác nhận lại xem bản thân mình có nhìn lầm hay không, có chút khó có thể tin, đã bao nhiêu năm cô không ngủ đến giờ này rồi?
Kể từ lúc bắt đầu làm cảnh sát, mặc kệ có mệt mỏi đến đâu thì đồng hồ sinh học của cô cũng sẽ chính xác đúng giờ đánh thức cô dậy, mà hôm nay...
Mộ Thiên Thanh nhíu mày xuống giường, ra khỏi phòng ngủ đi tới toilet.
Thẩm Duyệt Nhiên vừa ăn vừa xem điện thoại, thấy Mộ Thiên Thanh ra ngoài, tùy ý nói: "Mình đã hấp bánh bao rồi, rửa mặt xong rồi qua đây ăn."
"Ừ." Mộ Thiên Thanh trả lời sau đó đi vào toilet, vừa mới đánh răng thì nghe phía ngoài truyền đến tiếng kêu to, cô cho là đã có chuyện gì xảy ra, vội vàng ném bàn chãi đánh răng chạy ra ngoài, "Sao vậy? Sao vậy..."
"Câu qua đây nhìn đi." Thẩm Duyệt Nhiên hoàn toàn không để ý đến lời của Mộ Thiên Thanh, vội vàng ngoắc tay.
Mộ Thiên Thanh bất đắc dĩ dời ánh mắt, không để ý đến Thẩm Duyệt Nhiên nữa, lại đi vào toilet rửa mặt, hoàn toàn làm như không thấy Thẩm Duyệt Nhiên đang ầm ĩ ở bên ngoài, cho đến tất cả đã xong xuôi thì mới từ từ ngồi xuống bàn cơm, "Tại sao hôm nay cậu không đến tiệm hoa?"
"Buổi sáng không có việc gì, buổi chiều mới qua đó." Thẩm Duyệt Nhiên tùy ý trả lời một tiếng, liền đưa điện thoại đến trước mặt Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh nhìn trang web trên điện thoại, tay cầm bánh bao đột nhiên hơi chậm lại, để bánh bao trong tay xuống bàn,... Phía trên là hình cô và Thượng Quan Mộc xuất hiện thân mật cùng nhau trong ngày kỷ niệm thành lập trường cảnh sát, còn có... hình bọn họ ở trong đình nhỏ, Thượng Quan Mộc ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.
."Nói đi, hiện tại hai người đã phát triển đến mức nào rồi hả?”
Thẩm Duyệt Nhiên bày ra bộ dạng thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị nói.
Đột nhiên mặt của Mộ Thiên Thanh đỏ lên, trợn mắt nhìn Thẩm Duyệt Nhiên một cái, thưa dạ mà nói: "Mình cũng chỉ muốn thử xem ra sao..."
>
Nhìn qua tựa đề, Mộ Thiên Thanh không tự chủ được nghĩ tới tin nhắn tối hôm qua, trong lòng có một chút ấm áp lướt qua.
Thẩm Duyệt Nhiên dò xét nhìn Mộ Thiên Thanh, cho đến khi Mộ Thiên Thanh nghi hoặc nhìn cô, cô mới ung dung chậm rãi nói: "Theo khứu giác nhạy bén của một người ở cùng cảnh sát N năm, mình phát hiện... Có gian tình."
"..." Mộ Thiên Thanh nhướng mắt, che giấu tâm tình đang hỗn loạn của mình, vội vàng cầm bánh bao lên cắn một cái.
Thẩm Duyệt Nhiên dời cái ghế qua bên cạnh Mộ Thiên Thanh, mấp máy môi dưới, yếu ớt hỏi: "Chuyện đó... Thiên Thanh, cậu buông tha... Buông tha cho mặt trời nhỏ của mình rồi sao?"
Rõ ràng động tác của Mộ Thiên Thanh cứng đờ, một lát sau, cô mới thoải mái cười một tiếng, "Không phải mình buông tha cho mặt trời nhỏ của mình, chỉ là... mặt trời nhỏ chỉ thuộc về hoa hướng dương lúc nhỏ. Hôm nay mình... Đã không cần nữa."
Thẩm Duyệt Nhiên nghe được cô như vậy nói, khóe miệng cũng dần dần cười lên, cô ấy vui vẻ, lập tức chồm lên trước ôm lấy Mộ Thiên Thanh, cảm động nói: "Thiên Thanh... mình thật sự vui vẻ, rốt cuộc cậu cũng nguyện ý buông xuống rồi."
Mộ Thiên Thanh mặc cho Thẩm Duyệt Nhiên ôm, trong đôi mắt lại mờ mịt hơi nước.
Trời cao vẫn ưu ái cô, lúc nhỏ có mặt trời nhỏ làm bạn, sau khi mất đi mặt trời nhỏ thì cô lại có Tiểu Nhiên và Thượng Quan ở bên người...
Ánh mắt Mộ Thiên Thanh rơi vào màn hình điện thoại, miệng nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên, bắt đầu từ giờ khắc này, cô chính là mặt trời nhỏ của mình, yêu mình, quan tâm đến chính mình...
Đối lập với căn hộ nho nhỏ, tràn ngập hơi thở ấm áp thì giờ phút này tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Lân đang phải chịu áp suất cực thấp.
"Nếu cậu còn dám đưa loại báo cáo hạng mục như thế này ra xin chỉ thị của tôi thì ông nên đưa đơn từ chức lên trước đi." Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nhưng tiếng nói lại lộ ra lạnh lẽo rùng mình, chậm rãi tràn ra từ đôi môi mỏng.
Tổng Kinh Lý bên đầu tư lập tức sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng cầm báo cáo liên tục vâng dạ thối lui ra khỏi phòng làm việc, mãi cho đến khi ra khỏi phòng làm việc của Lãnh Tĩnh Hàn, anh ta vẫn không dám thở mạnh như cũ, sau khi bình ổn lại hơi thở và tim đang đập loạn thì mới quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc vừa dầy vừa nặng, âm thầm nuốt nước miếng.
Lúc này, Hình Thiên cũng đang đi tới đây, Tổng Kinh Lý vội vàng thỉnh giáo vị thư kí này, " Thư ký Hình... Hôm nay Tổng giám đốc…?"
Hình Thiên liếc nhìn cửa phòng làm việc đang đóng lại, nhún vai với Tổng Kinh Lý đang khiêm tốn thỉnh giáo một cái, sau đó lắc đầu đi lướt qua anh ta, gõ cửa đi vào phòng làm việc.
Sắc mặt Tổng Kinh Lý nặng nề, mặc dù ngày thường tổng giám đốc lạnh giống như khối băng, nhưng cũng chỉ dùng ánh mắt sắc bén giết chết người chứ tuyệt đối không giống như hôm nay, thể hiện rõ sự tức giận của mình ra ngoài...
Mang theo bộ mặt khổ não, Tổng Kinh Lý mờ mịt rời khỏi tầng lầu cao nhất có áp suất thấp này, rồi lại lấy khí lạnh và áp suất thấp mà mình đã phải chịu đựng phát tiết khắp toàn bộ phòng đầu tư, lập tức chỉ trong nháy mắt áp suất thấp đã lan tràn ra khắp Tập đoàn Thiên Lân.
Hình Thiên nhìn đôi mắt tĩnh mịch đen như mực, đôi môi mỏng hơi mấp máy của Lãnh Tĩnh Hàn, không khỏi âm thầm nhếch miệng, tối ngày hôm qua mất nhiều công sức như vậy, nhưng kết quả sau cùng lại khiến đại ca không hài lòng, mà sáng sớm hôm nay, tin tức Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh kia...
Hình Thiên nghĩ tới đây, mắt nhìn tài liệu trong tay, âm thầm mím môi, nhắm mắt giao cho Lãnh Tĩnh Hàn, nói: "Quý này Đông Nam Á giảm 0.1%."
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo nhìn Hình Thiên, hiển nhiên chất vấn việc này, "Vấn đề ở chỗ nào?"
"Em đã phân tích..." Hình Thiên đẩy mắt kiếng một cái, nói tiếp: "Gần đây đế quốc Sun vẫn luôn nhằm vào Thiên Lân, chỉ cần là giao dịch trên tay Thiên Lân, nhất định bọn họ sẽ đi tranh, cho nên..."
"Sun?" Mày kiếm của Lãnh Tĩnh Hàn hơi chau lại, đôi mắt chim Ưng phát rét, ánh mắt lơ đãng rơi xuống màn hình máy vi tính, trên đó là ảnh Thượng Quan Mộc đang hôn nhẹ lên trán Mộ Thiên Thanh, nhìn qua... Cực kì chói mắt.